Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

chương 76: thỏ con ngoan ngoãn 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Tư Cửu Lê chỉ cảm thấy trong lòng rung động, nơi mềm mại nhất trong ngực được móng vuốt nhỏ của Nguyễn Đường nhẹ nhàng chạm vào, vừa tê lại vừa ngứa.

Loại cảm giác này chưa từng gặp qua, nhưng cũng không chán ghét, thậm chí còn có chút thích.

Hắn vuốt tóc Nguyễn Đường, kiên nhẫn dỗ dành Nguyễn Đường, "Không hung dữ với ngươi, nhưng ngươi cũng phải chú ý đến thân thể mình một chút, biết không?"

Nguyễn Đường cọ cọ trong lòng ngực Tư Cửu Lê, rầu rĩ gật đầu.

Tuy đã nói rõ rồi, nhưng cậu vẫn không muốn rời khỏi ngực Tư Cửu Lê, cậu thích nằm trong ngực Tư Cửu Lê, thỏa thích mà ngửi hơi thở của hắn, điều này làm cho cậu cảm thấy rất thoải mái.

Tư Cửu Lê vỗ về sau cổ Nguyễn Đường, giống như vuốt ve cổ mèo nhỏ vậy, hơi hơi nâng cổ Nguyễn Đường lên làm cậu ngẩng đầu. Thanh âm hắn tuy lãnh đạm nhưng lại kèm theo một chút dung túng, "Sao mà thích làm nũng như vậy?"

Nguyễn Đường nắm quần áo trước ngực Tư Cửu Lê, có chút không tình nguyện ngẩng đầu, cậu nhìn về phía Tư Cửu Lê, âm cuối kéo dài, giọng nói nhẹ nhàng vừa ngọt vừa mềm, "Ngươi tốt nhất."

Cậu nghiêm túc nhìn Tư Cửu Lê, nói xong một câu lại có ý đồ cò kè mặc cả, "Còn muốn ôm một cái nữa."

Tư Cửu Lê không có biện pháp nào với cậu, đành ôm Nguyễn Đường vào trong lòng ngực, cho cậu cọ trong chốc lát, ngón tay hắn vuốt theo sống lưng đơn bạc của Nguyễn Đường, da thịt sau cổ trắng nõn lại bóng loáng, dường như chỉ cần dùng lực mạnh một chút sẽ lưu lại vết đỏ.

Ánh mắt hắn như bị cái gì làm phỏng, lập tức dời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn gỗ đến xuất thần, miễn cưỡng bình tĩnh lại tâm tình.

Tư Cửu Lê nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, "Lại không đi ăn cơm, đồ ăn ngươi làm sẽ nguội mất."

Nguyễn Đường lúc này mới lên tiếng, vừa định rời đi lại bị Tư Cửu Lê nắm tay.

Cậu nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Tư Cửu Lê, ánh mắt vô tội lại mờ mịt, "Làm sao vậy?"

Tư Cửu Lê nhéo cằm cậu, đột nhiên lại gần một chút, tròng mắt tối đen của hắn nhìn Nguyễn Đường, ánh mắt sâu thẳm mà thâm trầm. Theo hắn tới gần, thân thể Nguyễn Đường chợt căng thẳng, cậu rũ lông mi, hô hấp dồn dập, thính tai lập tức đỏ bừng.

Đây, đây là muốn làm cái gì?

Tư Cửu Lê cầm khăn, giúp Nguyễn Đường tỉ mỉ lau đi vệt đen trên mặt, hắn cười một tiếng, hô hấp hơi nóng rơi trên mặt Nguyễn Đường, âm thanh cũng trầm thấp, "Làm sao mà cọ nhiều tro như thế này, tự biến mình thành một con mèo hoa rồi."

Nguyễn Đường bị Tư Cửu Lê chạm vào, tim đập nhanh hơn vài phần, cậu nhịn không được vươn tay nắm lấy góc áo Tư Cửu Lê, sau đó hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt chuyên chú cùng ỷ lại nhìn Tư Cửu Lê, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, thoạt nhìn rất ngọt.

Tư Cửu Lê bị Nguyễn Đường nhìn như vậy, động tác trên tay hơi dừng lại, đáy lòng có loại cảm giác không nói nên lời.

"Được rồi."

Tư Cửu Lê buông tay, vừa cúi đầu lại thấy Nguyễn Đường để chân trần không có đi giày, không khỏi xoa xoa trán, cầm giày của mình đưa cho Nguyễn Đường. Nguyễn Đường nhìn hắn lại vẫn không nhúc nhích.

Nguyễn Đường không phối hợp như vậy, Tư Cửu Lê cũng không có tức giận, khom lưng bắt lấy mắt cá chân Nguyễn Đường xỏ giày vào cho cậu. Xỏ xong rồi mới lại dặn dò một câu, "Trên mặt đất có đá nhỏ, đừng để chân trần chạy loạn như vậy, coi chừng bị thương."

Nguyễn Đường ngoan ngoãn gật đầu, cậu cúi đầu nhìn Tư Cửu Lê, lại cảm thấy nơi mắt cá chân bị nắm lấy có hơi nóng lên, phảng phất nhiệt độ cơ thể từ Tư Cửu Lê truyền tới, điều này làm cho mặt cậu có chút nóng.

Cậu quơ quơ chân, chiếc giày có hơi lớn, theo động tác kia của cậu, chiếc giày ở trên chân cũng quơ quơ theo.

