Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

chương 37: + 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương

Edit : YuTuyTien

----Chưa beta

Sau khi lên xe, Tiêu Nguyên Lâm và Viên Thành Việt khó có khi hoà bình ngồi chung với nhau, hai mắt nhìn thẳng, dáng người vô cùng đoan chính.

Lăng Sơ Nam dựa vào người Đoạn Trình Uyên ngủ mất. Đoạn Trình Uyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lăng Sơ Nam, biểu tình nhu hoà.

Lăng Sơ Nam trong đầu kêu .

"Sao nữ chính lại như vậy?"

:"Thưa ký chủ, tui đã kiểm tra nữ chính, không hề phát hiện bất kì dị thường nào trên người cô ta."

Lăng Sơ Nam nghĩ một chút, lại nói.

"Nữ chính còn người thân nào trên đời không?"

"Xin ký chủ chờ một lát, đang trong quá trình kiểm tra."

Tư liệu điều tra đã khiến hoàn toàn không ngờ được, cho nên nó càng thêm bội phục Lăng Sơ Nam, sau đó liền cặn kẽ báo cáo những gì tra được.

"Thưa ký chủ, vợ cũ của Trương Minh Sa, cũng chính là mẹ ruột nữ chính, sau khi Trương Minh Sa chết đã từng đi tìm hắn. Biết được tin chồng mình đã chết, bà ta khắp nơi đi tìm tin tức của con gái mình. Ba năm trước đây bà ta đã tìm thấy và nhận nữ chính về. Cho nên trước khi được Viên gia tìm thấy, nữ chính đã biết mình không phải là con của họ."

"Vậy mẹ ruột nữ chính đang ở đâu?"

"Một tháng trước khi nữ chính được Viên gia tìm về, bà ta đã ngoài ý muốn bỏ mình."

"Cô ta quả nhiên rất đáng sợ."

Lăng Sơ Nam cảm thán một câu. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ chính, cậu đã thấy tâm cơ của cô gái này rất sâu, không ngờ rằng trong đó còn có nội tình.

"Nói như vậy, trong nguyên tác chính là nữ chính và nam chính cấu kết với nhau mưu hại Viên Thành Việt."

"…… Ký chủ, ngài làm sao biết được?"

đọc lại cốt truyện một lần nữa, không hề phát hiện bất kì dấu vết nào.

"Ngươi đọc kĩ xem, có phải là do nam chính và nữ chính cố ý lung lạc suy nghĩ của cha Viên mẹ Viên, để họ nghĩ rằng Viên Thành Việt bị bắt cóc là do tự biên tự diễn không? Hơn nữa, nếu không phải do bọn họ cố ý xa lánh, Viên Thành Việt làm sao có thể tức giận mà bỏ nhà đi mất được?"

"Thế nhưng tại sao bọn họ lại muốn nhắm vào Viên Thành Việt?"

"Gia tài, chân tướng."

Lăng Sơ Nam chậm rãi phun ra hai thứ, sau đó không để ý đến thắc mắc của nữa, nhắm mắt lại ngủ mất.

cảm thấy chỉ số thông mình của mình không đủ, dựa theo lời nói của Lăng Sơ Nam thì, nam chính mưu hại Viên Thành Việt là do muốn tranh đoạt gia tài với hắn, còn nữ chính âm mưu gϊếŧ Viên Thành Việt là vì hắn đã biết cô ta không phải con ruột của nhà họ Viên?

Đang lúc loay hoay không hiểu rõ chân tướng, Lăng Sơ Nam đột nhiên mở miệng nói.

", ngươi đúng là một hệ thống tốt."

"……"

Mặc dù câu này là đang khen nó, nhưng nó cảm thấy đột nhiên khen một ai đó là người tốt rất kỳ quái thì phải.

----Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com chính chủ YuTuyTien, những nơi khác chỉ là ăn cắp, mong đọc giả ủng hộ editor ở page chính chủ.

Chiếc xe vừa dừng lại, điện thoại của Viên Thành Việt liền vang lên, hắn theo bản năng liếc nhìn Đoạn Trình Uyên, nhận ra y không hề có biểu tình gì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, vội vàng mở cửa xuống xe nhận điện thoại.

"Ba?"

