Editor: YuTuyTien
"Là vậy à?" Lăng Sơ Nam đáp lại một câu, sau đó không nói gì nữa, cũng ngoan ngoãn im lặng.
Về đến nhà, Phong Bất Dự lại vội đi làm, Lăng Sơ Nam trở về phòng, mở một ống thuốc tinh lọc.
"Ký chủ, thuốc này có vấn đề gì sao?"
luôn cảm thấy sau khi nhìn thấy loại thuốc này trong phòng thí nghiệm, biểu hiện của Lăng Sơ Nam rất kỳ lạ.
"Không sao, ta đã thấy nước biển mà họ dùng để thử nghiệm, nó rất hữu ích."
", nhiệm vụ ở thế giới này có giới hạn thời gian không?"
"Thưa ký chủ, theo lý thuyết sẽ là không có giới hạn."
trả lời.
"Có điều tuổi thọ của đại dương chỉ còn ba năm. Nếu nội trong ba năm không thể giải quyết vấn đề ô nhiễm, đến lúc đó có thể sẽ không còn sinh vật nào ở biển nữa cả."
Nếu như vậy, hoàn thành nhiệm vụ cũng không có ý nghĩa gì cả.
Lăng Sơ Nam gật đầu, sau đó cầm lấy ống nghiệm đổ thẳng vào miệng.
"Ký chủ, ngài đang làm gì vậy?!"
thất thanh kêu lên, nhưng không thể ngăn cản được động tác của Lăng Sơ Nam, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Sơ Nam nuốt xuống phần chất lỏng không rõ thành phần kia.
Lăng Sơ Nam đặt ống nghiệm trống rỗng xuống, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào nó với vẻ mặt trống rỗng.
có chút lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?
"Ký... ký chủ, ngài không sao chứ?"
"Không sao đâu." Lăng Sơ Nam tỉnh táo lại, nhìn ống nghiệm trống rỗng trong tay, tặc lưỡi, dường như vẫn còn chút dư vị.
"Khi ta nhìn thấy nó ở đó ta đã có cảm giác sẽ uống rất ngon rồi, cho nên muốn thử một chút. Nhưng nó còn ngon hơn ta tưởng tượng."
"Gì cơ?"
"Ngon hơn cả mong đợi."
Cậu nói với vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc là số lượng quá ít".
"..."
Đối mặt với phản ứng của Lăng Sơ Nam, không biết phải dùng biểu cảm gì mới tốt nữa, cuối cùng nó quyết định im lặng là vàng.
Sau khi cất những ống nghiệm còn lại, Lăng Sơ Nam đi vào trò chơi đã lâu không nhắc đến.
Hiện tại đã là ngày thứ mười, cũng là ngày cuối cùng trong mười ngày mà Trịnh Minh Kiệt đã nói.
Vừa mới vào trò chơi, khung chat của Lăng Sơ Nam đã thay nhau hiện lên, trong đó những người tìm cậu bao gồm Thanh Thảo Y Y, Tần Húc Dương, anh em Thu Thủy Y Nhân, anh em Trịnh Minh Kiệt và một vài thành viên khác của thương hội. Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên liên tục hơn mười phút, cuối cùng nó cũng dừng lại.
Lăng Sơ Nam xoa xoa thái dương đau nhức.
"Ta thấy trò chơi này chỗ nào cũng tốt, nhưng lại không thể chặn âm thanh thông báo tin nhắn, đúng là vô lý."
Trước kia thường xuyên online cho nên không cảm thấy điểm này là một vấn đề.
"Ngài có thể kiến nghị với Phong Bất Dự, y nhất định có thể điều chỉnh."
tích cực đưa ra chủ ý cho Lăng Sơ Nam.
"Thông minh." Lăng Sơ Nam khen ngợi.
Đúng lúc này, âm thanh thông báo tin nhắn lại vang lên, người gửi tin nhắn là Trịnh Minh Kiệt.
Minh Nhật Thiên Nhai: Dĩ Ninh, em lên rất đúng lúc, thương hội Thừa Thiên đã không thể chống đỡ được nữa, đang định xin hủy bỏ thương hội đấy!
Minh Nhật Thiên Nhai: Khoảng thời gian trước vì để cạnh tranh với chúng ta, bọn họ đã gây chiến, gom rất nhiều tiền đặt cọc của người khác, kết quả dược sư của bọn họ đồng loạt đi ăn máng khác. Đến kỳ hạn bọn họ không thể đưa ra thành phẩm, xui xẻo hơn chính là một trưởng lão của thương hội bọn họ đã ôm số tiền đó bỏ trốn. Chậc chậc, bây giờ có hàng nghìn người đang đứng trước cửa thương hội Thừa Thiên để đòi lại tiền.
Nhìn dòng tin nhắn này có thể thấy tâm trạng của Trịnh Minh Kiệt đang rất tốt, Lăng Sơ Nam hỏi hắn địa điểm, sau khi hẹn thời gian gặp mặt, cậu liền xem những tin nhắn còn lại trên đường đến đó, chọn một ít tin nhắn quan trọng để trả lời, vừa hay cũng đến tửu lâu đã hẹn Trịnh Minh Kiệt.
Tửu lâu này rất gần điểm đăng ký thương hội, trên tầng có thể nhìn thấy sảnh lớn đăng ký thương hội, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy vô số quần chúng đang giận dữ trên đường và Tần Húc Dương bị bọn họ bao vây.
"Hoàn tiền! Không hoàn tiền thì tôi sẽ xóa bỏ thương hội của mấy người!"
"Tôi thấy thương hội Thừa Thiên của mấy người là một thương hội có tên tuổi đứng đầu cho nên mới góp vốn vào. Tôi tiết kiệm nửa năm mới được lượng vàng, anh mau trả lại số tiền mồ hôi nước mắt của tôi đi!"
"Trả lại! Trả lại!"......
Nhìn thấy Lăng Sơ Nam đi lên lầu, Trịnh Minh Kiệt nhanh chóng đến đón.
"Dĩ Ninh, em đến rồi! Nào, mau ngồi đi."
Người ngồi cùng bàn với Trịnh Minh Kiệt đỏ mặt nói: "Đã lâu không gặp."
Lăng Sơ Nam gật đầu với hai người bọn họ, sau đó đưa mắt nhìn Tần Húc Dương đang bị vây quanh bởi vòng người trên đường. Cho dù đang ở trong trò chơi, nhưng Tần Húc Dương trông rất tiều tụy, hai mắt hắn đầy tơ máu, trạng thái tinh thần trông rất nguy hiểm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Đúng như Lăng Sơ Nam nhìn thấy, lúc này Tần Húc Dương thật sự sắp phát điên, hắn có nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng cấp dưới mà hắn bình thường rất coi trọng sẽ phản bội mình, không chỉ đem dược sư của hắn đi, mà tiền cũng không thu hồi được, thủ đoạn rút củi dưới đáy nồi này quả thực rất đẹp.
Mà nguyên nhân lại chính là con đim Thanh Thảo Y Y kia!
Không phải hắn chỉ giết cô ta một lần sau khi phát hiện cô ta phản bội thôi sao? Cô ta cũng xứng đáng bị giết, không ngờ rằng tiện nhân đó lại nghĩ ra chiêu trò để đối phó hắn.
Nghĩ đến đây, Tần Húc Dương tức giận đến nỗi ngứa răng.
Hắn đem tất cả tiền dồn vào đó, lần này chắc chắn sẽ mất hết, có điều chỉ cần trò chơi này vẫn còn, hắn sẽ có cơ hội Đông sơn tái khởi, việc cấp bách hiện tại chính là xóa bỏ thương hội.
Trong thành không thể phát động công kích, cho nên Tần Húc Dương liền chen vào điểm đăng ký.
"Giá trị nghịch tập + %, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
"Ký chủ, nam chính hủy bỏ thương hội."
nói: "Tên này thật là vô trách nhiệm, dường như hắn định bỏ mặc chuyện này, sau đó lại lập một thương hội mới."
"Tất nhiên hắn sẽ nghĩ như vậy, nhưng ngươi nghĩ hắn có cơ hội làm việc này hay không?"
Lăng Sơ Nam chậm rãi trả lời.
"... Cũng đúng, có ký chủ ở đây mà."
"Không phải ta." Lăng Sơ Nam nhìn đám người dường như đã lâm vào điên cuồng.
"Ngươi quên là nam chính có rất nhiều kẻ thù rồi sao."
Đặc biệt là Thanh Thảo Y Y, cô ta cũng không phải là cô gái lương thiện gì.
Quả nhiên, không lâu sau khi Tần Húc Dương giải tán thương hội, cho dù là kênh thế giới hay là diễn đàn trò chơi đều ùn ùn chửi mắng hắn, hắn thực sự đã khiến rất nhiều người phẫn nộ.
Nam thần nổi tiếng vô song năm xưa chỉ trong vài ngày đã biến thành con chuột đầu đường bị mọi người hò hét đánh đập, không khó để tưởng tượng ra tâm lý chênh lệch của Tần Húc Dương.
Hiện tại hắn gần như không dám ra ngoài, sợ sẽ bị người khác giết trên đường, cho dù đang ở đâu hắn cũng sợ hãi.
Sau đó, Tần Húc Dương dứt khoát không vào trò chơi nữa, nhưng hắn phát hiện video hắn giẫm lên đứa trẻ trên diễn đàn trường lần nữa bị đào lại, kết hợp với những gì hắn đã làm trong trò chơi, nhất thời cho dù hắn đi đến chỗ nào cũng bị người khác khinh thường chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tần Húc Dương sắp phát điên.
"Có điều tra được ai đã làm chuyện này chưa?"
Tần Húc Dương thất thần ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, trên tay cầm điện thoại, hai mắt đỏ hoe, tay run run.
"Người phát tán đoạn video đó đã bảo mật rất tốt, có điều tôi vẫn tra ra được."
"Là ai?"
"Mộ Dung gia."
Tần Húc Dương hít sâu một hơi, các khớp ngón tay cầm điện thoại đã trắng bệch, biểu tình dữ tợn méo mó, nhưng trong lòng lại tràn đầy vô lực. Chưa kể hiện tại hắn đang thất thế, cho dù là lúc hắn xuân phong đắc ý nhất thì hắn cũng không đấu lại được con quái vật khổng lồ Mộ Dung gia. Nếu không lúc trước hắn cũng đâu cần tìm cách để đối phó Mộ Dung Tuyết.
"Đúng rồi, nể tình cậu là ông chủ lớn của tôi, tôi sẽ miễn phí cho cậu biết một tin tức."
Giọng nói bên kia lại truyền đến: "Sở dĩ Mộ Dung gia đối phó với cậu là bởi vì gia chủ của họ đã nhận được bản ghi âm, nội dung của phần ghi âm tôi đã gửi vào email của cậu. "
Nghe thấy giọng nói vội vàng của bên kia, Tần Húc Dương loạng choạng đi vào phòng ngủ, bật máy tính lên.
Từ trước đến nay hắn chưa từng cảm thấy mười giây bật máy tính là cực hình, ngay khi máy tính được kết nối Internet, Tần Húc Dương nhanh chóng mở hộp thư, trong loa truyền đến giọng nói của hắn.
"Năm vạn tệ, năm phút nữa sẽ có một cô gái đi qua con hẻm đó, ngăn cô ấy lại và làm ra hành vi giống như sắp cưng bức cô ấy. Sau đó, tôi sẽ đến để ngăn mấy người lại..."
Tệp này không lớn, giọng nói chỉ kéo dài hơn một phút, rất nhanh đã phát xong.
Tần Húc Dương vô lực ngồi bệch xuống đất. Xong rồi, tất cả đều kết thúc rồi.
Đúng lúc này, điện thoại hắn vừa đặt trên bàn lại vang lên.
Tần Húc Dương ngồi bất động dưới đất, hồi lâu mới vươn tay sờ song trên bàn, mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên lần thứ hai hắn mới sờ trúng, đang định ném điện thoại đi thì đột nhiên nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, hắn vẫn bấm kết nối.
"Anh Tần, tôi quên nói với anh, người gửi đoạn ghi âm cho Mộ Dung Minh có tên trò chơi là Thanh Thảo Y Y. Tôi không biết anh có biết người đó hay không. Được rồi, chỉ có bao nhiêu đó, hợp tác vui vẻ."
Thấy Lăng Sơ Nam đặt điện thoại xuống, liền hỏi: "Ký chủ, ngài kch thích nam chính như thế, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Ngươi lo lắng cho hắn à?"
"Không, không, tôi chỉ lo rằng lỡ như hắn chết thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại. Đã % rồi, vậy sẽ thật đáng tiếc." nói vô cùng chân thành.
"Đừng lo lắng, ta có chừng mực."
Tiệc offline của trò chơi mời tất cả những người chơi nổi tiếng trong danh sách, cuộc gặp mặt sẽ được tổ chức tại khách sạn Tinh Cấp nổi tiếng nhất Hải Thành.
Vì là tiệc offline người chơi đầu tiên nên được rất nhiều người nhiệt tình hưởng ứng, trước một hai ngày đã có rất nhiều người chơi được mời phản hồi rằng họ đã đến Hải Thành.
Dưới sự thúc giục của bạn tốt Thu Thủy Y Nhân, Lăng Sơ Nam đã đến khách sạn sớm vào ngày offline. Tất nhiên, lý do quan trọng nhất là cậu đến sớm để chiếm một vị trí tốt.
Lăng Sơ Nam liếc mặt một cái liền thấy một nam một nữ hình như đang đợi ai đó ở cửa, họ không khác gì bên trong trò chơi, Lăng Sơ Nam đứng trước mặt họ: "Bách Hiểu Sinh, Thu Thủy Y Nhân?"
Hai người đều giật mình, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, nhưng hiển nhiên bọn họ không nhận ra Lăng Sơ Nam, vẫn là Bách Hiểu Sinh phản ứng trước: "Cậu là?"
"Bất Dư Nam Châu." Lăng Sơ Nam duỗi tay ra, mỉm cười nhìn hai người bọn họ.
Bách Hiểu Sinh định đưa tay ra, nhưng cánh tay của Lăng Sơ Nam đột nhiên bị người khác cầm lấy, Phong Bất Dự tươi cười nắm lấy tay Lăng Sơ Nam, tay kia đem Lăng Sơ Nam ôm trọn vào người.
"Bảo bối, xin lỗi, anh đến muộn."
Sau đó y mới ngẩng đầu nhìn về phía hai anh em đang sững sờ bên cạnh: " Hai người này là bạn của em à?"
"Xin... xin chào, tôi là Sở Phong, đây là em gái tôi Sở Vũ, ID của chúng tôi trong trò chơi là Bách Hiểu Sinh và Thu Thủy Y Nhân."
Trước mặt Phong Bất Dự, Bách Hiểu Sinh không khỏi cảm thấy yếu ớt.
"Xin chào, tôi là Phong Bất Dự, người yêu của Tiểu Nam." (Ở thế giới này người ta tên Ninh anh ơi =)))
Phong Bất Dự gật đầu với hai người họ, sau đó xoa đầu Lăng Sơ Nam: "Bảo bối, anh phải đi lên lầu, em có muốn lên cùng anh không?"
Lăng Sơ Nam lắc đầu.
"Vậy được rồi, lát nữa anh sẽ xuống, em chơi với bạn trước đi."
Sau khi để lại nụ hôn trên khóe môi Lăng Sơ Nam, Phong Bất Dự mới miễn cưỡng rời đi.
: "... Mùi giấm rất lớn, chỉ là một cái bắt tay thôi mà."
Lăng Sơ Nam: "Ngươi không cảm thấy y như vậy rất đáng yêu à?"
"..." Ngài vui là được rồi.
Sau khi Phong Bất Dự rời đi, anh em Trịnh Minh Kiệt cũng đến, ngoài ra còn có rất nhiều người từ thương hội sôi nổi vây quanh Lăng Sơ Nam. Trong lúc nhất thời Lăng Sơ Nam có cảm giác được bao quanh bởi các vì sao.
"Nam Châu, không ngờ cậu lại đẹp đến như vậy. Cậu đã hạ thấp ngoại hình của mình trong game đến mức nào vậy?"
"Tôi chỉ thấy người ta làm cho mình trông đẹp hơn, nhưng tôi chưa từng thấy người nào hạ thấp ngoại hình của mình như cậu cả."
"Đúng vậy, không giống như một số người, lớn lên không ra gì lại đem bản thân chỉnh sửa để lên danh sách mỹ nhân. Chậc chậc."
Những lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Thanh Thảo Y Y vừa đi vào, có ý gì trong lòng mọi người đều biết.
Giọng nói của người đó không quá to nhưng cũng không quá nhỏ, vừa đủ để chỗ Thanh Thảo Y Y nghe thấy được, vừa rồi cô ta còn đang tươi cười lập tức tối sầm mặt.
Thật ra Thanh Thảo Y Y trong hiện thực cũng là một mỹ nữ, có điều cô ta quả thực đã tăng giá trị ngoại hình của mình lên một chút trong trò chơi, hơn nữa trò chơi có chức năng trang điểm tự động, mất đi tiên khí hộ thể, ngoài ra lần gặp mắt này có rất nhiều soái ca mỹ nữ. Dưới những điều này, cô ta liền trở nên bình thường.
Với tính cách của Thanh Thảo Y Y, bị sỉ nhục như vậy đương nhiên không thể buông tha, nhưng đúng lúc này, một người từ cửa chính bước vào.
- ---