Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit : YuTuyTien

-----

Vì chương này rất dài, cho nên edit đăng liền chưa fix lỗi, mọi người đọc có thấy lỗi thì cmt giúp mình nhé. Để mình sửa. Cảm ơn nhiều.

-----

Lâm Thiên Hạo mặc bộ tây trang thoải mái, nhàn nhã ngồi ở nhà ăn, thỉnh thoảng nhìn màn hình điện thoại.

Đã quá giờ hẹn rồi, nhưng người mà hắn đang chờ vẫn không xuất hiện, thời gian từng phút trôi qua khiến hắn có chút không kiên nhẫn, nhưng tưởng tượng đến lúc nhìn thấy gương mặt kia, cơn giận liền hạ xuống, nhẫn nại tiếp tục chờ đợi.

Lâm Thiên Hạo là con trai độc nhất trong gia tộc, từ nhỏ đến lớn hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đương nhiên năng lực cũng không hề yếu, dưới sự trợ giúp của mấy nguyên lão trong gia tộc, vị trí của hắn trong công ty vô cùng vững chắc.

Đây là lần đầu tiên hắn thật tâm muốn theo đuổi một người.

Tuy rằng giới tính của người đó không đúng lắm, nhưng hiện tại con của hắn không phải không có, cho nên hắn không sợ mình sẽ tuyệt hậu.

Lâm Thiên Hạo chưa từng nghĩ đến việc Lăng Sơ Nam sẽ từ chối mình. Bởi vì hắn là tổng tài của công ty giải trí Hạo Thiên, mà cậu ấy chỉ là một minh tinh nhỏ thôi, hắn kiên nhẫn theo đuổi cậu ấy đến như vậy, đơn giản là vì một chút tình thú ấy mà.

Có điều, Lăng Sơ Nam sau khi đồng ý lời mời của hắn lại bùng kèo!

Nhìn bầu trời càng lúc càng tối, Lâm Thiên Hạo rốt cuộc không nhịn được nữa, cầm lấy điện thoại gọi một cuộc.

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy.... "

Truyền vào tai hắn lại là một giọng nữ đầy máy móc.

Sáng hôm sau, Lăng Sơ Nam nhìn thấy một tin tức được treo ở đầu hot search.

/Tổng tài công ty giải trí Hạo Thiên đợi một người ở nhà hàng rất lâu nhưng không gặp được, rốt cuộc người đó là ai?/

/Đêm qua người đứng đầu một công ty Lâm Thiên Hạo bước ra khỏi nhà hàng của tôi, biểu tình tức giận, hư hư thực thực bị người khác bùm kèo, ai là người làm ra chuyện này?/

"Chào buổi sáng bảo bối!"

Sở Vân Qua kéo Lăng Sơ Nam vào người mình, ôm thâth chặt, hôn hôn lên trán cậu một cái.

"Bảo bối, em đang xem gì đó?"

"Không ngờ Lâm Thiên Hạo lại đợi em đến tiếng đồng hồ."

Lăng Sơ Nam buông điện thoại ra, sau đó ôm eo người nào đó.

"Em có chút áy náy."

Nghe được tên của Lâm Thiên Hạo, Sở Vân Qua vốn còn đang có chút mơ màng lập tức trở nên tỉnh táo, ánh mắt y hiện lên vẻ lạnh lẽo, có điều khi nhìn Lăng Sơ Nam lại nhanh chóng nhu hoà, ngữ khí có điểm ủy khuất.

"Bảo bối, em để ý người đàn ông khác như vậy khiến anh rất đau lòng."

Nhớ đến tên đầu xỏ bên cạnh khiến kế hoạch của mình bị hủy hơn phân nửa, Lăng Sơ Nam không khỏi trừng mắt nhìn y một cái, sau đó lấy chân đạp đạp y.

Sở Vân Qua bị đạp trúng kêu lên một tiếng, giọng nói bắt đầu khàn khàn.

"Bảo bối, em đá sai chỗ rồi."

"Hả?"

Lăng Sơ Nam dùng tay nắm lấy nửa người dưới của Sở Vân Qua, nơi vốn còn đang cứng rắn đã lập tức mềm xuống.

"Em phải đi hẹn hò với Lâm Thiên Hạo."

Lăng Sơ Nam vừa muốn đứng dậy đã bị Sở Vân Qua kéo lại đè xuống giường, sau đó bên tai cảm nhận được hô hấp nóng rực của y.

"Không được đi!"

Đối với tính tình ghen tuông quá độ của Sở Vân Qua, Lăng Sơ Nam tỏ vẻ rất là thích thú, cánh tay đang cầm điện thoại định gọi cho nam chính lập tức thu lại.

Ba ngày sau, Lăng Sơ Nam rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

", sao Sở Vân Qua lại biết gần đây ta và Lâm Thiên Hạo đang qua lại?"

"Ký chủ, trên thế giới này có một thứ gọi là định vị, cũng có một loại nghề nghiệp kêu là thám tử."

mỗi ngày đều phải xem đông cung sống vô cùng lạnh nhạt nói.

"Y gắn camera ở nhà ta?"

"Ký chủ, ý thức cảnh giác của ngài vô cùng thấp, hy vọng thế giới sau ngài sẽ luyện tập tốt hơn."

nghiêm túc đề nghị.

"Phì! ngươi thật đáng iu."

Lăng Sơ Nam đột nhiên bật cười.

"Từ ngày đầu tiên Sở Vân qua đến đây ta đã nhận ra rồi. Ta đã làm minh tinh mười mấy năm ròng, vài điểm cảnh giác đương nhiên vẫn có. Bất quá tên kia quá biếи ŧɦái, ngay cả phòng tắm cũng không buông tha."

Lăng Sơ Nam trở mình.

"! Hệ thống các ngươi không phụ trách nhắc nhở ký chủ mấy chuyện này sao? Lỡ như người gắn camera là người muốn làm hại ta thì sao?"

còn đang cho rằng cuối cùng mình đã hơn được ký chủ một điểm, ai ngờ lại bị nắm thóp :"....."

Giống như không nhận ra sự trầm mặc của , Lăng Sơ Nam tiếp tục nói.

"Nếu chỉ vì chuyện này mà khiến nhiệm vụ thất bại, có phải sẽ xem như là sơ suất của hệ thống hay không, mà ta thì nên đi khiếu nại ngươi có đúng không?"

"Rất xin lỗi ký chủ, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vầy nữa."

Ngữ khí của cơ hồ có chút kinh hoảng.

"Mong ký chủ yên tâm, sau này nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ."

"Không phải sợ, ta chỉ đơn giản đặt một vài nghi vấn thôi mà."

Lăng Sơ Nam an ủi nói, sau đó chuyển sang chuyện khác.

"Đúng rồi, những ký chủ như ta có thể khiếu nại những việc gì?"

"......"

Cuối cùng vẫn là không tình nguyện đem yêu cầu khiếu nại nói cho Lăng Sơ Nam. Lăng Sơ Nam nghĩ nghĩ lại nói.

"Ta cảm thấy mấy cái yêu cầu để khiếu nại này không hợp lí tí nào, vì sao phải đợi đến khi trở về không gian chờ mới có thể khiếu nại chứ? Nếu trong lúc thực hiện nhiệm vụ vì sai sót của hệ thống mà phải thất bại, như vậy không phải ký chủ sẽ oan ức sao?"

vẫn đắm chìm trong nỗi sợ hãi bị khiếu nại :"....."

Trước Lăng Sơ Nam, có rất ít ký chủ nghĩ đến việc khiếu nại hệ thống của mình, người xử lí khiếu nại được gọi là Quản Lý Giả, chỉ cần hệ thống nào thành công bị khiếu nại, nhẹ thì bị thu hồi xoá toàn bộ kí ức, nặng thì bị tiêu hủy vĩnh viễn. Đây cũng coi như là một loại bảo hộ dành cho ký chủ, cũng là một cái gông cùm xiềng xích cho hệ thống.

Bởi vì lần này có thể xem như là một sai lầm nghiêm trọng của , cho nên khi nghe Lăng Sơ Nam muốn khiếu nại, mới trở nên hoảng sợ như vậy.

Nhưng mà không ngờ rằng, Lăng Sơ Nam còn có thể cảm thấy yêu cầu khiếu nại không hợp lý.

Đây là cái thể loại ký chủ gì vậy hả?

"Yên tâm đi , ta cảm thấy quan hệ hợp tác của hai đứa mình cũng tốt lắm nhen, tạm thời ta vẫn chưa muốn khiếu nại ngươi đâu."

Ngữ khí của Lăng Sơ Nam đầy ôn hoà.

"Đừng sợ."

Sự chú ý của chỉ dừng lại ở hai chữ tạm thời mà Lăng Sơ Nam nói, nó cảm thấy cả người rất lạnh lẽo.

"Bảo bối, ăn cơm thôi."

Đúng lúc này, Sở Vân Qua đẩy cửa đi vào.

Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt nhìn y, sau đó lấy tay nắm chặt chăn.

"Eo đau."

Cánh tay của Lăng Sơ Nam rất trắng, có coe bắp nhưng không lớn, vừa cân xứng lại vừa thon gọn, có điều lúc này toàn bộ cánh tay đều có rất nhiều vết tím tím đỏ đỏ, khiến cho người nhìn có cảm giác muốn lăng nhục. Ánh mắt Sở Vân Qua bắt đầu thâm trầm, sau đó đi đến kéo Lăng Sơ Nam ôm vào người mình, thanh âm khàn khàn nói.

"Để anh giúp em xoa bóp."

Bàn tay của Sở Vân Qua rất lớn, lại ấm áp, mỗi lần xoa đều đúng chỗ, Lăng Sơ Nam nằm trong ngực y bắt đầu có chút không thành thật.

"Anh mau đi ra."

muốn nhắc nhở một câu, ký chủ ngài nói như vậy sẽ bị đè đó.

Sau đó Lăng Sơ Nam thật sự bị đè xuống giường lần nữa.

"Haiz cuộc sống như thế này chừng nào mới kết thúc a."

Lăng Sơ Nam trở mình, sau đó bị đau đớn từ phần eo khiến cho hít một ngụm khí lạnh.

"Ta còn phải làm nhiệm vụ a."

"À thì ra ngài vẫn còn nhớ đến nhiệm vụ."

Giọng nói của không có chút dao động.

"Cảnh diễn của ngài cũng đã bị trễ vài ngày rồi."

"Ta vẫn luôn nhớ đến nhiệm vụ, ngươi nhất định phải tin vào sự chuyên nghiệp của ký chủ mình chứ."

Lăng Sơ Nam thở dài một tiếng.

"Việc này sao lại có thể trách ta chứ? Tất cả là tại kẻ địch quá mạnh mẽ. Ngươi nhìn đi, tay chân của ta mềm yếu như vầy, làm sao có thể là đối thủ của y chứ?"

"Nếu ngài mỗi ngày không tìm cách câu dẫn y, tôi tin tưởng ngài cũng sẽ không như bây giờ, một tuần rồi vẫn chưa bước được xuống giường."

Đàn ông bình thường ai cũng không chịu nổi dụ dỗ có được không.

Nghe nói xong, Lăng Sơ Nam dường như cảm thấy rất buồn bã cho nên trầm mặc một xíu, ngay lúc cho rằng ký chủ của mình rốt cuộc đã biết ăn năn, thì Lăng Sơ Nam mở miệng.

"! Ngươi sai rồi."

"Đâu chỉ có mỗi giường đâu à. Chúng tôi ở phòng khách, phòng tắm, phòng bếp và cả ban công đều có làm nha."

"Có điều sao thận của y lại tốt đến như vậy chứ?"

Tam quan của hoàn toàn bị hủy hoại : "……"

Đến ngày thứ tám, Lăng Sơ Nam rốt cuộc cũng xuống khỏi giường. Đầu tiên cậu gọi điện thoại cho đoàn phim, tỏ vẻ cơ thể đã tốt hơn, hai ngày nữa có thể tiếp tục quay phim, sau đó mới gọi cho nam chính.

Cuộc gọi được kết nối rất nhanh, giọng nói bên kia vô cùng bình tĩnh.

"Alo, cho hỏi là ai vậy?"

Lúc này Lăng Sơ Nam mới phát hiện điện thoại mình đang cầm chính là của Sở Vân Qua, hai người xài hai cái giống nhau, nhưng mà vì sao trong danh bạ của Sở Vân Qua đều có những người mà cậu cần liên lạc vậy hả?

Nhưng suy nghĩ này chỉ tồn tại trong chốc lát, Lăng Sơ Nam lần nữa tự nhiên đưa điện thoại lên tai.

"Xin chào, anh là Lâm tiên sinh đúng không, tôi là Lăng Sơ Nam."

Nghe được giọng nói của Lăng Sơ Nam, suýt chút nữa Lâm Thiên Hạo đã nổi giận vứt điện thoại ra ngoài. Tuy rằng mấy ngày nay hắn không gây phiền phức cho cậu, nhưng không có nghĩa là hắn không tức giận. Lâm Thiên Hạo hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, hắn thực sự muốn nghe xem, người này sẽ giải thích như thế nào.

Lăng Sơ Nam không chút hoang mang, giọng nói chứa đầy sự áy náy.

"Thật sự xin lỗi Lâm tiên sinh, hôm đó khi chuẩn bị đến chỗ hẹn không cẩn thận gặp phải chuyện ngoài ý muốn, phải nằm trên giường tịnh dưỡng mấy bữa, điện thoại cũng bị hư, không thể liên lạc với ai, cho đến hôm nay tôi mới mượn được điện thoại của bạn có số của anh để gọi cho anh."

Lăng Sơ Nam đứng trước chiếc gương trong phòng tắm, nhìn biểu tình không chút thay đổi trên mặt mình, sau đó dùng giọng điệu đầu chân thành tha thiết nói.

"Vì vậy hiện tại tôi đang dùng điện thoại của bạn gọi cho anh, hy vọng anh không thấy phiền."

"Xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay quả thực không nghe được tin cậu đến đoàn phim, có phải gặp chuyện gì nghiêm trọng không?"

Giọng nói của Lâm Thiên Hạo lần nữa truyền đến từ bên kia điện thoại, có điều lần này không hề có chút tức giận nào.

"Cũng không phải chuyện gì lớn, chính là... Khụ, lúc ra ngoài không cẩn thận bị fans nhận ra, cho nên lúc chạy không nhìn đường cẩn thận, kết quả bị rơi vào hồ nước."

Lăng Sơ Nam nói đến đây liền ho khan một tiếng, giọng nói xen lẫn ngượng ngùng.

"Cơ thể có chút yếu, xem ra tôi phải rèn luyện thêm rồi."

Nhìn Lăng Sơ Nam mặt vô biểu tình nhưng lời nói lại đầy sóng gió, mấu chốt còn có thể khiến người đang nghe lập tức tin tưởng không chút nghi ngờ, liền quyết định về sau sẽ không bao giờ trêu chọc vị ký chủ này.

Từ chối đề nghị đến thăm của Lâm Thiên Hạo xong, Lăng Sơ Nam liền lướt lướt phần danh bạ của điện thoại trên tay, phát hiện ngoại trừ có vài người lạ, còn lại toàn bộ danh sách liên lạc đều giống hệt với điện thoại của cậu.

"Không ngờ y lại clone toàn bộ danh bạ điện thoại của ta, hơn nữa nhật ký cuộc gọi cũng được liên kết chung."(chính là kiểu bên này gọi cho ai thì bên còn lại cũng thấy nhật kí ấy.)

Lăng Sơ Nam nói với .

"Cái này gọi là xâm phạm quyền riêng tư của ta."

:"Bây giờ trong phòng tắm của ngài vẫn còn camera, hơn nữa đang bật."

Lăng Sơ Nam lập tức trả lời.

"Sao có thể giống nhau được. Lỡ như một ngày nào đó ta hẹn ai khác để như vậy như vậy, chẳng phải y chỉ cần nhìn nhật kí cuộc gọi một cái đã biết người đó là ai rồi sao. Việc này không có chút cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ nào."

“……”

"Bảo bối, em vừa gọi điện thoại cho ai đấy?"

Vừa nhắc là đã đến ngay, giọng nói của Sở Vân Qua vang lên từ phía xa.

Lăng Sơ Nam lập tức vứt chiếc điện thoại trên tay ra, nhìn Sở Vân Qua tươi cười nói.

"Em đói bụng."

lập tức cảm thấy, chỉ cần thịt của người đàn ông này vẫn còn hợp khẩu vị ký chủ, tỉ lệ nɠɵạı ŧìиɦ của ngài ấy nhất định sẽ là số âm.

Không biết nghĩ như thế nào mà nhẹ nhàng thở ra, dù sao thì giữa một người đàn ông và tranh đấu tình cảm, nó vẫn cảm thấy vế trước ổn hơn một chút.

Lăng Sơ Nam từ chối đề nghị giúp cậu gây khó dễ nam chính của Sở Vân Qua. Hiênn tại cậu đã có sẵn kế hoạch, dù sao người bị hại là chính cậu, vẫn nên để cho cậu tự mình giải quyết thì hợp lý hơn.

Sở Vân Qua cuối cùng cũng đồng ý để Lăng Sơ Nam tiếp tục liên lạc với Lâm Thiên Hạo, có điều trong lúc đó cậu và nam chính nhất định không được có bất kì tiếp xúc cơ thể nào, Lăng Sơ Nam đương nhiên ngoan ngoãn đáp ứng. Dù sao thì phải làm những việc gì, cậu đều đã lên kế hoạch sẵn trong đầu.

Mấy ngày nay, trên mạng đều rất yên tĩnh, Lăng Sơ Nam đã lâu không hề xuất hiện ở bất kì tin tức nào. Đến khi poster của cậu trong bộ phim đang quay hiện tại được tung ra, lại nhấc lên một làn sóng không nhỏ về cậu, trên mạng gần như không có bất luận tin tức trái chiều nào về Lăng Sơ Nam.

Lâm Thiên Hạo dạo gần đây không hề quấy rầy Lăng Sơ Nam, có thể nói hắn không nhân cơ hội hắt nước bẩn lên cậu đã là rất tốt rồi, đương nhiên sẽ không có lí do gì phải nâng cậu lên. Công ty quản lý của Lăng Sơ Nam tuy rằng rất để ý đến cậu, nhưng nghệ sĩ dưới trướng không hề ít, lúc không xảy ra chuyện gì quá lớn đương nhiên không cần chú ý đến mấy chi tiết này, vì vậy đến cuối cùng ai là người thao túng phía sau không hỏi cũng biết được.

Có điều chỉ cần Sở Vân Qua không nhúng tay vào việc của cậu, Lâm Thiên Hạo bà Ngô Tử Sở là được, còn những chuyện khác, y muốn làm gì Lăng Sơ Nam cũng không ngăn cản.

"A Nam, cơ thể thế nào rồi? Còn có chỗ nào khó chịu không? Sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hẳn quay?"

Ngày thứ mười, khi Lăng Sơ Nam vừa xuất hiện ở đoàn phim đã bị một nhóm nữ phụ trách vây quanh, mồm năm miệng mười mà hỏi han đủ kiểu.

Lăng Sơ Nam đều trả lời tất cả, sau đó lại được đạo diễn gọi đến.

Ánh mắt Trần Hiện Lâm nhìn về Lăng Sơ Nam tràn đầy lo lắng, ngữ khí đầy ý vị thâm trường, lời trong ý ngoài đều ám chỉ cho cậu, nếu không thể trốn tránh thì cứ chịu đựng, tốt nhất là hạn chế hết mức việc có thể khiến bản thân bị thương, rất nhiều việc chỉ cần nhẫn nhịn đều qua được.

Lăng Sơ Nam giả vờ nghe không hiểu, cảm ơn sự quan tâm của đạo diễn, sau đó đi đến phòng hoá trang.

"Ý của ông ấy là việc mà ta đang nghĩ đến sao?"

:"Việc mà ngài đang nghĩ đến là gì vậy, xin lỗi, không biết."

"Ha hả."

Lăng Sơ Nam đột nhiên cười một tiếng.

"Có khả năng là do đạo diễn không nhìn ra sự quan tâm của Sở Vân Qua dành cho ngài, nên tưởng rằng ngài đang bị y bao dưỡng."

Nhược điểm của mình đang bị ký chủ nắm, cho nên rất nhanh liền sửa lời, sau đó kết luận.

"Tuy rằng lời nói của ông ấy không dễ nghe cho lắm, nhưng vẫn là quan tâm đến ngài. Ông ấy là một người đạo diễn tốt."

"A Nam!"

Đang lúc Lăng Sơ Nam đã hoàn toàn tránh được những ánh mắt quan tâm và lời hỏi han của mọi người trong đoàn phim, chuẩn bị bước vào phòng hoá trang của mình, thì thanh âm nữ chính đột nhiên vang lên.

Mấy ngày nay Dương Thanh Nhã dường như không ngủ đủ giấc, sắc mặt có chút tái nhợt, cho dù có lớp trang điểm vẫn không thể che hết quầng thâm dưới mắt cô. Lăng Sơ Nam quay người cười cười nhìn nữ chính.

"Vào trong rồi nói."

Chuyên viên trang điểm và trợ lý đã ở trong phòng đợi một lúc lâu, vừa thấy Lăng Sơ Nam bước vào đã vội cười chào hỏi, sau đó lại thấy Dương Thanh Nhã theo cùng, họ cũng hiền lành chào hỏi cô, không hề thúc giục Lăng Sơ Nam nhanh chóng trang điểm.

Lăng Sơ Nam đưa Dương Thanh Nhã vào căn phòng nghỉ bên trong, sau đó rót mổ ly nước ấm đưa cho cô.

"Tôi thấy sắc mặt của cô không được tốt cho lắm, dạo gần đây có chuyện gì phiền não sao?"

"Không, không có gì."

Dương Thanh Nhac nhận lấy ly nước Lăng Sơ Nam đưa, ánh mắt có chút xúc động.

"Cảm ơn cậu."

"Nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói, chúng ta là bạn bè mà, không phải sao?"

Lăng Sơ Nam ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Dương Thanh Nhã, ngữ khí chân thành nói.

Dưới tầm mắt của Lăng Sơ Nam, Dương Thanh Nhã thả lỏng hơn rất nhiều, thần sắc lo lắng ban đầu cũng dần dịu xuống, cô ta nắm chặt ly nước ấm trong tay, kiềm lòng không được lên tiếng.

"Chỉ là gần đây tôi biết được nhân vật mà tôi đang nhận là do một người bạn trả một cái giá rất lớn mới lấy được, nên tôi cảm thấy có chút băn khoăn."

"Là bạn trai sao?"

Lăng Sơ Nam hỏi.

"Không phải. Tôi không thích anh ta. Tôi vẫn luôn cho rằng, nhờ vào thực lực bản thân mà thành công nhận được vai diễn, không ngờ lại do anh tatrả một cái giá lớn mới lấy được."

Dương Thanh Nhã cau mày, nhớ đến từ ngữ của Ngô Tử Sở ngày hôm đó, trong mắt xẹt qua một đạo chán ghét.

"Vai diễn này tôi không thể từ bỏ, nhưng mà tôi nhất định phải đem tiền trả lại cho anh ta. Cho nên... "

Biểu tình của Dương Thanh Nhã có chút thẹn thùng.

"Cậu có thể cho tôi mượn một ít tiền được không?"

"Chúng ta là bạn bè, loại chuyện này cứ nói thẳng ra là được rồi."

Lăng Sơ Nam tươi cười trấn an.

"Cô cần bao nhiêu?"

"Bốn... Bốn ngàn vạn."

Giọng nói của Dương Thanh Nhã có chút nhỏ.

Nhìn ký chủ của mình thoải mái ký tên vào chi phiếu, phảng phất như nhìn thấy bốn chữ đang toả sáng lấp lánh trên đầu ký chủ -- tên ngốc nhiều tiền.

"! Cái này gọi là đầu tư, gấp đôi tiền lời có hiểu không?"

Tiễn nữ chính rời đi xong, Lăng Sơ Nam liền ngồi xuống bàn trang điểm, ra hiệu cho chuyên viên trang điểm của mình có thể bắt đầu, sau đó tiếp tục nói chuyện với .

"Rất nhanh, công ty của Ngô Tử Sở sẽ phá sản."

Nhớ đến mấy hành động thần thần bí bí của Lăng Sơ Nam lúc trước, lại kết hợp với ý tứ trong lời nói của Dương Thanh Nhã, rằng hiện tại tình trạng kinh tế của Ngô Tử Sở gây cho hắn áp lực rất lớn, thậm chí còn lớn tiếng với Dương Thanh Nhã. liền cảm thấy kế hoạch của ký chủ quả thực rất thâm.

"Người phụ nữ mình thích không chịu nhận tiền của mình, ngược lại còn mượn tiền của người đàn ông khác trả cho mình."

Thanh âm của Lăng Sơ Nam mang theo ý cười.

"Chỉ bằng việc hắn chịu áp lực mà nói lời khó nghe với nữ chính thôi, ta đã có thể đoán chắc lúc hắn nhìn thấy được tấm chi phiếu kia, sắc mặt nhất định rất đẹp."

đột nhiên ý thức được, hình như Lăng Sơ Nam đúng là đã cố ý đem tin tức nam phụ đầu tư tiền vào đoàn phim này uyển chuyển nói cho nữ chính, nó cảm thấy tóc gáy của mình đang dựng đứng.

-----

Ngô Tử Sở xuất thân từ nông thôn, từ một tên sinh viên hai bàn tay trắng leo đến được vị trí như ngày hôm nay, chưa đến tuổi đã sở hữu gia tài bạc tỷ, vốn dĩ cuộc đời của hắn nên là xuân phong đắc ý mới phải.

Nhưng không biết có phải do hắn đã phạm phải tội tình gì không, mà dạo gần đây việc hắn làm đều chẳng mấy thuận lợi, xui xẻo đến nỗi uống một ngụm nước thôi đã có thể mắc nghẹn rồi.

Hắn nghĩ kĩ lại, hình như bắt đầu từ lúc đầu tư tiền vào đoàn phim giúp Dương Thanh Nhã, hắn liền bắt đầu xui xẻo.

Đầu tiên là bị lừa tiền đầu tư, sau đó cổ phiếu của công ty bị ác ý bán ra, giá cổ phiếu giảm không phanh. Không chỉ như thế, ngay cả sản phẩm về xương khớp mà hắn cất công đầu tư vào cũng xảy ra vấn đề, chất lượng sản phẩm tung ra thị trường đột nhiên bị lỗi, chỉ có thể hạ giá toàn bộ.

Trong lúc hắn đang sứt đầu mẻ trán, không biết Dương Thanh Nhã nghe ngóng được từ đâu biết được hắn đầu tư tiền để giúp cô ta lấy vai diễn.

Vốn dĩ phải nói là do hắn yêu cô ta, cho nên mới làm như vậy, nhưng không biết dây thần kinh nào của Ngô Tử Sở hắn xảy ra vấn đề, vừa nhìn thấy Dương Thanh Nhã liền nhớ đến công ty đang rối tinh rối mù của mình.

Lúc hắn phản ứng lại đã không kịp nữa rồi, trong nháy mắt khi Dương Thanh Nhã sập cửa bỏ đi, hắn đã biết bản thân không còn cơ hội nào nữa.

Bất quá Ngô Tử Sở hoàn toàn không ngờ rằng, ba ngày sau Dương Thanh Nhã lại đến đưa cho hắn một tấm chi phiếu.

Bốn ngàn vạn.

So với tiền mà hắn đầu tư cho cô còn hơn vạn.

"Từ nay về sau, anh và tôi không còn liên quan nữa."

Nhớ lại câu nói cuối cùng của Dương Thanh Nhã, Ngô Tử Sở hung hăng hít vào một hơi, sau đó dùng sức nắm chặt tấm chi phiếu trong tay, có điều rất nhanh liền dừng lại.

Hắn cần đến số tiền này.

"Ký chủ, quả nhiên Ngô Tử Sở đã đem tiền ném vào công ty."

nhìn màn hình máy tính trước mặt Lăng Sơ Nam, ký chủ này của nó không ngờ lại đa tài đa nghệ như vậy, quả thực rất hoàn mỹ.

Nếu tính cách cũng tốt đẹp thì hay hơn nhiều.

Không hề cảm nhận được nội tâm của hệ thống, hai bàn tay của Lăng Sơ Nam thoăn thoắt bay nhảy trên bàn phím, từng hàng chữ thay nhau xuất hiện rồi biến mất.

"Ta biết ngươi dùng bái ta, nhưng mà , với tư cách là một hệ thống, ngươi không thấy tác dụng của mình quá nhỏ bé sao?"

lần nữa bị trào phúng, cảm thấy trái tim của mình đã bị tổn thương.

Kế hoạch của Lăng Sơ Nam tiến triển vô cùng thuận lợi.

Sau khi nhận được số tiền kia, Ngô Tử Sở quả thật trước hết đã đem toàn bộ lấp vào lỗ hỏng của công ty.

Mà việc của Lăng Sơ Nam hiện tại là đem gièm pha của công ty Ngô Tử Sở xào lên trong khoảng thời gian này.

Hiện tại sản phẩm của công ty hắn vẫn chưa hoàn toàn hạ giá, những người sau khi sử dụng có thể phải chịu rất nhiều ảnh hưởng xấu, thậm chí dẫn đến ung thư. Nếu như đem tin tức tung ra, với một công ty mới thành lập không lâu, đấu với giới truyền thông, chỉ bằng bốn ngàn vạn, sợ rằng chẳng thay đổi được điều gì.

Nhìn tin tức Lăng Sơ Nam thả ra, cảm thấy có chút sợ hãi.

"Ký chủ, việc này không phải là do ngài làm chứ?"

Nó luôn ở bên cạnh Lăng Sơ Nam, căn bản không hề phát hiện động tác của cậu a.

"Sao có thể chứ? , không lẽ mi cho rằng ta chỉ vì nhiệm vụ mà tổn thương người vô tội sao?"

Lăng Sơ Nam hỏi lại.

trầm mặc, đương nhiên đáp án của nó là đúng vậy. Dù sao thì trước khi gặp phải Lăng Sơ Nam, nó chưa bao giờ nghĩ rằng, trên thế giới này lại có một người hung tàn đến vậy.

"Ta là một người rất có nguyên tắc."

Lăng Sơ Nam lần nữa nói.

"Mi là hệ thống của ta, về sau chúng ta nhất định phải hợp tác lâu dài, mi hẳn nên tin tưởng vào phán đoán của ta chứ."

"Vâng, thưa ký chủ."

Lăng Sơ Nam không tiếp tục giải thích với , bởi vì việc này không phải là cảnh chủ chốt, cho nên trong cốt truyện chưa từng nhắc đến. Nhưng Lăng Sơ Nam đã từng sinh sống ở thế giới này hai mươi năm, đương nhiên cậu vẫn nhớ rõ năm nay công ty của Ngô Tử Sở xảy ra chuyện gì.

Vấn đề về chất lượng không tính là lớn, nhưng dị ứng lại có thể gây chết người, hoàn toàn là tin tức trọng đại.

Cậu cũng là sau khi trở về thế giới này mới phát hiện ra sản phẩm của công ty đó cũng có bàn tay của nam chính nhúng vào.

Việc này cũng đã giải thích được vì sao kiếp trước, sự việc lại có thể nhanh chóng bị ép xuống như vậy.

Có điều lần này, Lăng Sơ Nam nhất định sẽ không để bọn họ phản ứng lại kịp đâu.

Cho nên cậu quyết định trước khi nam chính ra tay, nhanh chóng đem tin tức thả ra ngoài.

Lúc này, Sở Vân Qua bước vào phòng, ôm lấy eo Lăng Sơ Nam ngồi xuống, đầu tựa vào vai cậu.

"Bảo bối, em không tin anh sao hửm? Nhưng việc này em cứ giao cho anh đi, nhất định anh sẽ khiến em thoả mãn."

Lăng Sơ Nam dùng một cánh tay, chậm rãi chạm vào nơi đang căng cứng của y.

"Đừng nháo!"

Kỳ thật nếu để Sở Vân Qua ra tay, những việc này có thể sẽ nhanh chóng hoàn thành dễ dàng hơn, mà Lăng Sơ Nam vốn cũng là người thích những việc đơn giản, nói cách khác cậu thích đi đường tắt hơn, ở thế giới trước, giữa nhiệm vụ và Tằng Vô Nhạc hoàn toàn có thể nhìn ra được.

Bất quá đối với mấy người này, Lăng Sơ Nam nghĩ tốt nhất vẫn nên để tự tay mình xử lí thì thú vị hơn nhiều.

-----

Trương Vũ Phong được xem là một người chủ biên nổi tiếng nhất nhì trong truyền thông, hắn chủ yếu phụ trách những tin tức bát quái trong giới giải trí, mặc kệ là gièm pha hay tai tiếng gò, dưới ngòi bút của hắn đều có thể trở thành tin tức nóng nhất.

Hôm nay khi hắn vừa tan làm về nhà, chuẩn bị xem bản thảo mà cấp dưới của biên tập gửi đến. Sau khi pha xong cà phê, hắn liền nhìn thấy hộp thư của mình đang sáng lên.

Đã trễ thế này đáng ra đã quá giờ gửi bản thảo theo bình thường rồi, rốt cuộc là ai không có mắt dám gửi thư cho hắn vậy?

Trương Vũ Phong một bên nghĩ như vậy, một bên lại vẫn mở ra hộp thư.

"Gì vậy? Không có tên người gửi."

Trương Vũ Phong uống một ngụm cà phê, sau đó di chuyển chuột. Ban đầu hắn còn nghĩ có ai đó đang rỗi hơi đùa giỡn hắn mà thôi, có điều sau khi đọc tin tức bên trong, ánh mắt của hắn ngày càng nghiêm túc, đôi mắt cũng không tự chủ tiến đến gần màn hình.

Nhìn từng dòng chữ hiện lên, tim của hắn đập mỗi lúc một nhanh, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, cuối cùng hắn cũng đọc hết toàn bộ hộp thư. Trong mắt Trương Vũ Phong rốt cuộc không kìm nổi hưng phấn, hắn lập tức cạch một tiếng, đem ly cà phê trên tay đặt lên bàn, vội đứng dậy, ở trong phòng nôn nóng đến nỗi đi qua đi lại không biết bao nhiêu vòng.

"Khó trách gần đây công ty Tân Vũ yên ắng như vậy."

Hai tay của hắn không ngừng chà xát vào nhau.

"Nếu tin tức này là sự thật, ngày mai khi đăng lên, nhất định số lượng truy cập sẽ vô cùng cao."

Trương Vũ Phong đọc lại hộp thư lần nữa, trong lòng gần như đã tin tưởng chín phần.

Hắn mặc kệ trời đã trở tối, nhanh chóng mặc áo khoát đi ra ngoài, hắn nhất định phải tự mình xác nhận một chút.

Cùng lúc đó, một vài chủ biên của các toà soạn khác nhau, cũng đồng thời nhận được hộp thư như vậy.

Chiều ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam mới xuống khỏi giường, sau đó mở TV, tin tức trên đó đều đồng loạt đăng lên, sản phẩm công ty con của tổng công ty Tân Vũ gây chết người. Lúc này trên màn hình đang phát sóng hình ảnh người nhà nạn nhân khóc lóc lên án.

"Mấy phóng viên đó quả thực đã làm hết phận sự, hôm qua đã khuya như vậy rồi còn đến nhà người bị hại quay video."

Lăng Sơ Nam cảm thán một câu.

khó có được một lần không tiếp lời.

Sau khi công ty xảy ra chuyện, tinh thần của Ngô Tử Sở lập tức sa sút nhanh chóng. Hôm qua hắn đến quán bar, uống say đến nỗi không có chút ý thức, sáng hôm sau hắn đột nhiên bị một người phụ nữ xinh đẹp đánh thức.

"Ông chủ, tiền công tối hôm qua là hai ngàn nha."

Ngô Tử Sở một từ trong bóp ra một sấp tiền, sau đó vứt vào mặt người phụ nữ.

"Cút!"

Cô ta nhanh tay nhặt tiền lên hôn một cái, sau đó hôn gió một cái với Ngô Tử Sở mới rời đi. Có điều cô ta hình như nhớ ra gì đó, quay đầu lại cười quyến rũ.

"Ông chủ, tôi mới xem tin tức, người trên tv có vẻ rất giống anh nha, tôi khuyên anh nên xem thử đi."

Nói xong, cô gái chớp chớp mắt nhìn hắn, xong xuôi liền xoay người đi mất.

Ngô Tử Sở xoa xoa mi tâm đau nhức, sau đó đứng dậy nhặt quần áo tán loạn trên đất của mình mặc vào, nhớ đến người phụ nữ mặt đầy son phấn khi nãy liền có chút buồn nôn, nhanh chóng hướng về nhà tắm.

Đi được một nửa, hắn đột nhiên nhớ đến việc gì, liền đi đến đầu giường cầm lấy điện thoại, mới vừa mở khoá màn hình, điện thoại đã tự động tắt nguồn. Hắn mắng thầm một tiếng, tức giận ném điện thoại qua một bên.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngô Tử Sở không thể không mặc lại quần áo bẩn của ngày hôm qau, nhanh chân rời khỏi khách sạn.

Không biết có phải là do ảo giác của hắn hay không, mà hắn đột nhiên cảm thấy người đi đường dường như đều nhìn chăm chăm hắn.

Ngô Tử Sở có ngoại hình không tồi, bình thường đi ngoài đường cũng có một vài cô gái quay sang nhìn hắn, nhưng hôm nay lại khác, cho dù là nam hay nữ cũng đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn.

Có điều khi hắn quay lại nhìn ,những người đó lập tức giống như chưa có chuyện gì, chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Lúc này Ngô Tử Sở mới đột nhiên nhớ lại lời nói của người phụ nữ ban sáng. Tim của hắn không khỏi đập hẫng một nhịp, không lẽ đã có tin tức gì truyền ra?

Bất chấp bụng đang kêu đói, hắn vội vã lái xe chạy nhanh về nhà.

Nhưng khi Ngô Tử Sở vừa bước đến cổng, đã bị cảnh sát canh giữ sẵn ở đó giữ lại.

"Chào anh, anh chắc hẳn là Ngô Tử Sở tiên sinh, chúng tôi cần anh phối hợp điều tra về một vụ án kiện thương nghiệp nghiêm trọng."

Khi Lâm Thiên Hạo nhìn thấy tin tức Ngô Tử Sở bị bắt đi là lúc hắn đang hẹn hò với Lăng Sơ Nam.

Âm thanh nhắc nhở giá trị nghịch tập tăng thêm % của hệ thống vang lên, Lăng Sơ Nam liền nhìn người ngồi đối diện biểu tình cứng đờ, trong lòng cậu liền cười cười, có điều gương mặt lại toát lên vẻ lo lắng.

"Lâm tiên sinh, anh làm sao vậy?"

"Không có gì đâu."

Lâm Thiên Hạo đưa menu trong tay cho Lăng Sơ Nam.

"Không cần phải khách sáo như vậy, chúng ta đâu phải lần đầu gặp mặt. A Nam về sau cứ gọi tôi là Thiên Hạo hoặc A Hạo là được."

Lăng Sơ Nam thuận theo gật đầu, biểu tình nghiêm túc nói.

"Thiên Hạo."

Đồng tử Lâm Thiên Hạo hơi co lại, một lúc sau mới quay đầu sang một bên ho khan.

"Gọi món đi."

", ngươi có thấy không, lỗ tai hắn đỏ lên rồi kìa."

Lăng Sơ Nam một bên cầm bút chọn món, một bên nói chuyện với .

:"……"

Nó biết nam chính cong rồi, không cần ký chỉ kíƈɦ ŧɦíƈɦ thêm đâu.

Từ lúc đó về sau, nội trong hai tiếng, Lâm Thiên Hạo đều có chút thất thần, cuối cùng thậm chí còn không đề nghị đưa Lăng Sơ Nam về nhà, vừa nói tạm biệt đã vội vàng đi mất.

Nhìn theo phương hướng nam chính rời đi, Lăng Sơ Nam mới quay đầu nhìn bàn ăn bên cạnh.

Quả nhiên không đến năm giây sau, người đàn ông cao lớn anh tuấn vẻ mặt đầy vui vẻ đứng lên, hướng Lăng Sơ Nam vẫy vẫy tay.

"Bảo bối, thực trùng hợp."

Lăng Sơ Nam nhìn y một cái, sau đó gật đầu cười nói.

"Đúng vậy, thực trùng hợp."

Thấy Lăng Sơ Nam vừa nói xong đã định rời đi, người đàn ông vội vàng chạy theo.

"Bảo bối, vì anh lo lắng tên kia có ý đồ bất chính với em, cho nên mới cố ý đến đây bảo vệ em."

Lăng Sơ Nam không thèm để ý đến y, bước chân đi thẳng ra cửa.

"Thật đó bảo bối. Chẳng qua em chưa nhìn thấy danh sách tình sử dày đặc của tên đó thôi, hắn không phải người tốt đâu."

Sở Vân Qua vòng tay ôm lấy eo Lăng Sơ Nam.

"Bảo bối! Bảo bối?"

Lăng Sơ Nam quả thực bị tên gia hoả này chọc cười, ngay cả muốn mắng cũng không mắng được.

Sau khi vào bãi đỗ xe, Lăng Sơ Nam liền đến trước xe mình.

"Anh lái xe đến đây?"

Sở Vân Qua lắc đầu.

"Không có, anh đón xe đến."

"Ừ."

Lăng Sơ Nam gật đầu, thuận tay vứt chìa khoá xe cho y.

"Lái xe."

Nhìn người đàn ông nào đó vui vẻ lên xe, liền nhắc nhở.

"Ký chủ, y có lái xe đến, xe của y là chiếc thứ hai từ bên trái ở cây cột phía sau."

Lăng Sơ Nam kéo cửa ghế phụ, thanh âm bình tĩnh trả lời.

"Ta biết."

"……" Nó đột nhiên có điểm đồng tình với người đàn ông khắp nơi theo đuổi ký chủ này.

Sở Vân Qua sau khi lên xe cũng không lập tức khởi động, mà theo thói quen nghiêng người sang bên cạnh, thắt dây an toàn cho Lăng Sơ Nam, sau đó không ngồi thẳng lại mà vẫn giữ nguyên tư thế như vậy.

Lăng Sơ Nam vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt màu xanh đầy thâm thúy kia, mà lúc này đôi mắt đó tràn đầy ủy khuất.

"Bảo bối, lúc nãy em kêu hắn là Thiên Hạo."

"Thì?"

Lăng Sơ Nam có chút không rõ chuyện gì.

"Thì làm sao?"

"Em vẫn gọi tên đầy đủ của anh."

Vẻ mặt người đàn ông càng thêm ủy khuất.

Lăng Sơ Nam duỗi tay ôm lấy cổ người đàn ông, trong mắt tràn đầy ý cười.

"Không thì thế nào? Hay em gọi anh là Qua Qua? Hay Vân Vân?"

Tầm mắt Sở Vân Qua dừng lại trên đôi môi xinh đẹp của Lăng Sơ Nam, thanh âm đầy trầm thấp.

"Vậy gọi anh trai đi."

Cảm giác được biến hoá cơ thể của người đối diện, Lăng Sơ Nam liền ngoan ngoãn gật đầu.

"Anh trai. Anh có thể xuống khỏi người em không? Anh đè em khiến em không thoải mái lắm."

vốn dĩ muốn nhìn ký chủ bị chọc ghẹo liền trở nên yên lặng. Nó có chút kỳ quái, rõ ràng xưng hô đó vốn dĩ rất bình thường, nhưng tại sao nó nghe ra từ trong miệng của Lăng Sơ Nam lại toát lên ý vị câu dẫn chứ?

Lúc này không khỏi cảm thấy may mắn, bởi vì kính xe của Lăng Sơ Nam không thể nhìn từ bên ngoài vào.

Hơn nữa, nó hình như cần phải mua một bộ bịt mắt cho bản thân thì hơn, mỗi ngày đều phải nhìn hai người 'lái xe', tuy rằng nó chỉ là một hệ thống không hề có mắt, nhưng cũng cảm giác sẽ có mắt hột nha.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Lăng Sơ Nam liền thỉnh thoảng hay gọi Sở Vân Qua là anh trai, bởi vì mỗi lần kêu như thế người nào đó đều cứng, cậu cảm thấy như vậy rất vui vẻ.

lại cảm thấy, đối với cái gọi là tiết tháo của ký chủ xem như đã tuyệt vọng.

Nhưng mà cũng may Lăng Sơ Nam không hề quên làm nhiệm vụ, đây là điều duy nhất khiến cho cảm thấy vui mừng.

Trong khoảng thời gian này, công ty của nam chính cũng bắt đầu xảy ra vấn đề, đương nhiên đây không phải là động tác của một mình Lăng Sơ Nam. Lấy năng lực của Lăng Sơ Nam mà nói, cùng lắm chỉ có thể động tay động chân những hạng mục có liên quan đến công ty, nhưng vấn đề của nam chính lại là những hạng mục quan trọng.

Rốt cuộc là ai ra tay không cần đoán cũng biết, có điều mỗi lần Lăng Sơ Nam nhìn Sở Vân Qua, y đều trưng ra vẻ mặt vô cùng vô tội, nói thêm vào câu y liền tha cậu lên giường, có nói thế nào Sở Vân Qua cũng không chịu để Lăng Sơ Nam đến gặp Lâm Thiên Hạo.

Đối với cái tên gia hoả ăn giấm không biên giới này, Lăng Sơ Nam liền dứt khoát không thèm nhìn, như vậy tâm sẽ không phiền. Ngay khi tên nhóc con nhà nữ chính hưng phấn mời mọc, liền chuẩn bị dọn sang đó ở hai hôm.

"Ký chủ, qua nhà một người phụ nữ ở lại hình như không được tốt cho lắm."

nhắc nhở nói.

"Nữ chính không có ở nhà, tronh nhà chỉ có bảo mẫu."

Lăng Sơ Nam nói tiếp.

"Cô ta đến chỗ khác chụp quảng cáo rồi, năm ngày nữa mới quay lại."

Mấy tháng không gặp, nhóc con đã cao lên một khoảng, vừa nhìn thấy Lăng Sơ Nam đã lập tức nhào đến.

"Anh ơi!"

"Chào Tiểu Thần! Tiểu Thần ở nhà có ngoan không hửm?"

Lăng Sơ Nam một tay ôm nhóc con vào trong ngực, hung hăng hôn vài cái.

"Tiểu Thần rất ngoan. Không có cãi lời."

Nhóc con cười khì khì, sau đó hôn một cái lên mặt Lăng Sơ Nam.

"Anh trai thật là đẹp."

"Cảm ơn Tiểu Thần. Tiểu Thần cũng rất đáng yêu."

Lăng Sơ Nam cười tủm tỉm trả lời.

Hai tiếng đồng hồ sau đó, vượt qua bằng cách nghe hai người một lớn một nhỏ này khen lẫn nhau.

Lăng Sơ Nam thì không nói đi, như thế nào tên nhóc con này lại có nhiều từ ngữ hoa mỹ để khen người ta thế hả?

Cuối cùng Lăng Sơ Nam cũng không thể thành công ở lại nhà nữ chính, bởi vì ba tiếng sau, Sở Vân Qua đã đến gõ cửa.

Sau khi ngồi lên xe Sở Vân Qua, Lăng Sơ Nam đột nhiên nhớ đến người đại diện đã lâu không gặp của mình. Đã trôi qua bốn năm tháng, thương tích của hắn có lẽ cũng đã lành lại không ít đi.

Nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, lại nhớ đến lý do mà người đại diện lấy để cầm tù bản thân, Lăng Sơ Nam đột nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa. Nếu đã như thế, nhiệm vụ của tên đó thật sự quá dễ làm rồi.

"Bảo bối, làm sao vậy?"

Thanh âm Sở Vân Qua mang theo sủng nịch.

"Trên mặt anh có gì sao?"

"Không có. Chỉ là em cảm thấy anh rất đẹp trai."

Lăng Sơ Nam khen ngợi.

"Bảo bối thích là được rồi."

Nhìn sườn mặt ôn nhu của Sở Vân Qua, Lăng Sơ Nam thu lại tầm mắt, đột nhiên có chút bực bội.

", sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể ở lại bao lâu?"

"Thưa ký chủ! Thời hạn nhiệm vụ của ngài còn lại nửa năm."

Nói cách khác, Lăng Sơ Nam chỉ có thể ở lại thế giới này cho đến thời điểm mà cậu chết đi khi đó.

"Ta biết rồi."

Lăng Sơ Nam nhắm mắt.

"Ký chủ, tuy rằng tui không biết tại sao lại có trường hợp linh hồn của hai thế giới liên quan đến nhau, nhưng vẫn phải nhắc nhở ngài một câu, không nên sinh ra tình cảm đối với nhân vật trong thế giới nhiệm vụ."

"Ừm."

Sau khi về đến nhà Lăng Sơ Nam vẫn như cũ nhắm chặt mắt, giống như đã ngủ dồi. Sở Vân Qua cẩn thận ôm cậu trở về giường, vô cùng thuần thục thay quần áo ngủ cho cậy, tiếp đó đắp kĩ chăn, rồi mới hôn hôn lên môi cậu một cái.

"Bảo bối, anh yêu em!"

Tiếng bước chân của Sở Vân Qua dần biến mất ở ngoài cửa. Lăng Sơ Nam mở mắt sau đó lần nữa nhắm lại, trở mình, đem cơ thể hoàn toàn vùi trong chăn.

"! Ngươi có còn nhớ vấn đề mà ta từng hỏi trưics khi buộc định không?"

"Vẫn nhớ." trả lời.

"Hiện tại có thể nói cho ta đáp án không?"

"Thưa ký chủ, chỉ cần đồng ý buộc định với hệ thống, thì không thể gỡ bỏ."

Thanh âm lúc này rất lãnh khốc.

"Hiện tại ngài chỉ có hai lựa chọn, một là hoàn thành nhiệm vụ nhận điểm năng lượng, hai là không làm, đồng nghĩa nhiệm vụ thất bại bị khấu trừ điểm năng lượng. Chỉ cần không để điểm năng lượng trở về âm, đồng thời không vi phạm quy định được đặt ra, thì sẽ không bị mạt sát."

Nói cách khác, vì để đạt được hạn mức điểm năng lượng quy định, ký chủ chỉ có một lựa chọn, đó chính là làm nhiệm vụ vĩnh viễn.

"Nếu điểm năng lượng đạt đến quy định, sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Ngài sẽ vĩnh sinh."

nói.

"Bất quá bởi vì càng về sau nhiệm vụ sẽ càng khó, có rất ít ký chủ buộc định có thể đạt được hạn mức điểm năng lượng đã đặt ra. Hơn nữa, trong lúc thực hiện nhiệm vụ, rất nhiều ký chủ đều bị nhân vật thế giới mê hoặc, dễ dàng sinh ra tình cảm không nên có, dẫ đến việc khiến cho nhiệm vụ thất bại."

Nói đến đây, dừng một chút.

"Sau khi cùng ngài buộc định, tuy rằng tui rất bất ngờ về tình cách của ngài, nhưng tui vẫn rất hy vọng ngài có thể đi đến cuối cùng. Cho nên, rất mong ngài đừng phạm phải sai lầm mà những người trước đó đã phạm."

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, thanh âm đạm mạc.

"Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn."

thực sự có chút không thể hiểu vị ký chủ này. Nói cậu vô tình, nhưng cậu lại rất để ý đế Sở Vân Qua, hay là dáng vẻ thâm tình nhớ nhung với Tằng Vô Nhạc. Nói cậu có tình, chỉ cần quay đầu cậu đã có thể bày ra dáng vẻ lạnh nhạt.

Nhưng mà, cho dù như thế nào đi nữa, chỉ cần Lăng Sơ Nam có thể hoàn thành được nhiệm vụ, với nó mà nói đã là chuyện rất tốt rồi.

Một đoạn thời gian sau đó, bộ phim mà Lăng Sơ Nam đang quay rốt cuộc cũng đóng máy. Cậu không tham gia vào buổi lễ mừng đóng máy, bởi vì phải đi hẹn hò với Lâm Thiên Hạo.

Gần đây, Sở Vân Qua và Lăng Sơ Nam một trái một phải cùng nhau hợp lực tấn công, công ty giải trí Hạo Thiên ngày xưa vốn dĩ không ai sánh bằng, đứng đầu giới giải trí một thời hiện tại sụp đổ, minh tinh nghệ sĩ dưới trướng sôi nổi đi ăn máng khác, Lâm Thiên Hạo ốc còn không manh nổi mình ốc, lấy đâu ra thời gian để đi hẹn hò với Lăng Sơ Nam. Nhưng hai ngày trước, trợ thủ đắc lực mà Lâm Thiên Hạo tín nhiệm nhất, cũng là các nhân vật nguyên lão trong công ty, không ngờ lại thông đồng lấy cắp số tài chính còn lại của công ty, thậm chí đem con át chủ bài cuối cùng trong tay hắn bán cho công ty đối thủ.

Lâm Thiên Hạo hắn đã không còn đường nào để đi.

Lúc này, Lâm Thiên Hạo đột nhiên nhớ đến Lăng Sơ Nam, nếu Lăng Sơ Nam nguyện ý giúp hắn, lấy danh nghĩa đầu nhập vào công ty, với độ nổi tiếng hiện tại của cậu, ít nhất có thể giúp hắn lấy lại một ít vốn nhất định.

Cho nên mới có cuộc hẹn hiện tại.

Mà Lăng Sơ Nam cũng đến rất đúng giờ.

Người đàn ông trước mặt có ít nhâtd ba ngày không cạo râu rồi, hốc mắt hãm sâu, tóc tuy rằng đã vuốt keo lên, nhưng ngược lại không thể làm hắn trông có thêm tinh thần, mà lại càng phô ra sự sa sút vốn có trên mặt hắn. Ánh mắt của hắn rất nôn nóng, hiển nhiên đã đến bờ vực sắp hỏng mất.

Thậm chí vẫn chưa gọi món, Lâm Thiên Hạo đã không chờ được mà gấp rút mở miệng.

"A Nam, hiện tại tôi chỉ có em, em nhất định phải giúp tôi."

"Hửm?"

Gương mặt Lăng Sơ Nam có chút khó hiểu.

"Lâm tiên sinh đây là có ý gì?"

"Tôi hy vọng em có thể đầu nhập vào công ty tôi, tôi nhất định sẽ cho em quyền lợi tốt nhất."

Ngữ khí của Lâm Thiên Hạo mang theo dụ hoặc.

"Chia : em thấy thế nào? Chỉ cần em đến công ty của tôi, tôi nhất định sẽ cho em làm phó giám đốc."

"Dù sao chúng ta trong tương lai cũng sẽ thành người một nhà, không bằng em cứ đầu nhập vào công ty tôi giúp tôi."

"Ta khi nào thì nói sẽ thành người một nhà với hắn vậy?"

Lăng Sơ Nam đối với logic của tên này có chút ngạc nhiên.

:"Ký chủ, đây là lối hành văn đặc trưng của tổng tài bá đạo. Chỉ cần là người mà nam chính coi trọng, sẽ mặc định thành người nhà của hắn."

Về câu trả lời của , Lăng Sơ Nam tỏ vẻ không có ý kiến.

Bất quá Lăng Sơ Nam vẫn rất nghiêm túc từ chối lời đề nghị của nam chính.

"Xin lỗi, Lâm tiên sinh, công ty quản lý hiện tại của tôi rất tốt."

"Hơn nữa, xin ngài hãy hiểu rằng, quan hệ của chúng ta hiện tại, cao nhất cũng chỉ có thể xem là bạn bè bình thường, nếu nói là người một nhà, ngài đã quá xem trọng tôi rồi, tôi cùng lắm chỉ là một minh tinh nhỏ, không xứng với danh nghĩa người nhà của ngài đâu."

"Không phải chúng ta đang yêu đương sao?"

Lâm Thiên Hạo dường như không ngờ rằng Lăng Sơ Nam sẽ nói như vậy, ánh mắt hắn toát lên vẻ bất ngờ.

Lăng Sơ Nam nở một nụ cười nhẹ.

"Tuy rằng tôi không biết vì sao Lâm tiên sinh lại có loại ảo giác này, bất quá hình như tôi nhớ rằng bản thân chưa từng đồng ý lời theo đuổi của ngài."

Nói tới đây, cậu dừng lại một chút, vẫy vẫy tay với người đàn ông nào đó ở phía bên kia.

"Hơn nữa, tôi đã có bạn trai. Hy vọng Lâm tiên sinh đừng nói những câu dễ gây hiểu lầm như vậy nữa, để bạn trai tôi nghe được sẽ không tốt lắm."

Được Lăng Sơ Nam gọi đến, người đàn ông nào đó vô cùng vui vẻ nhảy nhót đi đến, cười cười lấy lòng Lăng Sơ Nam. Sau đó, khi quay qua Lâm Thiên Hạo, biểu tình đã trở nên lạnh nhạt, dường như đã trở thành mổ con người khác, lanh lẽo lại nguy hiểm.

"Lâm tiên sinh, không nên đánh chủ ý lên người không nên đụng."

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Sở Vân Qua, biểu tình của Lâm Thiên Hạo lập tức vặn vẹo.

Đến lúc này, Lâm Thiên Hạo còn điều gì không hiểu nữa chứ.

Khó trách, khó trách nhiều lần hắn muốn dùng dư luận đả kích Lăng Sơ Nam nhưng không thành, thậm chí ngay cả mổ cái gợn nước cũng không có được. Khó trách công ty của hắn lại đi đến tình trạng này.

Thì ra tất cả đều là do người này ở phía sau giở trò!

Hắn biết thân phận của Sở Vân Qua, cũng biết công ty của mình căn bản không thể là đối thủ của y, nhưng hắn lại không rõ, tại sao Sở Vân Qua lại muốn dồn hắn vào chỗ chết. Bởi vì lúc trước hắn đem đàn bà thẩy lên giường của y? Hay là nói là do... Lăng Sơ Nam?

Lâm Thiên Hạo hung hăng liếc mắt nhìn Lăng Sơ Nam một cái, cảm xúc vốn đã bị kiềm nén từ nãy giờ đột nhiên bùng phát, quát.

"Tên tiện nhân này!"

----

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio