Edit: YuTuyTien
Ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam ôm phần eo ê ẩm tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào bộ phận đang hứng thú bừng bừng của người nào đó, sau đó tát một phát vào bàn tay đang mát xa cho mình.
"Ít nhất một tuần không cho chạm vào em."
"Được."
Phó Tiện Chi dứt khoát trả lời, sau đó nở nụ cười.
"Bảo bối, anh mát xa cho em, em có mệt không?"
Thấy người nọ không còn ý định động nữa, Lăng Sơ Nam mới yên tâm, nằm lên đùi y.
"Chỗ này, còn có chỗ này."
"Ký chủ, trong lúc ngài ngủ, biên tập của ngài đã bàn bạc thỏa đáng việc ăn máng khác với đạo diễn Sở Du."
Thấy Lăng Sơ Nam rảnh rỗi, vội báo cáo.
"Hiện tại giá trị nghịch tập của ngài đã lên đến % rồi."
"Ta đã biết, hiệu suất của hắn từ trước đến nay đều không tệ."
: "Có điều hắn đã dùng tiểu thuyết của ngài để mê hoặc đạo diễn Sở Du, đây đều là công lao của ngài."
"Mặc kệ hắn dùng biện pháp gì, ít nhất đã đạt được mục đích, quá trình có ra sao ta cũng không quan tâm."
Một lúc sau, máy truyền tin của Lăng Sơ Nam đã vang lên, vừa liếc nhìn cái tên hiển thị, Lăng Sơ Nam liền nhần vào cuộc gọi video.
Giây tiếp theo, hình ảnh mô phòng Lý Dịch đã xuất hiện trong phòng.
Dường như không ngờ Lăng Sơ Nam lại chuyển sang gọi video, tầm mắt của Lý Dịch có chút ngây ngốc, tóc vẫn ướt dầm dề, trên đầu còn đắp một chiếc khăn lông màu sắc rực rỡ.
"Mộ...Mộ Lâm."
Lăng Sơ Nam ngồi dậy khỏi ngực Phó Tiện Chi.
"Có chuyện gì sao?"
Phó Tiện Chi gật đầu chào hỏi Lý Dịch, hôn hôn lên khóe miệng Lăng Sơ Nam: "Bảo bối, anh đi nấu cháo cho em."
Mãi cho đến khi Phó Tiện CHi đã rời khỏi Phòng, Lý Dịch mới có thể phục hồi tinh thần. Phản ứng đầu tiên của hắn là đem khăn lông trên đầu kéo xuống, sau đó trưng ra một gương mặt tươi cười xấu hổ nhưng không hề mất lễ phép với Lăng Sơ Nam.
"Xin chào."
Lăng Sơ Nam gật đầu: "Chào."
nhìn đồng hồ đã là hai giờ rưỡi chiều, không hề chen vào,
Lăng Sơ Nam lên tiếng trước: "Có chuyện gì sao?"
Cuối cùng Lý Dịch cũng bình tĩnh lại, hắng giọng nói: "Chuyện mà cậu kêu tôi làm tôi đã hoàn thành hôm qua, đạo diễn Sở Du đã đồng ý rời khỏi tập đoàn Mục thị để gia nhập tập đoàn Thiên Nguyên. Khi nào có thời gian chúng ta sẽ ký bản quyền hợp đồng, còn về chia hoa hồng, bởi vì cậu không thu tiền bản quyền, cho nên công ty chúng tôi nguyện ý chi trả % lãi lợi nhuận hậu kỳ cho cậu."
"Sở Du được bao nhiêu?"
"%."
Lý Dịch theo bản năng trả lời, sau đó phát hiện bản thân đã lỡ miệng, mặt đỏ lên.
"Xin lỗi, % đã là cực hạn mà công ty có thể lấy ra rồi, ngành sản xuất phim ảnh có tỷ lệ không xác định rất lớn. Đạo diễn Sở Du nhận một bộ phim, phần lợi nhuận gộp lại cũng chỉ có tỷ điểm tín dụng, chúng tôi đã lấy thành tích tốt nhất của anh ấy để tính, không tính % tiền đầu tư, lợi nhuận của công ty còn chưa đến %."
"Ký chủ, hắn nói đều là thật."
