Sáng sớm kéo ra màn đêm mỏng manh, trời tờ mờ sáng.
Tố Bạch Triệt bước vào rừng trúc, ánh mắt quét qua, toàn là cây trúc ngã trái ngã phải trên đất, "Nhìn dáng vẻ là đã phát tiết một đêm. Bây giờ phẫn uất trong lòng hắn đã đạt tới đỉnh điểm, là thời cơ tốt nhất để ta đến."
Đồng Khê ngốc lăng: "Thì ra ngươi có tính toán bậc này, vậy mà ta đã coi khinh ngươi."
Tố Bạch Triệt hừ một tiếng: "Ngu xuẩn."
Dứt lời, gã thấy bóng người.
Thiếu niên dựa vào thân trúc, quần áo khắp nơi là nếp nhăn, lá trúc phủ kín trên mái tóc đen hơi tán loạn, hơi cúi đầu, chăm chú nhìn dải lụa đang nắm trong tay.
"Ngươi nhìn xem, một bộ dáng chật vật."
Tố Bạch Triệt xuy khẽ một tiếng, chợt thay đổi biểu tình, trên mặt mang tư thái nhu mỹ, chậm rãi đi đến, "Đã xảy ra chuyện gì? Chặt gãy nhiều trúc như thế?"
Ánh mắt Chu Huyền Lan biến đổi, đem Che Tinh để vào trong lòng ngực, nhìn về phía người tới, "Đêm qua tu tập ở đây."
Tố Bạch Triệt lộ vẻ do dự, giây lát nói: "Vậy là gặp phải phiền toái gì khi tu hành sao?"
"Chưa từng." Chu Huyền Lan hơi hơi gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Tố Bạch Triệt vội đi lên phía trước một bước: "Vừa vặn ta đang rảnh rỗi. Nếu ngươi có vấn đề gì, có thể hỏi."
Tiểu tử này còn giữ mặt mũi, gặp được tiền bối lại không hỏi, rất giống hũ nút, tương lai có thể thành châu báu gì?!
Trong lòng Tố Bạch Triệt khinh thường, trên mặt lại lộ ra nụ cười thân thiện, ôn nhu nói: "Ngươi là đệ tử Thanh Lăng ta. Cho dù Thẩm Tiên Quân không muốn truyền thụ pháp thuật cho ngươi, cũng đừng nản lòng thoái chí. Ta là Trưởng Lão Thanh Lăng, cũng có trách nhiệm này."
Chu Huyền Lan ngừng bước, đôi mắt hẹp dài híp lại, "Một khi đã như vậy, làm phiền Tố chân nhân bồi ta luyện một chiêu."
Đồng Khê vội nói: "Cơ hội tốt. Mau đánh bại hắn, mượn cơ hội truyền thụ pháp thuật."
Tố Bạch Triệt lạnh giọng: "Dùng ngươi vô nghĩa sao?"
Gã vận động linh lực trong cơ thể, linh khí tứ phương hội tụ như sương mù, quấn quanh gã từ đầu đến chân. Xứng với khuôn mặt thanh lãnh đoan chính, hiện ra một loại đẹp đẽ mông lung.
Người bình thường thấy thế, thế nào cũng phải ngây người vài phần.
Tố Bạch Triệt ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở trên người Chu Huyền Lan, lại phát hiện hắn đã nhắm mắt từ bao giờ.
Đồng Khê cười khẽ: "Nhất định là bộ dáng ngươi quá đẹp, hắn lo tâm thần dao động nên mới nhắm mắt."
Tố Bạch Triệt trầm mặt xuống, không nói một từ, linh lực trong tay càng sâu, ầm ầm đánh ra một kích.
Phanh!
Trên mặt đất xuất hiện một khe rãnh thật lớn, một đường uốn lượn, trúc xanh đổ hết.
Chu Huyền Lan lại không nghiêng không lệch, đứng ở cuối khe đất, hoàn mỹ tránh khỏi phạm vi công kích.
Sắc mặt Tố Bạch Triệt khẽ biến. Tuy chiêu này chỉ dùng bảy phần lực. Nhưng gã đã là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, một tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ kỳ hèn mạt, sao có thể né tránh?!
"Làm sao ngươi làm được?"
"Đánh giá lực đạo ra tay của Chân Nhân, trước tiên tránh khỏi phạm vi nguy hiểm. Sau khi thần thức tinh tiến, muốn phát hiện ra cái này cũng không khó."
Đáy mắt Tố Bạch Triệt lộ ra một mạt thưởng thức: "Ngươi vậy mà có vài phần năng lực."
"Chân Nhân cũng cảm thấy không tồi sao?" Chu Huyền Lan nhẹ cong môi mỏng, ngữ khí lộ ra vui sướng không che dấu được, "Sư tôn dạy đấy."
Biểu tình trên mặt Tố Bạch Triệt ngưng lại, sau một lúc lâu, ngoài cười trong không cười nói: "Thẩm Tiên Quân thật là sư tôn tốt."
"Sư tôn tất nhiên là rất tốt." Chu Huyền Lan nói xong ý muốn thể hiện, chắp tay rời đi.
Chỉ còn lại một mình Tố Bạch Triệt trong rừng, cười lạnh một tiếng: "Người ta có sư tôn dạy, ngươi còn bảo ta mặt nóng dán mông lạnh?"
Đồng Khê không trả lời, suy nghĩ hỗn loạn, đầu nóng lên một trận.
Không đúng chỗ nào?
Thẩm Lưu Hưởng thức một đêm, chưa kịp nghỉ ngơi, Truyền Âm Khí đã vang lên, bị triệu đến Dạ Minh Phong.
Lăng Dạ đưa cho y một thứ: "Đêm qua vốn định đưa cho ngươi, ai ngờ đảo mắt ngươi liền đi rồi. Đây là hạ lễ của Đế Cung."
Trong tay y là nửa khối Hoàng Ngọc.
"Đế Tôn có tâm."
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng khẽ biến, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Dạ. Đế Tôn biết được thân phận của y là không bất ngờ, vậy nhưng sư huynh cũng biết.
"Trước khi sư tôn đi, đã nói với ta." Lăng Dạ nắm bàn tay Thẩm Lưu Hưởng, thả Hoàng Ngọc lên, "Người từng nói, lựa chọn làm gì là chuyện của ngươi, nhưng chỉ cần một ngày còn ở Thanh Lăng Tông, nơi này vẫn là chỗ an thân của ngươi."
Sư tôn? Ngũ Uyên Đạo Nhân?
Đầu Thẩm Lưu Hưởng ẩn ẩn đau, không có nửa điểm ấn tượng, "Sư tôn đi đâu rồi?"
Lăng Dạ khẽ thở dài: "Không biết. Đại năng giả thế gian, đến một cảnh giới nhất định, sẽ liền cắt đứt nhân quả trên người. Sau khi biến mất, hoặc phi thăng hoặc ngã xuống."
Chính lúc này, ngoài đại điện có người gọi một tiếng: "Sư tôn."
Lăng Mạc Sơn vào điện, sôi nổi hành lễ với hai người
Lăng Dạ hỏi: "Chuyện gì?"
"Đệ tử......" Lăng Mạc Sơn muốn nói lại thôi, "Đệ tử hổ thẹn. Sau khi tỷ thí với người, tâm cảnh xảy ra vấn đề. Đặc biệt thỉnh giáo sư tôn."
Lăng Dạ cảm thấy ngoài ý muốn.
Lăng Mạc Sơn xưa nay trầm ổn, tâm cảnh kiên định có thể so với tu sĩ Kim Đan kỳ. Vậy mà sau khi cùng người tỷ thí, lại xuất hiện đường rẽ.
"Nói tỉ mỉ."
"Hôm qua đệ tử đánh bại Chu Huyền Lan."
"Luận bàn bình thường. Không tồi."
"Hôm nay đệ tử bị Chu Huyền Lan đánh bại."
Ý cười trên mặt Lăng Dạ càng sâu hơn: "Một đêm hắn đã lĩnh ngộ được. Rất tốt."
"Tất cả chiêu thức của đệ tử đều vô dụng với hắn." Lăng Mạc Sơn biểu tình cực kỳ gian nan, sau đó liếc mắt ngắm Thẩm Lưu Hưởng một cái, ánh mắt lộ ra chút ủy khuất u oán, "Hắn nói, là sư thúc dạy hắn, bồi hắn luyện một đêm."
Chu Huyền Lan tìm hắn tỷ thí, không phải vì khoe ra, mà là nhắc nhở. Giống như hắn học chiêu thức, bày ra cho riêng một mình Chu Huyền Lan xem.
Mục tiêu của bọn họ đều là đứng đầu Đại Bỉ. Trên lôi đài tất thành kình địch. Đến lúc đó chiến một trận quang minh chính đại. Ai thắng ai thua không hề oán hận.
Tâm cảnh Lăng Mạc Sơn bị đánh đến ra đường rẽ, cũng không hẳn là vì chiêu thức bị hóa giải, mà có một phần lớn là vì sau khi Chu Huyền Lan thu tay, trong miệng đột nhiên toát ra hai chữ "sư tôn".
Lúc ấy hắn như vô ý, lại tựa như sớm có mưu đồ bổ sung một câu: "Sư tôn bồi ta luyện một đêm, ta mới có thể tinh tiến như thế."
Lăng Mạc Sơn rốt cuộc vẫn là tâm cảnh thiếu niên, trong lòng tức khắc ghen tị.
Dù trước kia sư thúc chưa từng để ý đến Chu Huyền Lan. Nhưng đến lúc đột nhiên để ý tới, cũng quá mức làm người cực kỳ hâm mộ.
Đường đường tu sĩ Hóa Thần cảnh, bồi luyện một suốt đêm cho đệ tử Trúc Cơ kỳ, truyền ra ai có thể tin?
Mà sư tôn hắn tuy đối với hắn rộng rãi. Nhưng thân là Tông Chủ, trăm công ngàn việc không thể thiếu. Chỉ có một chút thời gian nhàn hạ chỉ điểm một vài thứ, chứ chưa bao giờ từng tự tay làm lấy.
Nhận thấy tầm mắt sư huynh hướng tới, Thẩm Lưu Hưởng nhìn trời, vô tội chớp chớp mắt.
Lăng Dạ bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta nói vì sao đêm qua ngươi đột nhiên cần cù như vậy. Thì ra có kế hoạch khác."
Thẩm Lưu Hưởng cười hắc một cái.
Đảo mắt đến ngày Đại Bỉ nội tông rồi. Ấn theo quy củ, Tông Chủ, Tiên Quân và bảy Trưởng Lão đều phải ngồi ở hàng trên.
Sáng sớm, Thẩm Lưu Hưởng bị gọi dậy, Lăng Hoa ném cho y một kiện áo lụa tím đậm, "Thay đi, ngày nào cũng mặc đồ trắng, ta nhìn đều thấy ghét."
Thẩm Lưu Hưởng ngồi dậy, tóc đen tán loạn sau lưng, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, "Ta cũng muốn đổi, nhưng không có tiền mua."
Y nghèo đến túi tiền đều không có tiếng leng keng, chỉ có một khối linh thạch Minh Đàm giúp đỡ.
Lăng Hoa cảnh giác nói: "Đừng tìm ta. Lần trước đem hơn phân nửa gia sản tích lũy cho ngươi. Đảo mắt một cái ngươi liền mua cao giai pháp khí cho Diệp Băng Nhiên. Lúc ấy ta liền thề, không bao giờ cho ngươi nửa khối linh thạch nữa!"
"Được được được, không tìm ngươi," Thẩm Lưu Hưởng híp híp mắt, "Ta thay quần áo, mau đi ra."
"Hồi nhỏ còn cùng nhau tắm gội đấy, có cái gì không thể nhìn?" Lăng Hoa nói như vậy, lại xoay người ra khỏi phòng.
Thẩm Lưu Hưởng mặc áo lụa vào, chỉ cảm thấy cả người thoải mái tươi mới, chỉ có một nơi tỏa ra ấm áp.
Y móc Ngọc Hoàng ra nhìn, hình dạng tuy quái dị, nhưng cuối cùng vẫn là hoàn chỉnh. Thân ngọc thân phát ra ánh sáng nhè nhẹ, trên có ấn văn đan xen, cực kỳ phức tạp, tựa như một loại pháp khí.
Thẩm Lưu Hưởng đến quảng trường không tính là muộn, nhưng người đến sớm hơn y vẫn nhiều hơn. Vài vị Trưởng Lão tụ ở bên nhau, trông thấy y, thần sắc khác nhau.
Trong đó có một nữ Trưởng Lão bộ dáng tú mỹ, trên mặt hiện lên mạt đỏ ửng nhàn nhạt, tựa hồ đang ngượng ngùng, không hề tiến lên, ngược lại lui hai bước xoay người rời đi.
"Lâu như thế rồi, Ngôn Vân sư muội vẫn nhớ thương ngươi đấy. Đáng tiếc." Lăng Dạ ý tứ sâu xa cười cười.
Thẩm Lưu Hưởng nhấp môi không nói.
Lúc y đọc sách, có ấn tượng với sư muội này. Một mảnh si tâm với Thẩm Lưu Hưởng, nhưng kết cục cực thảm. Lúc Diệp Băng Nhiên gặp nguy hiểm, Thẩm Lưu Hưởng vì cứu hắn, đem Ngôn Vân đẩy vào miệng yêu thú làm thức ăn.
Lúc ấy khu bình luận khuấy lên một đợt sóng lớn, vô số người mắng nhiếc.
"Quả thật đáng tiếc," Thẩm Lưu Hưởng nói, "Cô nương thật tốt, chỉ là mắt hơi mù chút."
Lăng Dạ mỉm cười: "Nếu nói như thế, phong thái thiếu niên của ngươi, làm không biết bao nhiêu người trên thế gian này mù mắt."
Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc nhướn mi.
Trong tiểu thuyết vẫn chưa viết chuyện này, y không biết bộ dáng thiếu niên của Thẩm Lưu Hưởng. Lúc đọc sách, chỉ cảm thấy cái vị trí Tiên Quân này chỉ là hữu danh vô thực, hoài nghi dựa vào Ngũ Uyên Đạo Nhân với Tông Chủ sư huynh mới ngồi lên được.
Mà giờ phút này, người có suy nghĩ giống y cũng gần như vậy, không hề ít.
"Thẩm tiên quân, sao hôm nay lại đổi quần áo rồi?" Một Trưởng Lão mày rậm mắt to đi tới, ngữ khí lộ ra ý trào phúng, "Chẳng lẽ là hôm qua thấy Tố chân nhân, mới đột nhiên sinh ra ý này?"
Thẩm Lưu Hưởng nhận ra người này.
Trưởng lão Trình Nghi Thiên, không quen nhìn ỷ thế hiếp người, cho nên cực kỳ chán ghét Thẩm Lưu Hưởng.
Một người bên cạnh hắn cười ngâm ngâm: "Lời này của Trình trưởng lão sai rồi. Tuy rằng hiếm khi hôm qua Bạch Triệt mới mặc áo tím, nhưng hôm nay không mặc, cho nên, không tính là noi theo. Hành động này của Tiên Quân tuyệt đối không tính là noi theo, càng không thể nói bắt chước bừa a!"
Lời này vừa nói ra, Trưởng Lão xung quanh cười vang một phen.
Thẩm Lưu Hưởng có cái đức hạnh gì, mấy năm nay, mọi người đều nhìn trong mắt. Một chút chuyển biến gần đây, căn bản không thay đổi được cái nhìn ăn sâu bén rễ của bọn họ.
Huống chi trước đó không lâu, y mới ép Tố Chân Nhân uống một chén gì đó không rõ ràng. Hành vi như thế, làm người giận sôi.
Lăng Hoa cau mày, đang muốn nói gì đó.
Thẩm Lưu Hưởng giơ tay ngăn hắn lại, đi đến phía người vừa nói, "Nếu ngươi từng thấy bộ dáng Tố Chân Nhân mặc áo tím. Vậy không ngại hỏi, bổn quân với Tố chân nhân ai mặc đẹp hơn?"
Ổ Chí sửng sốt.
Thẩm Lưu Hưởng xoay một vòng tại chỗ, vạt áo màu tím nhấc lên một đợt gợn sóng. Khuôn mặt tuấn mỹ vô song, dáng người thon dài mảnh mai, nổi bật lên dưới một thân áo tím, toàn thân lộ ra cảm giác đẹp đẽ, quý phái không thể tưởng.
Y nhẹ nâng đuôi lông mày, câu môi cười khẽ: "Trưởng Lão nói xem."
Ổ Chí bất tri bất giác đỏ mặt, mấy phần ậm ừ.
Tuy Tố Chân Nhân cũng rất đẹp, nhưng như hồ trong dưới ánh trăng, thanh nhã thanh lãnh.
Mà người trước mặt này, lại đẹp đến cực kỳ mang tính xâm lược, tựa như có thể thu tâm phách người ta, làm người có loại cảm giác nguy hiểm. Nếu hơi vô ý liền rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Ổ Chí ngập ngừng một lát, tức muốn hộc máu nói: "Túi da thôi! Kể cả thắng Tố Chân Nhân thì sao? Người tu chân chính là tu tâm, chính là tu phẩm tính, không phải......"
"Được rồi," Thẩm Lưu Hưởng đánh gãy, "Ý Trưởng Lão ta đã hiểu rõ, chính là bổn quân mặc áo tím đẹp hơn Tố chân nhân."
Y câu lấy bả vai Ổ Chí, bày ra một bộ dáng thân thiện, "Trưởng Lão cũng biết, đụng hàng không đáng sợ, ai xấu ai đẹp mới là đạo lý."
Sắc mặt Ổ Chí khẽ biến: "Ta chưa từng nói Tố Chân Nhân xấu."
"Ngươi nói, hắn mặc áo tím xấu hơn ta." Thẩm Lưu Hưởng nhíu mi, "Nhiều người nhìn thế này, vì một lời nói của ngươi, sau này Tố chân nhân sợ không còn mặt mũi nào mặc áo tím nữa."
Ổ Chí tức đỏ mặt: "Ngươi, ngươi cũng chỉ có thể thể hiện chút khả năng miệng lưỡi!"
"Hả?"
Thẩm Lưu Hưởng buông hắn ra, hàng mi đen dài buông xuống, trên gương mặt lộ ra thần sắc thất bại.
"Lời nói của Trưởng Lão chí phải, bổn quân vốn chỉ là tu sĩ Hóa Thần cảnh mà thôi, chỉ có thể ở trước mặt Trưởng Lão thể hiện chút khả năng miễng lưỡi. Thật là hổ thẹn."
Tu sĩ Hóa Thần cảnh mà thôi? Đây là mỉa mai hắn tu vi yếu ớt sao?
"Ngươi, ngươi......." Ổ Chí tức run, thế mà nhất thời không thở nổi.
Thẩm Lưu Hưởng: "Hắc hắc."
Bật ra tiếng cười không thèm che dấu.
Ổ Chí nhất thời cấp hỏa công tâm, phun ra một ngụm máu.
Chung quanh một mảnh kinh hô: "Trưởng Lão!"
Lăng Hoa buồn cười, lo sợ còn để Thẩm Lưu Hưởng ở lại đây chắc mất mạng người, nhanh tay đem người lôi đi.