Chương
Edit : YuTuyTien
Khoảng cách đại khái chỉ còn lại cm, Mạc Vu Tranh liền dừng động tác, ngón tay y nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Lăng Sơ Nam, không tiếng động thở dài một tiếng, trong mắt tràn đầy đau lòng, ôn nhu nói.
"Phòng trên lầu cậu đã quét sạch rồi, cháu muốn lên đó nghỉ ngơi không?"
Lăng Sơ Nam gật đầu.
"Dạ."
:"Y rụt rè như vậy, tui cảm thấy có chút không quen."
"Hiện tại ta vẫn là người bệnh, không thích hợp vận động kịch liệt."
Lăng Sơ Nam nói.
"Hơn nữa, , ngươi học hư rồi."
'Không phải là học từ ngài sao?' Đương nhiên, mấy lời này không dám nói ra.
---
Mãi cho đến khi đã rời khỏi nhà của Lăng Sơ Nam thật xa, lại lái xe dừng ở một cột đèn bên đường, cuối cùng Bạch Tử Thư mới phục hồi tinh thần, che lại cái trán đau nhức. Lúc này hắn mới phát hiện phần lưng của mình đã bị mồ hôi thấm ướt, hơn nữa tay chân còn không tự giác run rẩy.
Bạch Tử Thư mất hồn mất vía trở về nhà, liền thấy xe của cha mẹ mình vài tháng không ở đây đang dừng trước cửa.
"Tử Thư về rồi à."
Mẹ Bạch ôm lấy con trai mình trêu chọc.
"Đứa bé này, cha mẹ vẫn chưa đến đón sao? Mẹ thấy đứa bé này rất đáng yêu, nếu không đưa đến nhà của chúng ta ở đi."
Việc mình sinh con, Bạch tử Thư vẫn chưa nói với cha mẹ Bạch, cũng chỉ nói đây là con của một người bạn với quản gia. Thấy mẹ Bạch yêu thích như vậy, biểu tình khẩn trương của hắn liền thả lỏng hơn.
"Một thời gian nữa ba của bé sẽ đến đón bé."
Tình cảm của Bạch Tử Thư và Đường Linh Phong hiện tại đang ở giai đoạn phát triển, mặc dù vẫn chưa xác định quan hệ, nhưng hắn có thể chắc chắn nếu đối phương nghe được tin tức về đứa bé này, tình cảm của bọn họ khẳng định sẽ bền vững.
Hành động này của Bạch Tử Thư trước khi Lăng Sơ Nam đến thực sự rất thành công. Hơn nữa, bởi vì đứa bé này, mà hắn còn được như ý nguyện, thành công xác định quan hệ với nam thần mà mình vẫn luôn mơ ước, bắt đầu những ngày tháng tú ân tú ái tình chàng ý thiếp.
"Sao Tử Mộc lại không quay về với con?"
Mẹ Bạch đưa đứa bé cho quản gia ôm, sau đó nhìn sau lưng Bạch Tử Thư.
"Không phải lúc nãy con đến đón nó sao?"
Trước khi trở về, hôm nay cha Bạch mẹ Bạch đã cố ý đến bệnh viện đón con trai út xuất viện, không ngờ lại nghe bác sĩ nói cậu đã được một người đàn ông đón đi rồi. Bọn họ tưởng là con trai lớn, cho nên mới nhàn nhã đi về nhà.
"Chẳng lẽ không phải con đón?"
"Không phải con."
Bạch Tử Thư cười khổ một tiếng.
"Con cũng nghe tin em ấy xuất viện, cho nên vừa nãy mua hoa đến thăm, không ngờ bị người khác đuổi ra ngoài."
"Sao cơ?"
Vẻ mặt cha Bạch trở nên nghiêm túc.
"Là ai?"
"Là một người đàn ông, con không quen y, cũng không biết tên, có điều dáng người rất cao, nhìn qua có vẻ hơn m, trên dưới tuổi thì phải."
Bạch Tử Thư nghiêm túc hình dung dáng vẻ và diện mạo của Mạc Vu Tranh, mặc dù khí thế trên người của y khiến hắn không dám nhìn thẳng, nhưng gương mặt của Mạc Vu Tranh thực sự rất dễ để người khác khắc sâu ấn tượng.
"Đúng rồi, trên cổ tay của y có một nốt ruồi màu đỏ."
Bạch Tử Thư lại bổ sung thêm một câu.
"Mẹ, mẹ có biết y hay không?"
"Là y!"
Sắc mặt mẹ Bạch trở nên trắng bệch.
"Y đã quay lại...."
Cha Bạch bước lên hai bước ôm mẹ Bạch vào người an ủi.
"Đừng sợ, đừng sợ."
Cuối cùng mẹ Bạch vẫn không nói cho Bạch Tử Thư mọi chuyện. Bạch Tử Thư không hiểu ra sao quay trở về phòng mình, nhìn đứa bé đang ngủ say bên trong nôi một cái, sau đó mở máy tính ra.
Bên góc phải máy tính có một biểu tượng hình chim cánh cụt(QQ) đang nhảy lên, là tin nhắn đến từ tài khoản có tên 'Lúc nóng lúc lạnh'. Nhìn nội dung tin nhắn, biểu tình trên gương mặt Bạch Tử Thư trở nên càng ngày càng nhẹ nhàng, lúc trả lời tin nhắn cũng mang theo ý cười.
'Lúc nóng lúc lạnh' là người bạn mà Bạch Tử Thư quen được ba tháng trước, lúc ấy người đó nhận là fans của hắn, vốn dĩ Bạch Tử Thư không mấy để ý. Mãi cho đến khi có một lần hắn bị người mới đến trong đoàn kịch đột nhiên chèn ép vu khống, hơn nữa mọi người lại còn đứng về phía của đối phương, lúc ấy 'Lúc nóng lúc lạnh' mặc kệ mọi người một mực bênh vực cho hắn, chứng minh hắn trong sạch, Bạch Tử Thư mới chân chính đem người đó đặt vào trong mắt của mình.
Sau khi trò chuyện, Bạch Tử Thư nhận ra 'Lúc nóng lúc lạnh' là một người rất ôn nhu, người ấy có thể đoán được hắn đang phiền não điều gì, hơn nữa còn nghĩ ra biện pháp giải quyết. Mà nguyên nhân chân chính khiến Bạch Tử Thư sinh ra hảo cảm với người ấy, là người ấy thật sự là fans của hắn. Mỗi một bộ kịch của hắn, đối phương đều có thể nói rõ ràng về nhân vật hắn nhận, thậm chí ngay cả lời kịch mà hắn còn không nhớ rõ, ' Lúc nóng lúc lạnh' còn có thể nói lại vô cùng rõ ràng.
Vân Quyển Vân Thư : Xin lỗi, hôm nay tôi có việc không thể online đúng giờ, khiến anh lo lắng rồi.
Lúc nóng lúc lạnh : Không sao đâu. Cậu đang gặp chuyện phiền toái gì sao?
Bạch Tử Thư nhìn chăm chăm màn hình hai phút, trong lúc đó cũng không trả lời lại, mà kiên nhẫn của đối phương hiển nhiên rất tốt, không hề thúc giục.
Vài phút sau, Bạch Tử Thư mới đặt ngón tay lên bàn phím lần nữa.
Vân Quyển Vân Thư : Anh còn nhớ lúc trước tôi từng nói với anh tôi có một người em trai không?
Lúc nóng lúc lạnh : Nhớ chứ, cậu nói năm nay em trai cậu sẽ là sinh viên năm nhất.
Vân Quyển Vân Thư : Đúng vậy, có điều em ấy rất có thể sẽ không lên được đại học.
Vân Quyển Vân Thư : Em ấy gặp tai nạn xe. Hôm nay tôi đến thăm em ấy, chân của em ấy đã gãy. Tôi có hỏi bác sĩ, bác sĩ nói em ấy rất có thể sẽ không bao giờ đứng lên được nữa. Lấy tính cách của em ấy, nhất định sẽ không muốn đi học.
Nói xong việc này, Bạch Tử Thư đợi ba phút, mới nhận được hồi âm của đối phương.
Lúc nóng lúc lạnh : Xin lỗi, lúc nãy tôi làm đổ ly nước. Cát nhân tự có thiên tướng thôi, cậu cũng đừng quá buồn bã, có thời gian hãy đến chăm sóc cho em trai cậu.
Biểu tình của Bạch Tử Thư trở nên có chút phẫn nộ, tốc độ đánh chữ của hắn rất nhanh, có điều ý tứ trong lời nói lại khác hoàn toàn với vẻ mặt hiện tại của hắn.
Vân Quyển Vân Thư : Trước mấy tháng em trai tôi xảy ra chuyện, lúc ấy tôi đang đi du lịch ở nước ngoài, điện thoại lại tắt nguồn, cho nên tôi không nghe được tin tức em ấy bị tai nạn. Hôm nay tôi quay lại thăm em ấy. Trước đây tình cảm giữa bọn tôi vô cùng tốt, có điều lúc này tôi lại nhận ra thái độ của em ấy với tôi đã thay đổi.
Vân Quyển Vân Thư : Hôm nay, sau khi tôi đến nhà thăm em ấy, toàn bộ quá trình em ấy đều không hề liếc mắt nhìn tôi lấy một cái. Anh nói xem có phải em ấy đang trách tôi không?
"Ký chủ, tui cảm thấy tui đã nhịn không nổi nữa!"
đem toàn bộ lịch sử trò chuyện cho Lăng Sơ Nam xem, ngữ khí hiển nhiên đã phẫn nộ đến cực hạn.
"Tên thụ chính này thực sự quá dối trá! Cách một màn hình tôi cũng có thể cảm nhận được hắn chỉ đang ra vẻ. Khi nào ngài mới bắt đầu thu thập hắn a?"
'Lúc nóng lúc lạnh' đúng là acc clone Lăng Sơ Nam kêu tạo. Lăng Sơ Nam cho nó một hình tượng nam thần ôn nhu ấm áp, hiểu ý người khác, bình thường chính là dùng để giao lưu tình cảm với thụ chính, tùy thời có thể nắm được hướng đi của hắn.
"Không ngờ hắn lại dám nói ngài không thèm nhìn hắn!"
vô cùng phẫn nộ.
"Ngài rõ ràng đang bị mù mà! :)) Hắn đã không phát hiện ra thì thôi, đằng này lại còn đổ oan cho ngài nữa." Còn không biết xấu hổ nói bản thân và ký chủ có tình cảm rất tốt.
", ngươi có phát hiện ngươi càng ngày càng giống một con người rồi không?"
Lăng Sơ Nam đột nhiên nói một câu không hề liên quan đến vấn đề.
"......." Ký chủ, hiện tại nó đang tức giận, hơn nữa còn đang rất tức giận đó.
"Đừng quá lo lắng, hai ngày nữa ta sẽ thu thập hắn."
Cuối cùng, Lăng Sơ Nam mới quay về vấn đề chính.
"Trước hết ngươi cứ trả lời hắn đi."
Nghe Lăng Sơ Nam nói xong, mới tỉnh táo trở lại, một lần nữa xâm nhập vào mạng internet.
Lúc nóng lúc lạnh : Cậu không cần phải nghĩ nhiều, người bệnh đôi khi sẽ có chút tùy hứng như vậy. Lúc này thứ bọn họ cần chính là sự quan tâm của người thân. Cậu có thời gian cứ đến chăm sóc em trai, để sớm ngày gỡ bỏ khúc mắc giữa hai người. Sau đó hai người sẽ quay lại như xưa thôi.
Vân Quyển Vân Thư : Cảm ơn anh! Nghe anh nói như vậy, tôi đã thả lỏng hơn nhiều rồi.
Lúc nóng lúc lạnh : Nghe nói cậu nhận vai nam trong đúng không?
Vân Quyển Vân Thư : Đúng vậy, tôi nhận vai thụ chính trong đó.
Sỡ dĩ Bạch Tử Thư nhận bộ kịch này không phải là vì hắn được bên trong mời đến, mà là vì công chính trong đó do Linh Phong Thính Tuyền nhận. Là một người yêu thích công chính, Bạch Tử Thư đương nhiên muốn được diễn chung với nam thần của mình.
"Ký chủ, ngài nhìn đi. Thương thế của ngài vẫn chưa ổn, hơn nữa còn là do hắn động tay động chân phía sau, vậy mà một chút áy náy hắn cũng không có, còn dám nhận kịch!"
tiếp tục phẫn nộ.
"Lương tâm của hắn không cắn rứt sao?"
"Ngươi nhìn hắn có giống người có lương tâm hay không?"
Lăng Sơ Nam nói.
"Trả lời theo ta nói."
".....Ồ."
Lúc nóng lúc lạnh : Được, tôi sẽ đến nghe. Ngoài ra, còn sẽ cho cậu một kinh hỉ nữa.
Vân Quyển Vân Thư : Là kinh hỉ gì vậy?
Lúc nóng lúc lạnh : Kinh hỉ mà nói trước sẽ không hay nữa. Tôi hy vọng cậu có thể mong chờ nó.
Vân Quyển Vân Thư : Được, cảm ơn anh, tôi rất mong chờ. nhe răng
nhìn chăm chăm cái icon đang cười nhe răng kia nửa ngày trời, sau đó nó nhịn không được mắng một câu nói tục bằng tiếng nước ngoài.
", văn minh lên." Lăng Sơ Nam nhắc nhở nói.
"......"
"Bảo bối, hiện tại đói bụng chưa?"
Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Mạc Vu Tranh đã dọn dẹp sạch sẽ căn nhà đi về phía Lăng Sơ Nam.
"Chưa ạ."
Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu, đối với việc người đàn ông nọ mỗi một tiếng đều hỏi cậu có đói không cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Mạc Vu Tranh vươn tay ôm Lăng Sơ Nam ngồi lên đùi mình, đau lòng giúp cậu mát xa đôi chân vốn đã không còn tri giác nữa.
Lăng Sơ Nam dựa vào người Mạc Vu Tranh mơ màng sắp ngủ, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.
"Ký chủ, sau khi thụ chính rời đi, Mạc Vu Tranh liền đem những nơi mà hắn đã giẫm qua đều lau ba lần, hơn nữa còn tiêu độc."
báo cáo tình hình mình phát hiện.
Lăng Sơ Nam trầm mặc vài giây.
", ta hoài nghi có phải ngươi đã bị y mua chuộc hay không?"
"Hả?"
"Nếu không tại sao ngươi lại nói tốt cho y?"
Kể từ thế giới thứ ba, dường như ôm một loại hảo cảm kỳ lạ đối với người nào đó của Lăng Sơ Nam. Có lẽ là do chưa từng nhìn thấy loại tồn tại bí ẩn chấp nhất đi theo nhiệm vụ giả như vậy, hơn nữa sự xuất hiện của y còn ảnh hưởng đến nhiêm vụ của ký chủ, thậm chí đối với nhiệm vụ còn có sự trợ giúp rất lớn, cho nên cũng không trách sẽ thích y.
Đối với việc làm sao để thể bản thân yêu thích người nào đó, cũng chỉ biết làm một chuyện đó chính là nói tốt giúp đối phương mà thôi.
Không ngờ lần này nó lại bị ký chủ phát hiện, còn nói rõ ràng ra.
cảm thấy xấu hổ lẫn sợ hãi.
"Ký....Ký chủ, tui...."
"Không sao cả, đừng lo lắng, ta thích nghe mấy câu này, về sau nói nhiều hơn một chút."
"......"
---
Sáng sớm hai ngày sau, Lăng Sơ Nam mở mắt ra.
"Sao rồi?"
có chút khẩn trương.
"Ký chủ, thấy được chưa?"
Lăng Sơ Nam chớp chớp hai mắt, hai bên mí mắt giật giật, nhìn toàn bộ căn phòng mình đang ở qua một lần, sau đó mới hỏi.
"Cậu của ta đâu?"
"Y đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngài dưới lầu."
Mặc kệ là ở thế giới nào, người đàn ông nọ đều tận lực muốn duy trì dinh dưỡng cho Lăng Sơ Nam.
"Vậy ta...."
Ngay khi cho rằng Lăng Sơ Nam muốn nói xuống lầu nhìn thử, thì cậu lại đột nhiên lên tiếng.
"Vậy ta ở đây chờ y."
thiếu chút nữa đã bị nước miếng của mình làm sặc chết.
Vào lúc này, cánh cửa lại bị mở ra.
---
Editor :
Nay một chương thôi, mình sắp thi rùi :((((