Bên kia điện thoại là cha Viên, từ khi nghe được Viên Thành Việt được Đoạn gia mời đến nhà làm khách, ông ta còn khẩn trương hơn cả Viên Thành Việt, tối qua còn cố ý gọi hắn đến thư phòng nói chuyện đến mấy tiếng đồng hồ. Đơn giản đều là nhắc nhở hắn Đoạn gia đáng sợ đến mức nào, dặn hắn phải cư xử như thế nào trước mặt Đoạn gia, sợ Viên Thành Việt không may đắc tội với họ.

Cũng chỉ vào thời khắc này, Viên Thành Việt mới cảm nhận được sự quan tâm đến từ cha Viên.

Viên Giai Ngọc yên lặng đứng ở phía sau cây cột, nghe lén điện thoại giữa cha Viên và Viên Thành Việt, nhận ra trong giọng nói của ông mang theo quan tâm, ánh mắt cô ta liền âm trầm.

Lúc này Viên Giai Ngọc đột nhiên thấy cánh cửa phòng cách vách đang mở hờ, Viên Thành Dương thò đầu ra ngoài, vẫy vẫy tay với cô ta.

Lúc Lăng Sơ Nam tỉnh dậy thì trời đã tối đen, Đoạn Trình Uyên không có trong phòng.

", sao ngươi không gọi ta?"

:"Ký chủ, tui đã kêu ngài rồi, nhưng mà ngài hình như không nghe thấy."

Lăng Sơ Nam giật mình. Bình thường cho dù đã rơi vào giấc ngủ, khi gọi cậu vẫn có thể nghe thấy được, tại sao hôm nay cậu lại hoàn toàn không nghe được? Đương nhiên cậu không hề nghi ngờ đang nói dối, sau khi Lăng Sơ Nam giả vờ đe doạ sẽ khiếu nại nó, chưa bao giờ dám nói dối cậu.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được nguyên nhân, Lăng Sơ Nam kéo chăn ra, trực tiếp bước xuống giường, đi về phía thư phòng cách vách, cậu có chút đói bụng.

Có lẽ là do đã ngủ rất lâu, hơn nữa cơ thể này thực sự rất yếu ớt, Lăng Sơ Nam liền cảm thấy hơi hoa mắt, cư nhiên không nhìn thấy ở cửa thư phòng có người đang đứng, trực tiếp đụng phải.

Viên Thành Việt đang đứng trước cửa thư phòng do do dự dự, đột nhiên ngực bị một cái đầu đụng vào, vừa cúi đầu liền thấy Lăng Sơ Nam mơ mơ màng màng ôm chiếc mũi đã đỏ ửng, hai mắt chứa đầy sương mù ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhất thời trong lòng run lên.

"Đoạn... Đoạn Nguyên Lang."

Lúc này, đầu óc của Lăng Sơ Nam mới bắt đầu vận động lại, đang muốn mở miệng nói chuyện, đã bị một lực đạo từ phía sau kéo đi, sau đó rơi vào cái ôm ấm áp đầy quen thuộc.

"Bảo bối đang đói bụng sao?"

Trong bụng truyền đến cảm giác đói khát nhất thời nhắc nhở mục đích đến đây của Lăng Sơ Nam, cậu liền không rảnh nói chuyện với Viên Thành Việt, duỗi tay ôm lấy cổ Đoạn Trình Uyên.

"Đói bụng."

Đoạn Trình Uyên cười nhẹ một tiếng.

"Ba ba đưa con đi ăn cơm."

Sau đó ôm Lăng Sơ Nam vào thư phòng, trước khi đóng cửa mới liếc nhìn Viên Thành Việt.

"Ngày mai đến tìm tôi sau, bây giờ trở về nghỉ ngơi đi."

Viên Thành Việt cứng nhắc đứng trước cửa, tay chân lạnh lẽo. Ánh mắt vừa nãy của Đoạn Trình Uyên khiến hắn như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo lan từ đỉnh đầu xuống khắp cơ thể.

Mãi một lúc sau Viên Thành Việt mới hồi phục lại tình thần, sau đó mới ngẩn ra. Tại sao Lăng Sơ Nam đói bụng, Đoạn Trình Uyên lại dẫn cậu vào thư phòng mà không phải phòng bếp?

Có điều khi nhớ đến bộ dáng lúc nãy của Đoạn Trình Uyên, hắn lập tức lắc lắc đầu, nhanh chóng trở về phòng của mình.

"Sau này nếu bảo bối đói bụng, liền cứ gọi ba ba đến, không cần phải chân trần đi khắp nơi như vậy."

