Không biết có phải do thuốc an thần có tác dụng hay không, Quý Xán lần này về nhà, thế nhưng lại vượt qua ngày nghỉ cuối tuần cực kỳ bình tĩnh.
Đào Lãng phá lệ không làm sen trắng, khi ăn cơm rất yên tĩnh, cơm nước xong liền nói phải về phòng làm bài.
Quý Hoa Mậu cũng không âm dương quái khí trào phúng người khác, trên bàn cơm vô cùng hài hòa, dường như thật sự trở thành người một nhà bình thường.
Đến buổi tối, Quý Xán tắm rửa xong liền nghe thấy có người gõ cửa, Quý Xán mở cửa nhìn thấy người đứng bên ngoài không khỏi sửng sốt một chút, thế mà lại là Đào Lãng?
Quý Xán rũ mắt liếc nhìn đối phươngmột cái, nhàn nhạt nói: "Chuyện gì?"
Đào Lãng ngẩng đầu nhìn cậu, hít sâu một hơi, sau đó lạnh mặt nói: "Không có gì, gõ nhầm."
Sau khi nói xong liền bay nhanh chạy về phòng của mình, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Quý Xán:?
Đây là thủ đoạn mới để trêu đùa cậu?
Vừa lúc Cố Giang Hành tìm cậu làm đề, Quý Xán mới vừa viết xong một bài vật lý, đang chuẩn bị xuống tầng uống nước, vừa mở cửa đã nhìn thấy Đào Lãng đang định gõ cửa phòng mình.
Quý Xán nhíu mày nhíu mày: "Có việc gì?"
Đào Lãng do dự hồi lâu, lắc đầu: "Không, không có việc gì."
Chờ khi Quý Xán cầm ly nước lên, lại thấy Đào Lãng đang thẹn thùng đứng trước mặt cậu, hướng phía cậu gọi một tiếng "Anh
Quý Xán: "......"
Cậu kém chút nữa bị làm cho buồn nôn.
Cậu uống miếng nước áp lại kinh sợ trong lòng, hỏi: "Chuyện gì?"
"Thì....Em muốn hỏi anh có thể giảng bài giúp em được không?" Thanh âm Đào Lãng rất nhỏ, sau khi nói xong thì toàn bộ vành tai đều đỏ lên.
Quý Xán nâng nâng mi: "Đưa đề cho tôi xem."
"Được! Em lập tức lấy cho anh!" Mắt Đào Lãng sáng rực, dẫm dép lê lộc cộc chạy về phòng.
Sau đó Quý Xán liền nghe được một trận tiếng vang bùm bùm, tiếng vật nặng ngã xuống, còn có tiếng người hít khí suýt soa.
Quý Xán nhìn qua khe cửa, cả người đều hít thở không thông.
Chỉ thấy trong phòng Đào Lãng toàn bộ đều là bày kệ sách, từ sàn nhà đến nóc nhà cả ba mặt tường đều là kệ sách to, trên kệ toàn sách là sách. Trong nháy mắt, Quý Xán nghĩ rằng mình đang đi vào hiệu sách.
Ở kệ sách lớn gần cửa số, có một bàn sách được bày. Bàn học sạch sẽ, trên mặt tường trước bàn có dán mấy chữ to hấp dẫn lực chú ý của Quý Xán.
Hai mắt Quý Xán thị lực ., không cần cố gắng cũng nhìn thấy rõ chữ bên trên:
"Không ưu tú liền không có ai thích mình!"
"Không tranh thủ liền cái gì cũng không có!"
"Rác rưởi không có quyền được sống!""
"Phải tiếp tục cố gắng, lần sau nhất định phải đạt được hạng khối trở nên!"
......
Mà Đào Lãng bởi vì đá phải ghế dựa, không cẩn thận ngã trên bàn.
Quý Xán còn đang do dự có nên đi qua đỡ hắn một chút hay không, ngay sau đó cậu nghe thấy một tiếng thét chói tai.
Đào Lãng hệt như bị điên mà vọt đến trước mặt cậu, tay nâng lên hoảng loạn che lại tầm nhìn của cậu: "Anh, anh đừng nhìn!"
"......"
Quý Xán lập tức xoay người đi luôn, đối với mấy loại hay tự tẩy não mình như thế này, cậu một chút cũng không hứng thú.
Ước chừng mười phút sau, Đào Lãng mới cầm một tờ đề vật lý, ngượng ngùng xoắn xít mang qua tìm cậu, cử chỉ hành động phảng phất như phải chịu bị vũ nhục gì ghê gớm lắm.
Giữa trưa ngày hôm sau, Quý Xán đến phòng làm việc gọi Quý Hoa Mậu xuống ăn cơm.
Quý Xán vừa lên đến tầng hai, xuyên qua cánh cửa khép hờ, thấy Quý Hoa Mậu còn đang nói chuyện điện thoại bên trong.
"Tôi không phải đã bảo cậu đi tìm hiểu hay sao?" Quý Hoa Mậu tựa hồ như đang nói chuyện với cấp dưới, cả người nhìn qua cực kỳ nghiêm túc: "Máy gia tốc hạt lớn có nhập cổ bên đầu tư được không, lãi suất hồi báo nhiều hay ít? Tư nhân có thể nhập cổ được không? Cái gì cậu cũng không tìm hiểu rõ ràng, làm sao tôi biết quyết định như thế nào được?"
Quý Xán: "......"
Cậu càng thêm xác định đầu óc Quý Hoa Mậu không ổn.
Quý Xán thở dài, yên lặng lùi về.
Không có cách nào, về sau mua nhiều thuốc bổ não cho ông ấy là được.
Quý Xán ở nhà hai ngày.
Đến thứ hai đi học, trong lớp vẫn còn có người đang thảo luận chuyện Khương Duyên chuyển trường, nhưng so với lúc trước thì nhiệt độ đã giảm đi không ít.
Thể dục giữa giờ, Hà Tuy tới tìm Cố Giang hành, nhìn thấy anh đang cầm một cái chai nhỏ trong suốt, đang chuẩn bị xịt lên đầu mình.
Hà Tuy: "Mày cầm cái gì thế?"
Cố Giang Hành: "Thuốc mọc tóc."
"......"
Hà Tuy quả thực muốn nghẹn thở.
"Mày có bệnh đấy à? Tóc nhiều như thế còn dùng thuốc mọc tóc? Có còn cho người khác con đường sống hay không hả?"
"Chó độc thân như mày thì hiểu làm sao được?" Cố Giang Hành lười nhìn hắn, tiếp tục soi gương tìm chỗ nào ít tóc.
Đây chính là món quà đầu tiên Quý Xán tặng anh, anh phải sử dụng thật tốt mới được. Đáng tiếc tóc anh lại dày quá, tìm mãi cũng không có chỗ nào ít tóc để xịt thuốc.
Nghĩ nghĩ, anh nhịn đau dựt một sợi tóc xuống, sau đó mới yên tâm đem thuốc xịt vào chỗ đó.
"Quý Xán tặng mày à?" Hà Tuy có chút ngoài ý muốn.
"Chứ không thế nào?" Cố Giang Hành nâng mi, vừa ghét bỏ vừa vui sướng: "Tuy món quà không thực tế cho lắm, nhưng cậu ấy là người không quá hiểu phong tình, tao đành phải nhận vậy."
Nghe được bọn họ nói chuyện, Hà Kính Phong quay đầu xuống hỏi: "Thuốc này dùng tốt không? Gần đây tôi hơi bị áp lực, thỉnh thoảng lại có tóc rụng."
"Tuy tôi chưa dùng mấy, nhưng hiệu quả chắc không tồi", Cố Giang Hành nói: "Dù sao cũng là quà Quý Xán mua cho, đồ cậu ấy chọn chắc chắn rất tốt."
Hà Kính Phong: "Vậy tôi cũng phải đi mua mới được."
Cố Giang Hành trầm mặc trong chốc lát, lại nói: "Đừng mua cùng một loại với tôi."
Hà Kính Phong: "?"
Cố Giang Hành: "Cậu có thể mua rồi đóng gói cái vỏ khác ra bên ngoài, không được đụng hàng với tôi."
Hà Kính Phong: "......"
Hà Tuy: "......"
Mày nhìn xem có chỗ nào là miễn cưỡng nhận quà rồi dùng một chút hả? Mày căn bản là hận không thể mang đi khoe khắp thiên hạ, đây là quà Quý Xán tặng cho mày thì có!!
Quý Xán đang ở văn phòng còn chưa biết chuyện gì, cậu hiện tại đã bị gắn mác "Theo đuổi" người khác.
Khi cậu vừa vào, nghe thấy Cố Giang Hành đang đọc 《 bội phong · tĩnh nữ 》, vừa lúc đọc đến câu —— phỉ nữ chi vì mỹ, mỹ nhân chi di.
() Toàn bộ văn thơ tui để nguyên hết đó.
Đọc xong lại nhìn cậu một cái.
Quý Xán cứ cảm thấy cái liếc mắt kia có chút ý vị thâm trường, làm cho cậu tê cả da đầu.
Quý Xán giả như không thấy gì ngồi xuống, mở sách ngữ văn ra.
Cố Giang Hành đột nhiên nhích lại gần: "Hai chúng ta đối thơ được không?"
Quý Xán vô pháp cự tuyệt học tập, vì thế nói: "Được."
Cố Giang Hành: "Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi."
Quý Xán: "Tâm duyệt quân hề quân bất tri."
Cố Giang Hành: "Sinh đương phục quy thuận."
Quý Xán: "Chết đương trường tương tư."
Cố Giang Hành: "Giữa chúng sinh tìm người trăm vạn lần."
Quý Xán: "Bỗng nhiên quay đầu, người kia lại ở dưới ánh đăng chập chờn."
Cố Giang Hành: "Ta ái nhân hôm nay ôn nhu, ngày mai cũng nhân từ."
Quý Xán: "Có được trác tuyệt mỹ đức, vĩnh bất biến tâm."
Cố Giang Hành: "Tương tư người không thấy, không thấy lại thường tư."
Quý Xán: "Nhất nan kham chỗ, tâm tư trằn trọc khi."
Quý Xán phát hiện hình như có chút là lạ.
Đợi chút, vì sao bọn họ đối thơ mà câu nào cũng ái muội như thế?
Quý Xán nhíu nhíu mày, nói: "Đến lượt tôi."
Cố Giang Hành chống cánh tay lên bàn nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: "Được."
Quý Xán: "Thanh minh mênh mông cuồn cuộn không thấy đế, nhật nguyệt chiếu rọi kim ngân đài."
Cố Giang Hành: "Nghê vì y hề phong vì mã, vân chi quân hề sôi nổi mà đến hạ."
Quý Xán: "Thái dương ướt dầm dề."
Cố Giang Hành: "Không trung nhiều mây sương mù."
Lạ như vậy cũng biết? Quý Xán nhíu mày, đột nhiên nói một câu: "Cái gì là mộng?"
Cố Giang Hành: "Hiện thực dâng lên tới, để xứng đôi ảo tưởng."
Quý Xán: "Cái gì là hy vọng?"
Cố Giang Hành: "Dùng sinh mệnh ngôn ngữ, miêu tả tử vong."
Quý Xán đột nhiên có chút mắc kẹt, còn chưa biết câu tiếp theo nói cái gì, đột nhiên Cố Giang Hành hỏi cậu: "Cái gì là bí mật?"
Quý Xán: "Một phiến nhắm chặt môn, vừa mở ra liền sẽ rách nát."
Cố Giang Hành: "Cái gì là rốn mắt?"
"Hai cái......" Quý Xán phản xạ có điều kiện muốn nói xuất khẩu, nhưng mà nhớ tới câu kế tiếp, cậu dừng một chút, vành tai đỏ lên.
Cố Giang Hành rũ mắt nhìn cậu, trong mắt mang ý cười: "Không nhớ rõ à?"
Quý Xán cắn răng, đỏ mặt nói: "Hai cái thiên đường chi gian trên đường!"
Cố Giang Hành nở nụ cười, hài hước nói: "Đây không phải nhớ rất rõ hay sao?"
"......"
Quý Xán thẹn quá hóa giận, quyết định về sau không bao giờ đối thơ với Cố Giang Hành nữa.
Đến khi ăn cơm, Cố Giang Hành lại kể lại chuyện bọn họ đối thơ với nhau, còn ra vẻ bối rối: "Không nghĩ tới cậu ấy lại thích tao như thế, đến đối thơ còn ám chỉ tao nữa."
"......"
Hà Tuy lười nghe anh show ân ái, định nhìn sang chỗ khác để giết thời gian, lại không ngờ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Hắn gõ gõ cái bàn, cười một chút: "Không phải mày bảo cậu ta thích mày sao? Thế sao cậu ta lại đi ăn cơm cùng nam sinh khác rồi kìa?"
Cố Giang Hành: "???"
Anh quay đầu nhìn lại, phát hiện Quý Xán đang đứng xếp hàng lấy cơm với Chu Duệ Sâm và Lý Nặc.
Cố Giang Hành: "Cậu ấy chỉ là đi cùng bọn họ thôi, đợi lấy cơm xong kiểu gì cũng đến đây ngồi với tao."
Anh vừa dứt lời, Quý Xán liền bưng mâm đồ ăn, chọn đại một chỗ rồi ngồi xuống.
Hà Tuy nghẹn cười: "Mày không phải vừa nói kiểu gì cậu ta cũng qua đây sao?"
Nụ cười trên mặt Cố Giang Hành sượng cứng.
"Cậu, cậu ấy đây là duy trì xã giao của bản thân", Cố Giang Hành vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bọn tao ngồi cùng một bàn, lại ở cùng một chỗ (Một khu chung cư mà anh nói như sống chung rồi ấy =))), cơ hội ở chung với nhau rất nhiều. Nhưng cậu ấy với hai người kia thì không giống, phần lớn thời gian Quý Xán đều dành cho tao, thỉnh thoảng ăn một bữa cơm với bọn họ cũng là chuyện bình thường. Huống chi, ăn cơm cũng không phải chuyện gì đẹp đẽ, cậu ấy sợ sẽ làm mất hình tượng trước mặt tao, nên né tránh tao cũng là bình thường."
Ừ, nhất định là như vậy.
Hà Tuy: "Thế nhưng trước giờ thỉnh thoảng cậu ta cũng ăn cơm cùng mày mà?"
Cố Giang Hành: "Cái kia, đấy là lúc cậu ấy còn chưa thích tao, bây giờ tình cảm đối với tao thay đổi, tất nhiên phải chú ý đến hình tượng rồi."
Hà Tuy: "......"
Hắn cảm thấy mọi chuyện chỉ là do thằng bạn mình não bổ quá nhiều thì có?
Trên bàn cơm cách đó không xa, Chu Duệ Sâm vừa ăn cơm, vừa hỏi: "Xán ca, sao anh không ngồi ăn cơm với Cố thần?"
Quý Xán: "Không có gì, gần đây không muốn tiếp xúc nhiều với hắn."
Cậu cảm thấy gần đây Cố Giang Hành có chút kỳ quái, luôn dùng loại ánh mắt mong chờ nhìn mình, nhưng đến khi cậu nói đến chuyện làm bài tập, đối phương lại lộ ra biểu tình mất mát.
Hoàn toàn làm người khác không hiểu gì cả.
Nếu như vậy, trước vẫn cứ tránh đi thì hơn.
Chu Duệ Sâm lại hỏi Lý Nặc: "Đại hội thể thao mày đăng ký môn gì thế?"
Lý Nặc đang tranh thủ học tập, lắc đầu: "Tao không đăng ký."
Chu Duệ Sâm: "Cũng đúng, thành tích thể dục của mày thế kia, đăng ký hay không đăng ký thì cũng thế."
Lý Nặc: "......"
"Mày muốn đánh nhau à?"
Chu Duệ Sâm không dám chọc Lý Nặc, lập tức nói sang chuyện khác: "Nhưng vẫn là Xán ca lợi hại nhất! Anh thế mà lại đăng ký thi đi bộ."
Quý Xán: "Tao không đăng ký môn nào cả."
"Không phải mà, trong danh sách có tên anh đó." Chu Duệ Sâm mở danh sách thi đấu của lớp ra, còn săn sóc phóng to rồi đưa qua: "Anh nhìn xem, một mình anh đăng ký, quả thật là đẹp trai không sợ gì cả."
Quý Xán:!!!!!
Quý Xán nhắn tin riêng cho lớp phó thể dục: 【 Ai đăng ký giúp tôi môn thi đi bộ đấy?" 】
Lớp phó thể dục: "【 Cố thần đó, hắn nói các cậu đã trao đổi xong rồi, cậu giúp hắn đăng ký chạy mét, hắn giúp cậu đăng ký đi bộ mét. 】
Quý Xán: ".................."
Cố Giang Hành, tôi hỏi thăm cả họ nhà anh!!