đưa ra kết quả: "Nếu muốn mời những diễn viên đủ tốt, nhất định cần phải chia ra ngoài, cho nên cuối cùng lợi nhuận của tập đoàn Thiên Nguyên có lẽ chỉ trên dưới %. Hơn nữa, nếu bộ điện ảnh này không nổi, có khả năng bọn họ sẽ lỗ sạch vốn. Đương nhiên, khả năng này gần như là không có."
Chỉ tính độ hot bộ tiểu thuyết này của Lăng Sơ Nam, cho dù quay không tốt đi nữa, cũng sẽ có vô số người mê đọc tiểu thuyết nguyện ý bỏ ra tiền túi. Huống chi đạo diễn vốn có danh tiếng tốt, độc dưỡ phòng bán vé Sở Du.
Cho nên kết quả cuối cùng chỉ có tốt, hoặc là rất tốt. Đây cũng là nguyên nhân khiến tập đoàn Thiên Nguyên nguyện ý đánh cược một phen.
Lăng Sơ Nam tiếp tục hỏi: "Tiền đầu tư giai đoạn đầu đủ chưa?"
"Bởi vì chưa từng tiếp xúc qua đề tài này, giả thiết quá lớn, cho nên chúng tôi dự định đầu tư triệu điểm tín dụng. Hiện tại vốn lưu động mà tập đoàn Thiên Nguyên sở hữu là triệu, Sở Du đồng ý đầu tư triệu, vì vậy còn thiếu triệu."
Nói đến đây, ánh mắt Lý Dịch hiện lên một tia cảm kích. Hắn không ngờ rằng vừa nghe nói Lăng Sơ Nam đã ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Nguyên, Sở Du lập tức đồng ý chuyện ăn máng khác, thậm chí chủ động đầu tư vốn, cho nên hắn mới một phát cho Sở Du % lợi nhuận.
" triệu còn lại tôi sẽ đầu tư vào, không cần chia ra nhiều nữa." Lăng Sơ Nam nói.
"Chuyện này..."
Lý Dịch không thể tin nhìn về phía Lăng Sơ Nam, tiền lời mà Lăng Sơ Nam kiếm được mấy năm nay hắn đều nhìn thấy, nhiều lắm cũng chỉ hơn bảy tám ngàn vạn, căn bản không đủ triệu.
Lăng Sơ Nam không hề giải thích nhiều.
"Có điều, có một việc cần anh giúp đỡ."
Lý Dịch: "Cậu nói đi."
Bàn bạc thời gian ký hợp đồng với Lý Dịch xong, Lăng Sơ Nam liền ngắt kết nối cuộc gọi.
cẩn thận kiểm tra tiền trong tài khoản Lăng Sơ Nam.
"Ký chủ, tính luôn tiền mà Mục gia đưa, ngài cũng chỉ có triệu, vậy triệu còn lại làm sao đây?"
Sau đó liền nghĩ đến Phó Tiện Chi, y có thể làm ra tiền bất cứ lúc nào, cho nên lần ký chủ muốn tìm người nọ lấy tiền sao?
"Đừng lo lắng, ta có cách."
Lăng Sơ Nam trấn an hệ thống, sau đó còn nói thêm: "Không phải tìm Phó Tiện Chi đòi tiền."
"....." Không lẽ ký chủ định đi cướp sao?
Không để ý đến suy đoán ấu trĩ của , Lăng Sơ Nam đứng dậy duỗi người, sau đó xuống lầu.
Sau khi gặp mặt Sở Du, ăn một phen quê độ, bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống quy định, cho nên bộ truyện tiếp theo liền không lấy được, tính tình Diệp Sở Phong lập tức trở nên vô cùng nóng nảy. Không chỉ như thế, hắn còn giận chó đánh mèo lên người Đông Phương Dĩnh, cho rằng cô ta ăn nói hàm hồ, nói Đông Phương Dĩnh không thể trốn tránh được trách nhiệm về chuyện này. Đông Phương Dĩnh vốn dĩ là một đại tiểu thư, làm sao chịu được tính cách khó hiểu này của hắn, cầm túi đập lên đầu Diệp Sở Phong sau đó chạy đi, không hề quay lại nữa.
Hai người cứ như vậy chia tay.
"Nhiệm vụ bổ sung: Phòng bán vé của tác phẩm mới đạt được triệu."
Nhìn nhiệm vụ này, Diệp Sở Phong hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ lên, sau đó nghĩ đến Mục Lâm Du. Mặc dù hai người bọn họ không còn gặp mặt kể từ khi tách ra, nhưng lại chưa nói lời gì quá đáng với nhau. Mục Lâm Du là con gái của gia chủ Mục gia, được yêu chiều vô cùng, nếu có cô ta giúp đỡ, hắn không tin Sở Du không đồng ý ký hợp đồng với hắn.
Nói làm liền làm, Diệp Sở Phong nhanh chóng ấn lên máy truyền tin, tìm được phương thức liên lạc với Mục Lâm Du.
Sau ba giây đồng hồ, sắc mặt hắn liền âm trầm.
"Con đàn bà thối tha này lại dám chặn tao."
Có điều Diệp Sở Phong làm sao có thể từ bỏ, hắn quyết định tự mình đến Mục gia một chuyến.
Bởi vì mấy ngày nay Diệp Sở Phong chỉ lo nổi giận, không hề chú ý đến tin tức bên ngoài, hắn vẫn chưa biết chuyện Sở Du muốn hủy hợp đồng với Mục thị, mà hôm nay cũng chính là ngày Sở Du rời tập đoàn Mục thị đến tập đoàn Thiên Nguyên ký hợp đồng.
Cho nên chuyến đi này của hắn đã xác định vô tri.
"Ký chủ, nam chính đến Mục gia, hình như là muốn để Mục gia giúp hắn hăm dọa đạo diễn Sở Du. Có điều gia chủ Mục gia để hắn đợi ba tiếng, sau đó liền mời hắn ra ngoài." nói.
"Mục Lâm Du mang thai, trong lúc kiểm tra phát hiện ra cô ta và ngài có bệnh di truyền giống nhau, cho nên đứa bé không bị bỏ, là của nam chính."
".....Quả nhiên là định luật nam chính. Ngươi chú ý một chút, xem Đông Phương Dĩnh có mang thai hay không." Lăng Sơ Nam khó có khi kinh ngạc.
"Hẹn tôi ra lại không nói lời nào, bổn tiểu thư rất bận rộn, nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây."
Mục Lâm Cẩn bị làm lơ ở một bên có chút tức giận, buông ly xuống, đứng dậy muốn rời đi.
Nơi hai người hẹn là một quán ăn + cafe cao cấp, cho dù bên ngoài tỏ vẻ không tình nguyện, nhưng Mục Lâm Cẩn vẫn đến nơi đúng giờ. Đối với chuyện này Lăng Sơ Nam không hề kinh ngạc, thấy cô định rời đi, liền gọi lại: "Khoan đã."
Mục Lâm Cẩn không phải là nữ chính, cũng không phải là nữ phụ gì quan trọng, cho nên ngoại trừ xảy ra xung đột vài lần với nam chính, cốt truyện miêu tả cô rất ít. Không có Lăng Sơ Nam bày mưu tính kế, cũng không biết cô làm gì, đương nhiên nó không có hứng thú, nó chỉ biết, từ lần đầu tiền gặp mặt, thái độ của cô với Lăng Sơ Nam rất không tốt, hiện tại lại còn kiêu ngạo như vậy, quả thực rất đáng ghét. Không biết tại sao ký chủ vẫn còn nhớ đến cô.
Hơn nữa, càng không thể tin được là, khi nghe Lăng Sơ Nam muốn đến gặp Mục Lâm Cẩn, người vốn dĩ chỉ hận không thể bám dính theo như Phó Tiện Chi lần này lại không đi theo. Cuối cùng là tại sao y lại yên tâm với cô gái này đến vậy? Lỡ như cơ thể bé nhỏ của ký chủ bị cô gái thô lỗ này đánh thì làm sao đây?
không biết, nhưng không có nghĩa là Lăng Sơ Nam không biết. Sở dĩ Mục Lâm Cẩn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cậu không hề có chút kinh ngạc, hơn nữa đến tận bây giờ không có một ai hay truyền thông nào tìm được nơi của Lăng Sơ Nam hoàn toàn là bởi vì cô vẫn luôn chú ý cậu. Ngoài ra, lúc trước ở bệnh viện, người trả tiền cho cậu không phải gia chủ Mục gia bày mưu tính kế, mà là do vị tiểu thư Mục gia này làm. Hôm đó xuất viện, Mục Lâm Cẩn đúng lúc xuất hiện ở cổng bệnh viện, đương nhiên không phải trùng hợp.
Thậm chí năm đó Mục Lâm Kha bị đuổi khỏi nhà gặp được một chủ nhà tốt bụng, cũng đều là người Mục Lâm Cẩn thuê đến, người đứng tên căn hộ vốn dĩ chính là Mục Lâm Cẩn.
Đây đều là tư liệu mà Lăng Sơ Nam lấy ở chỗ Phó Tiện Chi. Làm người máy tình yêu, hai người ở mặt nào đó vẫn có tính tương thích nhất định, cho nên Lăng Sơ Nam có thể trực tiếp nhận được thông tin Phó Tiện Chi đưa đến.
Phó Tiện Chi đã sớm điều tra rõ ràng người của Mục gia trước khi gặp mặt Lăng Sơ Nam lần đầu tiên.
Mục gia là một gia tộc lớn, lòng người lạnh nhạt, mỗi một thế hệ đều là mạnh ai nấy vì lợi ích của bản thân mà tranh đoạt ngươi chết ta sống. Có lẽ là bởi vì lúc ấy tranh đấu quá lớn, một thế hệ này của Mục gia không có nhiều con cháu, chỉ có ba người, Mục Lâm Du, Mục Lâm Cẩn và Mục Lâm Kha.
Vốn dĩ Mục Lâm Kha là con trai duy nhất nên được Mục gia nâng như bảo, nhưng cố tính cậu ta lại không thể chữa khỏi bệnh di truyền, mỗi năm đều làm bạn với thuốc, vừa béo vừa xấu, sớm đã bị gia chủ từ bỏ.
Đãi ngộ của con cháu bị gia tộc lớn từ bỏ đều có thể nghĩ, ngay cả con cháu của gia tộc Bàng thị cũng có thể dễ dàng đạp cậu ta dưới chân để sỉ nhục.
Đây là cuộc sống mười mấy năm trước của Mục Lâm Kha.
Nếu nói điều ấm áp duy nhất ở Mục gia của Mục Lâm Kha, thì chính là Mục Lâm Cẩn. Mặc dù Mục Lâm Cẩn bề ngoài cũng khi dễ cậu ta, nhưng mỗi lần cô dùng tư thái chị đại xuất hiện, những người ăn hiếp Mục Lâm Kha đều sẽ dừng tay. Chỉ vì Mục Lâm Cẩn chưa từng cho Mục Lâm Kha sắc mặt nào tốt, cho nên đến khi chết, Mục Lâm Kha vẫn không biết người chị này vẫn luôn bảo vệ cậu ta.
Có điều Mục Lâm Kha không nhìn ra, Lăng Sơ Nam lại có thể dễ dàng từ trong hồi ức kết luận được tiền căn hậu quả. Nguyên nhân là sau lần đầu tiên Mục Lâm Cẩn giúp đỡ Mục Lâm Kha, mặc dù lúc ấy hữu dụng, nhưng không bao lâu sau, cô phát hiện cậu ta càng bị ức hiếp nặng hơn, thậm chí thiếu chút nữa đã bị ném xuống hồ nước chết đuối. Cho nên sau khi vớt cậu ta lên, mới thay đổi phương pháp, đổi thành uy hiếp sau lưng, vì vậy sau đó chỉ có một mình Mục Lâm Du thỉnh thoảng ức hiếp Mục Lâm Kha một chút.
Cho dù bên ngoài như thế nào, biểu hiện của Mục Lâm Cẩn đủ để chứng minh cô là một người chị tốt.
Có điều hiện tại cô vẫn không biết, người em trai cô bảo vệ hơn hai mươi năm, đã chết trong vụ tai họa nhân tạo kia. Ngồi trước mặt cô chỉ là một ký chủ làm nhiệm vụ, cho nên đến bây giờ cô vẫn giữ biểu hiện vốn có kia.
Lăng Sơ Nam cũng không thèm để ý, dù sao thì hiện tại cậu chính là em trai cô.
Mục Lâm Cẩn lại ngồi xuống, tầm mắt dừng lại trên gương mặt đã trở nên vô cùng đẹp của Lăng Sơ Nam một chút, biểu tình có hơi mất kiên nhẫn.
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Chị hai, lần này em kêu chị đến là muốn thương lượng một việc với chị."
Mục Lâm Cẩn kinh ngạc đến nỗi chiếc ly trên tay cũng rơi xuống, thủy tinh tiếp xúc với mặt đất phát ra âm thanh giòn giã, nhưng cô vẫn không nhận ra.
"Cậu... cậu kêu tôi là gì?"
- --