Edit: Sa Thi Âm và Bùi Thời Khởi cùng nhau rời khỏi văn phòng nhưng khác cảnh ngộ, trong tay Thi Âm là hộp chocolate do cô dạy Tiếng Anh cho, còn Bùi Thời Khởi thì cầm xấp đề cương Ngữ văn và từ vựng Tiếng Anh do thầy Trương chuẩn bị riêng cho cậu. Hai người đều rất hâm mộ với thứ trong tay của đối phương.
Bùi Thời Khởi tỏ vẻ có thể đưa đề cương cho Thi Âm.
“Tớ không cần.” Nữ sinh từ chối dứt khoát, “Đề cương mà thầy đưa cho cậu quá dễ đối với tớ, xem chỉ tổ tốn thời gian thôi.”
“Thế cơ à? Vậy chẳng biết đợt kiểm tra lần trước ai không phân biệt được giọng mũi trước sau ấy nhỉ?” Giọng nói của thiếu niên lớn lên ở miền Bắc đầy ý chế nhạo.
“Ít nhất tớ biết chữ ‘lương’ trong giấc mộng Hoàng Lương là ‘lương’ trong ‘lương thực’ chứ không phải ‘lươn’ trong ‘con lươn’.” Thi Âm phản kích gay gắt, “Hơn nữa tỉnh tớ ra đề thi độc lập, không thi phần âm mũi trước sau… Đừng viện lý do nữa, mặc kệ cậu khó chấp nhận đến đâu thì mấy thứ này đối với tớ cũng chỉ như là từ điển dành cho học sinh tiểu học thôi, không cần thiết.”
Nam sinh nghẹn họng: “Vậy thì không hiểu nổi cậu hâm mộ cái gì luôn.”
“Thì là giáo viên thiên vị cậu, quan tâm cậu làm tớ hâm mộ.”
“Ồ.”
“Hơn nữa người khác vất vả học tập, mỗi ngày đều uống cà phê để nâng cao tinh thần thì cậu chỉ cần nhìn hai lần là nhớ rõ công thức rồi ngủ gục làm tớ hâm mộ.”
“Ừm hửm.”
“Quan trọng là mẹ cậu rất tâm lý khiến người khác hâm mộ.”
Bùi Thời Khởi nhíu mày, phản bác: “Mẹ tớ tâm lý chỗ nào?”
“Tớ mà học hành chểnh mảng, cà lơ phất phơ như cậu thì bảo đảm mẹ tớ sẽ quét tớ ra khỏi nhà.”
“Tiểu gia tớ học hành chểnh mảng, cà lơ phất phơ bao giờ? Điểm Tổ hợp Khoa học tự nhiên ăn đứt cậu đấy nhé.”
“Nhưng Ngữ văn và Tiếng Anh của cậu siêu kém.” Thi Âm cực kỳ khó hiểu: “Chỉ cần học vài từ vựng là kiếm được mấy chục điểm rồi, sao cậu lại không học?”
“Vì quá lãng phí thời gian.” Nam sinh uể oải huơ xấp đề cương vào không khí: “Những thứ chỉ cần vài tuần là có thể nhớ thì tại sao cứ phải lãng phí đến ba năm để học? Vì phải làm đi làm lại một việc quá nhiều nên nhân loại mới càng ngày càng đần đó.”
“Được rồi.” Nữ sinh đã hiểu, “Không liên quan gì tới nhân loại hết, chỉ là vì cậu thông minh quá nên mới không hề sợ hãi thôi.”
Việc này cũng giống như những người chơi bời suốt hai năm rưỡi, đến nửa năm cuối lớp mười hai mới đột nhiên tỉnh ngộ, bắt đầu vùi thân học hành, cuối cùng thi đậu trường Thanh Hoa, Bắc Kinh. Nói đi nói lại thì cũng là đầu óc quá cao siêu.
Tạm thời không nói chuyện này nữa.
Thi Âm ngẫm nghĩ, gọi cậu:
“Bùi Thời Khởi ơi.”
“Thi Âm, tớ có một yêu cầu.”
“Cậu nói đi.”
“Sau này lúc gọi tớ, hãy chỉ gọi là Bùi Thời Khởi thôi, tuyệt đối đừng thêm chữ “ơi” vào phía sau.”
“… Logic gì đây?”
“Tớ có linh cảm mỗi lần tăng thêm hậu tố, chắc chắn sẽ kèm theo tin tức không tốt. Bình thường mỗi lần như vậy là tớ không muốn nghe.”
“…”
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Bùi Thời Khởi ơi.” Cô khựng lại, “Lúc nãy tớ vô tình, thực sự chỉ là vô tình, nhìn thấy bài kiểm tra Tiếng Anh của cậu.”
Thi Âm vốn dĩ muốn nói thêm vài câu lót đường nữa nhưng không ngờ đối phương lại cực kỳ thẳng thắn:
“Ừ, đúng đó, đúng là tớ viết về cậu.”
“Sao cậu lại viết về tớ?”
“Ai bảo cậu ngồi trước mặt tớ, tớ ngẩng đầu là nhìn thấy cậu trước nhất. Hơn nữa thông tin của cậu rất dễ nhớ, tớ khỏi mất công nghĩ cái mới.”
Sinh ngày tháng , cao m, biệt danh Pháp sư mười bảy, số may mắn là .
Đối với Bùi Thời Khởi mà nói, đây quả thực là thông tin cá nhân dễ nhớ không gì sánh bằng.
… Ok, lý do rất hợp lý.
“Nhưng cậu viết thì cứ viết bình thường thôi, không dưng trù ẻo tớ làm gì?”
“Trù ẻo gì cậu chứ?”
“Cậu viết: Thi Âm, // – //, không trù ẻo tớ thì là gì?”
“… À.” Nam sinh nhíu mày trầm ngâm: “Thì ra là ý đó hả?”
“Nếu không cậu cho là gì?”
“Tớ cứ tưởng là giới thiệu vắn tắt về ai đó.”
“Thì đúng là giới thiệu vắn tắt về ai đó mà.”
“Vậy đúng rồi còn gì.” Cậu tỏ ra rất khó hiểu: “Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng chín, tớ đâu biết được tương lai nên khi viết giới thiệu về cậu thì chỉ viết tới hôm nay thôi, làm sao tớ biết lúc hai mươi bảy tuổi cậu có cao lên nổi m hoặc đột nhiên biến thành đàn ông hay không đâu.”
“…”
Thi Âm hoàn toàn bất lực: “Cậu ngốc hả? Ý tớ là với người còn sống, năm qua đời để trống là được!”
“Chỗ đó là chỉ năm mất hả?” Cậu nhíu mày, “Nhưng tại sao đó lại cứ phải là năm mất? Trên bài mẫu rõ ràng có ngày tháng mà.”
“Đại ca à, bài mẫu viết về William Shakespeare, Shakespeare qua đời rồi nên đương nhiên có ngày tháng.”
“Mắc gì tớ phải đi tìm hiểu người được nhắc đến trong bài mẫu chứ. Đề bài nói viết về người ở xung quanh, vậy theo logic thông thường thì tất nhiên bài mẫu phải viết về người ở xung quanh giáo viên chứ.”
“…”
Thiếu niên nhíu mày, chợt nhận ra điều gì, cậu đỡ trán, đôi chân mày cương nghị cũng vương nét cười trong sáng:
“Vậy đó là ngày tháng năm mất thật hả? Ha ha ha ha, nếu vậy cậu… buồn cười chết mất.”
Rốt cuộc cậu buồn cười hay tớ buồn cười!
Lúc chấm bài thi, Thi Âm có dự cảm ngày mai bài văn này chắc chắn sẽ bị cô dạy Tiếng Anh đưa lên màn hình chiếu làm mẫu cho “lỗi sai cơ bản”, sau đó sẽ trở thành từ ngữ lưu hành trong lớp, còn cô là “thiếu nữ tuổi hoa chết vào một ngày tháng năm ”.
Giống như hôm nọ, thầy dạy Hóa viết một phương trình hóa học, gõ lên bảng hỏi: “Vậy CHCHOH + Na sẽ có phản ứng gì? Sinh ra khí hydro, rồi gì nữa? Phía trước là gì? Bùi Thời Khởi, đừng ngủ nữa, em đứng dậy trả lời cho thầy, phía trước là gì?”()
Thiếu niên vò mái tóc rối bù đứng dậy, giọng ngái ngủ: “Phía trước ạ? Phía trước là Thi Âm.”
Cả lớp im ắng vài giây, sau đó cười vang.
Tới giờ thể dục buổi chiều, hơn nửa khối đều biết: “Phản ứng hóa học giữa CHCHOH và Na sẽ sinh ra Thi Âm.”
() Phương trình hóa học trong câu hỏi của giáo viên Hóa là: CHCHOH + Na = CHCHONa + H, vì vậy ý của thầy giáo là hỏi phía trước H là gì, câu trả lời đúng phải là CHCHONa.
Khai giảng chỉ mới một tháng, nhờ phước đức của Bùi Thời Khởi, cô đã trở thành “từ ngữ thịnh hành” toàn trường. Nếu trường học cũng có Weibo, cô hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nữ hoàng hotsearch.
Cho nên…
“Cho nên tớ đã tốt bụng xóa ngày mất giúp cậu rồi.”
“Cái gì?”
Nữ sinh mở to mắt: “Tớ sợ cậu bị cô giáo la, mắng cậu bị mất gốc. Chúng ta là bạn bè thân thiết mà, nên tớ đã giúp cậu sửa lại bài cho đúng, chỉ là mấy con số thôi, cô giáo không nhận ra đâu.”
“… Cậu dám gian lận!”
“Đừng mắng tớ chứ, nếu cậu giận, tớ có cơ sở tin rằng cậu cố ý viết thế.”
“Thi Âm, cậu quá đáng lắm.”
“Tớ mới là người thiệt thòi đấy nhé, chẳng những bị cậu trù ẻo mà còn mạo hiểm sửa bài giúp cậu, tớ còn chưa giận đây này.”
Nam sinh nhíu mày, không tìm được lý do phản bác nên bèn hừ khẽ để tỏ rõ sự bất mãn của mình. Trước khi đến phòng học, cậu chợt nghĩ tới một việc, chủ động hỏi cô: “Này, cậu giải quyết sao rồi?”
“Cái gì giải quyết sao rồi?”
“Vụ bị chơi xấu lễ phục hôm trao giải í, cậu tìm ra kẻ sát nhân chưa?”
“Từ ‘kẻ sát nhân’ không được dùng trong trường hợp này đâu trời ạ… À, tìm ra rồi, nhưng mà sao cậu biết lễ phục bị người ta cố ý phá hỏng?”
Nam sinh vô thức rũ mắt, sau đó vội vã dời tầm mắt như bị điện giật, giọng nhỏ đến mức không nghe rõ: “Nhìn là biết ngay.”
“Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì.” Cậu đưa xấp đề cương cho Thi Âm, “Cầm giúp tớ, tớ không vào lớp.”
“Hở? Cậu định đi đâu?”
“Đi ăn khuya.”
“Chỉ còn năm phút nữa là tan học rồi, vậy mà cậu cũng không đợi nổi hả?”
Thiếu niên vẫy tay, bỏ lại cho cô tấm lưng tiêu sái: “Giữa kỷ luật và sức khỏe, tớ chọn nội tạng của tớ.”
… Cái câu lộn xộn gì thế này?
Thi Âm bất lực cầm xấp đề cương đi vào lớp. Nhưng khi kéo cửa phòng học ra, trong đầu chợt nhớ tới ánh mắt rũ xuống của nam sinh ban nãy và cả câu nói thầm thì của cậu hồi ở sân vận động trong nhà ngày hôm đó. Một suy nghĩ xẹt qua đầu cô, hệt như những đám mây bị thổi bay, trí não vô cùng sáng tỏ khiến cô rất muốn xé nát xấp đề cương trong tay.
Có điều trên thế gian có rất nhiều chuyện một khi đã qua thời điểm tốt nhất để chất vấn thì nếu đề cập lại, vừa bị mất khí thế vừa dễ bị cho là nhỏ nhen, cho nên câu “Ý của cậu là ngực tớ quá nhỏ, không có tư cách mặc lễ phục phải không?” không thể thốt ra thành lời, thậm chí sau khi làm bài trắc nghiệm đọc hiểu môn Ngữ văn xong, cô còn tâm không cam tình không nguyện đưa hộp bánh chiffon cho đối phương, nguyên do là “Phải cảm ơn người ta đã giúp con tiến bộ nhanh chóng các môn Khoa học tự nhiên”, hơn nữa “Điểm Tổ hợp Khoa học tự nhiên của con kém, nên chơi thân với bạn cao điểm nhất khối”, vì vậy, dưới sự thúc giục của mẹ, nữ sinh đành phải tặng bánh do dì út làm cho Bùi Thời Khởi “tốt bụng giúp con cải thiện các môn Khoa học tự nhiên” lần thứ tư.
“Hộp này là do mẹ tớ bảo tớ nhất định phải đưa cho cậu, mẹ tớ biết cậu không thích ăn dâu tây nên đã bỏ thêm sô-cô-la.”
Bùi Thời Khởi là người đầu tiên người được tặng đồ ăn mà còn góp ý về khẩu vị của mình mà Thi Âm từng gặp. Và mẹ cô cũng là người mẹ đầu tiên hoàn toàn phớt lờ công sức của con gái trong việc học hành tiến bộ mà quy công cho bạn học ngồi bàn sau của con gái mà Thi Âm từng gặp.
Bị kẹp giữa hai con người hiếm có khó tìm này, Thi Âm cảm thấy cuộc sống vốn dĩ luôn thuận buồm xuôi gió của mình bắt đầu chông chênh.
Thiếu niên nhìn thấy bánh, không chút khách sáo giơ tay ra nhận: “Cảm ơn cô thay tớ nhé.”
“… Cậu chưa ăn sáng hả, sao cứ có cảm giác lúc nào cậu cũng đói vậy?”
“Bác giúp việc đi du lịch, không ai nấu cho ăn.”
“Cậu có thể đi mua đồ ăn mà, ăn không đúng giờ giấc không tốt cho sức khỏe đâu, nhất là với thanh thiếu niên.”
“Nếu ngày mai vì phải đi mua đồ ăn sáng mà tớ đi học trễ, cậu có thể bỏ qua, không ghi sổ tớ không?”
“Không thể.”
“Vậy đó.”
“Thế tại sao cậu không dậy sớm hơn? Nếu dậy sớm hai mươi phút, cả quán ăn và siêu thị đều không có nhiều khách xếp hàng đâu.”
Nam sinh ngẩng đầu khỏi cái bánh: “Bộ tớ điên hả?”
“… Nếu chỉ vì vậy mà cậu không ăn sáng mới là phân ấy, chỉ hai mươi phút thôi à, tiết một cậu có thể ngủ bù mà.”
“Là ‘điên’ chứ không phải ‘phân’, sao âm mũi nào cậu cũng nói thành ‘phân’ hết vậy, bộ cậu là phân số hả?”()
() Trong tiếng Trung, từ “điên” (疯) được phát âm là [fēng], còn từ ‘phân’ (phân chia) (分) được phát âm là [fēn]
… Thi Âm cảm thấy lòng tốt của mình bị coi thành lòng lang dạ thú, cô xoay người, thầm thề trong bụng: “Sau này, sau này nếu dì út còn làm bánh cho cậu ta, mình sẽ lén ăn hết, tuyệt đối không đưa cho cậu ta, thề. Thề!”
“Này, Tiểu Thi Âm.” Nam sinh ở đằng sau túm lấy cái mũ áo của cô: “Mẹ cậu có Wechat không?”
“Làm gì?”
“Cô làm bánh ngon quá, tớ muốn kết bạn với cô để cảm ơn.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, tớ sẽ chuyển lời giúp cậu.”
“Tớ còn muốn trao đổi với cô vài thứ về khẩu vị, nếu để cậu chuyển lời, tớ cảm thấy, cảm thấy cậu sẽ làm hỏng bét. Con người cậu khiến tớ không thể tin tưởng nổi.”
“…”
“Ừm hửm?”
Thi Âm quay lại, giật phắt nửa cái bánh còn lại về, để lại cho cậu cái gáy đầy giận dữ: “Cuộc sống của mẹ tớ đơn giản lắm, còn không dùng cả điện thoại cơ. Mấy thứ như Wechat này nọ, cậu đừng mơ nữa.”