Không có hôn hôn, Nguyễn Đường có chút thất vọng.

Tư Cửu Lê trước đi rửa sạch tay, sau mới vào phòng bếp bưng đồ ăn Nguyễn Đường nấu ra ngoài, Nguyễn Đường cũng theo đi vào, rất là nghiêm túc xới cho Tư Cửu Lê một chén cơm đầy ụ.

Hai người rất nhanh ngồi vào bàn cơm, Nguyễn Đường ngồi ở trên ghế nhìn Tư Cửu Lê chuẩn bị gắp đồ ăn, cậu rất cẩn thận nhìn Tư Cửu Lê, nhỏ giọng nói, "Ta, ta lần đầu tiên làm, không quá thuần thục"

"Nếu là không ăn được, ngươi cứ nhổ ra"

Kỳ thật dùng ánh mắt của hệ thống mà nói, đồ ăn này tuy hình thức không phải rất đẹp, nhưng hương vị khẳng định sẽ không kém.

Tuy nhiên bây giờ Nguyễn Đường lại giống như một người đang muốn bày ra vẻ tốt đẹp nhất của mình trước mặt người mình yêu vậy, cho nên tự nhiên thấp thỏm bất an.

Tư Cửu Lê thật ra đối với hương vị cũng không có nhiều bắt bẻ, năm đó sau khi hắn chạy khỏi Ma Cung đã lưu lạc qua một đoạn thời gian rất dài, đoạn thời gian kia hắn không tìm được đồ ăn, vẫn luôn đói bụng, đôi khi còn sẽ đoạt đồ ăn từ trong tay khất cái.

Có ăn là tốt rồi, làm sao có thể bắt bẻ được.

Thói quen này sau khi hắn đến Thiên Tê Tông vẫn không sửa đổi, lúc trước có không ít đệ tử lấy việc này cười nhạo hắn, chẳng qua sau khi hắn lên làm Ma Quân, những người ngầm khua môi múa mép với xuất thân của hắn đều bị hắn cắt lưỡi.

Thần sắc Tư Cửu Lê tối tăm, đáy mắt hiện lên một tia máu, hắn sợ dọa đến Nguyễn Đường nên không có ngẩng đầu, chỉ chậm rãi ăn một miếng rồi nói với Nguyễn Đường, "Hương vị không tồi."

Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Đường Đường rất lợi hại."

Nguyễn Đường lập tức cười, cậu cười đến ngọt ngào mềm mại, được Tư Cửu Lê khen ngợi lại càng nhảy nhót hưng phấn, ngoan đến không được.

Con thỏ ngốc.

Tư Cửu Lê nhìn đồ ăn trên mặt bàn, ánh mắt khẽ nhúc nhích, không có giống như lần đầu tiên để Nguyễn Đường ăn thử trước. Truyện Dị Năng

Nguyễn Đường ngây ngốc căn bản không biết cái ngày gặp Tư Cửu Lê lần đầu tiên ấy, kỳ thật Tư Cửu Lê có cảnh giác với cậu, cho nên cậu đưa Thanh Ngọc Quả Tư Cửu Lê cũng không dám trực tiếp ăn, sợ trúng phải thủ đoạn gì.

Tư Cửu Lê đã trải qua vực sâu hắc ám, lại trọng sinh mà đến, cánh cửa trái tim của hắn sớm đã đóng chặt lại, sẽ không dễ dàng giao phó tín nhiệm cho người khác.

Mà Nguyễn Đường chỉ bằng một vài ngày lại vô tình mở ra cánh cửa trong lòng Tư Cửu Lê, chẳng sợ chỉ có một khe hở nhỏ, nhưng điều này cũng đủ chứng minh cậu vô cùng đặc thù.

Hai người ăn cơm xong, Tư Cửu Lê bưng tới một chậu nước, hắn đổ thêm chút nước ấm vào, bắt lấy chân Nguyễn Đường chậm rãi ngâm vào trong nước.

Hắn vừa rồi mới nhìn thấy chân Nguyễn Đường bị chính cậu dẫm đến đen sì sì, đầy bụi bẩn.

Tay Tư Cửu Lê vừa mới chạm vào, Nguyễn Đường đã nhảy sang bên cạnh trốn đi, cậu hình như sợ ngứa, không ngừng trốn tránh, rồi lại bị tay Tư Cửu Lê nắm chặt kéo lại, hơi chạm vào một chút lại cười ra tiếng.

Cậu cười đến gương mặt đỏ lên, đôi mắt tròn xoe nhìn Tư Cửu Lê, mím môi, chợt xấu xa vẩy ra một chút nước.

Tư Cửu Lê nhéo nhéo đôi chân trắng nộn của Nguyễn Đường, tròng mắt sâu thẳm nhìn Nguyễn Đường, ngữ khí có chút bất đắc dĩ lại thêm sủng nịch, "Nghịch ngợm."

Chờ lau chân xong, Nguyễn Đường ngoan ngoãn ngồi ở trên giường đợi Tư Cửu Lê.

Thình lình Tư Cửu Lê bỗng hỏi một câu, "Ngươi hôm nay sao lại tới?"

Nguyễn Đường cả kinh trợn tròn đôi mắt, hậu tri hậu giác nghĩ mình nên giải thích chuyện này. Cậu suy nghĩ nửa ngày mới phình má lên đúng lý hợp tình nói, "Ta tới đưa dược cho ngươi."

"Chờ lát nữa ngươi có muốn, hôn hôn hay không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio