Bộ dạng Tô Đường nắm chặt bàn tay, vẻ mặt hung dữ khiến Lan Tĩnh cùng viện trưởng sửng sốt.
"Đường Đường, con thật sự không sao chứ?" Lan Tĩnh lo lắng hỏi lại.
Tô Đường lắc đầu, cậu rối rắm không biết giải thích với mẹ chuyện gì đã khiến mình khóc thảm như vậy.
Cậu nghĩ một hồi, sau đó vươn hai cánh tay nhỏ ôm chầm người phụ nữ đang nửa quỳ trước mặt, nghiêng đầu nhẹ hôn lên hai má của cô: "Con không sao đâu mẹ, lúc nãy gió thổi cát bay vào mắt con."
Lan Tĩnh ngày thường thích ôm cậu nhất, cũng thích được cắn một cái lên cặp má non mềm. Tô Đường nghĩ mẹ tốt với cậu như vậy, chỉ cần thấy cậu khóc đã rất lo lắng, cậu nên hi sinh một chút nhan sắc để dỗ mẹ đi thôi.
Quả nhiên được con trai hôn một cái, thần sắc cô liền hòa hoãn. Cô lui ra một chút nâng khuôn mặt tròn trịa của con trai lên: "Mẹ thổi cho con nha, không khó chịu đâu."
Tô Đường không nghĩ đến sẽ bị thổi mắt, nhưng vì để mẹ yên tâm nên vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, để cô thổi hai cái. Sau đó ngăn cản: "Mẹ ơi, con không khó chịu nữa."
Tô Đường quay đầu, nhìn về phía bọn nhỏ đang chơi đùa trên sân, nói với Lan Tĩnh "Mẹ cho con đi chơi một chút nha."
Lan Tĩnh kinh ngạc, con trai trước giờ cực kì làm biếng, ngày thường đều không chơi cùng mấy đứa trẻ khác. Đây cũng là lần đầu tiên con trai yêu cầu được đi chơi với bạn bè.
Lan Tĩnh tất nhiên đồng ý. Cô sờ sờ đầu nhỏ của Tô Đường "Đường Đường trưởng thành rồi, chơi với các bạn nhỏ phải ngoan nghe chưa?!"
Tô Đường gật đầu.
"Con đi đây."
Tô Đường xoay người muốn đi, đi được hai bước đột nhiên dừng lại, cậu quay về ôm lấy viện trưởng Âu Dương đang nhìn mình bằng ánh mắt hiền hòa "Bác viện trưởng, bác là người tốt, bác nhất định sẽ được hạnh phúc."
Hành động đột ngột cùng thanh âm trong trẻo làm Âu Dương Bội Thanh ngẩn người, sau đó bà cười cười: "Bác cảm ơn Đường Đường nhé, Đường Đường là một đứa trẻ ngoan, mỗi ngày nhất định đều sẽ rất vui vẻ."
Tô Đường cũng không chơi cùng mấy đứa nhỏ trên sân, mà là tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Cậu phải suy nghĩ kĩ một vài chuyện.
Bác viện trưởng là một người thiện lương, cậu không muốn bác ấy phải rơi vào kết cục táng thân trong biển lửa.
Lý Văn Bân là một kẻ xấu xa không đáng để bà ấy làm vậy. Cậu không thể ngồi yên nhìn thấy kết cục đó xảy ra lần nữa, lương tâm tuyệt đối không cho phép.
Tô Đường nghĩ phải tìm cơ hội vạch trần bộ mặt thật của Lý Văn Bân, để bác viện trưởng rời xa gã càng sớm càng tốt.
Bất quá chuyện này cần bàn lại kĩ hơn, cậu còn quá nhỏ nói ra sẽ chẳng ai tin, nhất định phải tìm được chứng cứ Lý Văn Bân làm chuyện xấu mới được.
Chuyện này khoan hãy nghĩ đến, Tô Đường liền đem suy nghĩ dời đến trên người hệ thống.
Hệ thống đã lâu chưa xuất hiện đột nhiên truyền đạt tin tức là muốn làm gì?
Tô Đường cố gắng suy nghĩ. Cậu còn nhớ rõ lúc trước hệ thống đưa ra nhiệm vụ cho mình là cảm hóa nhân vật phản diện, ngăn cản nhân vật phản diện diệt thế.
Nhân vật phản diện là ai?
Đồng Thịnh Chử?
Viện trưởng Âu Dương đã nhặt được Đồng Thịnh Chử vào trận tuyết lớn năm , bây giờ là năm .
Đồng Thịnh Chử đang ở mái ấm Hạnh Phúc này.
Nhiệm vụ: Cảm hóa nhân vật phản diện, ngăn cản nhân vật phản diện diệt thế.
Bước thứ nhất: Tìm được nhân vật phản diện.
Nhiệm vụ rốt cuộc đã bắt đầu, Tô Đường hưng phấn vỗ vỗ mông, đứng lên.
Luồng sáng ban nãy đã giúp cậu nhìn thấy gương mặt của Đồng Thịnh Chử. Tô Đường vẫy vẫy nắm tay, làm bộ dáng tự cổ động bản thân cố lên.
Vì người thân, cậu phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó về nhà.
Tô Đường lạc quan hướng đến điều tốt đẹp, hoàn toàn không ngờ mục tiêu nhiệm vụ sẽ mang đến cho cậu những gì trong tương lai.
Sân chơi không lớn, Tô Đường nhìn quanh hai vòng liền tập trung vào bóng dáng một bé trai ngồi dưới tàng cây yên tĩnh làm thủ công.
Bé trai so với những đứa nhỏ đang chơi đùa trên sân không giống nhau, toàn thân đều lộ ra khí tức lạnh như băng. Dù không nhìn thấy nhưng người ta cảm nhận được trên gương mặt nhỏ nhắn như khắc lên bốn chữ "Đừng lại gần tôi".
Tìm được mục tiêu nhiệm vụ, Tô Đường vui vẻ không nhìn tới khí tức lạnh băng xung quanh hắn, đôi chân nhỏ lập tức chạy về hướng tàng cây.
Khoảng cách ngày càng gần, Tô Đường vừa mới dự định dừng lại chào hỏi thì một luồng sương mù dày đặc màu đen từ trong cơ thể bé trai thoát ra, quét về hướng Tô Đường.
Tô Đường sợ hãi, chờ cậu mở mắt lần thứ hai phát hiện cậu đã rời khỏi mái ấm, đến một nơi dường như có chút quen thuộc.
Tô Đường cố hồi tưởng một lúc lâu, mới nhớ tới đây là không gian cậu bị kéo vào sau khi chết.
Xảy ra chuyện gì?
Tô Đường cúi đầu thấy mình vẫn là một đứa nhỏ tròn tròn mập mập.
"Tích, đã đủ năng lượng. Nội dung vở kịch thành công bắt đầu, mời kí chủ đọc để hoàn thành nhiệm vụ thật tốt."
Thanh âm không cảm xúc của hệ thống hạ xuống, một mũi tên xuất hiện trước mắt Tô Đường. Cậu đi theo hướng mũi tên, nhìn thấy trên bàn thạch cách đó không xa có một quyển sách màu đen.
Tô Đường:...Thật dọa người!
Nhưng hệ thống đã gợi ý cho mình đọc. Tô Đường cẩn thận quan sát mấy lần, xác nhận sách này không có độc, chỉ có hơi quái dị một chút lúc này mới yên tâm mở ra.
Thì ra đây là một thế giới trong tiểu thuyết.
Bên trong tiểu thuyết, cậu là một tên pháo hôi phú nhị đại khiến người người chán ghét. Không chỉ đối nghịch với nam chủ để để đoạt nữ chủ, càng nam nữ bất kị mà muốn chiếm hữu nhân vật phản diện Đồng Thịnh Chử.
Tô Đường không biết sau khi Âu Dương Bội Thanh chết, Đồng Thịnh Chử sống như thế nào. Trong quyển sách này khi Đồng Thịnh Chử xuất hiện đã thành niên rồi.
Đồng Thịnh Chử xuất hiện rất điệu thấp, không một ai phát hiện người đeo kính mắt, tóc mái dài rũ xuống không nhìn rõ khuôn mặt lại là tinh anh trong giới tài chính.
Nguyên thân Tô Đường là pháo hôi ngẫu nhiên thấy được dung mạo tuấn mỹ của Đồng Thịnh Chử, lại không biết hắn là lang sói trong núi, một ngụm đem nguyên thân ăn không còn xương cốt.
Nhìn gia đình bị Đồng Thịnh Chử làm cho phá sản, nguyên thân thì bị ném tới nơi mua bán trai bao, bị cưỡng chế điều giáo thành một công cụ suốt ngày nằm dưới thân đàn ông hầu hạ. Tô Đường sắc mặt trắng bệch run rẩy.
Nội dung vở kịch vẫn chưa xong.
Nguyên thân chính là một trong những pháo hôi không quan trọng mà thôi, còn có rất nhiều pháo hôi khác nữa. Sau này không biết tại sao Đồng Thịnh Chử lại đối nghịch cùng nam chủ có bàn tay vàng.
Tô Đường khẩn trương cắn đầu móng tay, cuốn sách càng về sau đen tối càng thêm mãnh liệt. Trái tim nhỏ bùm bùm đập mạnh không ngừng.
Rõ ràng nam chủ là nhân vật chính có vòng hào quang nhưng vẫn không đấu lại Đồng Thịnh Chử, cuối cùng bị giới tài chính khai tử. Còn nữ chủ vốn yêu nam chủ sâu sắc cũng chuyển sang ôm ấp người khác.
Ngày xưa khí phách mạnh mẽ vô số mỹ nữ ái mộ thành một kẻ lang thang say rượu.
Nhưng vẫn chưa phải kết cục.
Nhân vật phản diện Đồng Thịnh Chử lại tiếp tục làm một loạt hành động khiến người hít thở không thông.
Hắn lợi dụng quyền thế cùng tài năng, đem giới kinh tế đảo loạn, lại cố ý khơi mào thế chiến. Vô số bom đạn đem thế giới làm cho rối tinh rối mù, nơi nơi lầm than, cuối cùng diệt vong.
Toàn bộ sinh mệnh quay về hư vô, bao gồm cả Đồng Thịnh Chử.
Những văn tự phảng phất như có sinh mệnh, len lỏi vào trong cơ thể Tô Đường, khiến cậu tựa hồ không thể hô hấp.
Mà một Đồng Thịnh Chử lãnh khốc vô tình, Tô Đường bây giờ đã cảm thụ triệt để.
Người nam nhân này không có tình cảm, trong mắt không có sinh mệnh làm cậu lạnh run.
Lý Văn Bân cũng là người xấu, nhưng Tô Đường không sợ hãi gã ta, thậm chí còn muốn đánh đổ gã. Còn Đồng Thịnh Chử, cậu phát hiện mình căn bản không có dũng khí.
Cậu sợ hãi, thật sự sợ hãi Đồng Thịnh Chử.
"Tích, xin kí chủ ngăn cản nhân vật phản diện diệt thế, cứu vớt địa cầu, cứu vớt nam chủ."
Tô Đường hoảng hốt nghe âm thanh đột ngột xuất hiện của hệ thống. Chưa kịp hoàn hồn trong nháy mắt về tới mái ấm Hạnh Phúc.
Tô Đường đứng dưới tàng cây, Đồng Thịnh Chử ngồi cách cậu không xa. Hắn cầm trên tay một bông hoa nhỏ bằng plastic, nghiêm túc chế tác.
Tô Đường còn chưa kịp thoát ra từ nội dung trong cuốn sách vừa rồi, giờ lại đột nhiên nhìn thấy đứa nhỏ Đồng Thịnh Chử, trong lòng sợ hãi theo bản năng lùi về sau một bước.
Chờ cậu dừng lại, chột dạ nhìn về phía hắn thì thấy Đồng Thịnh Chử đã phát hiện, cũng ngẩng đầu nhìn cậu.
Con ngươi màu đen không một chút dao động, hờ hững lạnh như băng.
Tô Đường bị nhìn đến hoảng hốt.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng Tô Đường tự gắn dáng vẻ nhân vật phản diện diệt thế lên người Đồng Thịnh Chử, một đường não bổ khiến chân nhất thời mềm nhũn.
Không ngoài dự đoán, Tô Đường ngã ngồi trên mặt đất. Mông của cậu như muốn nứt ra thành tám miếng rồi.
Tô Đường đau nên hé miệng muốn kêu, nhưng sợ ánh mắt mãnh liệt của Đồng Thịnh Chử nên phản xạ có điều kiện đưa tay bưng kín miệng mình.
Chỉ sợ chọc hắn mất hứng, cậu liền bị xử lý a.
Tô Đường lúng túng đáng thương đem hai tay gắt gao bịt miệng của mình, chỉ để lại một đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Đồng Thịnh Chử, toàn thân đều bật chế độ khẩn cấp đề phòng.
Đừng nhìn, đừng nhìn, đừng nhìn nữa mà.
Đại khái là nhờ nội tâm Tô Đường chân thành cầu nguyện nên cuối cùng có tác dụng, Đồng Thịnh Chử liếc mắt một cái rồi tiếp tục cúi đầu.
Thấy Đồng Thịnh Chử dời đi ánh mắt, Tô Đường cả người nhẹ nhàng thở ra.
Thật là đáng sợ!
Đáng sợ đến mức dũng khí đối diện cũng không có!