Chương
Edit : YuTuyTien
Lộ trình vốn dĩ phải mất một giờ, Lăng Sơ Nam chỉ tốn phút, hơn nữa còn thần kỳ không bị cảnh sát giao thông tóm. Ngay khi xe dừng lại, Viên Thành Việt chỉ thấy đầu mình ong ong, nhưng hắn căn bản không dám ở thêm trên xe nữa, lúc bước xuống còn nôn khan vài lần. Ngồi xe của Lăng Sơ Nam, thật sự quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
"Cậu không sao chứ?"
Lăng Sơ Nam lo lắng nhìn Viên Thành Việt.
Vốn dĩ Viên Thành Việt còn định ai oán vài câu, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Lăng Sơ Nam, đột nhiên toàn bộ lời muốn nói đều nghẹn lại, hắn lộ ra một nụ cười nhưng trong lòng đau khổ vô cùng, chân thành khích lệ nói.
"Không có gì đâu, kỹ năng lái xe của cậu rất tốt."
Từ phương diện nào đó mà nói thì xác thực kỹ năng đua xe của Lăng Sơ Nam rất tốt, thậm chí so với mấy tay đua chuyên nghiệp thời Viên Thành Việt còn phản nghịch lợi hại hơn nhiều, có điều việc này có chút nguy hiểm.
Nhớ đến vừa nãy có vài lần suýt chút nữa đụng phải xe tải lớn, Viên Thành Việt cảm thấy chú Đoạn nhất định phải hảo háo giáo dục lại Lăng Sơ Nam.
Ngay lú Viên Thành Việt đang tự hỏi hậu quả nếu Đoạn Trình Uyên biết Lăng Sơ Nam lái xe sẽ thế nào, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói khiến hắn lạnh sống lưng.
"Trở về thật sớm."
Biểu tình của Lăng Sơ Nam có chút cứng đờ, sau đó xoay người lại tươi cười với Đoạn Trình Uyên.
"Ba ba, sao ba lại đến đây?"
"Ba đến đây chờ con đấy, bảo bối."
Đoạn Trình Uyên hiếm khi không cho Lăng Sơ Nam sắc mặt tốt, nhíu mày đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
"Lúc nãy con nói với ba sẽ trở về phòng đúng không?"
"Đúng... Đúng vậy."
Viên Thành Việt cấp cho Lăng Sơ Nam ánh mắt tự cầu phúc đi, sau đó lặng lẽ lui về sau vài bước, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình hết mức có thể.
Có điều, Đoạn Trình Uyên vốn dĩ cũng không hề chú ý hắn, chỉ một mực muốn nghe Lăng Sơ Nam giải thích.
Nụ cười của Lăng Sơ Nam lập tức vụt tắt, cậu rũ mắt, một lát sau lại ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy âm trầm của Đoạn Trình Uyên, giọng nói có chút ủy khuất.
"Tại con sợ ba ba sẽ không đồng ý cho con ra ngoài. Lâu lắm rồi con chưa gặp bạn bè của con."
Nghe đến đây, đã yên lặng rất lâu không thể không nói chen vào.
"Ký chủ, rõ ràng là mỗi lần cơ thể tốt hơn một chút, ngài lại chạy đi câu dẫn Đoạn Trình Uyên."
"Câm miệng! Đừng quấy rầy ta phát huy."
còn muốn nói thêm :"……"
Đoạn Trình Uyên thực sự vừa tức giận vừa buồn cười.
"Vậy là lỗi của ba?"
Lăng Sơ Nam không nói gì, có điều cậu đang nghĩ gì không cần hỏi cũng biết.
Viên Thành Việt thực sự khâm phục độ trâu bò của Lăng Sơ Nam. Rõ ràng trạng thái của Đoạn Trình Uyên vô cùng đáng sợ, tên nhóc này lại còn dám bổ thêm một đao vào vết thương nữa.
Quả nhiên, biểu tình của Đoạn Trình Uyên càng trở nên u ám.
"Lại đây."
"Ch... Chú."
Rốt cuộc Viên Thành Việt cũng không nhịn được nữa. Nếu bây giờ Lăng Sơ Nam đi qua đó, có phải sẽ bị đánh đòn không? Cho nên hắn liền vội vàng nhích lên một bước, giọng nói còn kèm theo run rẩy.
"Ch... Chú! Là con... Con nhờ Đoạn Nguyên Lang đến đón. Đều là... Là con sai. Cho nên chú đừng trách cậu ấy."
Đoạn Trình Uyên liếc mắt nhìn Viên Thành Việt một cái, Viên Thành Việt đã sợ đến mức cả người run lên, nhưng vẫn kiên cường đứng chắn trước mặt Lăng Sơ Nam.
Đoạn Trình Uyên lặp lại.
"Lại đây."
Khí thế trên người dường như đã tuột thẳng đến đáy cốc.
Thấy Viên Thành Việt hình như còn muốn nói thêm nữa, Lăng Sơ Nam vội kéo góc áo hắn, ý bảo không cần phải lên tiếng. Sau đó, cậu vòng qua hắn đi đến chỗ Đoạn Trình Uyên.
cũng cảm thấy có chút lo lắng. Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy Đoạn Trình Uyên tức giận đến vậy.
"Ký chủ, hay là chúng ta bỏ chạy đi?"
"Chạy đi đâu? Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành đấy."
Giọng nói của Lăng Sơ Nam thật ra không hề có chút lo lắng nào.
Thì ra ký chủ vẫn còn nhớ đến nhiệm vụ. Nhưng mà nhiệm vụ chỉ còn lại cái liên quan đến Tiêu Nguyên Lâm thôi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, rất nhanh sẽ hoàn thành, căn bản không cần lo lắng. Hiện tại vẫn nên lo cho cái mạng nhỏ của ký chủ thì hơn.
Nhưng mà cuối cùng cũng không đưa ra bất kì kiến nghị gì cho Lăng Sơ Nam cả, chỉ có thể thấp thỏm lo sợ nhìn ký chủ nhà mình càng ngày càng gần đại ma đầu trước mặt.
Sau đó, Lăng Sơ Nam dừng lại trước người Đoạn Trình Uyên khoảng ba bước, cùng y nhìn nhau hai giây. Ngay lúc cho rằng hai người chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp, đột nhiên nó lại kinh ngạc phát hiện, khoé mắt ký chủ nhà mình đã đỏ lên.
Vừa rồi khí thế của Đoạn Trình Uyên vô cùng lớn, nhưng lúc này lại trở nên luống cuống, thậm chí tay chân không biết phải làm gì, chỉ có thể nhanh chân bước lên ôm chặt bảo bối của mình vào lòng.
"Bảo bối đừng khóc, là do ba ba sai. Sau này ba ba sẽ không bao giờ hung dữ với bảo bối nữa, con muốn đi đâu cũng được."
Viên Thành Việt:"……"
Cái người ba ba ngốc nghếch không nguyên tắc kia thật sự là Đoạn Trình Uyên khí thế bức người lúc nãy à? Vấn đề này không cần phải hỏi cũng biết, bởi vì một giây sau đó, Đoạn Trình Uyên đã giương mắt nhìn về phía hắn.
Viên Thành Việt gần như không dám nói tiếng tạm biệt với Lăng Sơ Nam luôn, đã vội vã chạy như bay vào trong nhà mình.
:"……" Quả nhiên, nó vẫn quá coi thường ký chủ rồi.
"Vừa nãy là do ba ba quá sốt ruột, bảo bối, cơ thể của con không tốt, nếu con một mình ra ngoài gặp phải người xấu thì làm sao đây chứ?"
Trên đường về nhà, Đoạn Trình Uyên tận tình khuyên bảo.
"Lần sau nếu con muốn đi đâu cứ nói ba ba một tiếng, đừng một mình bỏ đi. Ba ba sẽ lo lắng."
"Bảo bối có đói bụng không?"
Đoạn Trình Uyên ôm lấy Lăng Sơ Nam, kéo tay áo của mình lên.
Lăng Sơ Nam nhìn cánh tay cường tráng trước mặt, sau đó mặt vô biểu tình mà dời tầm mắt sang nơi khác.
", thời hạn nhiệm vụ còn bao lâu nữa?"
"Thưa ký chủ, còn một năm lẻ chín tháng."
"Bảo bối?"
Thấy Lăng Sơ Nam vẫn không để ý đến mình, biểu tình của Đoạn Trình Uyên có chút uể oải.
"Bảo bối, bảo bối để ý đến ba ba được không?"
Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang mặt đầy đáng thương, đột nhiên nở một nụ cười tươi, sau đó xoay người ôm lấy y, đem đầu vùi vào ngực y.
"Ba ba, con mệt."
"Vậy bảo bối ngủ đi, lát nữa sẽ đến nhà."
Đoạn Trình Uyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lăng Sơ Nam, thanh âm trở nên nhu hoà.
lại cảm thấy trong lời nói của Lăng Sơ Nam có ẩn ý.
"Ký chủ, ngài cảm thấy nhiệm vụ có chỗ nào bất thường hả?"
cảm thấy có chút thấp thỏm, dù sao trải qua mấy thế giới, nó và Lăng Sơ Nam hợp tác rất vui vẻ, cho nên nó sợ Lăng Sơ Nam sẽ bỏ dở giữa chừng.
"Không có, rất bình thường."
Lăng Sơ Nam nói.
"Tại sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ cho rằng nhiệm vụ không hợp lý chứ?"
"Không... Không có gì."
Thấy Lăng Sơ Nam thật sự không có gì khác thường, mới nhẹ nhàng thở ra. Có điều nó vẫn cảm thấy hình như có chút không được hợp lý, nhưng nói cụ thể ra thì nó cũng không biết đó là gì nữa.
---Chỉ đăng tại truyenwiki.com, ăn cắp là dbrr.
Vài tháng tiếp theo đó diễn ra vô cùng bình thường, ngoại trừ có vài lần cơ thể Lăng Sơ Nam cảm thấy không được khoẻ, cho nên thường hay xin nghỉ ở trường học, cũng chỉ có một tin tức xem như là chuyện tốt xảy ra mà thôi.
Cũng trong khoảng thời gian này, Tiêu Nguyên Lâm được ba mẹ Viên nhận lại, mà chỗ tốt chính là giá trị nghịch tập của Lăng Sơ Nam tăng thêm %.
"Tiểu thiếu gia, đã đến giờ rồi, cậu vẫn chưa chọn được bộ nào để mặc sao?"
Biểu tình của Trì Phong có chút bất đắc dĩ đứng trước của phòng Lăng Sơ Nam gõ gõ. Có điều Lăng Sơ Nam không cho hắn vào trong, vì vậy hắn cũng không dám mạo muội mở cửa.
"Không có. Nếu như chú có chuyện gì gấp thì cứ đi trước đi, con đợi ba ba đến."
Giọng nói của Lăng Sơ Nam truyền từ bên trong ra.
"Vậy được rồi. Tôi giúp cậu hỏi xem khi nào thì Đoạn gia trở lại."
Lăng Sơ Nam mở to mắt nằm trên giường, không hề có ý tứ muốn động đậy.
", muốn để Tiêu Nguyên Lâm thấy hạnh phúc, ngoại trừ gặp lại người nhà, thì còn gì nữa?"
"Tình yêu?"
có chút không xác định nói.
"Con người luôn luôn cho rằng chuyện tình cảm vô cùng quan trọng."
"Vậy chắc hẳn đêm nay có thể hoàn thành được nhiệm vụ."
Lăng Sơ Nam nói.
"Nếu hoàn thành trước thời hạn, ta hình như vẫn có thể ở lại cho đến hết thời gian đúng không?"
"Đúng vậy ký chủ."
trả lời.
"Thật ra, nếu lúc đó ngài không lựa chọn cứu Đoạn Trình Uyên, ngài đã có thể ở lại thế giới này cho đến lúc chết đi."
"Ta biết rồi."
"Ký chủ, ngài có hối hận không?"
"Hối hận cái gì?"
đang muốn hỏi tiếp, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, sau đó Đoạn Trình Uyên đẩy cửa đi vào. Hiển nhiên y đã vội vàng chạy về, hô hấp có chút nặng nề, trên trán còn xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, biểu tình cũng bất đắc dĩ.
"Bảo bối, tiệc tối còn hai tiếng nữa sẽ bắt đầu, nên rời giường rồi. Không phải con đã mong chờ hôm nay rất lâu sao? Bác quản gia có nói lúc nãy Tiêu Nguyên Lâm gọi điện thoại đến hỏi con khi nào thì đi đấy."
"Không phải đều tại ba ba sao?"
Lăng Sơ Nam trừng mắt nhìn Đoạn Trình Uyên.
"Eo đau."
"Ba ba mát xa cho bảo bối nha."
Vẻ mặt Đoạn Trình Uyên đầy ân cần.
---Chỉ đăng tại wattoad, ăn cắp là dbrr
Biệt thự Tiêu gia.
"Tiểu Việt Việt, mau đến đây nhìn thử cho chị với, màu này đẹp hơn hay là màu bên này đẹp hơn?"
Trong tay Tiêu Nguyên Lâm cầm hai thỏi son môi, đưa cho Viên Thành Việt vẻ mặt không tình nguyện nhìn thử.
Viên Thành Việt nhìn trái rồi nhìn phải, ánh mắt có chút rối loạn.
"Hai màu này có gì khác nhau hả?"
"Sao lại không?"
Tiêu Nguyên Lâm giơ tay cốc vào đầu Viên Thành Việt một cái, ánh mắt không chút che giấu ghét bỏ.
"Hai màu này khác nhau rõ ràng như vậy, mà em lại không nhìn ra à?"
Viên Thành Việt ôm lấy đầu, đang muốn phản bác lại, lại nhớ đến hôm nay là sinh nhật của bà chị này, vội đem lời nói đến miệng nuốt ngược vào. Sau đó, cẩn thận nhìn kĩ lại hai thỏi son kia lần nữa, mới chỉ chỉ vào bên có màu sẫm hơn một chút.
"Màu này đẹp hơn."
"Vậy lấy màu này."
Hôm nay là sinh nhật đầu tiên của Tiêu Nguyên Lâm sau khi đã nhận lại ba mẹ Viên, đồng thời cũng là sinh nhật hai mươi tuổi của cô. Cho nên cần tổ chức long trọng. Có điều, nơi tổ chức lại không phải là ở Viên gia, mà là ở Tiêu gia. Cho dù đã nhận thân, nhưng Tiêu Nguyên Lâm vẫn mang họ Tiêu, đương nhiên là con gái của Tiêu gia, đồng thời còn là người thừa kế của Tiêu gia họ. Điều này tuyệt đối không thể để Viên gia cướp mất.
Lăng Sơ Nam mơ mơ màng màng được Đoạn Trình Uyên đưa đến bữa tiệc, mọi người gần như đều đã đến đông đủ. Lăng Sơ Nam dùng sức xoa xoa đôi mắt còn có chút uể oải của mình.
"Bảo bối đừng xoa mạnh như vậy, mắt của con đỏ cả rồi."
Đoạn Trình Uyên hôn hôn khoé mắt của Lăng Sơ Nam.
"Nếu con mệt, chúng ta tặng quà xong rồi về nhà nha."
"……"
Lăng Sơ Nam đương nhiên không đồng ý với đề nghị của Đoạn Trình Uyên. Cậu đem tầm mắt dừng lại trên người Tiêu Nguyên Lâm, cô đang đứng ở cửa chính chào hỏi khách.
"Em trai Nguyên Lang, cậu, cuối cùng hai người cũng đến rồi."
Tiêu Nguyên Lâm ngó nghiêng xung quanh một hồi, nhìn thấy Lăng Sơ Nam liền nở nụ cười tươi.
"Con còn tưởng rằng hai người sẽ không đến."
"Sao lại không ạ? Chị ơi, hôm nay chị thật xinh đẹp."
Lăng Sơ Nam trả lời cô, sau đó dời tầm mắt sang Trì Phong đứng bên cạnh, phát hiện ánh mắt của hắn thẳng tắp, còn Tiêu Nguyên Lâm cũng cố ý lảng tránh không nhìn hắn. Khoé môi Lăng Sơ Nam không khỏi giương lên một nụ cười.
Lúc này, mới hiểu rõ câu nói tối nay có thể hoàn thành được nhiệm vụ của Lăng Sơ Nam lúc trước là ý gì. Có điều, hai người này bắt đầu thông đồng với nhau từ khi nào vậy?
", là một hệ thống, ngươi lại không có chút tỉ mỉ nào cả."
Lăng Sơ Nam đột nhiên nói.
"Theo ta quan sát, hai người họ ít nhất đã yêu thầm nhau ba năm rồi."
:"???"
-----
Chương
Edit : YuTuyTien
Thật ra cũng không phải do không quan sát tỉ mỉ, mà là biểu hiện của hai người thật sự không hề rõ ràng.
Tình cách của Trì Phong rất tốt đương nhiên không sai, nếu không hắn cũng không bị Đoạn Trình Uyên thường xuyên để hắn ở bên cạnh Lăng Sơ Nam làm bảo mẫu. Kể từ khi Đoạn Trình Uyên định cư ở trong nước, phần lớn thời gian Trì Phong cũng ở lại đây, có điều là làm việc khắp nơi, ngoại trừ ngẫu nhiên bị Đoạn Trình Uyên triệu hồi đến chăm sóc cho tiểu tổ tông Lăng Sơ Nam, còn lại rất ít khi trở lại thủ đô.
Hơn nữa, Trì Phong so với Đoạn Trình Uyên còn lớn hơn một tuổi, có điều vì công việc quá bận rộn, đến nay vẫn chưa từng quen bạn gái, nhưng việc hắn thích Tiêu Nguyên Lâm là do một lần tình cờ.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ba năm trước. Lúc ấy Tiêu Nguyên Lâm đến nhà Đoạn Trình Uyên làm khách, cả hai gặp được nhau ở sau vườn, khi đó hắn bị Lăng Sơ Nam sai đi trồng hoa cho cậu, khiến cả người vô cùng bẩn. Không ngờ vừa mới bước khỏi bụi hoa, hắn đã bị Tiêu Nguyên Lâm vô tình đi ngang qua tưởng là trộm, đánh cho một trận. Có điều lại vừa hay, phần lớn đàn ông đều yêu thích các cô gái mềm yếu, có cảm giác cần bảo vệ, nhưng Trì Phong hắn lại thích người có cá tính.
Vốn dĩ Tiêu Nguyên Lâm có cảm giác áy náy với Trì Phong, sau này mới dần dần chuyển sang thích. Có điều, mặc dù cô là một người có cá tính, nhưng lại rất xem trọng mặt mũi, trước khi chưa xác định đối phương có ý với mình hay không, tuyệt đối sẽ không lộ ra bất kì biểu hiện nào.
Cho nên, Lăng Sơ Nam nhìn ra được gian tình giữa hai người, không thể không nhờ vào hoả nhãn kim tinh luyện thành từ nhiều năm diễn xuất.
----Chỉ đăng tại truyenwiki.com, ăn cắp là dbrr.
Vị khách quan trọng nhất đã đến, buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Những nhân vật nổi tiếng ở thủ đô gần như đều có mặt tại buổi tiệc. Đầu buổi tiệc, Tiêu Nguyên Lâm bước lên giới thiệu về thân phận của mình, đồng thời cũng công bố bản thân là người thừa kế của Tiêu gia. Ngoại trừ những người đến lôi kéo làm quen với Tiêu Nguyên Lâm, cũng có không ít vị khách chào hỏi Đoạn Trình Uyên. Mặc dù ngại uy thế lâu đời vốn có của Đoạn Trình Uyên, cũng không có ai dám dừng lại quá lâu ở chỗ y, nhưng từng người từng người lần lượt đến hỏi cũng tốn không ít thời gian.
Lăng Sơ Nam lúc mới đến đại sảnh đã bị Viên Thành Việt kéo qua một bên, không ngừng kể khổ với cậu.
"Tiểu Lang! Cậu không biết đâu, Tiêu... Chị gái của tớ, chị ấy kiêu căng quá à. Sau khi ba mẹ nhận lại chị ấy, trong nhà không còn chỗ nào cho tớ dung thân nữa. Cậu có thể thu lưu tớ vài ngày được không?"
"Được nha. Cậu cứ đến nhà tớ, muốn ở lại bao lâu cũng được."
Lăng Sơ Nam sảng khoái đồng ý thỉnh cầu của Viên Thành Việt.
Viên Thành Việt theo bản năng nhìn Đoạn Trình Uyên đứng cách đây không xa, không khỏi run cầm cập, cười gượng một tiếng.
"Được. Khi nào tớ đến ở, tớ sẽ gọi điện báo với cậu."
Lăng Sơ Nam không tỏ ý kiến gật đầu, sau đó lại nói.
"Anh trai cậu đâu?"
"Anh ấy à."
Biểu tình của Viên Thành Việt có chút phức tạp.
"Cách đây không lâu anh ấy đã xuất viện, ba mẹ tớ cảm thấy những việc anh ấy làm rất sai trái, cho nên đưa anh ấy một số tiền, để anh ấy ra ngoài sống. Dù sao thì anh ấy cũng đã thành niên, năng lực lại rất tốt, vẫn có thể tay làm hàm nhai."
"Ồ."
Lăng Sơ Nam đáp một tiếng.
"Còn Viên Giai Ngọc thì sao?"
Nhắc đến nữ nhân đã giả mạo chị gái mình, biểu tình của Viên Thành Việt lập tức trở nên chán ghét.
"Cô ta điên rồi, đang ở bệnh viện tâm thần."
"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
Đúng lúc này, thanh âm thông báo của hệ thống vang lên bên tai Lăng Sơ Nam. Cậu nhìn quanh một vòng, quả nhiên không còn nhìn thấy bóng dáng của Trì Phong và Tiêu Nguyên Lâm đâu nữa.
"Tiểu Lang, cậu đang tìm gì vậy?"
Viên Thành Việt đang định kêu Lăng Sơ Nam ăn chút gì đó, thấy vậy liền hỏi.
"Không phải chú Đoạn đang ở bên kia sao?"
"Không có gì. Ở đây hơi chán, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi."
Lăng Sơ Nam cười cười với Viên Thành Việt.
nhạy bén phát hiện tâm tình của ký chủ nhà mình không được tốt.
"Ký chủ, ngài không vui sao?"
"Tại sao lại thế?"
Lăng Sơ Nam một bên bước đi, một bên hỏi.
", chắc hẳn ngươi rất thắc mắc tại sao hai người bọn họ đều đã thổ lộ, nhưng giá trị nghịch tập chỉ có % đúng không?"
Lực chú ý của nháy mắt bị hấp dẫn.
"Đúng vậy, đây là yêu cầu cuối cùng của nhiệm vụ, dựa theo chỉ số của tiến độ, ngay khi mục tiêu có được tình yêu, giá trị nghịch tập phải tăng lên % mới đúng. Ngoại trừ có một bên không ổn định, mới có thể tạo thành tình trạng hiện tại."
dừng một chút.
"Chẳng lẽ Trì Phong là tra nam? Hay Trì Phong không phải là chân ái của Tiêu Nguyên Lâm?"
Lăng Sơ Nam không hề đưa ra nhận xét gì với phán đoán của , chỉ chuẩn xác đi đến hậu viện Tiêu gia, nơi hai người đang đứng đối diện nhau.
"Bọn họ...."
Viên Thành Việt kinh ngạc nhìn hai người rõ ràng đang vô cùng ái muội trước mặt.
"Suỵt."
Lăng Sơ Nam ngăn cản Viên Thành Việt tiếp tục nói, chỉ chỉ hai người khác đang nấp phía sau núi giả cách đó không xa.
Lúc Viên Thành Việt quay sang nhìn, liền không khỏi kinh ngạc mà hít một ngụm khí lạnh, hai mắt trợn to. Tại sao bọn họ lại ở chỗ này?
----Chỉ đăng tại truyenwiki.com, ăn cắp là dbrr.
Sau núi giả chính là nam chính và nữ chính.
Sau khi Viên Thành Dương xuất viện, bị đuổi khỏi Viên gia, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Viên Giai Ngọc. Nếu không phải do cô ta, hắn sẽ không trở thành tình trạng hiện tại. Vốn dĩ hắn nghĩ sẽ thần không biết quỷ không hay gϊếŧ chết cô ta, nhưng khi nhìn thấy cô ta, hắn lại đổi ý định.
Viên Giai Ngọc là người điên. Sau khi uống thuốc vào, cô ta rất nghe lời người khác, hơn nữa, có một điều còn quan trọng hơn - Cô ta gϊếŧ người sẽ không phạm pháp.
Cho nên, hắn bỏ ra một số tiền, đưa Viên Giai Ngọc ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Viên Thành Dương vẫn chưa biết Tiêu Nguyên Lâm chính là Viên Giai Ngọc chân chính, cho nên mục tiêu của hắn không phải Tiêu Nguyên Lâm, càng không phải là Trì Phong, người hắn muốn gϊếŧ chính là Viên Thành Việt.
Chỉ cần Viên Thành Việt chết, hắn nhất định có được cơ hội thứ hai trở thành người thừa kế Viên gia.
Nhưng hôm nay, biệt thự Tiêu gia bảo vệ quá nghiêm ngặt, bọn họ khó khăn lắm mới lẻn được vào hậu viện, hoàn toàn không thể bước chân đến đại sảnh, cho nên chỉ có thể ở lại đây chờ thời cơ.
Viên Thành Việt không ngốc, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy con dao gọt hoa quả trong tay của Viên Giai Ngọc, hắn đè thấp giọng nói, lấy điện thoại ra.
"Tớ kêu bảo vệ đến."
Lăng Sơ Nam gật đầu, đang muốn nói thêm, không ngờ điện thoại trong tay Viên Thành Việt đột nhiên vang lên.
"……"
Mặc dù Viên Thành Vuệt đã nhanh tay tắt điện thoại, nhưng nam chính và nữ chính vẫn bị kinh động. Nháy mắt họ liền chú ý đến bên này, không ngoài ý muốn thấy được Viên Thành Việt và Lăng Sơ Nam.
Cùng lúc đó, bị giật mình cũng có Tiêu Nguyên Lâm và Trì Phong.
Sắc mặt Tiêu Nguyên Lâm có chút ửng đỏ.
"Tiểu Việt, em trai Nguyên Lang, sao hai người lại ra đây?"
Trì Phong thì bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn nhìn xung quanh một vòng.
"Tiểu thiếu gia, Đoạn gia đâu?"
Lăng Sơ Nam liếc mắt nhìn nam nữ chính trốn càng thêm kĩ càng. Dựa theo khoảng câch của bọn họ, nếu phát động công kích, có Trì Phong ở đây, nhất định sẽ không có chuyện gì. Nhưng cậu đột nhiên chú ý đến, trong tay của nam chính có súng, mà với tình trạng cơ thể hiện tại của cậu, không thể có khả năng né được đạn, cho nên Lăng Sơ Nam liền đè tay Viên Thành Việt lại, ngăn cản lời nói sắp thốt ra của hắn, giả vờ như không hề phát hiện hai người kia, quay sang nói với Trì Phong.
"Ba ba ở bên trong trò chuyện với người khác."
Ánh mắt Viên Thành Dương vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, bàn tay đang cầm súng của hắn có chút run rẩy. Hắn hít sâu một cái, nâng tay lên, nhắm thẳng vào Viên Thành Việt.
:"Ký chủ cẩn thận, nam chính muốn bắn chết nam phụ. Thế nhưng khả năng ngắm của hắn không được tốt, có thể sẽ trúng ngài."
Lăng Sơ Nam kéo Viên Thành Việt lùi về sau một bước.
"Chú Trì, bọn con không quấy rầy chú nữa, bọn con đi trước."
Viên Thành Dương làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt đẹp này được, hắn lập tức bóp cò súng, tiếng mở chốt của súng mặc dù không lớn, nhưng lại không thoát khỏi hai tai Trì Phong. Trong lòng hắn có chút hoảng hốt, lập tức chạy đến chỗ núi giả bên kia.
Ngay lúc viên đạn được bắn ra, cục đá trong tay Lăng Sơ Nam cũng bay đến cổ tay Viên Thành Dương. Chỉ nghe một tiếng răng rắc, cây súng trong tay hắn cũng theo đó rơi xuống đất, mà viên đạn hắn bắn ra dĩ nhiên đã trượt.
Có điều, nguy cơ của hai người vẫn chưa qua khỏi, nữ chính từ nãy giờ vẫn không động đậy đột nhiên dùng một loại tốc độ quỷ dị, vọt đến trước mặt hai người, giơ cây dao lên.
