Chương
Edit : YuTuyTien
Lăng Sơ Nam bình yên vô sự rời khỏi hoàng cung, sau đó trên đường đi đụng phải Đại hoàng tử vẻ mặt phong trần mệt mỏi cưỡi ma thú quay về.
Đại hoàng tử Allen Rand là hoa hoa công tử nổi tiếng ở đế quốc Rand, bất kể là nam hay nữ hắn cũng không cự tuyệt, là nhân tài giao tiếp điển hình trong giới quý tộc. Năm nay Đại hoàng tử đã - tuổi, có một vị hôn thê, là tiểu công chúa của nước láng giềng. Nghe đồn nàng có mái tóc màu vàng óng ánh và đôi mắt màu lam xinh đẹp, là đệ nhất mỹ nhân của nước láng giềng.
Có điều, dựa theo những kịch bản ngựa giống bình thường, tiểu công chúa xinh đẹp kia đương nhiên là yêu phải nam chính không-gì-không-làm-được.
Cho nên trong cốt truyện, Đại hoàng tử chính là pháo hôi cuối cùng bị nam chính gϊếŧ chết.
Hơn nữa, trước khi chết còn phải tận mắt nhìn thấy hôn thê của mình nằm gọn trong lòng nam chính, từ đầu đến cuối không hề bố thí cho tên nhân vật bi kịch như hắn lấy một ánh mắt.
Lăng Sơ Nam có chút đồng tình với hắn.
"Tam đệ."
Đại hoàng tử nhìn thấy xe kéo của Lăng Sơ Nam liền thít chặt dây cương, để ma thú dừng lại, giọng nói của hắn chứa đầy mệt mỏi.
"Đã lâu không gặp đệ."
Lăng Sơ Nam vén màn xe, đưa người ra ngoài.
"Đại ca."
Đại hoàng tử nhìn hoàng cung gần ngay trước mắt, lại đưa mắt nhìn Andre đang hộ tống Lăng Sơ Nam quay lại học viện, đè thấp giọng nói.
"Ngày mai ta sẽ đến tìm đệ."
Mặc dù Andre là đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia, nhưng hắn từ sớm đã là người của Đại hoàng tử. Nếu không phải sau này nam chính quá mức mạnh mẽ khó địch nổi, thì việc Đại hoàng tử trở thành quốc vương đời tiếp theo vốn là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hiển nhiên Lăng Sơ Nam đối với vị đại ca - người duy nhất chưa từng hại nguyên chủ trong cốt truyện này vô cùng có hảo cảm, rất nhanh đã gật đầu đáp ứng.
"Vậy ta hồi cung trước, gặp đệ sau."
Tầm mắt của đại hoàng tử dừng lại thùng xe ở phía sau Lăng Sơ Nam một cái, cũng không hỏi nhiều, điều khiển ma thú đi về phía hoàng cung.
Lăng Sơ Nam quay lại thùng xe, trừng mắt nhìn cự long đang tỏ vẻ đáng thương trước mặt, ngay khi y duỗi tay dính lên người cậu, cuối cùng vẫn không xuống tay đẩy ra.
Cự long dường như được cổ vũ, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lập tức bố trí ma pháp cách âm xung quanh thùng xe, sau đó không biết xấu hổ đưa tay vào trong quần áo Lăng Sơ Nam.
: "......"
Vì có người ngoài ở đây, cho nên Monasius không tiện xuất hiện, vì vậy hai người cũng không làm đến bước cuối cùng. Lúc xuống xe, Andre nhìn gương mặt có chút ửng đỏ của Lăng Sơ Nam.
"Cơ thể của Tam hoàng tử không thoải mái sao?"
"Không có gì đâu, cảm ơn vì đã đưa ta về, tạm biệt."
Giọng nói của Lăng Sơ Nam vẫn còn hơi khàn khàn.
"Vâng."
Andre lễ phép cáo lui.
Vừa trở lại ký túc xá, cự long đã gấp không chờ nổi hóa thành hình người kéo Lăng Sơ Nam ôm vào lòng.
Ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam còn chưa tỉnh dậy, Đại hoàng tử hôm qua hẹn gặp đã đến tận nơi gõ cửa, đang định đánh thức ký chủ nhà mình, nhưng kêu mãi một hồi mà cậu vẫn không đáp lại, ngược lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cự long.
vô cùng sợ hãi trợn mắt, y nhìn thấy nó?
đang định quan sát kĩ lại lần nữa, cự long đã cẩn thận kéo chăn đắp cho Lăng Sơ Nam, sau đó đi ra mở cửa.
lại đau khổ suy tư thật lâu, cuối cùng vẫn không nghĩ ra đáp án. Mặc dù nó coi như đã gián tiếp đi cùng với người đàn ông này qua mấy thế giới, nhưng ngoại trừ việc y mỗi lần đều sẽ xuất hiện bên cạnh ký chủ nhà nó, thì nó đích xác không còn nhìn ra chỗ nào đặc biệt của y nữa. Có điều, nếu y có thể nhìn thấy nó, quả thật là.... run lập cập, yên lặng bắt đầu báo cáo phát hiện này cho cấp trên của mình, sau đó lại bất chấp kêu ký chủ tỉnh dậy.
Lúc Lăng Sơ Nam tỉnh lại đã là buổi chiều, cậu vừa mới mở mắt ra đã nghênh đón một nụ hôn sâu, theo bản năng ôm lấy cổ người nọ đáp lại. Vốn dĩ còn đang cho rằng hai người sẽ bắt đầu tình tiết cua đồng với đọc giả thì Lăng Sơ Nam cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, đẩy đầu cự long ra.
"Đại ca đi rồi?"
"Đi rồi."
Thanh âm của Monasiua trầm thấp, y ôm Lăng Sơ Nam từ trên giường dậy, cầm lấy quần áo ở mép giường mặc vào cho cậu.
"Ta đã nói tốt với hắn."
"Ừm hửm?"
Lăng Sơ Nam ý vị không rõ nhìn y một cái.
"Nói cái gì?"
"Khụ khụ."
Cự long nhẹ nhàng ho khan, dường như có chút ngượng ngùng.
"Ta nói với hắn, ngươi muốn giúp hắn bước lên vương vị."
"Ừm."
Lăng Sơ Nam gật đầu.
:"......"
Mặc dù ngay thế giới đầu tiên nó đã chứng kiến sự ăn ý giữa hai người rồi, nhưng rõ ràng ký chủ chưa từng nói với y là sẽ nâng đỡ Đại hoàng tử mà! Ký chủ cùng lắm chỉ ở trước mặt y nhắc qua chuyện của Đại hoàng tử hai lần thôi, nhưng cũng chỉ là vô tình nhắc đến, tại sao con rồng ngu này lại có thể biết được suy nghĩ của ký chủ nhà nó?????
", không phải ai cũng có chỉ số thông mình giống như ngươi."
Giọng nói của Lăng Sơ Nam đột nhiên vang lên bên tai .
---
Hầu hạ bảo bối nhà mình thay đồ xong, Monasius liền mổ một cái lên môi cậu.
"Bảo bối, để ta đi lấy cơm cho ngươi."
"Khoan đã."
Lăng Sơ Nam ngồi ở mép giường, giọng nói bình tĩnh.
Cơ thể cự long đột nhiên cứng đờ, sau đó rất nhanh đã thả lỏng, quay đầu lại tươi cười ôn nhu với Lăng Sơ Nam.
"Có chuyện gì vậy bảo bối?"
Lăng Sơ Nam đánh giá cự long từ trên xuống dưới một vòng, sau đó nói.
"Điều kiện giao dịch của hai người là gì?"
Ánh mắt cự long đột nhiên nổi lên chột dạ, ngó trái ngó trải một phen, thiếu điều chỉ hận không thể nhắm luôn mắt.
Lăng Sơ Nam không hề hối thúc cự long, có điều lại dùng vẻ mặt không có biểu tình gì nhìn y, không khí xung quanh nhìn qua lại có vẻ như đang thẩm vấn phạm nhân, cảm giác vừa nghiêm túc lại vừa đứng đắn.
cũng không nhịn được trở nên nghiêm túc, đây không lẽ là bọn họ đang cãi nhau? Qua nhiều thế giới như vậy, hai người chưa từng xảy ra xung đột bao giờ, cho nên việc này khiến nó cảm thấy có chút mới mẻ.
Hơn nửa ngày, cự long mới thấp thỏm mở miệng.
"Bảo bối, ngươi đừng tức giận mà."
"Nói đi."
Lăng Sơ Nam không hề nói mình có tức giận hay không, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn cự long.
Điều này khiến cho cự long từ trước đến nay không ai bì nổi cảm thấy thấp thỏm. Y theo bản năng bước đến muốn ôm lấy Lăng Sơ Nam, rồi lại sợ cậu càng thêm tức giận, cho nên chỉ có thể đứng tại chỗ lo sợ bất an nói.
"Ta chỉ yêu cầu hắn, sau khi bước lên vương vị phải gả ngươi cho ta."
Lăng Sơ Nam không tỏ vẻ gì, chỉ 'À' lên một tiếng.
"Ta biết ngay là sẽ không đứng đắn gì mà."
Lăng Sơ Nam nói với .
còn đang cho rằng sẽ nghe được một tin tức kinh thiên động địa gì đó, hiện tại mắc nghẹn một cục ở cổ họng, khỏi nói có bao nhiêu khó chịu.
Cự long lại bị một tiếng À của Lăng Sơ Nam dọa đến mức mặt trắng bệch, hoảng sợ vọt đến trước mặt Lăng Sơ Nam, ôm lấy cậu.
"Bảo bối đừng giận mà, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi thật lâu thật lâu thôi. Nếu như việc này khiến ngươi không vui, ta sẽ tìm Đại hoàng tử hủy bỏ giao ước này."
Hiển nhiên cự long vô cùng sợ hãi, Lăng Sơ Nam thậm chí còn cảm giác được nam nhân này đang run rẩy, giọng nói lại không giấu nổi sự kinh sợ bên trong.
Trái tim vốn dĩ đang bình lặng của Lăng Sơ Nam chợt hẫng một nhịp, sau đó liền dang tay ôm lấy cự long.
"Ngài muốn để em và ngài kết hôn, tại sao lại không nói với em?" (Đổi từ tôi -> em nhá)
Nam nhân dường như vẫn chưa thể phản ứng lại kịp, nhất thời trở nên ngơ ngẩn, hơn nửa ngày sau mới thất thần nói.
"Bảo.... Bảo bối? Nói vậy là ngươi đồng ý gả cho ta sao?"
"Tại sao lại không phải là ngài gả cho em?"
"Được được được, là ta gả cho ngươi."
Cự long hưng phấn đến nỗi ôm lấy Lăng Sơ Nam xoay vài vòng trên không, trên gương mặt là nụ cười ngây ngốc.
lần nữa bị thồn một họng cẩu lương rốt cuộc nhận được hồi âm từ cấp trên, trong đó nói rằng không có bất kì người thường nào sở hữu khả năng nhìn thấy hệ thống, cảm giác lúc trước của nó rất có thể chỉ là ảo giác.
"......" Bây giờ nó càng khó chịu thêm.
Sau khi đã ước định rằng lúc Đại hoàng tử lên ngôi sẽ lập tức cử hành hôn lễ, cự long chỉ hận không thể trực tiếp bay đến hoàng cung tát chết quốc vương hiện tại, sau đó để Đại hoàng tử nhanh chóng lên ngôi. Có điều Lăng Sơ Nam biết tỏng ý nghĩ của y, gần như y vừa nổi lên dự định đã bị cậu ngăn cản lại.
---
Hai tháng thời gian nói dài cũng không dài, điều duy nhất khiến Lăng Sơ Nam cảm thấy hài lòng chính là nam chính và Nhị hoàng tử không còn xuất hiện trước mặt cậu nữa.
Theo như nói, hai người họ nhất định đang bày ra âm mưu đen tối gì đó. Có điều rất hiển nhiên, mấy cái kế hoạch đó dưới uy thế của sức mạnh chỉ là ruồi muỗi. Hiện tại Lăng Sơ Nam đã là ma pháp sư cấp mười một, trong toàn bộ nhân loại là người mạnh nhất, thậm chí cậu còn có thể đấu được vài chiêu với chủng tộc thần thoại sở hữu năng lực cường đại trong truyền thuyết là Long tộc, làm gì phải e sợ một tên nam chính chỉ là ma kiếm sĩ cấp sáu nhỏ bé.
Đấu trường là cuộc thi học viện tổ chức dành cho những học viên có niên cấp từ năm trở lên. Mỗi một niên cấp có khoảng mấy trăm người, niên cấp từ năm đến năm tổng cộng có gần người.
Vì vậy thời gian thi đấu được học viện quy định là một tháng.
Mục đích của cuộc thi này đương nhiên là lựa chọn nhân tài cho đế quốc. Một trăn học viên đứng đầu có thể đạt được cơ hội đến tiền tuyến rèn luyện, nếm trải cảnh tượng máu me và lễ Hỏa rửa tội, sau đó sẽ trực tiếp được xếp vào đội hộ vệ hoàng gia. Đây chính là mục tiêu mà đại đa số học viên bình dân cả đời theo đuổi.
Một trăm người này phải thi đấu để đạt được xếp hạng.
Những người có thể tiến vào một trăm vị trí đầu bảng đều là những người vô cùng kiêu ngạo cốt khí.
Sau khi Lăng Sơ Nam bước vào danh sách một trăm người đứng đầu, trận đấu đầu tiên gặp phải một học viên cao to niên cấp năm. Tên hắn là Auguste, là một thiên tài có tiếng trong học viện. Năm hai mươi tuổi đã là kiếm sĩ cấp bảy, cùng cấp bậc với năng lực Lăng Sơ Nam biểu hiện hiện tại. Dựa theo thể lực và tinh lực của ma pháp sư và kiếm sĩ, nếu là ở sân thi đấu có nhiều vật che chắn, ma pháp sư cùng cấp có thể chiếm ưu thế hơn. Nhưng hiện tại nơi này vốn dĩ không lớn bao nhiêu, lại còn là đất bằng, phần thắng của Lăng Sơ Nam gần như vô cùng nhỏ bé.
Lúc này, không biết học viên nào khởi xướng một trận cá cược, gần như tất cả mọi người đều bình chọn cho Auguste, còn bên Lăng Sơ Nam lại không có bao nhiêu người.
Blue đến ủng hộ cho Lăng Sơ Nam, vẻ mặt khó chịu.
"Tam hoàng tử, mấy người này coi thường ngài quá."
Lăng Sơ Nam rất có hứng thú nhìn trận cá cược bên kia.
"Tỉ lệ cá cược như thế nào?"
"Nghe nói là Auguste và ngài :."
Blue vô cùng tức giận nói.
"Quá kì cục!"
Thậm chí lúc nãy hắn còn thấy có không ít giáo viên len lét bỏ phiếu cho Auguste thắng. Chẳng lẽ chỉ vì người nọ lớn hơn Tam hoàng tử hai niên cấp liền xem thường ngài ấy hay sao?
So với Blue, đương nhiên hiểu rõ ký chủ nhà mình, nó lập tức hỏi.
"Ký chủ, ngài định làm gì?"
Lăng Sơ Nam không trả lời, chỉ sờ sờ nhẫn không gian trên ngón tay, lấy ra một khối tinh hạch ma thú cấp mười đưa cho Blue đứng bên cạnh.
"Đây là tinh hạch của ma thú Phong Điểu, trên thị trường có giá khoảng trăm vạn đồng vàng. Ngươi cầm lấy đi cược ta thắng. Tiền thường sẽ chia ngươi hai phần."
Hai ngàn vạn đồng vàng! Đây là muốn người đứng phía sau táng gia bại sản mà!
cảm thán một câu ký chủ quá độc ác, sau đó mới đột nhiên nhớ ra, hình như trận cá cược này là do nam chính tự bày ra thì phải?
---
Chương
Edit : YuTuyTien
Đối với sự hào phóng của Lăng Sơ Nam, Blue có chút khiếp sợ.
"Tam.... Tam hoàng tử! Ngài là muốn..."
"Sao vậy?"
Lăng Sơ Nam nhìn về phía Blue.
Blue nháy mắt đỏ mặt.
"À, xin lỗi, không phải tôi cho rằng ngài sẽ thua cuộc, nhưng mà hai phần tiền thưởng này tôi không thể lấy."
Lúc này trên sân thi đấu đã kêu tên Lăng Sơ Nam, đối với cấp dưới tương lai vừa chính trực vừa ngay thẳng này cậu tương đối vừa lòng, cũng không nói có đồng ý hay không.
"Ngươi đi đặt cược trước đi."
"Vâng, Tam hoàng tử."
Động tác của Blue rất nhanh, trước khi Lăng Sơ Nam lên sân đấu đã làm xong, toàn bộ quá trình còn chưa đến hai phút.
Sau khi Blue cá cược xong, Lăng Sơ Nam cũng không nói thêm gì với hắn, chậm rãi bước lên sàn thi đấu.
Gương mặt của Tam hoàng tử vốn dĩ rất đẹp, có điều bởi vì cậu vẫn luôn ở vị trí trên cao nên mang theo vài phần khí thế cao ngạo, khiến người khác không dám tiếp cận. Sau khi thay đổi linh hồn, mặc dù Lăng Sơ Nam không cố ý thay đổi, nhưng cũng không thèm ngụy trang, hiện tại khí chất trên người có chút nhu hòa xuống, cho dù không mang biểu tình gì vẫn khiến người khác sinh ra hảo cảm.
Lúc này đối thủ của Lăng Sơ Nam đã đứng sẵn trên sàn. Thân hình của Auguste vô cùng cao lớn, so với Lăng Sơ Nam còn muốn cao hơn cm. nhìn chăm chăm vào nhân loại còn cao hơn cả cự long một đoạn, không khỏi ngẩn người. Chiều cao của tên này cũng quá ảo ma Canada đi.
Mặc dù gương mặt của Auguste không tính là dữ tợn, nhưng gương mặt là chữ điền điển hình, cùng với lông mày dày rậm, nhìn qua như mang theo một thân sát khí.
Tương đối mà nói, khi Lăng Sơ Nam đứng trước mặt Auguste giống như một con linh dương nhỏ chờ người khác làm thịt.
"Lúc nãy tôi cược Tam hoàng tử thắng."
Một ma pháp sư nữ có niên cấp nhỏ hơn lên tiếng.
"Anh ấy thật đẹp trai."
Học viên hệ kiếm sĩ liền nói.
"Đẹp cũng đâu thể khiến đối thủ đầu hàng. Cậu nên nhớ, lúc trước cũng có không ít trận đấu giữa hai người khác hệ cùng cấp, nhưng chưa từng có ma pháp sư nào chiến thắng. Huống chi Auguste học trưởng là kiếm sĩ thiên tài, mặc dù Tam hoàng tử cũng rất lợi hại, nhưng tôi vẫn cảm thấy xác suất Auguste học trưởng chiến thắng cao hơn một chút. Cậu có hơn phân nửa thua cược rồi đó."
"Tôi cũng nghĩ vậy. Nghe nói năm Auguste học trưởng ở niên cấp thứ tư, đã được Nhị hoàng tử ban cho một danh ngạch hộ vệ bên người, tương lai sau khi tốt nghiệp sẽ đến chỗ Nhị hoàng tử nhận chức. Thật sự hâm mộ học trưởng!"
"Tam hoàng tử gặp phải Auguste học trưởng cũng quá xui xẻo rồi. Hiện tại là cuộc thi do học viện tổ chức, Auguste học trưởng đương nhiên sẽ không ngại thân phận của Tam hoàng tử mà nhận thua."
---
Nghe bọn họ thì thầm bàn tán, cảm thấy hôm nay ký chủ không đem theo cự long quả là một quyết định quá sáng suốt. Mấy người này ăn nói đúng là quá xúc phạm rồi, nếu như y ở đây, không chừng trận đấu còn chưa bắt đầu đã biến về nguyên hình, nghiền nát hết những ai dám nói xấu sau lưng Lăng Sơ Nam.
Có điều nếu người này là người của Nhị hoàng tử, nguyên nhân ký chủ gặp phải hắn quả thực không cần đoán cũng biết.
Tên Nhị hoàng tử này đúng là hư quá đi!
Lăng Sơ Nam dường như hoàn toàn không nghe được mấy lời bàn luận của học viên phía dưới, sắc mặt bình tĩnh đối diện với Auguste.
"Học đệ Cransi Rand, Tam hoàng tử điện hạ, ngưỡng mộ đã lâu."
Auguste làm một động tác chào hỏi của kiếm sĩ với Lăng Sơ Nam.
Đối với khiêu khích của đối phương, Lăng Sơ Nam chỉ khẽ gật đầu.
"Auguste Rio, cũng đã nghe danh qua."
"Ngài là học đệ, thân là học trưởng như tôi đương nhiên nên nhường một bước."
Sau đó Auguste nói thêm, rất có thên sĩ vươn tay ra, đem thanh kiếm trong tay cắm xuống đất.
"Tôi có thể nhường ngài ba chiêu, chỉ cần đánh trúng tôi sẽ thua, thế nào?"
Mọi người gần như đều bị đề nghị này của hắn làm cho kinh ngạc. Mặc dù kiếm sĩ ở sân thi đấu này chiếm nhiều ưu thế hơn so với ma pháp sư, nhưng cũng không có nghĩa là ma pháp sư yếu kém.
Những người đánh cược cho Lăng Sơ Nam liền tràn đầy tin tưởng.
Có điều những người ủng hộ cho Auguste lại hoàn toàn không thấy hắn kiêu ngạo, vẻ mặt càng thêm tự hào.
"Auguste học trưởng thật là lợi hại!"
"Từ trước đến giờ Tam hoàng tử đều khinh thường những người có tư chất bình thường. Lần này gặp phải Auguste học trưởng, cũng thật là quá xui xẻo."
Người nọ nói xong mới chợt ý thức được thân phận của Lăng Sơ Nam, những lời bất nhã chuẩn bị nói ra đều nghẹn trở về.
Những người còn lại đều mang vẻ mặt tán đồng.
"Vậy đa ta học trưởng."
Lăng Sơ Nam cũng không tức giận, tùy ý giơ tay lên phất ra ba quả cầu bằng.
"Được rồi, ba chiêu, đã xong."
Blue vừa mới nãy còn đang tức giận xanh mặt xem đến lúc này liền phụt một tiếng bật cười. Tam hoàng tử thật là....
Mọi người :"....."
Mặc dù bọn họ đang ở rất xa chỗ thi đấu, nhưng mà vẫn có cảm giác bị một dòng khí trào phúng ập vào mặt.
Auguste làm sao lại không biết Lăng Sơ Nam đang giễu cợt mình, nhất thời sắc mặt của hắn liền tối sầm, cầm lấy thanh kiếm vọt đến chỗ cậu.
Tốc độ của Auguste rất nhanh, nhìn qua giống như một tia chớp, ngay lúc mọi người còn chưa hoàn hồn lại đã thấy hắn xuất hiện sau lưng Lăng Sơ Nam, giơ thanh kiếm trong tay lên.
"Tam hoàng tử cẩn thận!"
Blue không nhịn được hô lên một tiếng. Auguste hiển nhiên không hề lưu thủ, nếu như chiêu này của hắn đánh trúng, cho dù có bất tử cũng bị trọng thương.
Những người còn lại cũng đều mở to hai mắt nhìn. Dám ra tay nặng như vậy với Tam hoàng tử, đương nhiên không phải là điều mà người thường có thể làm, nếu nói phía sau Auguste không có người, chỉ sợ không có ai tin được.
"Ký chủ cẩn thận!"
cũng vô cùng kinh hãi. Khoảng cách gần như vậy, nó hoàn toàn có thể cảm nhận được sát ý đến từ đối phương, người này hiển nhiên đang hạ sát chiêu.
Nhị hoàng tử rốt cuộc đã cho hắn lợi ích gì, lại có thể khiến hắn dám ra tay với Lăng Sơ Nam?
Khi thanh kiếm mang theo lực lượng của kiếm sĩ cấp bảy sắp chạm đến đỉnh đầu Lăng Sơ Nam, mọi người đều nhắm mắt lại. Thi đấu của học viện không phải chưa từng xuất hiện thương vong, nhưng người có được thân phận như Tam hoàng tử là đầu tiên, mọi người vừa kinh lại vừa sợ.
Lăng Sơ Nam không chút hoang mang, vung pháp trượng lên, một quả cầu băng vô cùng bình thường bắn ra.
Auguste đương nhiên thấy được động tác của Lăng Sơ Nam, lại hoàn toàn không sợ hãi. Thể chất của hắn là kiếm sĩ cấp bảy, cho dù là băng nhận (đao băng) cũng không sợ, chứ đừng nói chỉ là một quả cầu băng nho nhỏ.
Nhưng báo ứng của hắn đến rất nhanh, không biết tại sao khi quả cầu bằng kia dừng trên cổ tay hắn, Auguste đột nhiên cảm thấy cánh tay của mình mềm nhũn, thiếu chút nữa đã không cầm nổi kiếm. Mặc dù rất nhanh hắn đã ổn định lại, nhưng động tác trong nháy mắt này cũng khiến hắn mất đi mục tiêu.
Bởi vì Lăng Sơ Nam đột nhiên biến mất, cho nên một chiêu của Auguste thất bại. Ngay lúc này hắn đột nhiên nghe được một âm thanh xé gió đến từ phía sau, đanh định né tránh, thì bả vai phải chợt nổi lên lạnh lẽo.
'Cạch' một tiếng, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Auguste cúi đầu, phát hiện đó chính là cánh tay của mình, hắn lại nghiêng mặt sang một bên, nhận ra từ vai phải của mình trở xuống trống rỗng, hơn nữa miệng vết thương còn kết một tầng băng mỏng.
"A a!!!!"
Mọi người nhắm chặt mắt chờ đợi trọng tài tuyên bố kết quả trận đấu, lại đột nhiên nghe được một âm thanh thảm thiết xuyên qua màng tai.
Là giọng của Auguste!
Mọi người vốn đã nắm chắt kết quả trong tay không khỏi mở mắt ra, lập tức phát hiện tình hình trên sân thi đấu không biết từ lúc nào đã nghịch chuyển. Auguste vừa rồi còn khí thế hùng hồn lúc này lại quỳ dưới đất, mà trước mặt hắn chính là một ánh tay cơ bắp yên lặng nằm dưới đất.
Có thể nhìn thấy, nơi vốn dĩ là chỗ cầm kiếm của hắn đã trống rỗng!
Lăng Sơ Nam thản nhiên đứng trước mặt Auguste, chân của cậu chỉ cách cánh tay dưới đất một bước ngắn. Cậu từ trên cao nhìn xuống Auguste, gương mặt bình tĩnh không có lấy một chút biến hóa nào.
"Học trưởng, cảm ơn!"
Xung quanh một mảnh yên tĩnh!
Qua một lúc lâu, trọng tài mới có thể hồi thần lại, lập tức tuyên bố.
"Trận này Cransi Rand, chiến thắng!"
Những lời này giống như một viên đá lớn thẩy vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến mọi người trở nên sôi trào.
"Có ai nhìn thấy động tác vừa nãy của Tam hoàng tử hay không?"
"Chuyện này không thể nào! Dưới tình huống như thế này làm sao một ma pháp sư cùng cấp có thể đánh thắng kiếm sĩ? Không có khả năng!"
"Vừa nãy tôi cược cho Auguste học trưởng hai ngàn đồng vàng, là phí sinh hoạt trong một năm của tôi! Xong rồi, mất hết rồi!"
---
Lăng Sơ Nam không có hứng thú nghe bọn họ bàn luận cái gì, cậu nhìn Blue ý bảo có việc, sau đó bước xuống sàn thi đấu, hai người một trước một sau chậm rãi rời khỏi đám người.
"Ngươi đi nhận tiền thưởng cá cược đi. Nếu bọn họ không đưa, cứ nói tên của tướng quân Currus."
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Blue vẫn nghe lời đáp.
"Vâng, Tam hoàng tử!"
Giống như Lăng Sơ Nam dự đoán, sau khi nghe được kết quả thi đấu nam chính liền há hốc mồm, vẻ mặt âm u.
Rhodes thấy rõ ràng động tác của Lăng Sơ Nam. Hắn không ngờ rằng Lăng Sơ Nam lại có thể đánh bại một kiếm sĩ cùng cấp chỉ trong hai chiêu, hơn nữa chiêu thứ nhất nhìn qua giống như động tác điểm huyệt mà hắn đã từng đọc qua trong tiểu thuyết võ hiệp trước kia. Việc này không khỏi khiến hắn nghi ngờ Lăng Sơ Nam cũng là người xuyên qua, còn rất có khả năng là xuyên đến từ thế giới võ hiệp.
Có điều trước mắt hắn còn đang có số nợ lên đến hai ngàn vạn đồng vàng.
Ban đầu, khi hắn nghe có người dùng tinh hạch ma thú Phong Điểu làm tiền đặt cược, Rhodes còn cho rằng người đó đúng là vung tiền như rác, không ngờ kết quả lại là Tam hoàng tử chiến thắng!
"Rhodes, lần này chúng ta chỉ lời có vạn đồng vàng."
Hai chị em là người kiểm kê tiền cược chậm rãi đi đến, sắc mặt họ cũng không mấy tốt đẹp.
Rhodes gắt gao cau chặt mày. Nếu là bình thường, con số vạn đồng vàng này đối với hắn đã không phải là nhỏ. Nhưng hiện tại lại có người cược một trăm vạn đồng vàng, hơn nữa tỉ lệ còn là :, nếu phải trả, hắn nhất định sẽ tán gia bại sản.
Rất nhanh, Rhodes liền giãn mày ra, dù sao cũng chỉ là cá cược ngầm, cũng đâu phải hắn tự mình ra mặt, cùng lắm thì vạn đồng vàng này hắn không cần.
Khi hắn đã hạ quyết tâm, cửa đột nhiên bị mở ra, người bước vào là một học đệ của Rhodes, cũng là học viên niên cấp năm ở học viện. Gương mặt tròn trịa của hắn đổ đầy mồ hôi.
"Lão đại không xong rồi!"
"Ta có chuyện gì mà không xong?"
Biểu tình của Rhodes có chút không vui.
"Không... Không phải là lão đại không xong."
Học đệ kia thở hổn hển, hơn nửa ngày mới có thể dần dần bình tĩnh.
"Lão đại, người dùng tinh hạch ma thú Phong Điểu đánh cược nói với đệ, nếu chúng ta không trả tiền cược, sẽ đem việc chúng ta tổ chức cá cược nói với học viện."
"Nhiều người cá cược như vậy, học viện cùng lắm chỉ cảnh cáo chúng ta một chút, không có chuyện gì đâu."
Rhodes không chút hoang mang.
"Nhưng mà hắn nói là do tướng quân Currus ra lệnh."
"Cái gì?"
Rhodes đứng bật dậy.
"Ngươi lặp lại lần nữa xem!"
Học đệ kia hiển nhiên đã bị Rhodes dọa sợ, run lẩy bẩy nói.
"Người kia nói, là do tướng quân Currus ra lệnh."