Âu Dương Bội Thanh cuối cùng chịu không nổi tuyệt chiêu của Tô Đường, đồng ý đưa cậu về nhà, đồng thời kiên quyết cự tuyệt ý muốn đi cùng của Lý Văn Bân.
Chân trước Âu Dương Bội Thanh vừa mới dắt Tô Đường đi, sau lưng gã liền nắm áo Đồng Thịnh Chử xách đứng lên: "Bạn mày biết cái gì nên nói, cái gì không nên đúng không?"
Đồng Thịnh Chử lạnh lùng nhìn Lý Văn Bân: "Biết."
Lý Văn Bân bị tức đến buồn cười: "Vậy mày nên cầu nguyện bạn mày có thể an toàn về đến nhà đi!" Nói xong gã ném mạnh Đồng Thịnh Chử xuống đất, sau đó vội vã đi ra ngoài.
Đồng Thịnh Chử bị quăng đến mơ hồ, nhưng nhớ tới lời nói của Lý Văn Bân, hắn chịu đựng cơ thể đau đớn đứng lên chạy đến bàn làm việc của Âu Dương Bội Thanh.
Trên bàn làm việc có một chiếc điện thoại bàn tương đối cũ kĩ.
Tô Đường lúc trước có nói cho hắn nghe số điện thoại nhà, khi cần hắn có thể gọi đến nói chuyện với cậu. Mà bây giờ hắn muốn gọi đến Tô gia, không thể để Tô Đường bị thương hoặc xảy ra chuyện gì.
Trong mái ấm Hạnh Phúc có một chiếc xe hơi cũ, thường được dùng để đi mua một ít đồ cần thiết.
Giờ phút này Âu Dương Bội Thanh lái nó đưa Tô Đường về nhà, cậu ngồi phía sau ánh mắt rối rắm nhìn bà, mấy lần muốn há miệng cuối cùng lại thôi.
Cho dù đem mọi chuyện nói ra bác ấy cũng chưa chắc sẽ tin, hơn nữa cậu không có bằng chứng xác thực, bác ấy lại làm vợ chồng nhiều năm với Lý Văn Bân như thế, nếu cậu nói chuyện này ra chỉ khiến bác ấy khổ sở đau lòng thêm mà thôi.
Tô Đường nghĩ một hồi cuối cùng quyết định im lặng.
Bên kia Lý Văn Bân vừa lái xe vừa gọi điện thoại: "Đường Tây Lâm không có camera, nhớ rõ đem thằng nhóc mang đi, tuyệt đối không được động vào người kia."
"Tiền không thành vấn đề."
Cúp điện thoại Lý Văn Bân vẫn không yên lòng, trên chiếc xe đó có Bội Thanh của gã.
Gã không thể chấp nhận Âu Dương Bội Thanh có chút thương tổn nào.
Lý Văn Bân nhắm mắt lại, cuối cùng đạp chân ga đi về phía đường Tây Lâm, gã muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm.
...
Tô Đường ngồi phía sau nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện, trong lòng thở dài vẫn không hiểu tại sao Lý Văn Bân phải làm như vậy.
Rõ ràng gã có một người vợ luôn yêu thương mình, gia đình hạnh phúc, công việc phát triển không ngừng. Tại sao gã còn không biết thỏa mãn, làm nên những chuyện ghê tởm này?
"Tích tích tích!"
"Cảnh báo nguy hiểm!"
"Cảnh báo nguy hiểm, xin kí chủ hãy giữ vững cơ thể!"
Âm thanh hệ thống đột nhiên xuất hiện, Tô Đường còn chưa kịp phản ứng cơ thể đã ngã nhào lên phía trước.
Tiếng phanh xe chói tai đập vào màng nhĩ Tô Đường, trán cậu đập mạnh vào lưng ghế phía trước, cả người như muốn bay lên.
Đau!
Tô Đường mơ hồ ngồi phía sau, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Chuyện gì đã xảy xa?
Cậu muốn đứng lên nhìn xem, nhưng thân thể như bị rút cạn sức lực, chỉ có thể ngồi tại chỗ. Bàn tay cậu nâng lên xoa xoa cái trán bị đập đau đớn, cả người mơ hồ sợ hãi.
"Đường Đường? Đường Đường?"
Thanh âm quen thuộc gọi tên cậu, Tô Đường bưng trán cố sức ngẩng đầu.
Trước mắt có ánh sáng chiếu vào, Tô Đường nghe tiếng mở cửa xe, sau đó rơi vào một cái ôm ấm áp.
"Đường Đường, con có sao không?" Âu Dương Bội Thanh cũng bị thương ít nhiều, mặt bà tái nhợt, sợ hãi ôm chặt Tô Đường.
Chỉ một chút nữa thôi đã...
Nếu không phải vừa rồi không hiểu tại sao tay lái của bà bị trượt ra một chút, hiện tại chiếc xe bị nát thành từng mảnh nhỏ phía trước chính là xe của bọn họ.
Cách xe của Âu Dương Bội Thanh một khoảng không đến m, có hai chiếc xe một đen một trắng va chạm vào nhau cực mạnh. Bên hông chiếc xe màu trắng bị đụng lõm vào trong, lại bởi vì lực tông quá lớn liền bay khỏi mặt đất rồi rớt xuống nát bươm, mà chiếc xe màu đen gây tội cũng bị vỡ nát phần đầu.
Chủ nhân của hai chiếc xe đó vẫn chưa ra ngoài.
Âu Dương Bội Thanh vốn đang hoảng sợ cảm nhận được Tô Đường không có vấn đề gì lớn cũng dần bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát tình huống.
Bà ôm Tô Đường ra ngoài, nhanh chóng lấy điện thoại gọi và .
Chờ nói chuyện xong, bà thả Tô Đường ngoan ngoãn đứng tại chỗ, bản thân lại chạy đến chiếc xe màu trắng gặp nạn kia, cắn răng cố hết sức mở cửa xe cứu người bên trong.
Tô Đường nhìn thấy khung cảnh khiến lòng người sợ hãi, muốn chạy đến giúp đỡ. Nhưng vừa đi được hai bước lại nhớ mình chỉ là một đứa trẻ căn bản không giúp được gì, thậm chí còn kéo chân sau.
Tô Đường do dự đoạn xoay người chạy qua bên kia đường.
Con đường này mỗi ngày cậu đều đi đi về về hai lần hiển nhiên nhớ rất rõ.
Nơi bọn họ gặp tai nạn ngày thường rất ít xe đi ngang qua, nhưng bên kia lại là tuyến đường chính, cậu muốn qua đó tìm thêm người giúp đỡ.
Lát sau Tô Đường mang theo vài người trưởng thành quay lại, hỗ trợ Âu Dương Bội Thanh đem mấy người trong xe cứu ra.
Tổng cộng ba người trên chiếc xe màu trắng, còn trong chiếc xe đen chỉ có một người. Cả bốn đều bị thương nặng bất tỉnh.
Không lâu sau xe cảnh sát cùng xe cứu thương đến hiện trường, xung quanh bị phong tỏa, Tô Đường được Âu Dương Bội Thanh ôm ngồi lên xe cứu thương.
Chung quy cũng là bị thương phần đầu, Âu Dương Bội Thanh lo lắng kiên quyết dẫn Tô Đường đến bệnh viện kiểm tra.
Tô Triết cùng Lan Tĩnh rất nhanh nhận được tin báo lập tức chạy đến bệnh viện, chờ đến khi nhìn thấy Tô Đường ngồi trên giường không xảy ra chuyện gì mới thả lỏng tâm tình một chút.
Tô Triết vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, mà Lan Tĩnh nhìn thấy Tô Đường liền ôm con trai không buông tay, hỏi tới hỏi lui còn định đổi sang phòng bệnh cao cấp cho cậu nghỉ ngơi, náo loạn tới mức cậu còn tưởng mình bị thương rất nghiêm trọng.
Âu Dương Bội Thanh ở bên ngoài phối hợp với cảnh sát làm rõ sự việc. Liên quan đến con trai bảo bối của mình, Tô Triết cũng qua đó xem xét, lúc này trong phòng bệnh chỉ còn Tô Đường với Lan Tĩnh.
Trong phút chốc Tô Triết cùng Âu Dương Bội Thanh quay lại.
"Nếu Đường Đường không sao, hai người cũng đã đến đây vậy chị đi trước." Âu Dương Bội Thanh có chút áy náy: "Thật xin lỗi, làm Đường Đường hoảng sợ rồi."
"Không phải lỗi của chị, chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi." Lan Tĩnh có chút lo lắng mà nhìn cái trán sưng đỏ của Âu Dương Bội Thanh: "Hay là chị cũng đi kiểm tra một lượt xem sao."
Âu Dương Bội Thanh vuốt trán mình, ôn nhu cười cười: "Cảm ơn em, không sao đâu." Sau đó bà nhìn Tô Đường bị mẹ bắt nằm bẹp trên giường nghỉ ngơi, phất tay: "Đường Đường, bác đi trước, ngày mai bác sẽ qua thăm con."
Tô Đường giơ tay tạm biệt: "Tạm biệt bác viện trưởng ạ."
"Cũng may lần này Đường Đường không sao." Lan Tĩnh quay đầu hỏi Tô Triết: "Lúc nãy cảnh sát có nói gì không?"
Từ sau khi trở lại phòng bệnh, vẻ mặt Tô Triết vẫn luôn nghiêm trọng không lên tiếng.
Nhiều năm ăn ý làm Lan Tĩnh rất nhanh hiểu được, cô sờ đầu Tô Đường: "Đường Đường ngoan ngoãn ngồi ở đây một lát, ba mẹ ra ngoài mua đồ ăn vặt cho con."
Tô Đường gật đầu, chờ cửa phòng bệnh khép lại liền xuống giường, rón rén trốn sau cửa nghe lén.
"Cảnh sát nói tai nạn lần này có khả năng không phải chuyện ngoài ý muốn."