Lúc này, Viên Thành Dương đã bị Trì Phong đá một cú ngã xuống đất, hắn giãy giụa sau đó phun ra một búng máu, ngẩng đầu nhìn động tác của Viên Giai Ngọc. Trên mặt hắn lập tức lộ ra nụ cười quỷ dị. Viên Thành Việt! Để xem lần này mày có còn may mắn sống sót nữa không.
Viên gia là của tao! Nhất định phải là của tao!
Nhưng vào lúc này, lưỡi dao của Viên Giai Ngọc vốn dĩ nhắm thẳng vào Viên Thành Việt đột ngột chuyển hướng, hơn nữa còn quay sang Lăng Sơ Nam. Ánh mắt ngây dại ban đầu của cô ta đột nhiên chứa đầy thù hận, giống như chỉ hận không thể đâm chết Lăng Sơ Nam, lóc da rọc xương. Cho nên động tác trong tay cô ta vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn.
:"Ký chủ cẩn thận!"
Tiêu Nguyên Lâm:"Em trai Nguyên Lang cẩn thận!"
"Tiểu thiếu gia!"
Lăng Sơ Nam vừa quay đầu đã nhìn thấy lưỡi dao sắp đâm vào ngực mình.
Viên Thành Việt dường như đã bị tình huống này doạ cho ngây người. Vẻ mặt hắn trống rỗng, hiển nhiên bị hù sợ.
Ngay khi cho rằng lần này Lăng Sơ Nam sẽ chết không thể nghi ngờ, đột nhiên 'đoàng' một tiếng, âm thanh súng vang lên, cây dao trong tay Viên Giai Ngọc theo đó rơi xuống, mà bàn tay cô ta cũng bị khoét một lỗ, máu ồ ạt chảy ra ngoài.
Nhưng tiếng súng không chỉ vì vậy mà dừng lại, lại 'đoàng đoàng đoàng' ba tiếng nữa, Viên Giai Ngọc đau đớn hét lên. Bàn tay còn lại và hai chân của cô ta từng cái từng cái bị bắn thủng, trong không khí nhanh chóng truyền ra mùi máu tươi tanh nồng.
Đoạn Trình Uyên từ phía cuối hành lang đi đến, đứng trước mặt Lăng Sơ Nam, ánh mắt giống như chỉ đang nhìn một con kiến mà xem nữ chủ nằm dưới đất, sau đó lại quay sang nhìn Viên Thành Dương đang hoảng sợ nhìn mình, đồng dạng cũng bị bắn vào tứ chi, hơn nữa còn cùng một chỗ như nữ chính. Tiếp đó, Đoạn Trình Uyên mới nhìn Trì Phong, lạnh lùng nói.
"Giao cho cậu xử lý, không cần phải gϊếŧ chết."
"Vâng!"
"A a a!"
Lúc này, Viên Thành Dương mới đột nhiên phản ứng lại, hắn hét lên một tiếng thất thanh, Trì Phong lập tức một cú đánh hắn ngất.
"Giá Trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Ngài có được thọ mệnh của nguyên thân, xin hỏi ngài có muốn quay lại không gian hệ thống hay không?"
"Không phải một năm sao?"
Lăng Sơ Nam có chút nghi hoặc. (Ý là bình thường hệ thống sẽ nói thời gian còn lại của LSN được ở trong thế giới, lần này lại không nói.)
"Thưa ký chủ, dựa theo di chứng mà bùa hoàn nguyên để lại, thọ mệnh của ngài thật sự chỉ còn một năm thôi."
nói.
"Có điều, đây là chỉ thị cấp trên đưa xuống cho tui."
quyết định, nếu ký chủ thật sự có thể sống qua một năm, sau này nó liền tôn ký chủ làm đại nhân. Nếu không phải sau lưng ký chủ có ô dù, tại sao lại hưởng được đãi ngộ này?
Ánh mắt của Lăng Sơ Nam hiện lên một tia hứng thú, sau đó đưa ra lựa chọn.
"Không."
Sau đó Lăng Sơ Nam được Đoạn Trình Uyên ôm vào trong ngực. Hai tay của người đàn bò nọ run rẩy, mà giọng nói cũng run theo.
"Bảo bối, con hù chết ba ba rồi."
---
Editor :
Tui bắt đầu lười rồi mn ạ. Còn chương nữa sẽ kết thúc thế giới này.