Đoạn Trình Uyên nắm lấy lòng bàn chân lạnh ngắt của Lăng Sơ Nam, nhíu nhíu mày.

"Lỡ như bị cảm lạnh thì sao?"

"Dạ."

Lăng Sơ Nam ngoan ngoãn gật đầu.

Ngày mai là thứ bảy, sáng sớm Lăng Sơ Nam vừa tỉnh dậy, liền bắt đầu báo cáo tin tức mới.

"Ký chủ, hôm qua tui mới lẻn vào Viên gia để theo dõi, phát hiện nam chính và nữ chính ở chung một phòng rất lâu, nhất định là bọn họ đang có ý đồ xấu, ngài phải thật cẩn thận đấy."

"Ta biết rồi, , ngươi rất giỏi."

Lăng Sơ Nam nghe xong liền khen ngợi.

"Nam phụ đang ở đâu?"

"Bọn họ ở dưới lầu ăn cơm."

trả lời. Dường như là do được khen ngợi, thanh âm trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

"Vừa nãy Đoạn Trình Uyên có một cuộc điện thoại, cho nên đã ra ngoài nghe, chắc hẳn một lát nữa sẽ quay lại. Ký chủ có muốn chờ y về hay không?"

"……Ta vẫn còn biết mặc quần áo."

Đối với việc bị hệ thống nhà mình xem như phế nhân, Lăng Sơ Nam cảm thấy rất là thú vị.

Sau khi xuống lầu, Lăng Sơ Nam liền nghe được trận khắc khẩu giữa Viên Thành Việt và Tiêu Nguyên Lâm. Chủ đề rất thú vị, là tàu hủ ngọt và tàu hủ mặn.

Lăng Sơ Nam đi đến đó, quả nhiên liền nhìn thấy một chén tàu hủ đặt trước mặt hai người họ, đây đều là dựa theo khẩu vị của cậu mà làm ra, ngọt.

Tiêu Nguyên Lâm chống nạnh, biểu tình vô cùng hung dữ.

"Em nói lại lần nữa coi, cái nào ngon hơn?"

Viên Thành Việt hiển nhiên đã bị doạ sợ, thiếu chút nữa đã đẩy ngã ghế, lí nhí nói.

"Vốn dĩ tàu hủ mặn ngon hơn."

Tiêu Nguyên Lâm vén tay áo lên muốn động thủ, Viên Thành Việt nhanh chóng sửa miệng.

"Được được được, chị nói ngọt thì ngọt."

"Như vậy mới được chứ."

Tiêu Nguyên Lâm hừ một tiếng, sau đó đem chén tàu hủ ngọt đẩy đến trước mặt Viên Thành Việt.

"Nếu em đã nói ngon, vậy thì chén này cho em ăn, nhớ là phải ăn hết đấy."

Viên Thành Việt nhất thời đen mặt, ánh mắt không thể tin được.

"Chị hố tôi?"

"Mau ăn đi!"

Khí thế của Tiêu Nguyên Lâm không hề thua kém.

"Nếu lát nữa cậu quay lại thấy em không ăn hết chén, vậy thì em tự chịu."

Viên Thành Việt trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Lâm, vô cùng không tình nguyện bưng chén tàu hủ trước mặt lên, lấy một vẻ mặt như uống phải thuốc độc đổ hết vào miệng. Ăn hết hai chén, gương mặt hắn đã sắp không nhìn rõ ngũ quan.

Tiêu Nguyên Lâm cười vô cùng vui vẻ khi người khác gặp hoạ, còn ở bên cạnh khuyến khích.

"Rất là anh dũng nha, nên ăn tàu hủ ngọt như vậy."

"Hai chị em này rất thân thiết a."

Trong lòng Lăng Sơ Nam bật cười.

"Xem ra khẩu vị hai người khá giống nhau."

lập tức nhớ lại lúc trước, có một lần Tiêu Nguyên Lâm ăn phải tàu hủ ngọt, thiếu chút nữa đã phun hết ra ngoài, không khỏi đồng ý với Lăng Sơ Nam.

Lúc này, Tiêu Nguyên Lâm mới nhìn thấy Lăng Sơ Nam đang đứng ở chân cầu thang, nụ cười trên gương mặt lập tức trở nên ấm áp nhiệt tình, nhanh chóng chạy đến, ánh mắt lén lút nhìn khắp nơi, sau khi xác định không có Đoạn Trình Uyên mới nắm lấy tay Lăng Sơ Nam.

"Em trai Nguyên Lang, sao lại không ngủ thêm một lát."

Lăng Sơ Nam dưới ánh mắt Tiêu Nguyên Lâm ngồi bào bàn ăn, vừa lúc đối diện với vẻ mặt đỏ bừng, tựa hồ sắp nôn đến nơi của Viên Thành Việt, đột nhiên cười cười.

"Cậu cũng thấy tàu hủ ngọt ngon sao? Tớ cũng thích tàu hủ ngọt đó."

Một lúc lâu sau Viên Thành Việt mới phản ứng lại được Lăng Sơ Nam đang nói cái gì, nhìn ánh mắt sáng ngời của cậu, gương mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói.

"Đúng... Đúng vậy, ăn rất ngon."

"Vậy ăn thêm hai chén nha?"

Viên Thành Việt nhất thời cả kinh, cuống quýt từ chối.

"Không...."

Còn chưa nói được một câu, hắn đã thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Lăng Sơ Nam hướng về phía mình, nhất thời không biết cọng dây thần kinh nào của Viên Thành Việt bị chạm mạch, lập tức gật đầu đồng ý.

"Được, cảm ơn cậu."

Nhìn bác quản gia tự mình bưng lên thêm hai chén tàu hủ ngọt lớn, Viên Thành Việt khóc không ra nước mắt.

Trong lòng Lăng Sơ Nam liền cười ha hả.

", ngươi nhìn hắn kìa, ha ha ha."

Tiêu Nguyên Lâm là trực tiếp cười ra tiếng. Nói chung là do tên nhóc này tự làm bậy không thể sống thôi.

:"Xin ký chủ chú ý, Đoạn Trình Uyên đã trở lại."

vừa dứt lời, Đoạn Trình Uyên đã bước vào phòng ăn, lập tức đi đến trước mặt Lăng Sơ Nam.

"Bảo bơi có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Lăng Sơ Nam nắm chặt cánh tay đang muốn đặt lên đầu mình của Đoạn Trình Uyên.

"Ba ba, Viên Thành Việt nói cậu ấy cũng thích ăn tàu hủ ngọt, cho nên con nhờ bác quản gia đem lên cho cậu ấy thêm hai chén, cậu ấy đang chuẩn bị ăn đó."

"Chuyện là vậy sao?"

Ánh mắt Đoạn Trình Uyên liền dời sang hai người đứng cạnh bàn ăn.

Tiêu Nguyên Lâm liên tực gật đầu, chứng minh toàn bộ lời của Lăng Sơ Nam đều là thật, còn Viên Thành Việt vẻ mặt đau khổ lộ ra một nụ cười.

"Đúng vậy, chú Đoạn."

Sau đó liền bưng chén tàu hủ lên.

Thấy Viên Thành Việt bưng hai chén tàu hủ ăn hết, sau đó vẻ mặt trở nên vô cùng khó chịu, ánh mắt Tiêu Nguyên Lâm không khỏi có chút lo lắng. Lắng Sơ Nam nhấp mối cười.

"Ba ba, không phải hôm qua ba ba nói muốn Viên Thành Việt đến thư phòng tìm ba ba sao?"

"Trí nhớ của bảo bối thật tốt."

Đoạn Trình Uyên cúi người hôn hôn lên trán Lăng Sơ Nam một cái, sau đó mới quay sang nói với Viên Thành Việt.

"Cậu cùng tôi đi lên."

Hai mắt Viên Thành Việt mở to một chút, đem ánh mắt cầu cứu nhìn sang Lăng Sơ Nam, Lăng Sơ Nam liền đưa cho hắn một ánh mắt tự cầu phúc đi. Trong lòng Viên Thành Việt không khỏi lộp bộp, nơm nớp lo sợ theo sau Đoạn Trình Uyên.

"Em trai Nguyên Lang, em có đói bụng không?"

Thấy Đoạn Trình Uyên đã rời đi, Tiêu Nguyên Lâm lập tức tò đầu qua.

Lăng Sơ Nam liền nở một nụ cười với Tiêu Nguyên Lâm.

"Tối qua em ăn rất no, cho nên bây giờ không đói."

"Cậu kêu Viên Thành Việt đi theo làm gì vậy?"

Tiêu Nguyên Lâm hỏi, sâu trong đáy mắt là một mạt lo lắng.

Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu.

"Em cũng không biết."

"Ký chủ, ngài thực sự không biết sao?"

nhịn không được tò mò cũng vội vàng hỏi Lăng Sơ Nam.

"%."

Lăng Sơ Nam đột nhiên nói.

"Hả?" ngẩn người.

Nửa tiếng sau, Lăng Sơ Nam đang ngồi ở sô pha xem Tv với Tiêu Nguyên Lâm, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên.

"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

--------

() tàu hủ (tào phớ)

- Ngọt

- Mặn

--------

Chương

Edit : YuTuyTien

Nửa tiếng trước đó, Viên Thành Việt đi theo Đoạn Trình Uyên đến thư phòng.

"Ngồi đi."

Đoạn Trình Uyên ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc.

Viên Thành Việt nơm nớp lo sợ đứng trước bàn làm việc, dưới tầm mắt của Đoạn Trình Uyên, không dám động đậy.

"Chú Đoạn, chú tìm con có chuyện gì ạ?"

Đoạn Trình Uyên đem tài liệu trên bàn đẩy đến trước mặt Viên Thành Việt, thanh âm nhàn nhạt nói.

"Xem đi."

"Vâng ạ."

Viên Thành Việt có chút khó hiểu, có điều vẫn đem sấp tài liệu cầm lên xem thử. Bên trong là một vài tấm ảnh chụp, ban đầu Viên Thành Việt còn có chút mê mang không rõ, nhưng càng lật về sau, hai mắt của hắn càng mở lớn, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Viên Thành Việt là con trai út trong nhà, phía trên có anh trai tài giỏi, cho nên đương nhiên không mấy được quan tâm. Về sau, hắn càng ngày càng phản nghịch, liền khiến cho người nhà không thèm đoái hoài đến, những việc này hắn đều tự hiểu rõ. Nhưng đối với người anh trai Viên Thành Dương, hắn vẫn luôn có chút kính yêu. Thế nhưng Viên Thành Việt hoàn toàn không thể ngờ đến, anh trai của hắn lại cấu kết với Viên Giai Ngọc, muốn hãm hại hắn. Mà Viên Giai Ngọc hoàn toàn không phải chị ruột của hắn.

Bằng chứng mà Đoạn Trình Uyên đưa ra vô cùng đầy đủ. Không phải Viên Thành Việt không tin tưởng, nhưng mặc dù ngoài miệng hắn vẫn luôn nói Viên Giai Ngọc là đứa con hoang từ trên trời rớt xuống, thật ra trong lòng hắn lại chưa từng hoài nghi về thân phận của Viên Giai Ngọc. Dù sao thì cha Viên và mẹ Viên cũng không lẩm cẩm đến nỗi ngay cả con gái của mình cũng nhầm lẫn.

Còn về Viên Thành Dương, từ trước đến nay Viên Thành Việt hắn chưa từng muốn tranh giành với anh trai thứ gì. Từ nhỏ hắn không thích học, ngược lại thành tích của Viên Thành Dương vô cùng tốt, tình tình ôn hoà, tài năng ưu tú, là điển hình của con nhà người ta. Viên Thành Việt đương nhiên tự biết mình biết ta, phản nghịch kiêu ngạo, tính cách hung hăng, đối với ai cũng là vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống, thành tích học tập lại càng không cần nhắc đến, cho nên hắn vẫn luôn tự mình hiểu chuyện. Trong lòng Viên Thành Việt vẫn luôn cho rằng, sau này người kế thừa gia nghiệp chính là anh trai mình.

Cánh tay đang cầm tài liệu của Viên Thành Việt có chút run rẩy, hơn nửa ngày cũng không nói được câu nào, biểu tình hết trắng rồi lại xanh.

"Tại sao chứ?"

"Cậu có thể tự mình trở về kiểm tra tính chân thật của mọi chuyện, nếu có thêm yêu cầu gì, cứ nói, tôi sẽ giúp cậu."

Hai tay Đoạn Trình Uyên đan vào nhau, đặt trên mặt bàn.

"Người không có bản lĩnh vẫn luôn có thể sống vô tư như vậy."

Trầm mặc nhanh chóng lan tràn xung quanh hai người, qua một lúc lâu, Viên Thành Việt dường như đã nhận ra điều gì, hắn hít một hơi thật sâu, cúi thấp đầu trước Đoạn Trình Uyên.

"Cảm ơn chú, chú Đoạn."

Viên Thành Viên không phải người ngu dốt, ngược lại, hắn là một người rất thông minh, hành vi lần này của Viên Thành Dương và Viên Giai Ngọc cũng không gây bao nhiêu tổn thương cho hắn, nhưng nếu không có sự tồn tại của Lăng Sơ Nam và Đoạn Trình Uyên, lấy tính cách của hắn, chỉ sợ sẽ thật sự lập tức bỏ nhà chạy đi. Nếu như để những tên kia bắt cóc được, hắn thật sự không thể tưởng tượng được sau đó sẽ phát sinh cái gì, có điều.....

"Chú Đoạn, tại sao chú lại muốn giúp con?"

"Không phải tôi."

Đoạn Trình Uyên phất phất tay.

"Ra ngoài đi."

Ra khỏi thư phòng, trong đầu Viên Thành Việt vẫn luôn suy nghĩ về câu nói 'không phải tôi' của Đoạn Trình Uyên. Nếu không phải chú ấy muốn giúp hắn, vậy là ai?

Có điều Viên Thành Việt cũng không quá rối rắm vấn đề này lâu, nhanh chóng nói tạm biệt với Lăng Sơ Nam, hắn vẫn phải trở về xác nhận thử một chút.

"Sao em ấy về rồi?"

Tiêu Nguyên Lâm có chút nghi hoặc, còn thêm một ít thất vọng. Một đứa bé thú vị như vậy mà lại đi mất, vậy cô cũng không có ai để chọc nữa rồi.

Không trách Tiêu Nguyên Lâm lại nghĩ như vậy, nhìn đi, Đoạn Trình Uyên lại ôm Lăng Sơ Nam đi mất rồi.

Tiêu Nguyên Lâm ôm ôm gối thở dài, cô đơn nhìn về phía con rồng nhỏ đang nhảy nhót trong Tv, không khỏi bật cười thành tiếng.

"Thì ra em trai Nguyên Lang vẫn còn thích mấy bộ phim hoạt hình trẻ con ngây thơ như vầy."

-----Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com chính chủ YuYuyTien, mọi nơi khác đều là ăn cắp quen tay, mong đọc giả ủng hộ editor ở page chính.

"Cảm ơn ba ba."

Vừa trở về phòng mình, Lăng Sơ Nam trước tiên liền nói lời cảm ơn với Đoạn Trình Uyên.

"Bảo bối thích cậu ta như vậy, ba ba sẽ ghen đó."

Đoạn Trình Uyên xụ mặt nói.

"Con thích nhất chính là ba ba."

Lăng Sơ Nam ôm lấy cổ Đoạn Trình Uyên, giọng nói mềm mại ngọt ngào, dứt lời còn hôn lên mặt y một cái, không thay đổi sắc mặt khen ngợi.

"Ba ba là tốt nhất!"

:"……Ký chủ, bán manh đáng xấu hổ."

Lăng Sơ Nam:"Tại lúc biết phải làm gì mới có hiệu quả nhất lại muốn chọn đi đường vòng, đó chỉ dành cho những người ngu ngốc làm mà thôi."

"Hả?"

"Cho nên nếu bán manh có thể giải quyết được vấn đề thì cần gì phải dùng đạo lý nói chuyện?"

Phương pháp của Lăng Sơ Nam đương nhiên rất có hiệu quả, ngữ khí vừa rồi còn mang theo chút chua chua của Đoạn Trình Uyên lập tức trở nên vui vẻ.

"Ba ba cũng yêu bảo bối nhất!"

Nhìn hai người nào đó không biết xấu hổ thổ lộ với nhau, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng hỏi.

"Ký chủ, tại sao khi nãy ngài lại biết sẽ tăng thêm %?"

Việc này ngay cả nó cũng không có khả năng biết trước được, thế nhưng ký chủ nhà nó lại đoán đúng.

Lúc này Đoạn Trình Uyên đã bắt đầu xử lý công việc của hôm nay, Lăng Sơ Nam theo thói quen dựa vào ngực y mơ mơ màng màng muốn ngủ. Vậu nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng thoả mãn, nhìn qua giống như đã ngủ rồi. cũng không xác định rõ liệu Lăng Sơ Nam có nghe được vấn đề nó hỏi hay không.

Qua một lúc lâu, ngay khi rốt cuộc muốn từ bỏ, Lăng Sơ Nam đột nhiên lên tiếng.

"Viên Thành Việt là con cháu của Viên gia, cũng có khả năng tranh đoạt gia sản Viên gia."

"Nhưng không nói đến việc hắn có muốn tranh đoạt hay không, cho dù là hắn muốn tranh, thì cũng phải đợi đến khi hắn lấy được chức gia chủ Viên gia mới có thể lấy được giá trị nghịch tập chứ?"

trả lời.

"Trước ngày hôm nay có thể hắn không muốn tranh, nhưng sau ngày hôm nay thì không chắc được."

Lăng Sơ Nam nói.

"Hơn nữa, có Đoạn Trình Uyên, hắn nhất định sẽ thắng."

"Tại sao Đoạn Trình Uyên đột nhiên lại muốn giúp Viên Thành Việt?"

Đây là điều mà khó hiểu nhất. Hình như ký chủ chưa từng nói qua kế hoạch nhiệm vụ với Đoạn Trình Uyên mà.

"Ta đích xác chưa từng nói với y, nếu không sẽ bại lộ thân phận ký chủ của ta, hiển nhiên ngươi cũng không nhận được thông báo vi phạm của ta."

Thanh âm Lăng Sơ Nam bình tĩnh.

càng thêm nghi hoặc, gấp không chờ nổi muốn biết đáp án, cho nên lại hỏi.

"Vậy thì tại sao?"

Lăng Sơ Nam trả lời không chút do dự.

"Bởi vì y thông minh giống như ta."

"……"

Đây là thể loại đáp án gì vậy? thực sự rất muốn bổ đầu Lăng Sơ Nam ra, xem rốt cuộc bên trong đang chứa cái gì.

Lăng Sơ Nam thật sự chưa từng nói qua bất cứ thứ gì lên quan đến nhiệm vụ cũng như thân phận ký chủ của mình với Đoạn Trình Uyên. Nhưng cậu đã từng ám chỉ với Đoạn Trình Uyên, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng cũng không hề che giấu hảo cảm của cậu đối với Viên Thành Việt. Lần trước đưa Đoạn Trình Uyên cùng đến Viên gia, cũng có một chút ẩn ý. Cậu cố tình chú ý đến Viên Giai Ngọc, cho nên Đoạn Trình Uyên nhất định sẽ điều tra về cô ta, sau đó sẽ liên can đến bên Viên Thành Dương.

Vì vậy, sự việc hôm nay cũng nằm trong dự đoán của Lăng Sơ Nam.

Có điều, nhưng thứ này Lăng Sơ Nam sẽ không nói cho nghe, cậu chỉ yên lặng thở dài trong lòng, sau đó ngủ mất.

Lúc này, Đoạn Trình Uyên mới cúi đầu nhìn sườn mặt của Lăng Sơ Nam, động tác trên tay trở nên nhẹ nhàng hơn.

------

Thứ hai, Viên Thành Việt không đến trường, Lăng Sơ Nam nằm nhoài trên bàn học ngủ hết một ngày. Lúc tan học, được một bạn trong lớp gọi mới từ từ tỉnh dậy, đó là một bạn nữ nhỏ nhắn, vẻ mặt có chút thẹn thùng.

"Bạn học Đoạn, tan học rồi."

Nói xong, cô bé liền nhanh chóng chạy khỏi lớp học, một bên chạy một bên nhẹ giọng gào thét.

"Đáng yêu quá! Sao lại có thể đáng yêu đến như vậy?"

Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình, ánh mắt đặt vào trong hộp bàn.

", giữa trưa ngươi có kêu ta không?"

:"Thưa ký chủ, bắt đầu từ trưa, tui tổng cộng đã gọi ngài lần, ngài vẫn không hề tỉnh dậy."

Nó rất hoài nghi bản thân và ký chủ bị một không gian che chắn lại. Nhưng mà việc này không thể nào, ngoại trừ Chủ Thần, không ai có khả năng ngăn cản liên hệ của hệ thống với ký chủ được, cho nên chỉ có thể là do tự Lăng Sơ Nam muốn chặn âm thanh của nó mà thôi.

Đúng lúc này, Đoạn Trình Uyên xuất hiện ở cửa phòng học, hô hấp của y có chút dồn dập, thần sắc vô cùng khẩn trương mà Lăng Sơ Nam chưa bao giờ nhìn thấy qua.

"Ba ba?"

Đoạn Trình Uyên nhanh chóng đi vào lớp học, một tay ôm chặt Lăng Sơ Nam vào người mình, lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

"Bảo bối, ba ba đến đón con tan học."

"Dạ."

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, bên tai truyền đến tiếng tim đập nhanh hơn bình thường.

"Ba ba làm sao vậy?"

"Bảo bối trễ mười phút."

Đoạn Trình Uyên nói.

"Ba ba lo lắng."

"Xin lỗi ba ba."

Lăng Sơ Nam chân thành xin lỗi y, trên thực tế cậu cũng không biết tại sao bản thân lại thích ngủ đến như vậy. Trước kia, một ngày ít nhất có tỉnh táo sáu tiếng đồng hồ, hiện tại gần như đã giảm đi một nửa.

"Không cần xin lỗi."

Đoạn Trình Uyên hôn hôn lên trán Lăng Sơ Nam.

"Là do ba ba quá lo lắng thôi. Bảo bối có đói bụng không? Chúng ta lên xe ăn."

Hiện tại vô cùng lo lắng cho tình trạng cơ thể của Lăng Sơ Nam, tiến độ nhiệm vụ bây giờ mới được một nửa, nếu Lăng Sơ Nam xảy ra việc gì, vậy nhiệm vụ phải làm thế nào đây?

Ngay khi rối rắm không biết có nên kiến nghị ký chủ kiểm tra toàn bộ cơ thể tỏ mỉ thêm một lần nữa hay không, Lăng Sơ Nam đã đột nhiên mở miệng.

", có phải ta đang cao lên hay không?"

ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, nhưng cũng không có cách nào đo được chính xác chiều cao hiện tại của Lăng Sơ Nam.

"Lần trước kiểm tra thì ký chủ đã cao thêm. Dựa theo tốc độ tăng trưởng chiều cao của ký chủ mấy năm gần đây, muốn cao thêm một centimet, ít nhất phải thêm một tháng nữa."

Lăng Sơ Nam không nói gì, cũng không phản bác suy luận của , tùy ý để Đoạn Trình Uyên bế lên xe, bình bình an an bề đến nhà. Có điều, bởi vì cánh tay Đoạn Trình Uyên có quá nhiều vết thương, lại vừa hay Lăng Sơ Nam đã tỉnh, khó có khi tự cậu đứng dậy xuống xe.

Sau đó, Lăng Sơ Nam liếc mắt một cái đã thấy Viên Thành Việt vẻ mặt suy sụp ngồi xổm trước cửa.

Viên Thành Việt vừa thấy Lăng Sơ Nam ánh mắt lập tức sáng lên, chạy nhanh đến chỗ cậu.

"Đoạn Nguyên Lang."

Trong mắt hắn chứa đầy tơ máu, có điều lại nhiều thêm một phần quyết tuyệt, thanh âm khàn khàn đáng sợ.

"Tôi tới tìm chú Đoạn."

Ánh mắt Lăng Sơ Nam có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Đoạn Trình Uyên.

Đoạn Trình Uyên bước lên nắm lấy tay Lăng Sơ Nam, gật gật đầu với Viên Thành Việt.

"Vào đi."

Sau khi vào nhà, Lăng Sơ Nam liền buông cánh tay Đoạn Trình Uyên ra, dưới ánh mắt đầy u oán của y xoay người trở về phòng.

:"Ký chủ, ngài không tò mò bọn họ sẽ nói chuyện gì sao?"

"Không tò mò."

Lăng Sơ Nam nói.

"Đơn giản là Viên Thành Việt biết được tình cảnh khốn đốn của mình, nổi lên ý định đánh bại nam chính, cho nên muốn đến đây cảm ơn Đoạn Trình Uyên."

Kể từ bây giờ, nhiệm vụ của cậu cũng chỉ còn một vài bước để kết thúc, cậu cũng không cần phải lo lắng.

"……" Ký chủ nói rất có đạo lý.

Sự tình kế tiếp chính là ngăn cản khả năng nam chính và nữ chính đến với nhau, sau đó giúp Tiêu Nguyên Lâm có được hạnh phúc của riêng mình.

Có điều, việc mà Lăng Sơ Nam quan tâm nhất vẫn là chiều cao của bản thân, sỡ dĩ cậu từ chối Đoạn Trình Uyên hơn phân nửa cũng là vì nguyên nhân này. Cậu bình tĩnh nhìn những con số trên màn hình đo chiều cao mười mấy giây, sau đó mới mở miệng.

"Trong một tuần, ta cap thêm ba centimet..."

-----

Editor :

Tui muốn thịt, cua ăn không ngon

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio