Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

chương 68: + 69 + 70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương

Edit : YuTuyTien

Vừa nói xong, liền đưa cốt truyện mới cho Lăng Sơ Nam xem.

Đây là câu chuyện đô thị dị năng ngựa giống, nam chính là một sinh viên năm , trong một lần gặp phải cướp bóc lại vô tình kích hoạt được dị năng không gian, cứ như thế làm thịt toàn bộ đám lưu manh.

Sau khi nam chính quay lại trường học, bởi vì bản thân đã gϊếŧ người nên rất lo lắng, do dự có nên đi đầu thú hay không, trong lúc này, người của tổ chức đặc biệt đến tìm hắn ta.

Cốt truyện về sau cũ kĩ đến nỗi Lăng Sơ Nam chưa từng đọc qua tiểu thuyết cũng có thể đoán được hướng đi tiếp theo.

"Cốt truyện này đáng lẽ không hề liên quan gì đến thân phận hiện tại của ta mới đúng nhỉ."

Lăng Sơ Nam đọc kĩ cốt truyện một lần, tổng kết.

:"Đúng vậy ký chủ. Trong đó cũng không hề nhắc đến thân phận của ngài."

"Ta đoán nó có liên quan đến người cậu tốt của ta."

".....Xin lỗi ký chủ, làm sao ngài nhìn ra được?"

đem toàn bộ cốt truyện đọc lại một lần nữa, cuối cùng cũng không nhận ra được Lăng Sơ Nam làm sao đưa ra kết luận này.

"Biết ngay ngươi sẽ không phát hiện ra."

Ngữ khí của Lăng Sơ Nam có chút bất đắc dĩ lại sủng nịch.

có trí thông minh bị hạn chế :"....."

Cuối cùng Lăng Sơ Nam vẫn không nói cho biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ để nó tự phán đoán.

lại đọc cốt truyện thêm mấy lần, nảy ra ý tưởng.

"Ký chủ, chẳng lẽ Mạc Vu Tranh có liên quan đến tổ chức thần bí kia? Nhất định là như thế. Trong cốt truyện không hề nhắc đến tổ chức thần bí đó ra đời như thế nào, cho đến cuối cùng khi nó bị phá hủy cũng chẳng biết được bên trong có những ai. Nhất định Mạc Vu Tranh là người trong tổ chức đó, thậm chí rất có thể là người đứng đầu luôn. Ký chủ, ngài nói xem tui đoán có đúng không?"

tràn đầy mong chờ, muốn được Lăng Sơ Nam khích lệ, có điều nó đợi nửa ngày lại phát hiện ký chủ nhà mình ngủ mất rồi, nhất thời trong lòng có chút vô lực.

Nó còn chưa kịp nói nhiệm vụ ẩn giấu là gì nữa đâu.

Nhiệm vụ ẩn giấu chính là khiến Từ Lệnh Dương, cũng chính là nam chính trong cốt truyện, mất đi cơ hội tiến vào di tích cổ thành.

Nhiệm vụ này nói khó cũng không khó, mà nói dễ cũng không dễ, lúc Lăng Sơ Nam nghe được nhiệm vụ này liền hơi hơi nhướng mày.

Mất đi cơ hội tiến vào di tích cổ thành cũng có nghĩa là nam chính sẽ không lấy được truyền thừa, không lấy được truyền thì cả đời này nam chính cũng đừng mong tiếp xúc được với tổ chức thần bí kia, cũng không cần phải nói đến việc phá hủy nó.

"Ký chủ, nhiệm vụ này là nhiệm vụ ngẫu nhiên, nói cách khác nếu ngài muốn làm có thể làm, còn không muốn thì không cần làm."

nhắc nhở. Nó chưa từng nhìn thấy nhiệm vụ ẩn giấu nào tri kỉ đến như vậy.

Đối với việc có làm hay không, Lăng Sơ Nam không hề lên tiếng tỏ rõ.

"Hiện tại cốt truyện đã đến đâu rồi?"

"Thưa ký chủ, hôm qua Từ Lệnh Dương mới gϊếŧ đám lưu manh, hôm nay là ngày người của Long Tổ đến tìm hắn."

trả lời.

"Hiện tại là buổi sáng, chiều nay người của Long Tổ mới tìm đến hắn, cho nên nếu ngài muốn ngăn cản hắn gặp được Long Tổ thì vẫn còn kịp."

"Ồ." Lăng Sơ Nam gật gật đầu.

Đang lúc cho rằng Lăng Sơ Nam chuẩn bị xuất phát, thì nó lại phát hiện cậu nằm trở lại.

"Ký chủ, ngài.... không làm nhiệm vụ này sao?"

Nếu tổ chức thần bí bị phá hủy, nói không chừng sẽ liên lụy đến Mạc Vu Tranh, đến lúc ấy nhiều khi người đàn ông đó phải gặp nguy hiểm. Ký chủ là người có tình có nghĩa(?), nhất định sẽ không để người đàn ông nọ xảy ra chuyện đâu.....nhỉ?

"Ta có nói là sẽ làm nhiệm vụ này sao?" Lăng Sơ Nam lười biếng trả lời.

"Nhưng mà....."

"Hiện tại ta vẫn là một người tàn tật." Lăng Sơ Nam nói tiếp.

Nhìn hai chân ký chủ nhà mình thật sự không tiện đi lại, đột nhiên dâng lên cảm giác vô lực thật sâu. Cũng đúng, lấy tình trạng hiện tại của Lăng Sơ Nam, ngay cả bước ra cửa cũng khó.

Lăng Sơ Nam cầm máy tính lại đây, nhìn chằm chằm màn hình đen thui trước mắt vài phút, sau đó mới ấn khởi động máy.

", giúp ta điều tra tài khoản và mật khẩu QQ của Sở Nguyệt Dương."

"A?"

kinh ngạc kêu một tiếng, sau đó nói.

"Vâng ký chủ."

Không khác mấy với những bộ truyện ngựa giống, vai chính luôn luôn có được người ủng hộ. Bọn họ có thể là tiểu đệ mà nam chính thu được trên đường thành danh, cũng có thể là bạn bè lớn lên cùng nhau, nhưng tác dụng của bọn họ đều là trợ giúp nam chính và mang đến những trợ công to lớn.

Sở Nguyệt Dương là trúc mã kiêm anh em tốt của Từ Lệnh Dương, hắn là một nhân vật có thân phận như vậy, mặc dù không phải là dị năng giả, nhưng với đầu óc kinh doanh xuất sắc của mình hắn đã trở thành người phát ngôn trong giới thương nghiệp cho nam chính. Tuy rằng hai người không học cùng một trường đại học, nhưng tình cảm của bọn họ vẫn luôn rất tốt.

Vì vậy khi Lăng Sơ Nam lên tiếng muốn tài khoản của Sở Nguyệt Dương, lập tức hiểu được ký chủ nhà mình không hề muốn mặc kệ nam chính được tổ chức dị năng thu nhận.

Tài khoản QQ vừa mới đăng nhập vào, bên góc trái màn hình lâp tức xuất hiện tin nhắn được gửi đến, mà tên của người gửi ghi là Lệnh Dương, chính là tên của nam chính. Là tin nhắn mà nam chính vừa gửi tối qua. Trong cốt truyện, ngày hôm nay Sở Nguyệt Dương không hề online tài khoản QQ, cho nên đã bỏ lỡ tin nhắn của nam chính.

Lệnh Dương : Nguyệt Dương, làm sao bây giờ? Tôi gϊếŧ người rồi.

Lệnh Dương : Tôi nhớ rất rõ lúc đó tôi không hề làm gì cả, nhưng bọn họ giống như đã bị rất nhiều con dao cắt qua, cơ thể bị chia thành nhiều khúc.

Lệnh Dương : Tôi cảm thấy chuyện này có liên quan đến tôi, làm sao bây giờ? Tôi có nên đi đầu thú hay không?

Lệnh Dương : Nguyệt Dương, cậu đang ở đâu? Giúp tôi suy nghĩ xem.

"Nếu đây không phải là một câu chuyện ngựa giống, ta sẽ cảm thấy nam chính đang có hứng thú với anh em tốt của mình."

Lăng Sơ Nam nhìn mấy tin nhắn trên màn hình, nói.

"Xưng hô thân thiết vậy mà."

"Ký chủ, đây là xưng hô từ nhỏ đến lớn của họ, chắc là quen rồi."

giúp nam chính và nam phụ giải thích.

"Hơn nữa Sở Nguyệt Dương sau này cũng sẽ có bạn gái, còn là có vài người bạn gái."

"Làm sao ngươi biết được nam phụ không phải vì nam chính mới tìm nhiều bạn gái như vậy? Lỡ như hắn ghen tị cho nên mới tìm rồi sao? Hơn nữa, cốt truyện về sau, lúc nam phụ tìm được bạn gái, nam chính thực sự đã ghen tị."

"....."

nhìn lại cốt truyện lần nữa. Ký chủ nói như vậy hình như cũng rất có lý. Sau đó nó lập tức đánh bay suy nghĩ đen tối của mình. Không! Đây là một câu chuyện ngựa giống vô cùng bình thường, nó không thể bị ký chủ dẫn dắt được.

Ngón tay của Lăng Sơ Nam nhảy múa trên bàn phím.

Mặt Trăng và Mặt Trời : Sao lại như thế? Chuyện như gϊếŧ người này cậu đừng nói bậy.

Sở Nguyệt Dương vốn dĩ chính là một người thanh nhã, ôn nhu và lí trí, cho nên Từ Lệnh Dương không hề hoài nghi phía bên kia không phải người thật.

Lệnh Dương : Người anh em, cậu online rồi.

Lệnh Dương : Là thế này, thật ra tôi cũng không rõ mọi chuyện là như thế nào. Tôi chỉ cảm giác trong cơ thể của mình xuất hiện một nguồn năng lượng kì quái đột nhiên bay ra ngoài, sau đó có một đạo ánh sáng trắng chợt lóe. Lúc tôi lấy lại được tinh thần, bọn họ đã bị phanh thây. Dưới đất chỉ toàn là máu thịt be bét, tôi sợ đến mức run rẩy, cho nên chạy trốn.

Lệnh Dương : Về sau tôi phục hồi tinh thần lại, mới nghĩ bọn họ có lẽ là do tôi gϊếŧ. Tôi có nên đi đầu thú không?

Mặt Trăng và Mặt Trời : Xin lỗi, chuyện mà cậu nói quá quái dị, tôi có chút không hiểu được. Cậu nói là cậu nhìn thấy một đạo ánh sáng trắng xuất hiện, sau đó những người kia đều bị phanh thây sao?

Lệnh Dương : Đúng vậy, hơn nữa hai mắt bọn họ còn chưa nhắm lại, biểu tình trên gương mặt vẫn là vẻ uy hiếp lúc nhìn thấy tôi. Hiện tại tôi vẫn còn nhớ rõ bộ dáng lúc đó của họ.

Mặt Trăng và Mặt Trời : Đừng quá lo lắng, hôm nay tôi có xem TV, trên đó không hề đưa tin về việc này. Có điều nếu cậu thật sự không thể xác định, có thể đến cục cảnh sát nhìn thử.

"Ký chủ, ngài định khuyên nam chính đến tự thú sao?"

hỏi.

"Có điều thi thể của mấy tên lưu manh đó không phải do cảnh sát thu thập, nếu hắn đến tự thú sẽ không có được chứng cứ xác thực để lập án." Huống chi dựa theo cốt truyện, nam chủ căn bản không hề báo án.

"Không."

Lăng Sơ Nam không chút hoang mang nói.

"Giúp ta gọi một cuộc điện thoại báo án, dùng giọng nói của Sở Nguyệt Dương, đem những chuyện Từ Lệnh Dương đã nói thuật lại rõ ràng."

có được công năng tạo cuộc gọi, Lăng Sơ Nam rất thích sử dụng công năng này, bởi vì nó hoàn toàn tự động và biến đổi được giọng nói. Đôi lúc Lăng Sơ Nam lười biếng, sẽ kêu gọi điện thoại dùm mình.

Mặc dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng nó vẫn làm theo, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp.

Từ Lệnh Dương nhìn chằm chằm màn hình máy tính chờ Sở Nguyệt Dương trả lời, kết quả đợi nửa ngày, chỉ nhận được tiếng còi cảnh báo.

Lúc này hắn còn có gì không rõ? Hôm qua, trong con hẻm đó không hề có máy theo dõi gì cả, mà người duy nhất hắn kể lại chỉ có anh em tốt từ nhỏ đến lớn thôi.

Không ngờ rằng chỉ trong nửa tiếng, hắn đã bị bán đứng.

theo dõi tình hình bên đó, nhìn thấy vẻ mặt tàn nhẫn của nam chính khi bị bắt đi, nhịn không được run lẩy bẩy.

"Ký chủ, ngài làm như vậy sẽ không sao chứ?"

Nam chính nhìn qua rất đáng sợ, hơn nữa hình như hắn đã xác định do nam phụ phản bội mình, cứ như vậy, dựa theo tính cách vốn có của nam chính trong cốt truyện, cho dù sau này nam phụ có giải thích thế nào, hắn cũng sẽ không bao giờ tin tưởng.

Chiêu này của ký chủ cũng quá tàn nhẫn. nhịn không được run cầm cập, chỉ là một cuộc điện thoại đã có thể trực tiếp khiến nam chính mất đi phụ tá đắc lực nhất.

Nếu nam chính đã không còn tín nhiệm Sở Nguyệt Dương, sau này nam chính nhất định sẽ không có cơ hội sở hữu nhiều sản nghiệp như trong cốt truyện, cũng không thành lập được đế chế thương nghiệp của bản thân, hơn nữa còn không có khả năng đạt được nhiều ái mộ của mỹ nhân nữa.

Việc này đối với một nam chính ngựa giống là tổn thất lớn cỡ nào a. đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ.

---

Sau khi trò chuyện với Từ Lệnh Dương xong, Lăng Sơ Nam liền đăng xuất, lần nữa nhập vào tài khoản của bản thân, trả lời tin nhắn mời cậu vào đoàn của Thảm Cỏ Thanh Thanh ngày hôm qua.

Bình Minh Không Tàn : Đây là phương pháp tôi học được gần đây, có thể thay đổi được âm sắc của bản thân, cảm thấy thế nào?

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Đại đại quá tuyệt vời! Không Tàn đại đại chính là nam thần của tôi!

Bình Minh Không Tàn : Sao cô trả lời nhanh vậy?

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Nguyên ngày hôm qua tôi đợi tin nhắn của đại đại, cả đêm không ngủ. Đại đại, cầu tiếp nhận lời mời.

Bình Minh Không Tàn : Tôi có một yêu cầu.

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Có yêu cầu gì đại đại cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ trèo đèo lội suối thực hiện.

Bình Minh Không Tàn : Rất đơn giản, sửa tên của tôi thành 'Lúc nóng lúc lạnh'.

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Tại sao vậy ạ? Không Tàn đại đại, tên ban đầu của cậu vẫn rất có nhân khí, tại sao hiện tại lại đổi tên?

Bình Minh Không Tàn : Để tránh phiền toái thôi. Cô không cảm thấy âm sắc lần này khác rất xa với thanh tuyến vốn dĩ của tôi hay sao? Hơn nữa, đã lâu rồi tôi không xuất hiện, nhân khí chắc hẳn đã giảm đi đáng kể.

Tô Tử Tĩnh nhìn chằm chằm tin nhắn Lăng Sơ Nam gửi đến, rối rắm ba giây đồng hồ, sau đó phản hồi.

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Được! Chỉ cần đại đại nhận kịch, vấn đề này không là gì cả.

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Đúng rồi, Không Tàn đại đại, lần này đoàn kịch của bọn tôi định phát sóng trực tiếp một đoạn kịch truyền thanh ngắn. Nói cách khác có khả năng sẽ có một đoạn cốt truyện đại đại và chủ dịch thụ phải trực tiếp phối âm cho người nghe trong kênh. Đại đại có chịu không?

Bình Minh Không Tàn : Không có vấn đề gì.

"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

Lần phát sóng trực tiếp này vốn dĩ là một chất xúc tác rất lớn để thúc đẩy tình cảm của công chính và thụ chính, hiện tại lại bị Lăng Sơ Nam cướp mất, hơn nữa còn dùng tên tài khoản mà thụ chính rất có hảo cảm. đột nhiên cảm thấy ký chủ đang có âm mưu gì đó.

---

Editor :

Lúc thụ phân tích JQ của nam chính và nam phụ, tui thấy đúng quá chời. Có ai để ý cái tên tài khoản của nam phụ không, Nguyệt và Dương :)))) thế mà bị bé thụ bẻ gãy cp, sốc xỉu.

---

Chương

Edit : YuTuyTien

Bạch Tử Thư dùng chân đá văn chú chó con màu trắng đang quanh quẩn dưới chân mình, hít một hơi thật sâu, hắn muốn bình tĩnh lại.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Bạch Tử Thư lại hoàn toàn không thể nào bình tĩnh được. Hắn đã nói ra tên của Đường Linh Phong, hơn nữa còn gửi đoạn ghi âm của Đường Linh Phong sang, trong lòng vốn dĩ cho rằng với danh khí của Đường Linh Phong, đoàn kịch nhất định sẽ đưa nhân vật này cho Đường Linh Phong. Nhưng Bạch Tử Thư lại không ngờ rằng, hiện thực lại tát vào mặt hắn một phát đau đớn.

Nhớ đến bản thân đã chắc chắn với Đường Linh Phong rằng mình sẽ lấy được nhân vật cho hắn, gương mặt Bạch tử Thư lập tức trắng bệch, hắn chưa từng phải mất mặt như bây giờ.

Lúc này chú chó nhỏ đã bò dậy, một lần nữa chạy đến bên chân hắn quấn quýt, sắc mặt Bạch Tử Thư trở nên vặn vẹo, hung hăng đá thêm một đá.

"Ư ử......"

Chú chó nhỏ kêu một tiếng đau đớn, cơ thể chỉ lớn bằng hai bàn tay người bình thường gộp lại của chú chó bị đá văng ra xa, đập lên cánh cửa sau đó rơi xuống đất, bụng không ngừng phập phồng, không còn kêu ra tiếng nữa, cũng không đứng dậy nổi.

Bạch Tử Thư lại đập phá bàn phím và con chuột trên bàn thêm một chút nữa, mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.

Hắn nhìn chú chó nhỏ dường như đã tắt thở bên cạnh cửa, ánh mắt hiện lên một tia khoái ý.

"Đáng đời!"

---(Vc kiềm chế đoạn trên rồi, edit đến đây thật sự muốn đấm cm con quỷ này :))))

"Ký chủ! Tên thụ chính này quá tàn nhẫn!"

đột nhiên lên tiếng.

"Hắn đá chết chú chó con nhà hắn rồi!"

"Bánh Bao?" Lăng Sơ Nam đang chợp mắt chợt hỏi.

Bánh Bao là một chú chó teacup() màu trắng, năm nay ba tuổi, là món quà thành niên mà cha mẹ Bạch tặng cho Bạch Tử Thư vào năm ngoái, có điều không biết vì sao, nó lại thân cận với Bạch Tử Mộc hơn Bạch Tử Thư nhiều. Đặc biệt là mấy tháng trước kia, nó vẫn luôn dính lấy Bạch Tử Mộc không rời, mà Bạch Tử Mộc rất ít bạn bè, cho nên đặc biệt yêu thích chú chó nhỏ này. Lúc dọn ra khỏi Bạch gia, mỗi lần trở về đều là vì muốn thăm Bánh Bao. Cậu đã từng tỏ ý muốn tự mình nuôi Bánh Bao, nhưng lại bị Bạch Tử Thư dùng lí do cậu chỉ sống một mình khá bất tiện để từ chối.

Bạch Tử Mộc đến lúc chết cũng không nhìn thấy được bộ mặt thật của Bạch Tử Thư, có lẽ cậu vẫn luôn cho rằng hắn đang muốn tốt cho cậu.

Lăng Sơ Nam chậm rãi mở mắt ra.

"Nó chết rồi sao?"

:"Lúc nãy thụ chính xách nó ra ngoài, bụng nó vẫn còn phập phồng."

Kể từ khi Mạc Vu Tranh nghe Lăng Sơ Nam nói muốn y giúp cậu mang một chú chó nhỏ về, cho đến khi chú chó nhỏ hơi thở mỏng manh xuất hiện trước mặt hai người, tổng cộng chỉ tốn không đến nửa tiếng đồng hồ.

Viên Chính Hành phụ trách đi nhặt chó con, thở hồng hộc nói.

"Lão đại, vừa nãy tôi đã kiểm tra cho chó con, xương sườn gần như bị gãy toàn bộ, nội tạng tổn thương nặng, lấy khả năng của tôi chỉ sợ cứu không được."

Hắn nhìn hai mắt đen láy của chú chó nhỏ, không đành lòng dời đi tầm nhìn.

"Một chú chó đáng yêu như vậy, không biết người nào lại có thể tàn nhẫn ra tay đến thế."

Lăng Sơ Nam nhận lấy chú chó nhỏ từ tay Viên Chính Hành.

:"Ký chủ, ngài muốn cứu chú chó này sao?"

Lấy cấp bậc dị năng hiện tại của Lăng Sơ Nam, cứu mạng chú chó nhỏ này mặc dù sẽ không cần tốn bao nhiêu công sức, nhưng lại không đơn giản. Nếu thế sẽ chậm trễ tiến độ chữa trị hai chân của Lăng Sơ Nam, cho nên thật ra có chút do dự. Thân là một hệ thống, nó đương nhiên hy vọng ký chủ nhà mình càng khỏe mạnh càng lợi hại rồi.

Ngay lúc vẫn còn đang rối rắm, Lăng Sơ Nam đã bắt đầu dùng dị năng chữa trị cho chú chó nhỏ.

Viên Chính Hành trợn mắt há mồm nhìn ánh sáng màu trắng trong lòng bàn tay Lăng Sơ Nam.

"Đây là....."

Hắn đang muốn cảm thán một phen, đột nhiên lại nhận được ánh mắt của Mạc Vu Tranh, nhất thời vội vã che miệng lại, hơn nữa còn nở một nụ cười lấy lòng với Mạc Vu Tranh. Sau đó Viên Chính Hành lập tức nhìn thấy ngón tay đang chỉ ra của Mạc Vu Tranh, nụ cười có chút cứng đờ, không khỏi nhanh chân đi ra ngoài.

"Gâu...."

Lúc này, chú chó nhỏ trong lòng Lăng Sơ Nam thấp giọng phát ra tiếng kêu.

Lăng Sơ Nam đem chú chó giơ lên trước mặt, hai con mắt của nó đen láy, ngập nước, bên trong phản chiếu ảnh ngược của cậu, cho dù lúc nãy đã bị con người tổn thương, nhưng khi nó nhìn Lăng Sơ Nam vẫn lộ ra ý tứ thân cận không rời.

Nhìn thêm chút nữa, Lăng Sơ Nam liền đem chú chó nhỏ quay ra cùng hướng với mình, hai đôi mắt to tròn đồng thời nhìn về phía Mạc Vu Tranh bên kia, cậu cười cười nói.

"Cậu ơi, cậu nhìn xem, có phải cháu và nó rất giống nhau không? Đều vô cùng đáng yêu."

nghe được nửa câu đầu của Lăng Sơ Nam đột nhiên có cảm giác có chút chua xót, nó còn cho rằng bởi vì Lăng Sơ Nam nhìn thấy thảm trạng của Bánh Bao cho nên nhớ đến bản thân trước kia, nó còn định an ủi cậu một phen. Có điều, lúc nghe được nửa câu còn lại, toàn bộ lời nói đã chuẩn bị sẵn của đều nuốt ngược vào trong, trở nên trầm mặc. Ký chủ mọc ra thêm thuộc tính tự luyến từ khi nào vậy?

Mạc Vu Tranh mỉm cười vươn tay xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam.

"Cháu đáng yêu hơn nó nhiều."

:"......." Ký chủ tự luyến cũng thôi đi, giờ còn có thêm một tên gia hỏa bất chấp nguyên tắc đồng ý nữa là sao?

"Cậu không hỏi tại sao con cũng có dị năng à?"

Lăng Sơ Nam vuốt vuốt lông của Bánh Bao.

"Bảo bối cũng có dị năng, cậu rất vui."

Mạc Vu Tranh cười nói, dường như không hề để ý Lăng Sơ Nam đã giấu mình.

"Dị năng của bảo bối rất tuyệt vời!"

Nhìn tươi cười ngu ngốc trên mặt Mạc Vu Tranh, không khỏi cảm thán.

"Ký chủ, y rất chiều chuộng ngài."

Lăng Sơ Nam :"Chẳng lẽ ngươi cho rằng y thật sự không biết ta có dị năng sao?"

:"....." Mỗi lần như thế này hai người không thể nói rõ trước sao?

Nếu nói ra mấy lời này, nhất định sẽ bị Lăng Sơ Nam nói rằng chỉ số thông minh của nó có vấn đề.

---

Vì để nhìn thấy Lăng Sơ Nam bất cứ lúc nào, Mạc Vu Trang gắn đầy camera ở mọi nơi trong nhà, ngay cả phòng tắm cũng trộm gắn mấy cái. Mấy thế giới trước không phải chưa từng xảy ra chuyện này, cho nên hiện tại Lăng Sơ Nam không hề cảm thấy kỳ lạ.

Lăng Sơ Nam đối với việc bị theo dõi rất tinh ý, nhưng Bạch Tử Mộc không hề có chút kinh nghiệm nào, cho nên Lăng Sơ Nam cũng làm bộ không nhận ra trong nhà có gắn camera, lúc sử dụng dị năng chẳng cần phải che giấu gì cả, có điều hiển nhiên đã đem chuyện này quên mất.

Lăng Sơ Nam đương nhiên sẽ không nhắc nhở cái hệ thống hay quên này, cho nên vẫn luôn rối rắm vấn đề này.

(Cho bạn nào không hiểu chỗ này, ý nói quên là quên việc Lăng Sơ Nam rất tinh ý với camera, nó vẫn cho rằng cậu không biết có camera cho nên rối rắm ý mà.)

"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

:"Ủa?"

Vừa nãy Bạch Tử Thư đá chú chó nhỏ lại không tăng giá trị nghịch tập, tại sao hiện tại mới tăng lên? Không được, nó phải chạy đến xem thử tên thụ chính kia đang làm cái gì thôi.

---

Hiện tại Bạch Tử Thư đang suy sụp ngồi ở trên giường, hắn nhìn tin nhắn trả lời đầy lễ phép của Đường Linh Phong, mày càng nhíu càng chặt. Không biết có phải là do ảo giác của hắn hay không, hắn đột nhiên cảm thấy thái độ của Đường Linh Phong với hắn trở nên lãnh đạm hơn một chút.

Không, nhất định là do ảo giác của hắn! Đường Linh Phong rộng lượng như vậy, nhất định sẽ không chỉ vì chuyện này mà giận hắn, huống chi anh ấy đã nói sẽ không tức giận.

Nghĩ như vậy, Bạch Tử Thư mới cảm giác thoải mái hơn, sau đó đăng nhập vào diễn đàn.

Tin tức đầu tiên trong diễn đàn chính là thông tin sẽ phát sóng trực tiếp.

"Chủ dịch công tên là Lúc nóng lúc lạnh?"

Ánh mắt Bạch Tử Thư dừng lại trên cái tên xếp bên cạnh tên hắn, trong giới chưa từng nghe qua tên của người này bao giờ.

Bạch Tử Thư không hề đem người fans Lúc nóng lúc lạnh vẫn hay nói chuyện với mình thường xuyên liên hệ với chủ dịch công lần này. Dù sao thì tính cách quá khác biệt, trong lòng hắn, bạn tốt Lúc nóng lúc lạnh của hắn chính là một người đàn ông có giọng nói ôn nhu ấm áp.

Bạch Tử Thư đem cái tên Lúc nóng lúc lạnh này nhớ kĩ trong lòng. Hắn bắt đầu tỉ mỉ đọc thông tin, phong cách và những người đã hợp tác chung của những thành viên trong đoàn kịch lần này, có điều chỉ duy nhất người Bạch Tử Thư chú ý là Lúc nóng lúc lạnh lại không có nhiều thông tin.

Ít thì cũng thôi đi, thật không biết cậu ta đã cho mấy người trong đoàn kịch cắn thuốc gì, lại khiến bọn họ đều thay nhau khen ngợi cậu ta, gần như đã đem cậu ta thổi phồng lên tận trời.

Ngoài ra, đều là chủ dịch, Bạch Tử Thư vốn dĩ phải ở chung một độ cao với cậu ta lại không hề nhận được bất kì lời khen ngợi nào. Hào quang của hắn hoàn toàn bị một tên vô danh tiểu tốt mới vào nghề, không có nổi một tác phẩm nổi bật che lấp mất.

Ngón tay Bạch Tử Thư siết chặt nắm tay vang lên tiếng răng rắc, hắn đang muốn đóng máy tính lại không thèm để tâm đến, đột nhiên một tiếng khóc vang dội truyền đến từ phía chiếc giường, Bạch Tử Thư giật mình, lúc đứng lên không cẩn thận va phải chiếc cốc đựng nước trên bàn. Chiếc cốc ngã xuống, nước từ bên trong tràn ra, vô tình làm ướt laptop ở đó.

Màn hình máy tính chớp tắt một cái, sau đó tối đen, hiển nhiên đã bị hỏng.

Trong máy tính đang lưu phần ghi âm mà hắn chuẩn bị cho a!

Bạch Tử Thư có chút luống cuống dựng chiếc cốc lên, lại lấy một đống khăn giấy lau lau bàn phím, hắn đem toàn bộ phần nước ở bên ngoài lau khô một lần, sau đó không hề phân tâm lần nữa nhấn lên nút nguồn.

Màn hình đang tối đen chợt sáng lên, Bạch Tử Thư còn chưa kịp vui mừng liền nhìn thấy máy tính phát ra vài tiếng xẹt xẹt, sau đó hoàn toàn tối đen trở lại. Cho dù hắn có nhấn mở nguồn bao nhiêu lần cũng không có chút phản ứng.

Lúc này, đứa bé vẫn chưa nín khóc, Bạch Tử Thư đột nhiên đứng lên, đi về phía giường ngủ, nhìn đứa bé đáng yêu nằm trong nôi, biểu tình trở nên vặn vẹo, sau đó thô lỗ lật người đứa bé lại, đánh một phát vào mông nó.

"Cho mày khóc! Khóc nữa tao xem!"

---

"Ký chủ, thụ chính tự mình làm đổ cốc nước, nhưng lại đổ tội cho con của hắn."

nói tiếp.

"Đứa bé đó làm con của hắn cũng thật đáng thương, mông bị đánh đỏ lên hết, khóc vô cùng thảm."

"Có quay lại không?"

Trong cốt truyện, Bạch Tử Thư vẫn luôn thuận buồm thuận gió, cho nên không hề xuất hiện tình trạng này. Lăng Sơ Nam chậm rãi nói.

"Xem ra hiện tại hắn đã xuất hiện khuynh hướng cuồng chú ý rồi."

"Đã quay lại. Khuynh hướng cuồng chú ý là gì?"

"Loại bệnh này nếu dùng từ đơn giản để hình dung thì gọi là bệnh kiều."

Lăng Sơ Nam cười cười giải thích.

"Trong thế giới quan của bọn họ, toàn bộ thế giới đều phải quay quanh mình."

liên tục đồng ý. Mỗi lần ký chủ tổng kết đều vô cùng đúng trọng tâm.

"Gâu!"

Bánh Bao lúc nãy bị Mạc Vu Tranh xách xuống lầu cưỡng chế tắm rửa ba lần, hiện tại quay lại toàn thân đều trắng như tuyết còn xù xù, nó dùng bốn chân ngắn ngủn vui vẻ chạy vào phòng, hào hứng chạy nhảy dưới chân Lăng Sơ Nam.

Lăng Sơ Nam cúi người vươn tay ra, chú chó nhỏ vui vẻ dùng đầu của mình cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.

"Bảo bối thích mấy động vật nhỏ sao?"

Mạc Vu Tranh nhìn chăm chăm chú chó nhỏ được Lăng Sơ Nam vuốt ve trong tay ba giây đồng hồ, cuối cùng cũng nhịn không được nắm tay bảo bối nhà mình lên.

Lăng Sơ Nam không hề giãy ra, tùy ý để Mạc Vu Tranh cầm lấy.

"Cũng không phải rất thích, có điều Bánh Bao không giống vậy."

Bánh Bao nhìn kẻ xấu đã cướp mất cánh tay của Lăng Sơ Nam, hơn nữa còn uy hiếp sủa vài tiếng, tiếp theo nghe được giọng nói của Viên Chính Hành dưới lầu, mừng rỡ nhảy nhót chạy ra khỏi phòng.

Tầm mắt của Lăng Sơ Nam dời khỏi cửa phòng, giơ rộng hai tay với Mạc Vu Tranh.

"Cháu mệt."

Mạc Vu Tranh ôm Lăng Sơ Nam vào người mình.

"Ngủ đi."

Mà cùng lúc đó, bác sĩ tư nhân của Bạch gia vô cùng lo lắng chạy đến phòng Bạch Tử Thư.

---

() giống chó teacup

Ở đây là chó màu trắng nên mình nghĩ là giống Pomeranian, mấy chú chó hay thấy trên tiktok ấy, nhỏ xíu xíu.

---

Chương

Edit : YuTuyTien

Máy tính của Bạch tử Thư đã hỏng, hắn chỉ có thể ghi âm lại một lần nữa, mà đứa bé kia cũng bị hắn đánh hỏng rồi. Bác sĩ cố ý dặn dò trước khi đứa bé hạ sốt hắn không thể rời đi được, cho nên Bạch Tử Thư không thể không ngồi ở đây canh chừng đứa bé.

Thật ra Bạch Tử Thư từ đầu đến cuối chỉ thích mỗi Đường Linh Phong, còn đứa bé này, cho đến hiện tại hắn vẫn cảm thấy nó là nỗi sỉ nhục đời hắn.

Một người đàn ông lại có thể sinh con. Đúng là vớ vẩn!

Nếu không phải vẫn chưa theo đuổi được Đường Linh Phong, nói không chừng Bạch Tử Thư đã đem đứa bé này ném đến cô nhi viện.

Nhìn đứa bé trong nôi bởi vì khóc quá nhiều mà hai mắt đã sưng lên, gương mặt có vài phần giống với Đường Linh Phong, oán khí trong lòng của Bạch Tử Thư phai nhạt một ít. Tốt xấu gì nó cũng là minh chứng cho quan hệ của hắn với Đường Linh Phong.

Đợi đứa bé này hết bệnh, hắn sẽ tìm cơ hội nói cho Đường Linh Phong biết đây là con của anh ấy.

---

Một tuần sau, Lăng Sơ Nam đem bản ghi âm đã chuẩn bị xong đưa cho Thảm Cỏ Thanh Thanh, lúc cô nhận được lập tức hô to vạn tuế.

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Hiệu suất của Không Tàn đại đại quả nhiên rất cao. Hiện tại cách hạn chót vẫn còn đến nửa tháng. Lúc phát sóng trực tiếp tôi sẽ liên hệ với đại đại. Không Tàn đại đại có thể cho tôi số điện thoại không? Tôi sợ đến lúc đó sẽ không liên lạc được với cậu.

Bình Minh Không Tàn : Được.

Sau khi trả lời xong, Lăng Sơ Nam đột nhiên nhớ đến việc điện thoại đã bị hỏng lúc Bạch Tử Mộc gặp phải tai nạn, đến giờ vẫn chưa mua cái mới.

Vừa nghĩ, cậu liền nhanh nhẹn nhập dãy số của Mạc Vu Tranh.

Bình Minh Không Tàn : Có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi.

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Được được. Tôi lưu lại số điện thoại của cậu đã. Bản ghi âm của Vân Quyển Vân Thư vẫn chưa gửi đến, đợi khi hắn làm xong chúng tôi sẽ lập tức chỉnh sửa hậu kỳ. Không Tàn đại đại, mấy ngày nay cậu cứ nghỉ ngơi đi, vất vả rồi. đáng yêu

:"Ký chủ, ngài lấy số điện thoại của Mạc Vu Tranh sẽ không sao chứ?

"Không sao cả."

:"....." Ngài đương nhiên sẽ không sao rồi. Nó lo chính là lo cho cô gái kia thôi, lúc gọi điện thoại đến không chừng sẽ bị hù chết đấy.

"Đúng rồi, , nam chính ngựa giống ra sao rồi?"

Lúc này Lăng Sơ Nam mới đột nhiên nhớ đến vẫn còn một nhiệm vụ ẩn giấu.

"Thưa ký chủ, bời vì hôm đó ngài báo án, Từ Lệnh Dương trở thành nhân vật hiềm nghi bị bắt lại, bỏ lỡ thời gian gặp được người của Long Tổ. Hôm qua hắn mới được an toàn phóng thích khỏi cục cảnh sát."

báo cáo.

"Hiện tại hẳn là hắn đã vào Long Tổ. Từ ngày hôm qua cho đến hôm nay chỗ xảy ra sự việc không hề có bất kì manh mối đáng ngờ nào, cũng không có camera giám sát, cho nên tui không thi thập được tin tức hữu ích."

Lăng Sơ Nam cũng không trách , mà là đổi đề tài khác.

"Sở Nguyệt Dương đâu?"

"Lúc Từ Lệnh Dương bị bắt đến cục cảnh sát, hắn đã đến thăm, còn muốn giúp Từ Lệnh Dương tìm chứng cứ thoát tội, có điều lại bị nam chính đuổi đi. Hai người đã hoàn toàn tuyệt giao."

Lúc nói đến đây, ngữ khí của có chút hưng phấn.

"Gần đây Sở Nguyệt Dương chuẩn bị xuất ngoại, nhìn tình hình này có lẽ hai người sẽ không còn cơ hội giảng hòa nữa."

Tất cả những chuyện khiến nam chính suy yếu đều làm vui vẻ.

Cốt truyện bên này đã không nhanh không chậm phát triển, Lăng Sơ Nam tạm thời không muốn nhúng tay thêm lần nữa. Khoảng cách đến lúc Từ Lệnh Dương tiến vào di tích cổ thành vẫn còn một năm thời gian, không vội.

Cho nên mặc dù nhiệm vụ lần này nhìn có chút nhiều, nhưng Lăng Sơ Nam lại phá lệ nhàn nhã. Mỗi ngày ngoại trừ ăn chính là ngủ, thường thường trêu chọc Bánh Bao đã hoàn toàn khôi phục, lúc nào cũng tung tăng nhảy nhót một chút, thuận tiện chữa trị vết thương trên chân mình.

Ban đầu, Mạc Vu Tranh còn định trói tên dị năng giả hệ chữa trị ở Long Tổ khiêng đến đây chữa bệnh cho Lăng Sơ Nam, có điều đáng tiếc là đối phương lẫn trốn quá kĩ, chưa từng có cơ hội ra tay. Về sau Lăng Sơ Nam lại tỏ vẻ bản thân có thể tự chữa trị, hơn nữa đồng thời cũng có thể luyện tập dị năng của mình, nghiêm cấm Mạc Vu Tranh không được bắt người lại đây. Cho nên Mạc Vu Tranh liền không nhắc lại nữa.

Có điều, một lần nọ vô tình nghe lén được điện thoại của Mạc Vu Tranh, mới biết đối phương vẫn chưa từ bỏ chuyện này, vẫn sai thuộc hạ cố ý đả thương đồng đội của dị năng giả hệ chữa trị kia, muốn quan sát thử năng lực của đối phương ra sao mới dừng tay.

Một lần chỉ có thể chữa trị vết thương dài bằng bàn tay, hơn nữa miệng vết thương không sâu quá đốt ngón tay, năng lực chữa trị này kém xa Lăng Sơ Nam, khó trách Mạc Vu Tranh lại chướng mắt.

---

Ngày thứ mười một sau khi Lăng Sơ Nam gửi bản ghi âm, đồng thời cũng là trước một ngày hết hạn gửi, Thảm Cỏ Thanh Thanh liền liên hệ với Bạch Tử Thư.

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Vân Thư đại đại, xin hỏi bản ghi âm đại đại đã làm xong chưa? Ngày mai là hạn chót rồi đó.

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Vân Thư đại đại, anh đâu rồi?

Đợi thêm một lúc lâu, phía bên Bạch Vân Thư vẫn chưa trả lời lại, Tô Tử Tĩnh không khỏi có chút sốt ruột. Trước kia cô nghe nói nhân phẩm của Vân Quyển Vân Thư rất tốt mà, tại sao lần này lại không đáng tin như vậy chứ? Trong đoàn ngoại trừ hắn, những người khác đều đã gửi bản ghi âm hết rồi.

Cô cũng là vì tin tưởng nhân phẩm của hắn mới không hối thúc, hiện tại thời gian còn lại chỉ có một ngày, nếu không giao sẽ không kịp phân hậu kỳ. Bộ kịch này đã thông báo với mọi người rồi, ngày phát sóng chính là nửa tháng sau, đến lúc đó khi tuyên truyền sẽ có một đoạn phát sóng trực tiếp của chủ dịch công và chủ dịch thụ, sau đó mới đồng thời công bố bản kịch truyền thanh. Nhưng nếu khi ấy vẫn chưa làm xong phần hậu kỳ, chẳng phải sẽ trở thành trò cười trong giới hay sao.

Càng nghĩ Tô Tử Tĩnh lại càng sốt ruột, lúc nhắn cho Vân Quyển Vân Thư cũng càng ngày càng nhiều dấu chấm than, biểu thị cho tâm tình sốt ruột của mình.

Cuối cùng, lúc cô sắp khủng bố kênh trò chuyện, đối phương đã trả lời lại.

Vân Quyển Vân Thư : Xin lỗi, trong khoảng thời gian này tôi có chút xui xẻo, mấy bản ghi âm đều bị một ít vấn đề làm hỏng, hiện tại đã thu lại lần thứ năm rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn sáng ngày mai tôi sẽ gửi cho cô.

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Đại đại, đã xảy ra chuyện gì?

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Không sao đâu, chỉ cần có thể gửi cho tôi bản ghi âm trong vòng ngày mai là được. Vất vả rồi.

Vân Quyển Vân Thư : Được, vậy tôi tiếp tục đây.

Tô Tử Tĩnh đương nhiên không tin vào lý do này của Bạch Tử Thư, nhưng tính cách của cô từ trước đến nay rất tốt, không thể nói trắng ra được, cho nên bất luận là thế nào cô cũng không tin có một người làm hỏng bản ghi âm năm lần liên tiếp.

Lời nói dối này cũng quá khoa trương rồi.

Từ trước đến này Tô Tử Tĩnh ghét nhất người nói dối, đặc biệt rất ghét những người dùng lời nói dối để chối bỏ trách nhiệm. Cho nên ấn tượng của cô với Bạch Tử Thư vốn dĩ đã xấu lập tức rớt thêm hai phần. Nếu không phải thời gian đã không còn kịp nữa, cô thật sự rất muốn đổi người khác.

Cuối cùng, sáng sớm ngày hôm sau Bạch tử Thư rốt cuộc cũng gửi bản ghi âm cho Tô Tử Tĩnh.

Tô Tử Tĩnh có thói quen trước khi chỉnh sửa sẽ đem bản ghi nghe qua một lần. Không biết là do cô trở nên bắt bẻ hay là vì đối phương mới chọc đến mình, cô trước sau đều thấy giọng nói của Bạch Tử Thư không còn dễ nghe như trước nữa.

Không chỉ như thế, giọng nói của hắn không hề mang theo bao nhiêu cảm tình, chỉ đơn giản là đọc lời kịch.

Tạm được! Tạo cho cô cảm giác ứng phó cho qua.

Xuất phát từ sự chuyên nghiệp, Tô Tử Tĩnh không thể mắng người thẳng mặt, chỉ thở dài một tiếng. Cô đột nhiên cảm thấy, Không Tàn đại đại nhận bộ kịch này đúng là chịu ủy khuất rồi. Tại sao lúc trước cô lại nhất thời ngu muội đi đồng ý cho Bạch Tử Thư nhận vai chủ dịch thụ vậy chứ? Hơn nữa, khó có thể nói chính là khi ấy cô còn cảm thấy giọng nói của Bạch Tử Thư rất thích hợp, hiện tại đã bị hiện thực tạt một gáo nước lạnh.

Bây giờ thời gian nhận bản ghi đã qua, muốn đổi người đương nhiên không thể, cho nên cô chỉ có thể trông cậy vào phần hậu kỳ, hy vọng đủ năng lực biến vụng thành khéo.

Có điều bản thân Tô Tử Tĩnh chính là người trong khâu hậu kỳ, đương nhiên biết muốn làm như thế tốn bao nhiêu công sức. Càng nghĩ Tô Tử Tĩnh càng cảm thấy có lỗi với Không Tàn đại đại.

Lúc này, Lăng Sơ Nam đang vuốt ve Bánh Bao, đột nhiên lại nhìn thấy tin nhắn của Thảm Cỏ Thanh Thanh.

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Không Tàn đại đại, thật sự xin lỗi cậu.

Bình Minh Không Tàn : ?

Thảm Cỏ Thanh Thanh : Đại đại đang online à? Không có gì đâu, không có gì đâu. Tôi đang làm hậu kỳ cho .

Thật ra Tô Tử Tĩnh đã hiểu lầm Bạch Tử Thư rồi. Trong khoảng thời gian này hắn thật sự xui xẻo. Mỗi lần ghi âm xong đều không thể hiểu được làm mất bản ghi, hoặc là máy tính đột nhiên bị hỏng. Thật ra hắn đã ghi âm liên tục năm lần liền rồi, lúc này vẫn có thể kiên nhẫn ghi âm thêm một lần nữa cũng coi như đã hao tổn không ít tâm huyết rồi.

Vì để có thể giao kịp thời hạn, hắn đương nhiên không thể suy xét chất lượng.

---

Sau khi đoàn kịch bừng bừng khí thế tuyên truyền suốt một tháng trời, rốt cuộc cũng đến thời điểm bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Bởi vì Lăng Sơ Nam vẫn luôn không online, hơn nữa Thảm Cỏ Thanh Thanh nhắn tin trên QQ cũng không nhận được trả lời, dưới sự hối thúc lần thứ tám của những người trong đoàn, Tô Tử Tĩnh liền gọi vào dãy số mà Lăng Sơ Nam đưa trước đó.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Tô Tử tĩnh đột nhiên có chút khẩn trương. Không biết giọng nói của Không Tàn đại đại sẽ là loại hình cường thế như Hình Vô Thương hay là đáng yêu như lúc trước đây?

Đang lúc Tô Tử Tĩnh nghĩ đông nghĩ tây, bên kia điện thoại đã kết nói được.

"Ai vậy?"

"Thực xin lỗi, nhầm số."

Tô tử Tĩnh vội vàng ngắt điện thoại, một lúc lâu cảm giác chấn kinh vẫn chưa tan đi. Âm thanh khi nãy quả thực rất đáng sợ a. Cho dù cách một màn hình điện thoại, cho dù chỉ nói mỗi hai chữ, nhưng cô vẫn cảm thấy chân mình đã cứng lại.

Đây tuyệt đối không phải là do cô khoa trương. Từ trước đến nay cô là một người rất mẫn cảm với giọng nói, nghe giọng đoán người đối với cô là chuyện rất đơn giản.

Lúc trước mặc dù giọng nói của Lăng Sơ Nam thay đổi rất lớn, nhưng cô chưa từng hoài nghi đối phương là người khác, bởi vì trong giọng nói của cậu vẫn có một chút điểm tương dồng với trước kia. Nhưng thanh âm hôm nay cô nghe được, thật sự có thể khiến người khác sợ hãi.

Tô Tử Tĩnh bình ổn vài phút, thấy thời gian phát sóng càng ngày càng đến gần rồi, mà Lăng Sơ Nam vẫn chưa online, cho nên cô lại đối chiếu dãy số mà Lăng Sơ Nam gửi qua thêm vài lần, chắc chắc rằng bản thân khi nãy không hề nhập sai, mới hít sâu một hơi, gọi lại một lần nữa.

"Tút.....Tút...."

"Alo?"

Vẫn là giọng nói kia. Cánh tay đang cầm điện thoại của Tô Tử Tĩnh trở nên run rẩy.

"Xin hỏi Bình Minh Không Tàn có ở đó không?"

Đối phương yên lặng một lát, Tô Tử Tĩnh càng ngày càng cảm thấy thấp thỏm, đang lúc cô sắp nhịn không được muốn cúp điện thoại thì đôi phương lên tiếng.

"Tìm em ấy có chuyện gì?"

"Tôi là Thảm Cỏ Thanh Thanh, hôm nay là ngày phát sóng trực tiếp của , giờ tối sẽ bắt đầu, hiện tại đã là giờ rưỡi, cho nên tôi muốn gọi nhắc nhở đại đại một chút, để cậu ấy lên kênh phát sóng trực tiếp đúng giờ."

Tô Tử Tĩnh nhanh chóng nói, sau đó đọc tên kênh đoàn kịch.

"Phiền ngài nói lại với cậu ấy một chút, cảm ơn, hẹn gặp lại."

Nói xong Tô Tử Tĩnh liền ngắt điện thoại.

Mạc Vu Tranh nhìn chăm chăm màn hình điện thoại đã bị ngắt kết nối, quay đầu nhìn về phía Lăng Sơ Nam đang trông mong nhìn mình.

"Bảo bối muốn tham gia phát sóng trực tiếp gì vậy?"

"Là phát sóng trực tiếp kịch truyền thanh, có hứng thú không?"

Lăng Sơ Nam nói xong liền nhấp vào biểu tượng phần mềm, trong máy tính hiện lên giao diện một ứng dụng hội thoại, sau đó đặt một cái tên 'Lúc nóng lúc lạnh'.

Thời gian bắt đầu phát sóng chỉ còn lại ba phút, lúc Lăng Sơ Nam tiến vào kênh phát sóng, Bạch Tử Thư đã có mặt ở đó. Cùng lúc này, Lăng Sơ Nam cũng phát hiện tài khoản của Linh Phong Thính Tuyền.

----

Editor:

Mọi người có bộ truyện nào hay không, mình đọc nhiều quá giờ không có bộ nào để đọc. :

Mn thích đọc kinh dị hong, hôm qua mới đọc xong bộ kinh dị khá hay, hứng thú thì mình hoàn bộ mạt thế bay qua edit luôn. Mn thử vote thể loại xem.

- Kinh dị

- Tu tiên

- Xuyên nhanh

- Khác

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio