Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit : YuTuyTien

---Chưa beta

Cuối cùng cũng không nhận được lời đáp lại nào từ nhóc con, Đoạn Trình Uyên đưa tay ôm lấy Lăng Sơ Nam vào ngực mình, bất đắc dĩ hôn hôn lên gương mặt cậu, cho dù thế nào cũng không thể bỏ đói cậu được.

Sau khi ăn no, Lăng Sơ Nam liền dựa vào ngực Đoạn Trình Uyên đọc truyện tranh thiếu nhi, còn y một bên xử lý công việc, một bên thỉnh thoảng ôm tiểu gia hoả trong ngực nhích nhích lên, thả lỏng mổ chút để cậu có thể ngồi thoải mái.

Lăng Sơ Nam cọ cọ vào người Đoạn Trình Uyên, thoả mãn thở dài.

", ta sắp bị y dưỡng phế rồi."

Không biết là do đồng tình với Lăng Sơ Nam hay còn sợ phía trên Lăng Sơ Nam có ô dù, thái độ của đối với cậu tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không còn lạnh nhạt châm chọc nữa, lần này còn an ủi.

"Dù sao thì khoảng cách đến thời gian bắt đầu nhiệm vụ còn rất dài, đợi đến khi đó tui sẽ lập tức thông báo với ký chủ, hiện tại ký chủ cứ tự do đi."

Lăng Sơ Nam ngáp một cái, không biết có phải do cơ thể này vẫn còn nhỏ hay không, mà rất dễ mệt mỏi.

"Bảo bối buồn ngủ à?"

Đoạn Trình Uyên cúi đầu hôn hôn trán Lăng Sơ Nam, thấy cậu ngẩng mặt lên nhìn, hai mắt chứa đầy hơi nước, không khỏi trầm thấp cười một tiếng, đáng yêu quá.

", tại sao ta lại nhỏ như vậy?"

Nghe thanh âm của Đoạn Trình Uyên bên tai, Lăng Sơ Nam kêu lên trong lòng.

"Hơn nữa, hình như y thật sự xem ta là con trai của y rồi."

"Ngài bây giờ.... Cũng chỉ có thể xem là con trai thôi."

không đành lòng nhìn thẳng vào dáng người bé xíu của Lăng Sơ Nam, thời gian trưởng thành còn rất dài a, cho dù Đoạn Trình Uyên không bình thường, dưới loại tình huống này cũng không thể xem ký chủ là người yêu được.

Lăng Sơ Nam chăm chăm nhìn tay chân ngắn ngủn hiện tại, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Thấy Lăng Sơ Nam từ đầu đến cuối không hề để ý đến mình, Đoạn Trình Uyên cũng không tức giận, đang muốn tiếp tục dỗ dành cậu, điện thoại đặt bên cạnh máy tính đột nhiên vang lên.

Hai tháng nay, Lăng Sơ Nam chưa từng thấy điện thoại của Đoạn Trình Uyên có cuộc gọi nào.

Đoạn Trình Uyên xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam, đặt cậu ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.

"Bảo bối ngồi ở đây đợi ba ba nha, ba ba đi nghe điện thoại một lát."

Lăng Sơ - có chứng tự bế - Nam chớp chớp mắt, duỗi tay nắm lấy ngón út của Đoạn Trình Uyên.

Người đàn ông đang nghiêm túc được ba giây lập tức lộ ra biểu tình ngốc nghếch của một người ba, đây là lần đầu tiên bảo bối nhà y biểu đạt yêu thích đối với y đó!

N

hìn vẻ mặt đầy xán lạn của Đoạn Trình Uyên, Lăng Sơ Nam đột nhiên cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, vốn định buông tay ra thì lại bị người đàn ông nọ ôm lấy, lần thứ hai ngồi yên trên đùi y.

Chờ lúc Đoạn Trình Uyên cầm lấy điện thoại, tiếng chuông đã vang lên lần thứ ba.

Bên kia điện thoại truyền đến giọng một người đàn ông, câu đầu tiên mà hắn nói chính là.

"Đoạn thiếu, lão gia qua đời rồi, có lẽ ngài nên quay về nước một chuyến."

"Tình huống hiện tại thế nào?"

Thanh âm Đoạn Trình Uyên rất bình tĩnh.

"Y vẫn chưa nắm toàn quyền?"

Lăng Sơ Nam nghe cuộc trò chuyện của Đoạn Trình Uyên, trong lòng khẽ hỏi.

trầm mặc một lúc.

"Tên người cầm quyền của gia tộc Đoạn Trình Uyên thực sự là y, có điều lúc đó Đoạn lão gia vẫn còn sống, không ai dám tranh giành quyền lực với y."

Ngụ ý chính là, hiện tại không còn như trước.

Sau khi ngắt điện thoại, vẻ mặt Đoạn Trình Uyên hơi trầm xuống, bàn tay như có như không vỗ vỗ lưng Lăng Sơ Nam, mà Lăng Sơ Nam nằm trong ngực y đã mơ màng sắp ngủ.

Thật lâu sau, Đoạn Trình Uyên liền thở dài.

"Bảo bối, có lẽ ba ba phải ra ngoài một thời gian, con ở lại đây với bác quản gia cùng chờ ba ba quay lại có được không?"

Lăng Sơ Nam không nói gì, chỉ là hay tay ôm chặt lấy cánh tay của Đoạn Trình Uyên.

có chút thấp thỏm.

"Ký chủ, không lẽ ngài thực sự yêu y rồi?"

Mặc dù không biết vì sao người đàn ông này vẫn luôn xuất hiện ở mỗi thế giới ký chủ đến, nhưng dù sao Lăng Sơ Nam vẫn là người mang theo nhiệm vụ, lỡ như ngày nào đó y không thể đi cùng với cậu, lấy trạng thái tinh thần của Lăng Sơ Nam, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao?

"Hả?"

Lăng Sơ Nam dường như có chút kinh ngạc.

"Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?"

"……"

"Phì! , quả nhiên vẫn không thể đùa giỡn với ngươi được."

Cuối cùng Đoạn Trình Uyên vẫn quyết định dẫn Lăng Sơ Nam đi cùng với mình, bởi vì y nhớ đến lần đầu tiên khi nhìn thấy Lăng Sơ Nam, cậu đang làm gì, mà y cũng sợ trong lúc bản thân không có ở đây, Lăng Sơ Nam sẽ tự tổn thương chính mình.

Vì việc này, Đoạn Trình Uyên còn cố ý đặt cho Lăng Sơ Nam một cái tên mới hoàn toàn, kêu là Đoạn Nguyên Lang, nhũ danh Đoạn bảo bối.

Lăng Sơ Nam cảm thấy rất may mắn khi lúc Đoạn Trình Uyên muốn đặt tên cho cậu, vừa hay Tiêu phu nhân gọi điện đến, cho nên Đoạn Trình Uyên mới không đặt cho cậu cái tên phía sau (ý là Đoạn Bảo Bối).

Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, đứa bé trong ngực ngoan ngoãn đáng yêu, Đoạn Trình Uyên vừa ôm Lăng Sơ Nam xuống máy ba đã trở thành tâm điểm của toàn sân bay. Có không ít cô gái tóc vàng mắt xanh hứng phấn chỉ tay về phía này, có điều ngại Lăng Sơ Nam còn bé, hơn nữa vẻ mặt Đoann Trình Uyên cũng lạnh nhạt, cho nên không có ai dám chạy đến.

Trì Phong là cấp dưới của Đoạn Trình Uyên ở nước A, từ sớm đã đợi ở sân bay, sau khi nhìn thấy Đoạn Trình Uyên bước ra, tầm mắt hắn liền dừng lại trên người Lăng Sơ Nam. Ánh mắt hắn có chút kinh ngạc, có điều rất nhanh đã trở lại bình thường, từ xa bước đến, vẻ mặt đầy cung kính.

"Đoạn thiếu."

Sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Lăng Sơ Nam.

"Vị này là...."

"Đoạn Nguyên Lang."

Đoạn Trình Uyên nói.

"Con trai của tôi."

Biểu tình của Trì Phong nháy mắt trở nên cứng đờ, không phải Đoạn thiếu chỉ mới xuất ngoại vào hai tháng trước thôi sao? Tại sao chỉ chớp mắt mà đã mang về một người con trai lớn như vậy rồi?

"Anh ta thật sự thú vị."

Lăng Sơ Nam nhìn người đàn ông đối diện Đoạn Trình Uyên đang bày ra vẻ mặt hoảng sợ, nói với .

:"Anh ta tên là Trì Phong, mười năm sau là người phát ngôn của Đoạn Trình Uyên tại Hoa Quốc."

Trong cốt truyện, là một nhân vật mà ngay cả nam chính cũng phải kiêng dè.

"Bảo bối thích hắn?"

Đoạn Trình Uyên ôm Lăng Sơ Nam ngồi vào xe, thấy bảo bối nhà mình đang nhìn chăm chăm người khác, giọng nói của y liền mang theo mùi chua. Lăng Sơ Nam xoay đầu nhìn Đoạn Trình Uyên, đột nhiên lộ ra một nụ cười với y.

Hai tháng nay, Lăng Sơ Nam đã được Đoạn Trình Uyên vỗ béo lên, gương mặt có không ít thịt, sắc mặt hồng hào, bình thường gương mặt không có lấy một cái cảm xúc, hiện tại cười lên, khoé miệng xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, còn có hai cái răng nanh, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

:"……Ký chủ, bán manh đáng xấu hổ."

Biểu tình của Đoạn Trình Uyên lập tức cứng đờ, cánh tay ôm Lăng Sơ Nam không tự giác buộc chặt một chút. Lăng Sơ Nam thu lại tươi cười trên mặt, cũng không tránh khỏi cái ôm của Đoạn Trình Uyên, chỉ là dang hai tay ôm lấy cổ của y, trong mắt chứa đầy nghi hoặc.

Đoạn Trình Uyên vội vàng nới lỏng lực đạo, giọng nói có chút run rẩy.

"Xin lỗi bảo bối, làm đau con rồi, là do ba vui quá thôi...."

Lăng Sơ Nam :"……"

Tại sao cậu lại thấy trong lòng có chút chua xót nhỉ?

Trì Phong vừa lên xe liền nhìn thấy biểu tình ngây ngốc của ba ba Đoạn Trình Uyên, hắn dừng lại một chút, sau đó đem lời khuyên bên miệng nuốt xuống. Hắn và Đoạn Trình Uyên từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đối với tính cách của Đoạn Trình Uyên hắn xem như cũng hiểu biết, có điều từ trước đến nay hắn chưa từng thấy biểu tình này của y, như vậy có thể đoán được Đoạn Trình Uyên yêu thương đứa bé này đến chừng nào. Thế nên, cho dù đây là gian tế mà người khác phái đến đi nữa, hắn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Đoạn Trình Uyên nói với Trì Phong một câu về nhà cũ, sau đó dọc đường đi chỉ một mực muốn dỗ Lăng Sơ Nam cười thêm một lần. Lăng Sơ Nam cũng mặc kệ y, nhắm mắt lại ngủ mất.

Chiếc xe dừng lại ở một toà trang viên, Trì Phong bước xuống trước, sau đó mới vòng qua mở cửa cho Đoạn Trình Uyên, ánh mắt hắn dừng lại Lăng Sơ Nam đang ngủ trong ngực Đoạn Trình Uyên.

"Đoạn thiếu, đứa bé này...."

"Tiểu thiếu gia."

Đoạn Trình Uyên nói.

"À vâng, có nên đưa tiểu thiếu gia đến biệt viện hay không? Dạo gần đây nhà cũ có chút..."

"Không cần đâu, Nguyên Lang sẽ ở với tôi, đưa đến nơi khác tôi không yên tâm."

Đoạn Trình Uyên vỗ vỗ lưng Lăng Sơ Nam, đè thấp giọng nói.

"Cậu giúp tôi chú ý mấy lão già kia, có chuyện gì thì lập tức báo cáo, những chuyện khác cậu không cần xen vào."

Gia tộc của Đoạn Trình Uyên thời trẻ đều sống ở Hoa Quốc, đến đời của Đoàn lão gia mới bắt đầu ra nước ngoài, hiện tại ở nước A này, gia tộc Đoạn có thể xem như là một chiến mã mọi lĩnh vực.

Nhiều người hơn, thì việc ngươi lừa ta gạt cũng tăng không ít, Đoàn lão gia cũng chỉ có một đứa cháu đích tôn là Đoạn Trình Uyên, mà toàn bộ sản nghiệp hiện tại đã chuyển sang danh nghĩa của Đoạn Trình Uyên. Lúc Đoạn lão gia vẫn còn sống, những người còn lại đương nhiên không dám lỗ mãng, nhưng hiện tại ông ấy đã qua đời, thế lực trong tay Đoạn Trình Uyên trở thành con mồi béo mỡ.

Cho nên hiện tại quay về nước A, hành trình có thể nói là rất nguy hiểm, đây cũng là lí do tại sao ban đầu Đoạn Trình Uyên có ý định để Lăng Sơ Nam ở lại Hoa Quốc.

Lăng Sơ Nam an an ổn ổn ngủ đến ngày hôm sau, lúc tỉnh lại liền đối diện với một đôi mắt màu nâu không có tí dao động. Gương mặt của người đàn ông thiên về hướng nhu hoà, nhìn qua ước chừng lớn hơn Đoạn Trình Uyên ba tuổi, có điều cho dù là đang nghiêm mặt, nhưng khí thế trên người vẫn còn kém xa so với Đoạn Trình Uyên.

", hắn ở chỗ này bao lâu rồi?"

"Hai tiếng rồi. Đoạn Trình Uyên vừa đi, hắn liền tới đây."

trả lời.

"Nghe nói là để bảo vệ ngài."

Có điều nó cảm giác người này đang muốn ăn ký chủ.

Thấy tiểu gia hoả trên giường tỉnh lại cũng không nói lời nào, chỉ mở to mắt nhìn chăm chăm vào hắn, trong lòng Trì Phong run lên, thiếu chút nữa đã mềm lòng. Có điều nhớ đến bộ dáng thần hồn điên đảo của Đoạn Trình Uyên, lập tức cứng rắn, lạnh mặt nói.

"Nhóc rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn bám lấy Đoạn thiếu?) "

Nhìn Lăng Sơ Nam không hề có chút phản ứng nào, Trì Phong nhíu nhíu mày, lại nói.

"Thành thật nói ra, nếu không tôi sẽ không khách khí."

Trách không được Trì Phong lại cảnh giác như vậy, hiện tại là khoảng thời gian mẫn cảm, nếu xảy ra bất kì sai lầm nào, Đoạn Trình Uyên lập tức có thể gặp nguy hiểm, mà đứa nhỏ này, hiển nhiên là ngoài ý muốn.

Nghĩ như vậy, Trì pHong liền duỗi tay muốn nắm lấy tay của Lăng Sơ Nam, một đứa bé nhỏ như vầy, nếu như có tâm tư gì đó, chỉ cần hắn hù doạ sẽ sợ hãi nói ra thôi.

Nhưng mà Trì Phong lập tức phát hiện hắn đã coi thường đứa bé này rồi, ngay lúc hắn sắp nắm được cánh tay cậu, Lăng Sơ Nam đột nhiên xoay người một cái ngồi dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả nhảy xuống phía bên kia giường, sau đó hai chân nhỏ lạch bạch chạy về cánh cửa.

Vóc dáng hiện tại của Lăng Sơ Nam quá nhỏ, phí một phen sức lực nhón chân lên mới có thể mở cửa ra, mà lúc này, Trì Phong bị cậu doạ sợ cũng đã chạy đến sau lưng.

Lăng Sơ Nam lần nữa né tránh cánh tay đang vươn tới của Trì Phong, nhanh chân chui qua khe cửa vừa mở, vẻ mặt đầy khủng hoảng bổ nhào vào người đàn ông vừa lúc đang đứng trước cửa.

"Bảo bối?"

Đoạn Trình Uyên khom người ôm Lăng Sơ Nam lên, một tay giữ lấy cậu, một tay xoa xoa hai bàn chân trần lạnh ngắt của cậu. Nhìn thấy vẻ mặt đầy hoảng sợ của Lăng Sơ Nam, trong mắt y tràn ngập lạnh lẽo, ánh mắt liếc sáng Trì Phong đang đứng phía bên kia cánh cửa.

"Chuyện này là sao?"

Trì Phong vốn mang theo tâm tư vui đùa, sắc mặt lập tức trở nên khẩn trương.

"Xin.... Xin lỗi Đoạn thiếu. Tôi chỉ muốn thử xem đứa bé này có phải do pha địch phái đến hay không..."

"Câm miệng!"

Thần sắc Đoạn Trình Uyên không hề thay đổi, nhưng áp lực trong ánh mắt lại khiến Trì Phong không thể thở nổi.

"Nếu như cậu không muốn theo tôi, vừa hay ở phía Nam có chút chuyện, ngày mai cậu liền qua đó đi."

"Tôi……"

Nghe vậy sắc mặt Trì Phong liền trắng bệch, ánh mắt chứa đầy vẻ không tin được, nhưng bắt gặp tầm mắt của Đoạn Trình Uyên, hắn vội vã ngậm miệng, cúi đầu về phía Lăng Sơ Nam.

"Rất xin lỗi tiểu thiếu gia."

Lăng Sơ Nam ngồi trong ngực Đoạn Trình Uyên, khe khẽ kéo kéo tay áo y.

"Bảo bối, làm sao vậy?"

Biểu tình của Đoạn Trình Uyên trở nên nhu hoà, thanh âm đầy sủng nịch nói.

"Là ba ba không tốt, doạ sợ bảo bối rồi."

Lăng Sơ Nam tiểu tâm duỗi tay chỉ vào Trì Phong vẫn đang trắng mặt đứng đó, cố hết sức mở miệng nói.

"Chú.... Chú."

Thần sắc của Đoạn Trình Uyên có chút bất ngờ, thật lâu sau mới hồi thần lại được.

"Bảo bối đang cầu tình cho hắn sao?"

Lăng Sơ Nam nhấp môi, dường như không rõ Đoạn Trình Uyên đang nói gì, Đoạn Trình Uyên lại nói.

"Bảo bối thích hắn?"

Lăng Sơ Nam nhìn nhìn Trì Phong, sau đó quay đầu ôm lấy cổ Đoạn Trình Uyên, hôn lên mặt y một cái.

Vừa rồi Đoạn Trình Uyên còn đang hờn dỗi bởi vì người đầu tiên bảo bối của y gọi không phải là mình mà là người khác, được hôn lập tức mở ra hình thái ba ba ngốc, cao hứng ôm lấy cậu hon hôn hai cái.

"Ba ba cũng thích bảo bối."

Đoạn Trình Uyên ôm Lăng Sơ Nam trở về phòng, lúc đi ngang qua Trì Phong, bước chân y dừng một chút.

"Không có lần sau."

Trì Phong ngẩn ra, vội vàng trả lời.

"Vâng, cảm ơn Đoạn thiếu, cảm ơn tiểu thiếu gia."

Lấy trí thông minh của hắn, đương nhiên hiểu vừa rồi nếu Lăng Sơ Nam không cầu tình giúp mình, ngày mai hắn nhất định phải rời khỏi chỗ này, cho nên hảo cảm của hắn với Lăng Sơ Nam lập tức tăng lên không ít.

Nhìn cánh cửa đã đóng lại, Trì Phong xoay người bước xuống lầu, tầm mắt liền đảo qua vài người đầu có vẻ đang vừa lúc đi ngang qua, trong mắt hiện lên cảnh cáo, thấy bọn họ cung kính gật đầu, mới chậm rãi rời đi.

Thấy hai người đã quay về phòng, liền hỏi.

"Ký chủ, lúc nãy ngài cố ý?"

"Ngươi thấy sao?"

Lăng Sơ Nam nghiêm chỉnh ngồi trên giường, chờ Đoạn Trình Uyên lấy khăn lông đến lau chân cho mình.

"……"

Khẳng định là cố ý. Có điều vẫn có chút nghi hoặc, tại sao ký chủ lại biết Đoạn Trình Uyên đang ở bên ngoài?

Thật ra Lăng Sơ Nam cũng không biết đáp án. Lúc Đoạn Trình Uyên bước đi không hề phát ra âm thanh, mà cậu đương nhiên cũng không hẹn trước gì đó với y, nhưng vừa rồi chỉ trong nháy mắt, cậu lại cảm nhận được rằng y đang ở bên ngoài cửa.

Trong nhà cũng không phải đều là người của Đoạn Trình Uyên, không đến hai ngày, tin tức Đoạn Trình Uyên mang về một đứa con trai, hơn nữa còn rất được y yêu thương, đã truyền khắp gia tộc.

Trong lúc nhất thời, thế cục vốn đang ở tình trạng thần hồn nát thần tính trở nên càng thêm cổ quái. Sau lễ tang của Đoàn lão gia, Đoạn Trình Uyên càng bận rộn, ba ngày đã có hai ngày không thấy bóng dáng, cho nên Trì Phong liền biến thành bảo mẫu kiêm bảo tiêu chăm sóc cho Lăng Sơ Nam. Có điều, nhờ sự kiện lần trước, Trì Phong đối với Lăng Sơ Nam có thể nói là trăm điều thuận theo, sợ trêu chọc phải cậu, hầu hạ vô cùng tận tình còn không dám có nửa điểm oán hận.

Trì Phong thở dài, ai biểu đứa bé này là tâm can bảo bối của Đoạn thiếu chứ?

Cứ như vậy bận bận rộn rộn hai năm, Đoạn Trình Uyên cũng đã sắp đem khối u ác tính nhổ tận gốc.

Có điều cố tình lúc này, một việc ngoài ý muốn lại xảy ra.

-------

Editor :

Đọc đỡ chương nhe. Mai mình siêng thì edit thêm chương nữa cho.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio