Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit : YuTuyTien

----

Trương Diệp ngồi vào ghế lái, sau đó quay đầu tươi cười nhìn Lăng Sơ Nam đang yên lặng ngồi phía sau.

"A Nam, không ngờ hôm nay cậu lại đến đón tôi đấy, tôi thật sự rất vui, cảm ơn cậu."

Nhìn hàm răng giả của Trương Diệp, Lăng Sơ Nam đáp lại hắn bằng một nụ cười, ánh mắt chân thành.

"Không cần phải khách sáo như vậy, chúng ta đã hợp tác bao lâu, tính đi tính lại cũng đã làm bạn mười năm, tôi đến đón anh cũng là đương nhiên. Chào mừng trở lại."

"Đúng rồi, mấy cái đĩa lần trước tôi đưa cho anh đã xem hết chưa?"

Lăng Sơ Nam cài dây an toàn vào, làm bộ như lơ đãng hỏi.

"Xem rồi."

Tuy rằng không hiểu vì sao Lăng Sơ Nam lại đưa nhưng thứ đó cho mình, có điều Trương Diệp vẫn dành thời gian ra xem thử, không ngờ mấy bộ phim đó quá ghê tởm, hắn đều chỉ dám xem lướt qua. Trương Diệp cười mỉa một tiếng, nói.

"Không ngờ A Nam lại nhận thể loại phim này."

"Đúng vậy, gần đây tôi có chút hứng thú với y học."

Ánh mắt Lăng Sơ Nam nhìn người đàn ông phía trước tràn đầy ý cười, giống như không có việc gì trả lời.

Tầm mắt của Trương Diệp dừng lại trên cổ áo Lăng Sơ Nam, không nói tiếp nữa, chỉ xoay người khởi động xe.

:"Ký chủ, hắn nhìn thấy dấu hôn trên cổ ngài rồi."

Lăng Sơ Nam dựa người vào ghế, nhìn ra cửa sổ, ngữ khí lười biếng.

"Ánh mắt của hắn từ trước đến nay rất tinh."

Không biết tại sao, nhưng tổng cảm thấy Lăng Sơ Nam đối với người đại diện của mình vẫn có cảm tình. Nghĩ kĩ lại thì, từ năm mười tuổi đã bắt đầu hợp tác, tuy rằng không phải sớm chiều đều ở chung, nhưng đa số thời gian đều gặp mặt nhau. Cho dù là bất kì ai đi nữa, thậm chí cả động vật cũng sẽ có tình cảm, huống chi Lăng Sơ Nam, vốn là một cô nhi.

Lần này đoán không sai, đã từng cho đến tận lúc chết đi, Lăng Sơ Nam vẫn không thể nào tin, người đại diện mà cậu vẫn luôn tin tưởng lại đối xử với cậu như vậy.

"Chắc không cần đến ba ngày."

Lăng Sơ Nam híp híp mắt, tầm mắt dừng lại khung cảnh ngoài cửa xe, một rừng cây lớn xanh mướt đầy quen thuộc như bay lướt ngang qua.

đột nhiên có dự cảm xấu.

Đây là một căn biệt thự nhỏ bí ẩn đã được tu sửa lại, xung quanh là một rừng trúc xanh tươi, chỉ chừa ra một con đường nhỏ để đi vào.

Lăng Sơ Nam hơi hé mắt, nhìn người đại diện.

"Đây là chỗ nào?"

"A Nam, gần đây tôi có mua một căn nhà, muốn cậu xem qua thử một chút."

Trương Diệp ngừng xe lại, ngữ khí có chút ngượng ngùng.

"Lúc nãy thấy cậu hình như đã ngủ, cho nên tôi không đánh thức, nên mới tự tiện đưa cậu đến đây."

"Không sao đâu."

Lăng Sơ Nam xoa xoa đôi mắt.

"Phong cảnh ở chỗ này nhìn qua rất đẹp, có điều hình như hơi vắng vẻ, tại sao anh lại muốn mua nhà ở chỗ này?"

"Là do tôi thích phong cảnh ở đây."

Trương Diệp cười một tiếng.

"Lúc mua có hơi bừa bộn, gần đây mới kêu người đến tu sửa lại."

:"Ký chủ, tên này hình như đang có ý nghĩ xấu xa gì đó, ngài nên cẩn thận một chút."

Rõ ràng nụ cười của hắn rất bình thường, nhưng tại sao nghe vào tai lại rợn người như vậy.

Lăng Sơ Nam không trả lời , mở cửa xe bước xuống.

Căn biệt thự nhỏ này được trang hoàng lại rất lịch sự tao nhã, tuy rằng không được dùng vật liệu tốt, nhưng có vẻ cũng dùng rất nhiều tâm tư vào. Có điều bởi vì không có ai ở lại, cho nên dụng cụ trong nhà đều rất mới.

Lăng Sơ Nam ngồi trên số pha, mở miệng khen bày trí trong phòng khách, sau đó được Trương Diệp pha cho một ly trà.

:"Ký chủ đừng uống, bên trong có bỏ thuốc."

"Cảm ơn."

Lăng Sơ Nam đưa tay nhận lấy ly trà trên bàn, giương mắt nhìn Trương Diệp.

"Căn nhà này xem ra phải bỏ rất nhiều tiền, lương của anh có đủ dùng không? Nếu cần tôi hỗ trợ thì anh cứ việc nói."

"Có đủ, cảm ơn cậu."

Ánh mắt Trương Diệp dừng trên ly trà của Lăng Sơ Nam, con ngươi hắn hiện lên một đạo ám sắc, sau đó cười cười đứng dậy.

"A Nam, tôi đưa cậu lên lầu xem thử."

Lăng Sơ Nam làm như không hề nhìn ra dị thường của Trương Diệp, gật gật đầu, không hề đề phòng bước về phía trước.

không hiểu được rốt cuộc Lăng Sơ Nam muốn làm gì nữa. Có điều là một hệ thống, nó không được quấy rầy ký chủ trong lúc họ đang thực hiện nhiệm vụ, cho nên lúc này nó chỉ có thể bảo trì trầm mặc.

Tham quan một vòng trên lầu xong, Trương Diệp liền đề nghị dẫn Lăng Sơ Nam xem thử tầng hầm. Là một diễn viên rất tin tưởng vào người đại diện của mình, Lăng Sơ Nam đương nhiên không từ chối.

Tầng hầm này thực sự rất tối, mặc dù đã mở đèn, nhưng lối vào tầng hầm vẫn rất âm u. Lăng Sơ Nam vịn vách tường, từng bước cẩn thận đi về trước.

vội nhắc nhở :"Ký chủ xin cẩn thận, trong tay Trương Diệp đang cầm kim tiêm."

Ngón tay Lăng Sơ Nam lặng lẽ vuốt ve từng hoa văn quen thuộc trên vách tường, khoé môi lộ ra một nụ cười.

"Ta biết rồi, đừng lo lắng."

Trương Diệp đi phía sau Lăng Sơ Nam, ánh mắt giãy giụa, cuối cùng khi tay Lăng Sơ Nam đặt lên nắm cửa, ánh mắt hắn trở nên ngoan lệ, giơ cao kim tiêm trong tay muốn nhắm vào cổ Lăng Sơ Nam.

"Ký chủ hãy cẩn thận!!"

Quả nhiên vẫn ra tay.

Tươi cười trên khoé môi Lăng Sơ Nam biến mất, một chân bước sang bên cạnh, sau đó xoay người nắm lấy cổ tay Trương Diệp, bẻ gập ra sau lưng hắn. Lăng Sơ Nam đoạt lấy kim tiêm, dưới ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Trương Diệp đâm vào cổ hắn.

Dùng chân đạp Trương Diệp xuống qu một bên, Lăng Sơ Nam đưa tay mở ra cánh cửa tầng hầm.

Đây là một không gian hoàn toàn kín mít, chỉ có duy nhất một lỗ thông gió nhỏ ở trên đầu, cửa ra vào cũng không lớn, mặt tường được sơn màu đen, mà con đường đi vào đây cũng giống hệt mang màu sắc u tối. Bên trong không có bất kì thứ gì, trống rỗng, chiều rộng khoảng chừng trên dưới mười mét vuông, nhờ vào ánh đèn le lói bên ngoài lối vào mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy tình cảnh trong tầng hầm.

Đã từng là nơi Lăng Sơ Nam tuyệt vọng nhất, bây giờ trở thành chỗ mà Trương Diệp chôn thây.

Lăng Sơ Nam nghĩ, có lẽ mãi cho đến khi Trương Diệp biến thành bộ xương trắng, chắc hẳn cũng không có ai đến nhặt xác hắn đâu.

Hiệu quả của thuốc tê kéo dài trong hai tiếng đồng hồ, lúc Trương Diệp tỉnh dậy liền kinh ngạc phát hiện, bản thân bị nhốt ở nơi mà chính hắn đã chuẩn bị cho Lăng Sơ Nam, tầng hầm ngầm.

Lúc này, Lăng Sơ Nam đang ngồi đối diện với Trương Diệp, chăm chăm mà nhìn hắn, bộ dạng xinh đẹp bây giờ của cậu chính là bộ dạng mà hắn thích nhất, thần sắc nghiêm túc cũng là thần sắc mà hắn thích nhất, nhưng cố tình lại đang nhìn hắn. Vốn dĩ hắn nên vui mừng mới phải, nhưng ngược lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo, Trương Diệp theo bản năng có chút run rẩy.

"A... A Nam?"

Trương Diệp hơi hơi hé miệng, hắn có cảm giác tình trạng của Lăng Sơ Nam hiện tại hình như không thích hợp.

"Hửm?"

Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt.

"Có chuyện gì?"

"Tại sao cậu lại.... Trói tôi vậy?"

Trương Diệp nuốt nuốt nước miếng.

Lăng Sơ Nam cười cười.

"Tôi đang chờ anh tỉnh lại, để hỏi xem hành động khi nãy của anh là có ý gì?"

Nghe được câu hỏi của Lăng Sơ Nam, tầm mắt của Trương Diệp lần nữa dừng lại trên nút áo vẫn chưa được cài ở cổ cậu, lại nhớ đến người đàn ông mà hắn nhìn thấy khi lén lút chạy đến biệt thự của Lăng Sơ Nam.

"Tên tiện nhân này, uổng công tao thích mày nhiều năm như vậy, không ngờ mày lại lén lút tìm đàn ông sau lưng tao. Tao muốn đem mày nhốt lại, thử xem mày còn dám ra ngoài câu dẫn người khác nữa không..."

Nhìn Trương Diệp điên cuồng chửi ầm lên, gương mặt Lăng Sơ Nam không lộ ra cảm xúc gì, sau đó cậu chậm rãi chống đầu gối đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống.

Tuy rằng thần sắc của Lăng Sơ Nam rất bình tĩnh, ánh mắt cũng chẳng có chút dao động nào, nhưng vẫn cảm thấy hơi hơi sợ.

"Ký chủ, ngài không sao chứ?"

Lăng Sơ Nam lại lần nữa không để ý đến , chỉ lẳng lặng đứng nhìn người đại diện đã theo mình mười năm, vốn là một người ngay cả một câu nói bậy cũng không có trước mặt cậu, hiện tại lại dùng tất cả những từ ngữ độc ác mà chửi cậu.

Rốt cuộc cũng chửi đã miệng, lúc này Trương Diệp mới ý thức được tình trạng hiện tại của bản thân, hắn vội vã ngậm chặt miệng, nửa ngày sau mới miễn cưỡng cười cười.

"Thật xin lỗi A Nam, vừa nãy tôi có chút kích động, nếu không thì, trước hết cậu hãy thả tôi ra đã...."

"Nói xong rồi?"

Lăng Sơ Nam đột nhiên lại nở một nụ cười, không biết từ lúc nào trong tay cậu đã cầm một cây dao phẫu thuật, lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng xẹt qua cổ Trương Diệp. Lăng Sơ Nam mềm mại nói.

"Nếu đã nói xong, vậy đến lượt tôi."

Lực chú ý của Trương Diệp toàn bộ đều dồn vào cây dao trong tay Lăng Sơ Nam, vẻ mặt hắn tràn đầy sợ hãi.

:"Ký... Ký chủ, ngài định làm gì vậy?"

"Anh nói xem, mấy bộ phim mà anh đã xem qua, cảm giác tự ăn thịt của chính mình là như thế nào nhỉ?"

Cây dao chậm rãi xẹt qua ngực Trương Diệp, nút áo của hắn lập tức rơi xuống đất, phát ra một âm thanh nho nhỏ giòn tan.

Trong đầu Trương Diệp không tự chủ được hiện lên những hình ảnh máu me ghê rợn trong phim, đồng tử hắn co lại, môi run run.

"Không... Không muốn biết."

Dường như không hề nghe được câu trả lời này, Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt, con ngươi tràn đầy nghi hoặc.

"Ăn rất ngon đó, không tin thì anh thử xem."

Vừa nói Lăng Sơ Nam vừa dùng dao cắt một miếng thịt nhỏ trên cánh tay của Trương Diệp, đưa tới trước miệng hắn, ánh mắt chân thành.

"Thật đó."

Trương Diệp bị đau đớn trên cánh tay kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nỗi hét lớn, lúc này đột nhiên ngậm chặt miệng, điên cuồng lùi về phía sau.

"Tên điên, mày là một tên điên."

Lăng Sơ Nam bám riết không tha đem miếng thịt đưa lên miệng của Trương Diệp, ân cần khuyên bảo hắn.

"Ban đầu có thể sẽ không thể nào chấp nhận được, nhưng mà sau khi quen rồi, nhất định sẽ thấy rất ngon nha."

Trương Diệp đã lui đến góc tường, ngậm chặt miệng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi lần nữa nhìn đến miếng thịt trước mặt mình. Một mùi máu tươi nồng nặc truyền vào mũi hắn, hắn chỉ cảm thấy dạ dày của mình đang từng đợt co thắt, sau đó liền nghiêng đầu qua một bên không ngừng nôn khan.

Trên mặt Lăng Sơ Nam xẹt qua một tia tiếc nuối.

"Có lẽ là do anh vẫn chưa thấy đói."

Nói xong Lăng Sơ Nam đem miếng thịt đặt trên đất trước người Trương Diệp.

"Tôi giúp anh cắt thịt rồi đó, đợi đến khi anh muốn ăn thì cứ cầm lên là được, nếu không tôi sợ rằng anh sẽ cắn hỏng mình mất."

"Không cần... Không cần."

Trương Diệp lắc lắc đầu.

"Mày là tên điên!"

Lăng Sơ Nam không hề để ý đến lời nói của hắn, tự mình cắn một ngụm lên cánh tay trắng nõn của bản thân, híp mắt nuốt xuống, liếm liếm vết máu ở khoé môi.

"Thật sự ăn rất ngon đó, sao anh lại cứ không tin nhỉ?"

Nhìn cây dao phẫu thuật cách mình càng ngày càng gần, vẻ mặt Trương Diệp tràn đày tuyệt vọng.

Đến lần thứ khi Lăng Sơ Nam cắt thịt trên người hắn, Trương Diệp đã cắn lưỡi tự sát.

Lăng Sơ Nam bình tĩnh nhìn máu tươi tràn ra từ miệng của người đại diện mình đã từng rất tin tưởng, chậm rãi đứng dậy, quen thuộc bước đến góc tường y hệt trong ký ức, đem chính mình co lại.

"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, có được thời hạn bốn tháng lưu lại, xin hỏi ký chủ có muốn tiếp tục lưu lại đây hay không?"

"Ký chủ? Ký chủ?"

có ý định muốn đánh thức Lăng Sơ Nam tưd trong bóng tối nào đó, nhưng cho dù nó có gọi như thế nào, cũng không đạt được bất kì câu trả lời gì.

Hai tiếng đồng hồ sau, Sở Vân Qua chạy đến, y không để ý đến một màn đầy máu dưới đất, chỉ nhanh chóng đi đến ôm lấy Lăng Sơ Nam vẫn luôn tự co lại thành một đoàn trong góc, một lần lại một lần vỗ về bảo bối của mình.

"Bảo bối! Anh đến rồi. Không sao cả rồi, không sao cả rồi..."

Không biết qua bao lâu, Lăng Sơ Nam mới duỗi tay ôm lấy cổ Sở Vân Qua, thanh âm vô cùng nghẹn ngào.

"Nếu anh đến sớm hơn một chút, thì tốt rồi."

----

End thế giới thứ .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio