Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Tư Cửu Lê không để ý rằng mình đã gọi thỏ con bằng cái tên Nguyễn Đường.
Hắn có chút nôn nóng tìm kiếm Nguyễn Đường khắp bốn phía xung quanh, đáy lòng xẹt qua một suy nghĩ. Trận pháp mà hắn lưu lại chưa hề bị đụng đến, điều này có nghĩa là chưa từng có người tiến vào, vậy vì cái gì Nguyễn Đường lại biến mất?
Tư Cửu Lê chợt nhớ ra bộ quần áo vốn nằm trên mặt đất cũng không thấy.
Hắn dừng lại, nhìn về bốn phía xung quanh, mí mắt hơi rũ, âm thanh trầm xuống mấy độ, "Đường Đường, ta biết ngươi ở chỗ này."
"Xuất hiện đi."
Tư Cửu Lê cường điệu hai chữ "Đường Đường" này, quả nhiên, một bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên rung rinh.
Hắn nhìn qua thì thấy lộ ra một góc quần áo, Tư Cửu Lê nhịn không được xoa xoa thái dương, thở dài một hơi.
Thật sự là quan tâm tắc loạn, vừa rồi hắn có hơi hoảng loạn, đành ra bỏ qua mấy nơi ở xung quanh, căn bản không nghĩ đến Nguyễn Đường lại trốn ở nơi gần như vậy.
Tư Cửu Lê đi thẳng qua, liền thấy phía sau bụi cỏ có người cuộn tròn thành một cục.
Nghe được động tĩnh phía sau, Nguyễn Đường căng chặt thân thể, vươn tay kéo quần áo che trên đỉnh đầu. Cậu cúi đầu cắn chặt môi, nhút nhát sợ sệt không dám ngẩng đầu nhìn Tư Cửu Lê.
"Đường Đường," Tư Cửu Lê khom lưng, vươn tay cầm lấy cổ tay Nguyễn Đường, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói dịu lại tựa như đang dỗ dành Nguyễn Đường, "Làm sao vậy?"
"Vì sao không nhìn ta."
Tư Cửu Lê còn tưởng rằng Nguyễn Đường đang tức giận chuyện mình đã biết cậu là thỏ con nhưng không nói ra, lại không nghĩ đến Nguyễn Đường ấp úng nửa ngày mới ấm ức nói, "Xấu."
"Ta bây giờ rất xấu."
Sau khi Tư Cửu Lê rời đi, toàn thân cậu đều nóng lên, đặc biệt là lỗ tai cùng với cái đuôi. Loại cảm giác kia cổ quái lại vi diệu, làm cậu nhịn không được vươn móng vuốt nắm lấy ít đất trong tay. Truyện Hài Hước
Nhưng không đợi cậu thăm dò ra loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì, cậu đã không thể khống chế mà biến thành hình người.
Hơn nữa có biến thành hình người cũng biến không xong, cậu cảm thấy mình bây giờ vừa không là thỏ thỏ vừa không phải là người, rất quái dị.
Rất xấu.
Tư Cửu Lê nhíu mày, hắn cầm lấy cổ tay Nguyễn Đường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở mặt trên một chút, tựa hồ muốn trấn an, "Ngoan, cho ta xem một chút."
"Nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, lúc sau muốn chữa trị cũng đã muộn, có trị cũng không hết."
Nghe Tư Cửu Lê nói như vậy, Nguyễn Đường lúc này mới thả lỏng tay ra, chầm chậm buông quần áo xuống. Khóe mắt cậu hồng hồng, vô cùng ủy khuất túm lấy hai cái tai thỏ từ trong mái tóc đen của mình ra, đưa lên cho Tư Cửu Lê xem, "Lỗ tai, không có biến mất."
Ánh mắt Tư Cửu Lê trầm xuống, tròng mắt tối tăm như nhiễm lên màu sắc khác thường. Hắn vươn tay sờ sờ cái tai thỏ mềm mụp kia, ách giọng hỏi, "Còn chỗ nào nữa không?"
Nguyễn Đường ngoan ngoãn khoe cái đuôi thỏ tròn vo ở sau mông mình cho Tư Cửu Lê xem, "Còn có cái đuôi."
Hầu kết Tư Cửu Lê hơi giật giật, hắn nhịn không được vươn tay bắt lấy cái đuôi thỏ như quả cầu tuyết kia, bóp lấy.
Lực tay hắn hơi lớn, cũng có chút thô lỗ, lập tức làm đau Nguyễn Đường.
Kèm theo đau đớn là cảm giác hơi tê dại, hai chân Nguyễn Đường nhũn ra, cậu uất ức quay đầu lại nhìn về phía Tư Cửu Lê, trong đôi mắt ướt dầm dề mang theo sự lên án, "Đau."
Tư Cửu Lê lúc này mới bừng tỉnh nhận ra động tác của mình. Hắn thu hồi tay, ho nhẹ một tiếng, "Xin lỗi."
Hắn thật sự không nghĩ tới, xấu ở trong mắt Nguyễn Đường lại là như thế này.
Nếu để hắn nói thì... Hắn chợt nhớ tới tập tranh gọi là quý hiếm không xuất bản nữa mua được dưới chân núi cách đây không lâu, những thiếu niên trong đó hoặc ngồi hoặc đứng, trên đầu đều có tai mèo, tai thỏ, thoạt nhìn vừa ngoan mềm vừa vũ mị, tóm lại là có một phen phong tình khác.
Hắn còn từng nghĩ muốn mua một bộ tai thỏ hoặc đuôi thỏ về cho Nguyễn Đường mặc thử một lần, không nghĩ tới hôm nay Nguyễn Đường đã thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
Còn nội dung của tập tranh kia, không thể miêu tả.
Tư Cửu Lê phân ra một chút linh khí tiến vào trong thân thể Nguyễn Đường, theo kinh mạch của Nguyễn Đường đi dạo một vòng, sau đó mới chậm rãi thu linh khí về.
"Có lẽ là do ăn nhiều linh dược, cho nên linh khí tiết ra ngoài, làm ngươi không tự giác biến thành hình người," Ánh mắt Tư Cửu Lê lại rơi xuống tai thỏ, ánh mắt lóe lên, "Còn lỗ tai cùng cái đuôi, ta cũng không rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì."
"Nhưng tóm lại không có vấn đề gì là được."
Nguyễn Đường mếu máo, có chút không cao hứng. Cậu ôm lấy đầu gối của mình, tai thỏ cụp xuống ở hai bên, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Tư Cửu Lê ngồi xuống bên người Nguyễn Đường, thò lại gần hôn lên chiếc tai cụp mềm mại kia, cong cong khóe môi, "Như vậy cũng khá tốt."
Cánh môi hơi lành lạnh của hắn rơi trên vành tai Nguyễn Đường, tựa như cố ý câu dẫn người. Hắn âm thầm cười cười, âm cuối hơi cao nghe cực kỳ gợi cảm, "Ta rất thích."
Mặt Nguyễn Đường lập tức đỏ bừng, cậu lắp bắp không biết nói cái gì mới tốt, cuối cùng buồn bực thốt ra một câu, "Biến, biến thái."
Tư Cửu Lê ôm Nguyễn Đường vào trong lòng ngực, nhéo nhéo móng vuốt nhỏ béo mập của cậu, hỏi, "Vừa rồi ta có gọi ngươi, vì sao ngươi không trả lời?"
"Hơn nữa, vì sao lại muốn trốn đi?"
Nhắc tới đây, mao mao cả người Nguyễn Đường thiếu chút nữa xù lên. Cậu vừa có chút chột dạ vừa có chút tức giận, cả người giận dữ nhìn Tư Cửu Lê, không đầu không đuôi nói, "Ngươi biết."
Sau khi cậu biến thành hình người đã vô cùng hoảng loạn, bởi vì cậu cho rằng Tư Cửu Lê không biết thỏ con chính là cậu, hiện tại đột nhiên biến thành hình người, lại không biết khi nào mới có thể biến trở về, phản ứng đầu tiên đương nhiên là muốn trốn đi.
Dù sao bí cảnh này muốn tiến vào cần phải có lệnh bài, cậu cái gì cũng không có, đương nhiên không thể vào được, cũng không lừa gạt được Tư Cửu Lê.
Không nghĩ tới Tư Cửu Lê vậy mà đã sớm biết.
Tư Cửu Lê một chút cũng không hoảng loạn, hắn bình tĩnh mà đạm nhiên nhìn Nguyễn Đường, nắm móng vuốt nhỏ béo mập của cậu đưa đến bên môi hôn một cái, trên mặt còn có một chút ý cười, "Đúng vậy, ta biết."
"Dù sao thỏ con nhà ta đáng yêu như vậy, ta đương nhiên liếc mắt một cái là có thể nhận ra rồi."
Đôi mắt tròn vo của Nguyễn Đường trừng trừng nhìn hắn một cái, không nói.
Có chút tức giận, lại, lại có chút vui vẻ.
Tư Cửu Lê nắm lấy cằm Nguyễn Đường, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, "Đường Đường, đáp ứng ta, về sau mỗi khi ta gọi ngươi, ngươi nhất định phải trả lời, được không?"
Cái loại tâm tình hoảng loạn vô thố, cho rằng đã mất đi Nguyễn Đường vào lúc ấy, hắn không muốn phải trải qua một lần nào nữa.
Nguyễn Đường nhìn ra vẻ nghiêm túc trong đáy mắt Tư Cửu Lê, cậu cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, có chút khẩn trương khảy khảy, "Ta, ta không phải cố ý. Về sau sẽ không."
Tư Cửu Lê hừ cười một tiếng, hắn nhìn chăm chú Nguyễn Đường, ánh mắt thâm thúy như bốc lên một ngọn lửa, "Phải bồi thường cho ta."
"Bồi thường cái gì?"
Tư Cửu Lê đột nhiên bế Nguyễn Đường lên, hắn đứng lên đi tới bờ sông cách đó không xa, "Trước tắm rửa đã."
Nguyễn Đường muốn hỏi tắm rửa xong thì sao, nhưng có vẻ cậu ý thức được cái gì, ngậm chặt miệng lại.
Tư Cửu Lê lại không buông tha cậu, hắn cúi đầu dùng sức hôn lên đôi môi Nguyễn Đường, đáy mắt là sắc dục cuộn trào.
"Trên tập tranh, còn có rất nhiều chưa thử đâu."