VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN

chương 77: ngoại truyện 8 – quách mạn trân 2

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[]

Lên cấp ba, tớ chọn ban tự nhiên, cậu chọn ban xã hội, người dãy nhà phía bắc, kẻ dãy nhà phía nam, cách nhau cây cầu vượt, rất ít người đi qua.

Tiếng học bài ê a ở dãy nhà phía nam cùng múa bút thành văn ở dãy nhà phía bắc tạo thành sự tương phản rõ rệt, hệt như hai chiếc xe chạy ngược chiều nhau.

Trong những giờ tự học, tớ bắt đầu tưởng tượng.

Tưởng tượng cậu làm bài tập cùng cô ấy trong căn phòng đượm mùi mực in, sau khi giải ra đáp án sẽ nhìn nhau cười.

Tưởng tượng cậu ăn trưa cùng cô ấy, trò chuyện cùng nhau và cùng chúng bạn trong những giờ giải lao ngắn ngủi, hợp ý nhau tựa như số trời đã định.

Tưởng tượng cậu và cô ấy đứng dưới tán cây to, mười ngón tay đan chặt, hơi thở quyện vào nhau trong không gian tĩnh lặng.

Tưởng tượng cậu chơi bóng rổ xong, cô ấy sẽ đưa nước cho cậu, rồi cậu trao cho cô ấy nụ cười rạng rỡ và dịu dàng.

Tưởng tượng cậu nắm tay cô ấy, đứng ở bên kia cây cầu hét lên với tớ rằng tớ sống một mình phải biết chăm sóc bản thân.

Tưởng tượng cậu rời bỏ tớ.

Cậu đừng rời bỏ tớ được không?

Tớ điên rồi đúng không? Nếu trong những năm tháng sau này mà không có cậu bầu bạn, tớ không chịu nổi. Thật sự không chịu nổi.

Vì vậy, trong ngày lễ tình nhân, tớ đã tự làm mình bị bệnh để ngăn cậu đi chơi, cố ý băng qua cây cầu vượt để mượn vở của cậu, ẩn danh tặng quà dễ gây hiểu lầm cho cậu, tặng cậu chiếc khăn choàng vào đêm giáng sinh và cưỡng chế cậu đeo nó thay vì chiếc khăn choàng tình yêu của bạn gái, đi nhờ xe cậu, ngồi đằng sau cậu nở nụ cười rạng rỡ.

Tất cả chỉ để cô ấy biết. Trù ẻo tình cảm của cậu rạn nứt. Muốn các cậu chia tay.

Cậu thấy chưa, tớ là kẻ thứ ba xảo trá, độc ác như thế đấy, ngông cuồng xen vào tình cảm của người khác, dùng mọi thủ đoạn, không biết hối cải, khiến người ta ngao ngán. Nhưng cậu rất thông minh, tâm tư và thủ đoạn của tớ chưa bao giờ qua được mắt cậu. Trên thế giới này, cậu mãi mãi là người hiểu tớ nhất.

Rốt cuộc tớ cũng đợi được cậu hỏi: “Tại sao?”

Tại sao?

[]

Tớ thích cậu. Tớ thích cậu còn sớm hơn cả khi tớ nhận ra là mình thích cậu. Tớ thích cậu nhướn mắt mắng tớ nhưng đôi bàn tay ấm áp của cậu bao trùm lấy đôi tay lạnh buốt của tớ, cũng thích cậu cẩn thận che ô cho tớ về nhà suốt đoạn đường mưa. Thứ tình cảm đó như hạt giống chôn tận sâu nơi trái tim, ngày ngày đêm đêm được niềm vui nuôi sống. Nhú mầm, đâm chồi, nảy lộc, cây non, cổ thụ. Sau đó dần dần lan ra thành khu rừng rậm rạp trong trái tim.

Vì tớ thích cậu.

Ngôn từ trở thành sai sót, ánh mắt trao nhau giữa gương mặt đỏ ửng, nhận ra cậu tốt đến nhường nào, sau đó cảm thấy mình ngớ ngẩn đến nhường nào. Dần dà tạo thành vòng tuần hoàn chết, không tài nào cứu vãn.

[]

Nửa học kỳ hai lớp mười, cậu và cô ấy chia tay. Tin tức này tựa như sét đánh giữa trời quang, ai nấy chấn động, tất nhiên trừ kẻ khởi xướng là tớ đây.

Thoạt trông cậu không đau khổ lắm, điềm tĩnh thản nhiên hệt như trước kia. Chúng ta ăn cơm cùng nhau ở căn tin, cậu vẫn nhớ gắp hết hành ra cho tớ. Tớ nhìn động tác tỉ mẩn của cậu, từ sâu trong lòng cảm thấy: Hi, cậu về rồi, tốt quá.

Cậu tin tớ, tớ chắc chắn như vậy. Nhưng tớ không biết lúc đó mình nổi điên cái gì mà lại nói với cậu: “Tô Nhất Tuyên, hôm nay tớ mới phát hiện cậu vô tình thật đấy, đá con gái nhà người ta mà lại chẳng có cảm giác gì cả.”

Cậu tưởng tớ bất bình thay cô ấy nên cậu nổi giận, ném đũa, cười lạnh lùng: “Đúng vậy, tớ thật là lòng lang dạ thú.”

Sao lại như vậy chứ? Nhưng cậu đi thật.

Được rồi, tớ biết cậu đang mắng tớ lòng lang dạ thú. Tớ thừa nhận tớ không có lương tâm. Nhưng hôm đó tớ chỉ thử thăm dò cậu thôi. Cậu tin không?

Ban đầu, vì sĩ diện nên tớ không giải thích với cậu, cậu cũng ngó lơ tớ. Sau này tớ muốn giảng hòa với cậu nhưng lại cảm thấy thích thú bởi cảm giác mới lạ này, sau cùng, chẳng thể nào quay lại như trước được nữa.

Tô Nhất Tuyên, cậu có thấy buồn cười không, tớ chịu trăm đắng nghìn cay, dùng hết mọi thủ đoạn, rốt cuộc cũng nghênh đón ánh sáng thắng lợi, vậy mà chỉ vì một câu bông đùa mà biến hai ta thành người dưng kẻ lạ suốt hai năm.

Cậu không hẹn hò với ai nữa. Nhưng những ngày đó, tớ cũng phải sống cô độc. Tớ đã chịu đựng cuộc sống đớn đau khi bị cậu phớt lờ như thế nào nhỉ?

Tớ hận cậu, ghét cậu.

Tớ cảm thấy toàn thân rã rời, cảm thấy cậu vừa máu lạnh vừa nhỏ nhen. Tớ nói xấu cậu sau lưng bằng thái độ cực kỳ bức xúc, dẫu cho tự tay xé toạc vết thương, đau đến khắc cốt ghi tâm thì tớ cũng phải chết cùng với cậu.

Cậu biết đấy, tớ chưa bao giờ là người lương thiện.

[]

Cậu là thiếu niên có ngoại hình thư sinh, luôn bị bạn bè trêu ghẹo là giống con gái vì có làn da trắng.

Cậu là thiếu niên tự cho mình đứng ở nơi cao, ánh mắt kiêu ngạo hay thỉnh thoảng là khinh mạn.

Cậu là thiếu niên rất xảo trá, kem đánh răng và nước rửa kính mắt luôn là “mùi bạc hà nhàn nhạt”.

Cậu là thiếu niên kiên nghị, đi Hawaii phơi nắng đến lột da chỉ vì muốn da đen để trông giống “badboy” hơn.

Cậu là thiếu niên làm ơn không cần báo đáp, đánh nhau vì tớ, đồng ý hẹn hò với em gái của hotboy chỉ vì muốn anh ta đồng ý hẹn hò với tớ.

Cậu là thiếu niên nói ít làm nhiều, mặc kệ trước đó ra sao, cậu vẫn điền nguyện vọng trường đại học giống tớ.

Cậu là thiếu niên như thế đấy. Tựa như một đường thẳng dùng kịch bản dung tục và cũ rích để xỏ xuyên qua tuổi dậy thì ẩm ương của tớ, hơn nữa lại còn luôn im lặng chứ không nói gì.

Nếu có một ngày dùng giới hạn toán học để hình dung về thế giới này thì trong khoảng giới hạn lạnh lẽo đó, đặt tên cậu là biến số thì cậu luôn luôn nằm ở khoảng [, +∞) trong đường sinh mệnh của tớ.

[]

Buổi tối hôm khai giảng vào năm nhất đại học. Tớ đi tới hội trường tổ chức buổi lễ chào đón tân sinh viên nhưng lại bất giác dừng ở bụi cây bên hồ sen. Ánh trăng bàng bạc nhuộm trắng hồ, tớ bất chợt nghĩ tới tác phẩm “Trăng sáng đầm sen” của Chu Tự Thanh. Tớ cười, dời mắt nhìn sang nơi khác, đúng lúc này trông thấy cậu đang đi tới từ hướng khác.

Khoảnh khắc đó, không gian và thời gian trở nên hỗn loạn, ký ức và hiện thực đan chồng lên nhau.

Cậu vẫn giống như nhiều năm trước, vừa liếc mắt là nhìn thấy tớ ngay, mày nhướn nhẹ, sải bước đi tới, khóe môi vướng vít nụ cười, giọng nói trong trẻo và cuốn hút bất ngờ: “Quách Mạn Trân? Cậu đúng là âm hồn không tan mà.”

Tư thái ấy tiêu sái đến lạ.

Hết!

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio