Chương
Edit : YuTuyTien
Đường Linh Phong mở mail ra, đầu tiên là ảnh chụp của một tờ giấy, hắn nhíu nhíu mày, tưởng rằng ai đó đã gửi sai địa chỉ, đang muốn tắt đi thì đột nhiên lại nhìn thấy tên của mình.
Đây là giấy xét nghiệm DNA, Đường Linh Phong đọc sơ qua, biết rằng người được xét nghiệm tên là Bạch Nguyên Dục, là một đứa bé hai tháng tuổi.
Ngay tại khoảnh khắc Đường Linh Phong đọc đến dòng kết quả xét nghiệm ở cuối kia, biểu tình nháy mắt ngưng trọng. Hắn tự nhận bản thân chưa từng có quan hệ thân mật với bất kì ai, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một đứa con?
Tiếp theo đó Đường Linh phong nhìn thử ngày xét nghiệm, thời gian là sáu tháng trước. Hắn lập tức nghiêm túc suy nghĩ kĩ lại, sau đó đột nhiên sửng sốt. Khi đó bộ kịch hắn nhận đóng máy, hắn lại không tiện từ chối lời mời của đạo diễn đoàn phim, vừa hay buổi offline tổ chức trong thành phố, cho nên hắn đồng ý. Không ngờ đêm hôm đó hắn lại uống say, sáng hôm sau thức dậy chẳng thể nhớ được chuyện gì cả.
Chẳng lẽ tối hôm đó đã xảy ra chuyện?
Vừa nghĩ như vậy, Đường Linh Phong liền trấn định lại, tiếp tục đọc phần khác trong mail.
Ngoại trừ ảnh chụp giấy xét nghiệm DNA ra, vẫn còn một tệp đính kèm khác nữa. Đường Linh Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn download xuống.
Video là do camera ở nhà quay lại được, cho nên chất lượng hình ảnh không được tốt lắm, có điều âm thanh vẫn rất rõ ràng. Thứ đầu tiên Đường Linh Phong nghe được chính là tiếng khóc tê tâm liệt phế của một đứa bé.
"Ký chủ, chúng ta cứ như vậy đưa tài liệu cho công chính xem, lỡ đâu hắn sinh ra tình cảm với thụ chính, sau đó lại người họ thông đồng với nhau, vậy chẳng lẽ chúng ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao (ý là công cóc ý)? Hơn nữa tỏng cốt truyện, công chính thật sự có hảo cảm với thụ chính mà."
có chút lo lắng.
"Trong cốt truyện, lúc này thụ chính vẫn chưa thổ lộ với công chính mà, hai người họ đã bên nhau đâu."
Lăng Sơ Nam trả lời.
"Đừng lo lắng."
Mặc dù Lăng Sơ Nam đã nói như vậy, nhưng vẫn cảm thấy có chút nguy hiểm, nó còn định nói cái gì đó, thì Lăng Sơ Nam đã đem lực chú ý dời lên người Mạc Vu Tranh, cho nên nó đành phải quay sang quan sát Đường Linh Phong.
Lúc này Đường Linh Phong đã xem hết video, vẻ mặt hiện tại của hắn vô cùng khó coi.
Mấy video đó mặc dù không được rõ ràng cho lắm, nhưng nội dung bên trong có thể nói không hề khó hiểu. Sau khi xem giấy xét nghiệm DNA, mặc dù Đường Linh Phong vẫn còn cảm thấy hư ảo về sự tồn tại của đứa bé kia, nhưng lúc xem video hắn chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.
Cho dù đứa bé kia là con của ai đi nữa, đánh con nít như vậy vẫn không thể tha thứ. Sau khi xác nhận người trong đoạn video thật sự chính là Bạch Tử Thư, Đương Linh Phong liền hít một ngụm khí lạnh.
Thật ra, từ trước đến nay ấn tượng của Đường Linh Phong về Bạch Tử Thư cũng không tệ lắm, mặc dù đối phương thường xuyên chỉ gây trở ngại chứ không giúp ích được gì, nhưng ít nhất thì là một người tốt.
Không ngờ đối phương lại tàn nhẫn đến như vậy.
Đường Linh phong lập tức cầm lấy điện thoại. Cho dù như thế nào đi nữa, hắn cũng muốn xác nhận thử đứa bé kia thật sự có phải là con của hắn hay không.
Nhìn thấy cuộc gọi đến của Đường Linh phong, Bạch Tử Thư có chút kinh ngạc, sau đó tỏng mắt toàn là vui mừng. Trước đây, hầu như đều là hắn chủ động tìm đến Đường Linh Phong, nhưng hôm nay Đường Linh Phong lại chủ động gọi điện thoại cho hắn. Đây có phải đang đại biểu cho việc đối phương đã có chút tình cảm với hắn không?
Vừa nghĩ như vậy, Bạch Tử Thư liền vui vẻ nhận điện thoại.
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com YuTuyTien
"Ký chủ, công chính gọi điện thoại cho thụ chính." tiếp tục mách lẻo.
"Ồ? Ta còn cho rằng, hắn ít nhất sẽ gọi cho những người trong đoàn kịch trước kia để dò hỏi trước chứ."
"Vậy chuyện này là tốt hay không tốt đây?"
không quá chắc chắn dò hỏi. Kể từ khi chỉ số thông minh của nó bị đả kích, nó càng ngày càng không có tự tin.
"Đương nhiên là tốt rồi. Ngươi không cần phải quan sát nữa đâu."
Lăng Sơ Nam nói tiếp.
"Không quá mười phút nữa giá trị nghịch tập sẽ tăng thôi."
Lăng Sơ Nam ôm máy tính, đăng một bài viết trên diễn đàn.
Chủ đề của bài viết chính là " - Hãy để Ông Tổ Vạch Mặt nói về người dùng thủy quân chèn ép tân nhân ---- Vân Quyển Vân Thư!"
Lăng Sơ Nam fake địa chỉ ip chuyển sang ip của một tiệm net của tỉnh bên cạnh, để người khác có muốn tra cũng không tra được lên đầu cậu.
So với cách chơi đùa nhử mồi như của Bạch Tử Thư, Lăng Sơ Nam tương đối thích mấy cách đơn giản mà thô bạo hơn, cho nên cậu trực tiếp trình bày về sự tích huy hoàng của Vân Quyển Vân Thư ngay lầu .
[Có lẽ mọi người đều quen với cái tên Vân Quyển Vân Thư này rồi, tham gia võng phối gần ba năm, là một đại thần danh xứng với thực, trước đây chưa từng có vết đen nào cả, có thể nói chính là một dòng nước trong sạch trong giới. Được rồi, nhiều lời cũng vô ích, sau đây tui sẽ kể lại sự tích huy hoàng của vị đại thần này cho mọi người nghe nhá.]
[Thật ra Vân Quyển Vân Thư lúc mới xuất đạo đã từng cố ý muốn ôm đùi đại thần. Aizz, thôi chuyện cũ không nhắc đến nữa, hiện tại chúng ta vào chủ đề chính nào. Vì sao Ông tổ Vạch Mặt lại nói Vân Quyển Vân Thư chèn ép người mới? Nếu nhắc đến bài viết gần đây nhất có lẽ mọi người cũng đoán được, chính là chuyện về Lúc nóng lúc lạnh.]
[Có lẽ mọi người vẫn chưa biết, một đoạn thời gian sau khi Lúc nóng lúc lạnh đã được xác nhận làm chủ dịch công trong rồi thì Vân Quyển Vân Thư mới đến hỏi ý cho vị đại thần nào đó thử giọng. Sau khi nhận được đáp án phủ định còn trong ngoài đe dọa và dụ dỗ đạo diễn đoàn kịch, nếu những ai có tham gia buổi phát sóng trực tiếp hôm đó cũng nhận ra tình huống khi ấy có bao nhiêu xấu hổ. Hơn nữa, càng khiến cho Ông Tổ Vạch Mặt cảm thấy đáng sợ chính là, việc tuyển chọn chủ dịch cho chỉ có tổ đạo diễn và người trong đoàn cv biết mà thôi, không ngờ chuyện Lúc nóng lúc lạnh và vị đại thần nào đó cạnh tranh chủ dịch lại bị lộ ra ngoài.]
[Về chuyện này, trong bài viết của Thảm Cỏ Thanh Thanh cũng đã có nói, cho nên chắc hẳn mọi người đều đoán được nhân vật chính là ai. Tiếp theo đây chúng ta sẽ nói đến việc tại sao bài viết 'Lúc nóng lúc lạnh và đại gia tuyệt đối là chân ái' lại bẻ hướng sang việc Lúc nóng lúc lạnh bị đại gia bao dưỡng. Vừa hay tôi có một người bạn làm bên kỹ thuật, dưới đây chính là chứng cứ.]
Lăng Sơ Nam dứt khoát đem toàn bộ ip mà Bạch Tử Thư dùng, mua thủy quân, và cả hình ảnh những ip đã bình luận trong bài viết đăng lên một lần. Cuối cùng còn bổ sung thêm hình ảnh bài viết của Bạch Tử Thư và Thảm Cỏ Thanh Thanh khi chia sẻ bài viết của cậu.
Lúc này vừa hay là lúc weibo có lượng truy cập rất cao, bài viết của Lăng Sơ Nam vừa đăng lên liền được vô số người chú ý. Những quần chúng ăn dưa vừa nhìn thấy lập tức sôi nổi lên.
Năm phút sau, Lăng Sơ Nam liền f bài viết. (kiểu reload để xem thông báo mới nhất ý.)
Lầu : Bài viết vẫn chưa xem, có điều thấy tựa có , đoán rằng nhất định sẽ nổi, cho nên lưu lại cái tên trước.
Lầu : Người anh em gian xảo nhỉ, ăn dưa với lầu trên.
.......
Lầu : Chứng cứ của chủ bài viết đều đầy đủ hết, không ngờ Vân Quyển Vân Thư lại là loại người này. Trước kia tôi còn nghe vào bộ kịch của hắn đấy. Có điều tôi đến từ mấy vụ chiến đấu trên weibo, xác nhận lực chiến của Vân Thư là max level, trước tiên tặng cho chủ bài viết một cái nắp nồi.
Lầu : Vân Quyển Vân Thư cả đời làm chuyện xấu, còn tự cho rằng bản thân nhận được mấy bộ kịch đã thành đại thần. Tui cảm thấy giọng của Lúc nóng lúc lạnh còn hay hơn cả hắn. Không tự nhìn lại xem bản thân đã biểu hiện như thế nào trong đi, chả khác gì tượng đá cứng nhắc. nếu không phải nhờ đại đại Lúc nóng lúc lạnh công âm, bộ kịch này nhất định sẽ không nghe nổi phút.
Lầu : Tại sao mấy người lại nói Vân Quyển Vân Thư đại đại như vậy? Mấy người có biết anh ấy đã nổ lực bao nhiêu không?
Lầu : Lầu trên là thủy quân, đã giám định xong.
......
Lầu : Fans của đại đại Lúc nóng lúc lạnh đến chi viện đây. Nghe nói có mấy con bò ức hiếp đại đại nhà chúng tôi.
"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
"Ký...ký chủ, đây là chuyện gì vậy?"
còn đang vô cùng chăm chú quan sát công chính gọi điện cho thụ chính như thế nào, đột nhiên hoàn hồn. Hai người bên kia còn chưa gọi điện thoại xong đâu, vẫn chưa tiến đến giai đoạn cao trào nữa kìa, theo lý mà nói giá trị nghịch tập sẽ không tang lên mới đúng chứ. Sau đó, mới chú ý đến nội dung trên màn hình máy tính của Lăng Sơ Nam, nháy mắt hiểu ra.
"Ký chủ, ngài quá tuyệt vời!"
Ký chủ nhà nó quá gian xảo, không ngờ lại lựa lúc này để ra tay.
càng ngày càng sùng bái Lăng Sơ Nam, nó hoàn toàn không nghĩ đến việc này. Có thể nói, cái tài khoản Vân Quyển Vân Thư này chính là rang buộc quan trọng nhất của thụ chính, nếu nó bị hủy hoại, tỷ lệ hai nhân vật chính ở bên nhau sẽ hạ thấp xuống rất nhiều, mà Lăng Sơ Nam lại lựa chọn thời điểm ra tay hợp lý, đúng ngay vào lúc bọn họ đang phát sinh mâu thuẫn với nhau, dựa theo tính cách của Bạch Tử Thư, trước khi giải quyết xong với công chính, hắn nhất định sẽ không quan tâm đến chuyện khác. Cho nên đợi đến khi hắn nhận ra mọi chuyện, cái tài khoản Vân Quyển Vân Thư này chỉ sợ đã bị bôi đen trầm trọng.
Từ trước đến nay Bạch Tử Thư luôn luôn kiêu ngạo, hiển nhiên sẽ không dung đến tài khoản này nữa.
"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
"Ký chủ, công chính nén giận dò hỏi thụ chính vấn đề về đứa bé kia, thụ chính liền thuận thế thổ lộ tình cảm và nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Công chính không hề tiếp nhận thổ lộ của thụ chính, mà quyết định ngày mai mang đứa bé đi xét nghiệm DNA lần nữa."
báo cáo.
"Tui thấy biểu tình của thụ chính có vẻ rất cao hứng, hình như hắn đang cho rằng ngày mai sẽ có thể ở bên nhau với công chính."
Bạch Tử Thư cúp điện thoại, biểu tình hoàn toàn là vui mừng, hắn xoay người đi đến chiếc nôi đầu giường, có điều bên trong trống rỗng mới đột nhiên giật mình. Tiếp theo đó hắn mới nhớ ra rằng, một tiếng trước, hắn đã vứt chiếc ly đập vào đầu đứa bé, cho nên đã đưa nó cho bác sĩ tại gia kiểm tra rồi.
Nhớ đến đây, Bạch Tử Thư không khỏi hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch gọi điện thoại cho bác sĩ, có điều tiếng chuông vang lên một lúc lâu mà không ai bắt máy, tâm tình Bạch Tử Thư càng ngày càng hạ xuống. Có điều lần thứ hai hắn gọi đến cuối cùng cũng có người bắt máy.
"Bác sĩ Bạch, đứa bé thế nào rồi?"
"Không có gì nghiêm trọng. Có điều miệng vết thương trên trán hơi dài, phải khâu tám mũi. Tôi nói này Bạch thiếu gia, cậu rốt cuộc đã trông coi đứa bé này... được rồi, đứa nhỏ chỉ mới tám tháng tuổi thôi, nếu như cậu không muốn chăm, thì không phải trong nhà có rất nhiều người hầu hay sao? Để cho bọn họ trông đứa bé đi. Lần trước cậu tự trông coi đứa bé, vết thương còn chưa có khỏi hẳn đâu, nếu lại xảy ra chuyện gì một lần nữa, chỉ sợ sau này thể chất của đứa bé sẽ không tốt lên nổi."
"Biết rồi, sau này tôi sẽ không như thế nữa. Bác sĩ, lát nữa ông đưa đứa nhỏ về đây là được."
"Cậu.... Được rồi."
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com YuTuyTien
Lăng Sơ Nam chậm rãi khép máy tính lại, ngáp một cái.
"Bảo bối mệt rồi?'
Mạc Vu Tranh đang xử lý công việc phía bên kia nhanh chóng phản ứng trước.
"Không còn sớm nữa, để cậu đưa cháu đi nghỉ ngơi, thiếu giấc sẽ không tốt cho cơ thể."
"Dạ."
Lăng Sơ Nam gật đầu, sau đó duỗi tay ra.
Mạc Vu Tranh vô cùng tự nhiên bế Lăng Sơ Nam lên, đưa đến căn phòng bên cạnh, đắp chăn cho cậu thật kỹ, đang định xoay người rời đi thì tay áo bị kéo lại.
"Có chuyện gì vậy bảo bối?"
"Cháu muốn đi tắm."
Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt nhìn Mạc Vu Tranh, cơ thể người đàn ông nào đó phút chốc cứng đờ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, có một loại cảm giác quả nhiên là như thế. Cuối cùng sau một năm, ký chủ đã nhịn không được muốn khai trai.
Nên nhớ, kể từ sau khi xuất viện, Mạc Vu Tranh thường xuyên tắm rửa cho Lăng Sơ Nam, hơn nữa lần nào cũng bị trêu chọc đến nỗi hỏa khí đầy mình, ngược lại, toàn bộ quá trình Lăng Sơ Nam đều xem như 'không nhìn thấy gì', cuối cùng đương nhiên là không xảy ra việc gì cả.
Dùng cách nói của Lăng Sơ Nam thì là, để cho y thử cảm giác nhẫn nại mà thôi. Không nói thì cũng đoán ra được, hơn phân nữa nguyên nhân là vì lúc trước ở bệnh viện, Mạc Vu Tranh đến quá muộn, cho nên ký chủ mang thù nhà nó mới dung cách này để trả đũa.
Hiện tại, dị năng của ký chủ đã sắp đến cấp hai, chân rất nhanh cũng sẽ khỏi hẳn, đương nhiên ngài ấy sẽ không buông tha cho cơ hội này.
Bây giờ đối với những mặt khác của Lăng Sơ Nam có thể không hiểu nổi, nhưng riêng điểm này nó có thể cam đoan, có điều vẫn còn một vài điểm cần lo lắng.
"Ký chủ, hiện tại chân của ngài vẫn chưa thể cử động, làm thế nào...."
"Gần đây y có vẻ đã học được rất nhiều kinh nghiệm về phương diện này."
Lăng Sơ Nam không thèm để bụng.
".....Chuyện này làm sao ngài biết được?"
"Lịch sử tìm kiếm trên máy của y."
Lăng Sơ Nam cười một cách bí hiểm.
"....." Đến cái này mà cũng nhìn thấy được, nó còn gì để nói nữa đây?
---
Chương
Edit : YuTuyTien
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam tỉnh lại, cậu nhìn trần nhà, biểu tình có chút phức tạp.
"Ký chủ, ngài làm sao vậy?"
Nhìn bộ dạng sy tư của ký chủ, có chút thấp thỏm.
"Ta có chút hối hận."
Lăng Sơ Nam nói.
"Tại....Tại sao vậy?"
"Nếu ta sớm biết vận động cơ thể còn có thể tăng cấp bậc dị năng, ta cần gì phải kéo dài lâu đến như vậy chứ?"
Nói xong Lăng Sơ Nam thở dài.
"Sơ suất rồi."
"...."
Trải qua một đêm, dị năng của Lăng Sơ Nam trực tiếp phá tan rào cản cấp một đỉnh phong, xông thẳng lên cấp hai trung kỳ. So với tốc độ thăng cấp trước kia có thể nói là thần tốc.
Lúc Mạc Vu Tranh bưng bữa sáng tình yêu vào phòng ngủ, Lăng Sơ Nam đang đứng ở trước gương, Bánh Bao vô cùng hung phấn chạy loanh quanh chân cậu, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, có vẻ phá lệ hài hòa.
"Ký chủ, Mạc Vu Tranh đến."
Nhìn người đàn ông nọ sững sờ đứng ở trước cửa, thiện ý nhắc nhở.
"Ta biết."
Lăng Sơ Nam vẫn không chớp mắt nhìn chăm chăm bộ dạng của bản thân trong gương.
"Rốt cuộc ngài đang nhìn gì vậy?"
Lăng Sơ Nam :"Ngươi có cảm thấy, ta của hiện tại so với bộ dạng lúc vừa mới đến đây khác nhau không?"
cẩn thận quan sát hình dáng của cơ thể Lăng Sơ Nam, gương mặt mỹ lệ, mắt to tròn, môi hồng răng trắng, ngoại trừ....
"Béo hơn."
"....., lá gan của ngươi to ra rồi?"
Lăng Sơ Nam đen mặt.
"Khụ khụ, thực xin lỗi ký chủ."
nhanh chóng sửa lời.
"Tui thật sự không nhìn ra điểm khác biệt."
"Nhãn lực của ngươi càng ngày càng kém, vậy mà không nhìn ra ta càng ngày càng đẹp."
bị làm cho nghẹn một họng:"...."
Nó tốt nhất vẫn không nên trêu chọc ký chủ.
Lăng Sơ Nam vẫn không nói cho một điều, cơ thể này càng ngày càng trở nên giống với bộ dạng vốn có của cậu, có điều dùng từ càng ngày càng đẹp vẫn không hề sai.
Lăng Sơ Nam liếc mắt nhìn bản thân trong gương một lần nữa, mới quay đầu nhìn về phía Mạc Vu Tranh.
"Cậu."
"Bảo...bảo bối."
Mạc Vu Tranh vẫn chưa phản ứng lại kịp.
"Đồ ăn sắp đổ rồi."
Lăng Sơ Nam nhắc nhở. Lần trước lúc đôi mắt của cậu hồi phục, biểu tình của y hình như cũng là như vầy.
Còn chưa nhớ lại kỹ, Lăng Sơ Nam đã nhận được một cái ôm vô cùng chặt, tiếp theo đó chính là nụ hôn mãnh liệt.
nhìn hai người sắp sửa củi khô bốc lửa, lập tức liền cảm thấy bản thân sống không còn gì luyến tiếc nữa.
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com YuTuyTien
Mà bên kia, Bạch Tử Thư tay chân cứng đờ ôm đứa nhỏ đứng ở cửa chờ Đường Linh Phong đến. Kể từ khi hắn sinh đứa nhỏ này ra, trên cơ bản chưa từng bế nó qua một lần nào, chủ yếu là bởi vì mỗi lần hắn ôm nó, đứa nhỏ đều sẽ khóc, thật sự khiến người khác chán ghét.
Đường Linh Phong kêu tài xế dừng xe lại, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy đứa nhỏ trong ngực Bạch Tử Thư, đồng thời cũng nhận ra bộ dáng cứng đờ khi ôm đứa bé của Bạch Tử Thư. Hắn nhíu nhíu mày, xuống xe liền nhanh chóng đi đến chỗ Bạch Tử Thư.
Bạch Tử Thư nở một nụ cười với Đường Linh Phong, bước vài bước đến trước mặt hắn.
"Linh Phong, anh đến rồi."
Có lẽ là bời vì động tác khi nãy của Bạch Tử Thư, đứa nhỏ trong tay hắn vừa nãy chỉ mới nhăn mặt, hiện tại liền bật khóc thành tiếng. Bạch Tử Thư luống cuống tay chân vỗ vỗ lưng nó, sau đó ngượng ngùng cười cười với Đường Linh Phong.
"Xin lỗi, đứa nhỏ này có chút sợ người lạ."
Đường Linh Phong không hề để tâm đến lời nói của Bạch Tử Thư, vươn tay ra.
"Để tôi ôm đứa bé."
"Hả? Nó..."
Bạch Tử Thư còn đang muốn từ chối, nhưng nhìn đến biểu tình của đối phương, lập tức không nói được lời nào nữa, không tử chủ đưa đứa bé qua.
Đường Linh Phong đã từng giúp một người bạn bế em bé, tư thế so với Bạch Tử Thư còn chuẩn hơn nhiều, buồn cười chính là đứa nhỏ vừa nãy vẫn còn đang oa oa khóc lớn, hiện tại vừa được Đường Linh Phong ôm liền im bặt, mở to đôi mắt đen láy nhìn chăm chăm hắn, tay nhỏ còn thuận thế nắm lấy ngón trỏ của Đường Linh Phong.
Tâm Đường Linh Phong lập tức mềm mại xuống, đây là con trai của hắn.
Thấy hình ảnh hai cha con hòa hợp như vậy, trên mặt Bạch Tử Thư không khỏi hiện lên vài phần ý cười.
Lúc này, Đường Linh Phong mới chú ý đến miếng bang gạc trên trán đứa nhỏ.
"Vết thương này từ đâu mà có?"
"Tối hôm qua em để con ở trên giường chơi một mình, trong lúc nhất thời không để ý, con đã ngã từ trên giường xuống."
Biểu tình Bạch Tử Thư trở nên vô cùng áy náy.
"Vậy sao?"
Đường Linh Phong duỗi tay chơi với đứa nhỏ, có chút không để tâm hỏi lại.
Trong lòng Bạch Tử Thư lộp bộp một tiếng, câu hỏi này của Đường Linh Phong rốt cuộc là có ý gì, có điều vẫn theo lời nói của hắn mà tiếp lời.
"Đúng vậy, tối qua còn dọa em một trận, cũng may bác sĩ nói chỉ là vết thương ngoài da, nếu không em cũng không biết phải làm sao mới tốt."
"Ờ."
Đường Linh Phong gật đầu.
"Đi thôi."
Bạch Tử Thư hai tay trống không đi theo phía sau Đường Linh Phong đột nhiên có chút bất an. Không biết có phải là do ảo giác của hắn hay không, hắn cứ cảm thấy thái độ của Đường Linh Phong với hắn có chút lãnh đạm.
Không, không phải! Nhất định là do hiện tại Đường Linh Phong vẫn chưa chắc chắn đây có phải là con của anh ấy hay không thôi. Sau khi anh ấy đã biết, nhất định anh ấy sẽ đối xử khác với hắn mà thôi.
Vừa nghĩ như vậy, Bạch Tử Thư liền tự tin lên rất nhiều. Sau khi lên xe còn vô cùng tự nhiên ngồi bên cạnh Đường Linh Phong.
"Hay là để em ôm con cho."
"Không có gì đâu, tôi tự ôm được."
Ngón tay Đường Linh Phong nhẹ nhàng mơn trón băng gạc trên trán đứa nhỏ, ánh mắt xẹt qua một đạo lạnh lẽo. Có điều lấy giáo dưỡng của hắn, vẫn chưa thể bộc phát ra ngoài.
Bạch Tử Thư hoàn toàn không ý thức được khác thường của người bên cạnh, một lòng mơ tưởng đến cuộc sống tốt đẹp sau khi cha con bọn họ nhận nhau.
Mấy tiếng sau, khi nhận được giấy xét nghiệm, một lần nữa nhìn thấy dòng chữ có quan hệ huyết thống, vẻ mặt Bạch Tử Thư đầy mong chờ nhìn về phía Đường Linh Phong, ánh mắt tràn ngập suиɠ sướиɠ.
Đường Linh phong cầm tờ giấy xét nghiệm nhìn lại một lần nữa, sau đó ôm đứa nhỏ quay người đi.
"Linh Phong? Linh Phong? Làm sao vậy?"
Bạch Tử Thư vội vàng đuổi theo, một bên chạy một bên hỏi.
Sắp ra khỏi bệnh viện, Đường Linh Phong mới dừng chân lại, một bên hắn ôm đứa nhỏ, một bên hung hăng hất cánh tay Bạch Tử Thư ra, giơ tay lên, cuối cùng khi bàn tay của hắn cách mặt Bạch Tử Thư chỉ ba centimet, lực đạo của bàn tay thậm chỉ còn đem tóc mái trên trán Bạch Tử Thư đều xốc lên.
Sắc mặt Bạch Tử Thư trở nên trắng bệch, dường như hoàn toàn không ý thực được Đường Linh Phong sẽ làm ra hành động như vậy, sau đó hắn rốt cuộc cũng ý thức lại được, nhanh chóng lùi lại một bước.
"Linh... Linh Phong, anh định làm gì?"
Đường Linh Phong thu hồi cánh tay lại, lạnh lùng nhìn Bạch Tử Thư.
"Cậu làm chuyện gì chính cậu tự rõ rang. Nếu đây là con của tôi, tôi đương nhiên có quyền nuôi nó. Tôi thấy có vẻ cậu không thích nó, cho nên tôi sẽ mang nó theo."
"Em... em đâu có không thích con đâu ạ?"
Bạch Tử Thư cãi cọ nói.
"Nếu cậu thương nó, vậy tại sao ngay cả cách bế con cậu cũng không biết được?"
Vẻ mặt Đường Linh Phong không có chút biểu tình.
"Bình thường lúc ở nhà đều là do người hầu bế...."
"Vậy vết thương trên trán đứa nhỏ rốt cuộc là do đâu mà ra?"
"Em...em...."
Nhìn Đường Linh Phong không hề quay đầu lại mà rời đi, vẻ mặt Bạch Tử Thư đầy mờ mịt. Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào?
"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
tận chức trách báo cáo. Nó vỗn dĩ đang định tường thuật lại toàn bộ sự việc giữa công chính và thụ chính một cách sinh động, nhưng đột nhiên nó phát hiện ra ký chủ vẫn chưa làm xong việc cấm thiếu nhi, cho nên liền trầm mặc xuống.
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com YuTuyTien
Bạch Tử Thư thất hồn lạc phách về đến nhà, vừa lúc gặp được cha Bạch và mẹ Bạch lâu lâu mới về nhà một lần.
"Tử Thư, trễ như vậy mới về nhà sao?"
Mẹ Bạch động tác ưu nhã uống trà, sau đó nhìn về phía sau Bạch Tử Thư.
"Nghe nói con ra ngoài với nhóc con, sao bây giờ chỉ có mình con quay về?"
Mặc dù mẹ Bạch mấy tháng mới về nhà một lần, nhưng cứ mỗi khi về đến đều phải ôm nhóc con mới được, lần này trở lại không thấy được nhóc con, cảm giác có chút không quen.
Bạch Tử Thư chần chờ trong chốc lát, sau đó mới mở miệng.
"Mẹ...."
Mẹ Bạch đầy nghi hoặc :"Ừ?"
"Không....không có gì đâu. Nhóc con được ba của nó đưa về rồi, vừa nãy con mới dẫn nó đi."
Bạch Tử Thư miễn cưỡng nở nụ cười.
"Con lên phòng trước đây."
"Cái đứa nhỏ này." Mẹ Bạch giận dỗi.
"Đều đã lớn rồi, quản không được nữa."
Cha Bạch nói, sau đó ông mới đột nhiên ngẩng đầu khỏi tờ báo trong tay.
"Gần đây chúng ta có nhiều thời gian, hay là đón đứa út về chăm sóc đi."
Nhắc đến Lăng Sơ Nam, sắc mặt mẹ Bạch nháy mắt trắng bệch, bà nói.
"Gần đây tôi có gọi điện đến, có điều đều do người kia nhận. Hình như y rất thích đứa út, tôi sợ y không chịu trả người."
"Cho dù có như thế nào thì hai người cũng từng có tình nghĩa chị em với nhau, chuyện quá khứ đã qua cứ cho qua đi. Nếu hiểu lầm lúc tước đã tháo gỡ rồi, cũng nên bắt tay làm hòa đi chứ."
Cha Bạch trấn an nói.
"Không thì như thế này, để tôi gọi điện cho đứa út, hỏi xem nó có muốn về nhà không. Nếu không muốn thì thôi, có được không?"
"Được, được."
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đnag tắt máy."
Giọng nữ máy móc truyền đến từ điện thoại, cha Bạch nhíu nhíu mày.
"Tắt máy rồi? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
"Chúng ta đi xem thử?"
---
"Ký chủ, lúc nãy cha Bạch có gọi điện thoại đến, hiện tại ba Bạch và mẹ Bạch đang chuẩn bị chạy đến chỗ này, hình như là muốn đón ngài trở về nhà để chăm sóc."
báo cáo lại cho Lăng Sơ Nam sau khi cậu cuối cùng cũng xong hiệp hai.
"Ồ?"
Lăng Sơ Nam liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đã tắt máy trên tủ đầu giường.
"Lương tâm bọn họ bộc phát rồi?"
Đối với cha Bạch và mẹ Bạch này, Lăng Sơ Nam thật sự không tìm được từ ngữ nào để nói về bọn họ.
Lúc con trai của mình nằm trong phòng chăm sóc đặt biệt lại mặc kệ, nằm viện mấy tháng cũng chỉ ghé thăm một chút, cuối cùng xuất viện một năm trời thậm chí chẳng quan tâm, chỉ gọi điện qua loa hỏi thăm. Hiện tại đã trôi qua một năm trời, bọn họ mới ý thức được cần phải chăm sóc cho cậu. Lăng Sơ Nam cảm thán nói.
"Bọn họ quan tâm ta như vậy, đợi lát nữa khi bọn họ đến ta có nên giống Bạch Tử Mộc cảm động đến nỗi khóc lóc thảm thiết không?"
"....."
Cuối cùng, cha Bạch và mẹ Bạch ngay cả mặt Lăng Sơ Nam cũng không nhìn được đã bị Mạc Vu Tranh cự tuyệt ngoài cửa. Mà buồn cười nhất chính là, hai người bọn họ lúc nãy còn tràn đầy tin tưởng muốn đón Lăng Sơ Nam trở về, hiện tại chỉ vừa mới nhìn thấy Mạc Vu Tranh, thậm chí người ta còn chưa mở lời nói nặng câu nào đã tự động chạy về nhà, hơn nữa còn là dáng vẻ chạy trối chết.
"Vốn dĩ ta còn định ra ngoài gặp mặt bọn họ nếu bọn họ ở lại them vài phút nữa."
Biểu tình của Lăng Sơ Nam có chút tiếc nuối.
"Thì ra đây là người nhà của Bạch tử Mộc."
Nói xong liền thở dài.
", đem tư liệu nhận được ở thế giới này đưa cho cha Bạch xem."
"Vâng, ký chủ."
Lần này ký chủ thật sự muốn đùa chết Bạch tử Thư mà a, cảm thán nghĩ. Mặc dù trong cốt truyện gốc không miêu tả về cha Bạch và mẹ Bạch nhiều cho lắm, nhưng có một chuyện lại miêu tả rất rõ ràng chính là bọn họ đối với tất cả những sự việc kỳ lạ đều chán ghét đến cùng cực, trong đó đương nhiên cũng bao gồm việc đàn ông sinh con. Huống chi Bạch Tử Thư đã từng có ý đồ muốn gϊếŧ chết Bạch Tử Mộc, còn xem chút nữa đã thành công, chứng cứ đều rất rõ ràng, hoàn toàn có thể tố cáo tội danh gϊếŧ người chưa thành cho hắn.
---
Bạch Tử Thư còn chưa nhận ra ngày tận thế của mình đã đến. Hắn cầm điện thoại, rối rắm không biết nên giải thích cho Đường Linh Phong như thế nào.
---
Chương
Edit : YuTuyTien
Điện thoại được kết nối, Bạch Tử Thư vội vàng mở miệng.
"Linh Phong, anh nghe em giải thích, sự tình không phải như anh nghĩ đâu, bảo bảo thật sự là...."
"Thực sự là tự mình ngã khỏi giường bị thương?"
Âm thanh lạnh lẽo của Đường Linh Phong từ bên kia điện thoại truyền đến, Bạch Tử Thư rung mình một cái, có điều vẫn tiếp tục nói.
"Đúng vậy, bảo mẫu nhà em có thể làm chứng cho em."
Bạch Tử Thư vẫn hạ quyết tâm chất cũng không thừa nhận là do bản thân làm, hơn nữa Đường Linh Phong làm sao có thể biết được chân tướng chứ.
"Ồ, tôi cho cậu xem cái này, cậu nhìn thử đi."
Kế đó Đường Linh Phong liền cúp điện thoại.
Bạch Tử Thư đầy nghi hoặc nhấn mở mail, bên trong kèm theo hai video, đột nhiên có chút bất an, vội vàng tải xuống mở ra xem. Bên trong là hình ảnh bản thân hắn từng đánh đứa nhỏ, tiếng khóc tê tâm liệt phế của đứa nhỏ truyền vào trong tai hắn.
Cơ thể Bạch Tử Thư mềm oặt, lập tức ngã nhoài ra sau chiếc ghế dựa.
Tại sao lại như vậy được? Đường Linh Phong làm sao có thể lấy được video này? Nhà hắn làm gì có gắn camera, sao có thể bị người khác quay lại được?
Vừa nghĩ như vậy, Bạch Tử Thư liền thẳng người lên, cẩn thận quan sát lại hình ảnh bên trong video, muốn tìm ra điểm cắt ghép bên trong. Có điều mãi đến khi video kết thúc, hình ảnh bên trong đều hoàn toàn trùng khớp với trí nhớ của hắn.
Mãi một lúc lâu, Bạch Tử Thư mới trấn định lại được. Nhà hắn không hề có camera, video này nhìn là biết xảy ra trong phòng hắn, Đường Linh Phong thông minh như vậy, chỉ cần hắn nói chuyện này rõ ràng với anh ấy, video chỉ là do người khác bịa đặt muốn hãm hại hắn, lấy tình nghĩa bấy lâu nay giữa hắn và Đường Linh Phong, anh ấy nhất định sẽ tin tưởng hắn thôi.
Đang lúc Bạch Tử Thư định gọi điện thoại cho Đường Linh phong lần nữa, cửa đột nhiên bị gõ vang.
"Đại thiếu gia, lão gia tìm cậu."
Bạch Tử Thư buông điện thoại, mở cửa, biểu tình có chút nghi hoặc.
"Cha có nói kêu tôi đến là vì chuyện gì không?"
"Không có, ông ấy chỉ nói chờ cậu ở thư phòng."
Người hầu trả lời.
"Được rồi, lát nữa tôi sẽ qua."
Bạch Tử Thư đưa mắt nhìn điện thoại, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại trước.
Người hầu thấy hắn chưa đi, biểu tình có chút sốt ruột.
"Đại thiếu gia, cậu... bây giờ tốt nhất cậu nên qua đó đi, lão gia hình như đang rất tức giận."
"Tức giận?"
Bahcj Tử Thư có chút khó hiểu.
"Vậy được rồi, tôi qua đó liền."
Đứng trước thư phòng, Bạch Tử Thư gõ gõ cửa.
"Cha, cha tìm con có chuyện gì không?"
"Vào đi."
Giọng nói của cha Bạch truyền ra từ bên trong phòng, vô cùng trầm thấp, nghe không rõ vui buồn.
Bạch Tử Thư đẩy cửa bước vào, vừa mới cẩn thận đóng cửa lại, còn chưa kịp vấn an cha Bạch, đã bị một chiếc ly trực tiếp đập mạnh vào trán.
Cha Bạch ném vô cùng mạnh tay, trán của Bạch Tử Thư nháy mắt đã sưng lên một cục to, lúc này hắn đang vô cùng hoang mang, đầu óc trống rỗng không rõ.
"Ch...Cha?"
Cha Bạch ngồi ở phía sau bàn làm việc, trước mặt đặt một sấp giấy A, sắc mặt ông tối đen, có điều vẫn chưa lập tức phát tác.
"Mày đã biết sai chưa?"
"Gì cơ?"
Đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, Bạch Tử Thư có chút phát ngốc.
"Con đã làm sai cái gì sao?"
"Mày!"
Nhìn vẻ mặt vô tội của Bạch Tử Thư, sắc mặt cha Bạch trở nên càng đen kịt, hiển nhiên đã bị chọc giận vô cùng, ông đỡ lưng ghế hổn hển thở gấp mấy tiếng.
"Cái thằng mất dạy này! Từ trước đến nay tao luôn nghĩ rằng mày là đứa con ngoan, không ngờ mày lại ác độc đến như vậy."
Bạch Tử Thư không ngờ rằng cha Bạch lại nói như vậy, hắn nhăn mi ôm cái trán sưng đỏ, lớn tiếng cãi lại.
"Cha dựa vào cái gì lại nói con như vậy?"
"Dựa vào cái gì à?"
Cha Bạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt Bạch Tử Thư, hừ lạnh một tiếng, đem sấp giấy A trước mặt đều vứt sang chỗ hắn.
"Mày thử nhìn xem, rốt cuộc tao dựa vào cái gì để nói."
Sấp tài liệu vô cùng dày mạnh bạo đập vào người Bạch Tử Thư, hắn theo bản năng lui về sau một bước, sau đó mới nơm nớp lo sợ mở ra nhìn vào bên trong.
Mãi cho đến lúc này, Bạch Tử Thư vẫn không cho rằng bản thân đã sai cái gì. Hắn cẩn thận đọc từ trang đầu tiên, càng đọc về sau đôi mắt hắn càng mở to, sau đó vội vã lật nhanh về phía sau. Hình ảnh được in trên trang giấy đập thẳng vào mắt hắn, mặc dù chúng không được chụp quá sắc nét, có điều cũng không khó để nhìn ra người bên trong chính là hắn.
"Làm...làm sao có thể như vậy được?"
Lúc Bạch Tử Thư lên kế hoạch hãm hãi Bạch Tử Mộc, đã từng lộ mặt một lần, Có điều, hắn nhớ rõ lúc đó vị trí hắn đứng vô cùng bí ẩn, tuyệt đối không thể nào bị phát hiện ra được, vậy tấm ảnh này là từ đâu mà ra?
Có điều hiện tại không phải là lúc nghĩ đến chuyện này. Bạch Tử Thư tiếp tục lật về phía sau, tư liệu tiếp theo đều tỉ mỉ miêu tả hắn đã điên cuồng tram phương nghìn kế theo đuổi một người đàn ông như thế nào, hơn nữa còn có chuyện về đứa nhỏ kia.
Bạch Tử Thư càng xem sắc mặt càng trở nên trắng bệch, cuối cùng thiếu chút nữa đã đứng không vững.
Rốt cuộc là ai? Là ai muốn dồn hắn vào chỗ chết?
"Thích đàn ông thì cũng thôi đi, thế nhưng mày còn lên kế hoạch muốn gϊếŧ em trai mình, sao mày lại có thể tàn độc đến như vậy chứ?"
Thấy Bạch Tử Thư đã xem xong, cha Bạch nghiến răng nghiến lợi nói.
"Có phải một ngày nào đó tao và mẹ mày không may chọc cho mày không vui, ngay cả cha mẹ mày cũng muốn gϊếŧ đúng không? Bạch Tử Thư, mày thật sự rất giỏi!"
"Con....con không có...."
Sắc mặt Bạch Tử Thư lúc này đã tái nhợt. Hiện tại hắn đang khiếp sợ tột độ, hoàn toàn không nghĩ đến lý do để thuyết phục cha Bạch, mà đầu óc chỉ toàn suy đoán xem bản thân đã chọc đến ai, cho nên người nọ mới muốn chỉnh hắn như vậy.
Thấy Bạch Tử Thư vẫn còn giảo biện, cha Bạch tức đến khó thở, quát lớn.
"Cút!"
Lúc này Bạch Tử Thư mới kịp phản ứng lại, phát hiện cha Bạch thực sự đang đuổi hắn, vội vã nói.
"Cha, con là bị hãm hại, có người muốn hãm hại con! Con thật sự không có làm gì cả!"
"Được, được!"
Cha Bạch một tay đỡ ngực, một tay ném ra một thứ cho Bạch Tử Thư.
"Mày không có làm gì cả, mày không làm cái gì thì mày nói xem đây là thứ gì?"
Bạch Tử Thư theo bản năng chụp lấy thứ ném tới, chỉ liếc mắt qua một cái, sắc mặt hắn đã trở nên trắng bệch. Thứ này, làm sao có thể xuất hiện trong tay cha Bạch được?
Đây là một miếng ngọc Quan Âm, là miếng ngọc do bà nội Bạch tự tay cầu về lúc Bạch Tử Thư vừa mới chào đời, bên trên có khắc một chữ 'Thư'. Từ trước đến nay Bạch Tử Thư vẫn luôn xem nó là bảo bối, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là do nó độc nhất vô nhị. Bởi vì lúc Bạch Tử Mộc ra đời, vừa hay bà nội Bạch đã mất, cho nên Bạch Tử Mộc không hề có được thứ như thế này. Vì vậy lúc còn nhỏ, mỗi khi Bạch Tử Mộc dùng ánh mắt trông mong nhìn miếng ngọc Quan Âm của hắn, Bạch Tử Thư đều được thỏa mãn lòng hư vinh của mình.
Có điều không biết miếng ngọc Quân Âm này đã rơi lúc nào, Bạch Tử Thư cũng từng đi tìm, nhưng lại không thể tìm ra, không ngờ hiện tại nó lại xuất hiện trong tay cha Bạch.
Nhìn bộ dạng sợ hãi và ngạc nhiên của Bạch Tử Thư, cha Bạch vừa giận vừa thất vọng, hơn nữa còn cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
"Bạch gia tao không có đứa con nào tàn độc như vậy, mày mau cút ra khỏi nhà cho tao!"
Biểu tình của cha Bạch trở nên vặn vẹo, nhìn qua vô cùng đáng sợ, đầu óc Bạch Tử Thư trống rỗng, nói năng lộn xộn.
"Cha, con không có làm thật mà, đó không phải con...."
"Cút!"
Cha Bạch cầm chiếc gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía Bạch Tử Thư.
Bạch Tử Thư cuống quýt la lên.
"Mẹ! Con muốn gặp mẹ!"
"Mày còn dám nhắc mẹ mày? Bà ấy vừa nhìn thấy chuyện tốt của mày đã tức đến ngất xỉu, đến giờ còn chưa tỉnh lại."
Cha Bạch thở hồng hộc không ngừng, ông cầm lấy điện thoại, run rẩy nhấn nút gọi cảnh sát, hơn nữa còn đưa đến trước mặt Bạch Tử Thư.
"Được, được, mày không đi đúng không? Vậy tao kêu người đến mang mày đi."
"Không! Cha không thể báo cảnh sát!"
Trong lòng Bạch Tử Thư tràn ngập hoảng loạn, làm sao hắn có thể ngồi tù chứ? Hắn tuyệt đối không thể ngồi tù, hắn còn muốn ở bên nhau với Đường Linh Phong, tuyệt đối không thể!
"Mày! Mày!"
Khi Bạch Tử Thư phản ứng lại được, trong tay hắn đang cầm một cây dao gọt hoa quả, mà phần mũi dao đã đâm sâu vào bụng cha Bạch. Cha Bạch mở to hai mắt nhìn chăm chăm Bạch Tử Thư, trong cổ họng phát ra tiếng kêu rên không thể tin được, sau đó rầm một tiếng ngã xuống đất.
Bạch Tử Thư kinh ngạc lùi lại vài bước, hắn nhìn máu tươi đỏ thẩm trên tay, hít ngược một ngụm khí lạnh.
Qua một lúc lâu, Bạch Tử Thư mới có thể phản ứng lại, hắn liếc mắt nhìn cha Bạch vẫn đang hấp hối ở dưới đất một cái, sau đó hoang mang rối loạn mở cửa chạy ra ngoài.
"Thiếu gia! Đại thiếu gia!"
Người hầu canh giữ ở ngoài cửa thấy Bạch Tử Thư chạy ra, đang định dò hỏi, liền thấy hắn một mực chạy xuống dưới lầu không thèm ngoảnh lại. Lúc này người hầu đột nhiên phát hiện máu tươi trên tay Bạch Tử Thư, nhất thời mở to mắt, ý thức được trong thư phòng còn có cha Bạch, cuống quýt chạy vào bên trong.
Tiếp theo đó là một tiếng hét chói tai vang lên từ thư phòng.
"Aaaa! Không xong rồi, đại thiếu gia gϊếŧ chết lão gia rồi bỏ chạy!"
Cha Bạch nằm dưới đất hổn hển thở dốc :"....."
Ông rõ rang vẫn còn cứu được.
Lúc này Bạch Tử Thư đã chạy khỏi cổng nhà, tiếng còi cảnh sát vừa lúc dừng trước mặt hắn.
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com YuTuyTien
"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Xin hỏi ký chủ có muốn lập tức quay lại không gian hệ thống không?"
"Không."
"Ký chủ, không ngờ Bạch Tử Thư lại đâm cha Bạch một dao, đúng là quá tàn nhẫn."
nói.
"Tui chưa từng thấy qua vai chính nào tàn nhẫn và độc ác như hắn đâu. Nếu lúc nãy ngài không kêu tui báo cảnh sát, có lẽ hắn đã bỏ chạy được rồi."
Thật ra cha Bạch hoàn toàn không hề gọi điện thoại cho cảnh sát. Trước đây mặc dù đã từng gặp qua một vài vai chính có tam quan độc ác, nhưng lại chưa từng nhìn thấy ai xuống tay với em trai và cả cha ruột của mình như Bạch Tử Thư. Nghĩ đến liền thấy lạnh cả người.
"Không chừng hắn mắc bệnh tâm thần đó."
Lăng Sơ Nam trả lời.
"Ký chủ, ngài cũng thật biết đùa."
---
Ba ngày sau, cha Bạch được chuyền từ phòng ICU sang phòng thường, niệm tình hai người đã từng đến thăm cậu một lần trong lúc cậu bị trọng thương, cho nên Lăng Sơ Nam liền mua chút trái cây, ngồi lên xe lăn nhỏ đến thăm cha Bạch. So với khí phách hăng hái trước kia, cha Bạch lúc này có vẻ tiều tụy rất nhiều, dường như chỉ trong khoảng thời gian này đã già them mười mấy tuổi.
Có điều dù sao tình cảm cũng không đủ sâu, Lăng Sơ Nam chỉ ngồi một lát liền không còn chuyện gì để nói nữa, không khí lập tức trở nên xấu hổ.
Đương nhiên, cũng chỉ có mỗi cha Bạch cảm thấy xấu hổ, còn Lăng Sơ Nam đang thảo luận với xem cha Bạch sẽ nói gì tiếp theo.
"Ký chủ, tui cảm thấy ông ta sẽ không khởi tố thụ chính đâu, dù sao thì trước đây ông ta từng rất yêu thương đứa con trai này."
nói.
"Hơn nữa, hổ dữ không ăn thịt con, mặc dù nhìn qua ông ta có vẻ thờ ơ với Bạch Tử Mộc, nhưng đối với Bạch Tử Thư lại vô cùng cưng chiều."
Cho dù làm việc ở bên ngoài, nhưng cứ cách mấy ngày, hai người liền gọi điện thoại cho Bạch Tử Thư, hoàn toàn không giống với sự thờ ơ với Bạch Tử Mộc.
"Trái ngược hoàn toàn, ta cảm thấy ông ta chẳng những khởi tố Bạch Tử Thư, hơn nữa còn đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn."
Lăng Sơ Nam đưa ra ý kiến ngược lại.
"Chuyện là.... Tử Mộc à...."
Cha Bạch cuối cùng cũng đánh vỡ trầm mặc.
"Nếu không thì con hãy dọn về Bạch gia ở đi, trước đây cha và mẹ con không quan tâm con, con có thể tha thứ cho cha và mẹ không?"
"Chỗ ở hiện tại của con rất tốt, nếu hai người nhớ con, có thể gọi điện thoại cho con, có thời gian con sẽ về đó."
Lăng Sơ Nam từ chối lời đề nghị của cha Bạch.
"Chuyện của anh con, cha đã nói với cảnh sát rồi, cha muốn đoạn tuyệt quan hệ với nó."
Nhắc đến Bạch Tử Thư, sắc mặt cha Bạch nháy mắt đen thui.
"Bạch gia chúng ta không có loại người độc ác như vậy."
:"....."
Ngồi thêm chút nữa, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Mạc Vu Tranh bước vào, mỉm cười nhìn Lăng Sơ Nam.
"Bảo bối, không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi."
"Dạ."
Lăng Sơ Nam gật gật đầu, sau đó nhìn về phía cha Bạch.
"Cha, con về trước."
Cha Bạch liếc mắt nhìn hai người thật sâu, nói.
"Đi đi, có thời gian thì đến đây thăm cha."
"Vâng."
Bởi vì miệng vết thương nằm ở bụng, cũng không gây tổn thương đến vị trí quan trọng, cho nên một tháng sau cha Bạch đã lành thương xuất viện. Cùng lúc đó, giám định tinh thần của Bạch Tử Thư cũng được gửi xuống, hắn mắc phải chứng hoang tưởng bị hại nghiêm trọng(). Dưới sự thúc đẩy của cha Bạch, nửa đời sau của hắn có lẽ chỉ có thể trôi qua trong bệnh viện tâm thần.
Thật sự là bị bệnh tâm thần, dở khóc dở cười.
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com YuTuyTien
() Hoang tưởng bị hại : Những người hoang tưởng bị hại thường có suy nghĩ rằng họ đang bị ghét bỏ, ám hại, thậm chí có người muốn sát hại họ, nên họ dễ có hành động tấn công người khác.
---
Kết thúc thế giới thứ .