Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit : Miu(Yu)

Trong không gian chỉ có một màu trắng thuần, ngoài ra không có gì cả, ngay cả cái tượng đài để ngồi làm cảnh lúc trước cũng không còn nữa. Lăng Sơ Nam chớp chớp đôi mắt có chút không khỏe, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên hai bàn tay sạch sẽ của mình.

"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, nhận được điểm năng lượng, bởi vì nhiệm vụ đột nhiên thay đổi ngoài ý muốn, vì vậy được đền bù thêm điểm năng lượng, trước mắt tổng điểm năng lượng là . Mong ký chủ chú ý, nếu điểm năng lượng trở về , ký chủ sẽ lập tức bị mạt sát, mỗi khi nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừ điểm năng lượng."

Thanh âm không hề có độ cung.

"Cửa hàng của hệ thống đã mở ra, ký chủ có muốn mua thứ gì hay không?"

Lăng Sơ Nam nhìn muôn vàn thương phẩm đầy màu sắc trong cửa hàng, đột nhiên nổi lên chút hứng thú, sau đó khi nhìn đến giá cả thì dừng.

"Không cần, trực tiếp bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo đi."

Thấy Lăng Sơ Nam tích cực làm nhiệm vụ như vậy, thái độ của mới tốt lên.

"Vâng thưa ký chủ. Đang trong thời gian lựa chọn thế giới tiếp theo."

........

Lăng Sơ Nam bị một trận xóc nảy khiến cho tỉnh giấc.

"Xin lỗi A Nam! Vừa rồi đột nhiên có một chiếc xe từ bên cạnh vượt lên trên. Đến khách sạn còn cần phải đi thêm một đoạn đường nữa, cậu cứ ngủ thêm một chút đi."

Thanh âm của tài xế vô cùng quen thuộc, ánh mắt Lăng Sơ Nam đầy mê man, nhưng chỉ trong nháy mắt đột nhiên bừng tỉnh, nhìn cái gáy của người đàn ông trước mặt, đồng tử cậu chợt co lại, một lát sau liền hít sâu một hơi.

Đây là người đại diện của cậu, cậu đã trở lại rồi sao?

Lăng Sơ Nam đột nhiên cảm thấy yếu hầu có chút ngứa ngáy, khát vọng đối với máu thịt trong nháy mắt đã đạt đến đỉnh điểm.

"Ký chủ hãy chú ý, người đại diện của ngài đang nhìn."

Thanh âm của đánh gãy động tác kế tiếp của Lăng Sơ Nam, cậu đặt xuống cánh tay đang chuẩn bị giơ lên, cui đầu giả bộ như đang ngủ.

"Tại sao lại như vậy? Sao ta có thể quay lại thế giới nguyên bản?"

:"Nhiệm vụ đều là được chọn ngẫu nhiên, ký chủ hiện tại đang ở một thế giới cấp E, giống với thế giới nguyên bản chẳng qua chỉ là trùng hợp."

Không biết Lăng Sơ Nam có tin hay không, chỉ nói.

"Đưa cho ta cốt truyện."

:"Được!"

Đây là một thế giới lấy bối cảnh giới giải trí tổng tài. Nữ chủ tên là Dương Thanh Nhã, tuổi, vừa mới bước chân được vào giới giải trí đã trời xui đất khiến lăn giường với tổng tài công ty giải trí Hạo Thiên, không đến hai tháng đã phát hiện ra mình mang thai, sau đó lập tức bay sang nước ngoài, ba năm sau cô ta mang theo đứa con trai tuổi một lần nữa trở về nước quay lại giới giải trí. Bởi vì có vẻ bề ngoài xuất chúng, cô ta được rất nhiều người yêu thích, cuối cùng sau khi vượt qua nhiều hiểu lầm khó khăn, Dương Thanh Nhã cũng rốt cuộc đã cùng tổng tài công ty giải trí Hạo Thiên nói chuyện yêu đương, đồng thời cũng lấy được giải thưởng ảnh hậu, cả tình yêu lẫn sự nghiệp đều thành công.

Còn Lăng Sơ Nam trong cốt truyện đương nhiên là nhân vật phản diện.

"Ta chưa bao giờ gặp qua vai phản diện nào có thể giống ta như vậy."

Lăng Sơ Nam nhíu mày đánh giá.

Có thể nói, từ đầu cho đến cuối cốt truyện, Lăng Sơ Nam chưa từng gặp chính diện nữ chủ, nhưng cố tình lực chú ý của nữ chủ với cậu lại vô cùng cao, có thể coi cô ta chính là một fan cuồng nhiệt cảu cậu. Trong nhà của cô nhiều nhất không phải là tác phẩm của bản thân mà lại chính là hàng loạt tấm poster của Lăng Sơ Nam.

Cũng chính bởi vì như vậy, là một người đàn ông vô cùng đặc biệt trong lòng nữ chủ, Lăng Sơ Nam vì điều này mà gặp phải kết cục vô cùng bi thảm.

Trong cốt truyện, Lăng Sơ Nam bị nam phụ chung tình tạt axit dẫn đến hủy dung, sau đó lại bị người đại diện của cậu giam cầm, hơn hai tháng sau, bởi vì không chấp nhận nổi việc bản thân trở nên như vậy mà tự sát.

Thần tượng mình hâm mộ từ lâu đột nhiên biến mất, nữ chủ vô cùng bi thương, nam chủ nhân cơ hội đó an ủi động viên, khiến cho nữ chủ cảm thấy ấm áp, vì vậy sau một hồi tâm sự cả hai liền bên nhau.

Quả thực cmn vớ vẩn.

Trên thực tế, nếu không phải do nam chủ phong tỏa tin tức về nơi ở người đại diện Lăng Sơ Nam và cả thông tin về cậu, làm sao ngay cả một người cũng không thể tìm thấy cậu? Cứ nghĩ đến việc đến cuối cùng mình phải ở trong căn hầm đó, Lăng Sơ Nam liền cười lạnh một tiếng.

"Hiện tại cốt truyện phát triển đến đâu rồi?"

:"Hiện tại nữ chủ mới từ nước ngoài trở về, ngày hôm qua đã ký hợp đồng với công ty giải trí Hạo Thiên."

"Vậy nhiệm vụ của ta là?"

"Chia rẽ nam chủ và nữ chủ, đánh sập công ty nam chủ, khiến Ngô Tử Sở tán gia bại sản."

dừng một chút mới nói tiếp.

"Ngoài ra, phải để Trương Diệp chết không có chỗ chôn."

Ngô Tử Sở? Lăng Sơ Nam suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra cái tên này, đây chính là chủ sở hữu của xí nghiệp bán axit dùng để tạt cậu. Mà Trương Diệp, đương nhiên chính là người đại diện thân yêu của cậu.

Rất có ý tứ.

Xe ngừng lại trong bãi giữ xe khách sạn, Trương Diệp xuống xe giúp Lăng Sơ Nam mở cửa.

"A Nam! Tỉnh dậy đi, đã đến nơi rồi."

Lăng Sơ Nam mở mắt ra, chỉ trong nháy mắt đó, Trương Diệp đã dời đi ánh mắt của mình, không hề nhìn Lăng Sơ Nam. Nếu không phải đã trải qua giáo huấn một lần, Lăng Sơ Nam có lẽ thực sự không thể nhìn ra si mê nồng đậm trong ánh mắt của người đàn ông này.

Lúc này, Lăng Sơ Nam đã hoàn toàn điều chỉnh được tâm tình, hướng người đại diện cười cười, sau đó đứng dậy bước xuống xe đi thẳng về trước, một bên nói.

"Anh đọc lịch trình hôm nay cho tôi nghe."

Hôm nay đến khách sạn là bởi vì muốn thử kính. Bộ phim điện ảnh này là do chính tay đạo diễn nổi tiếng trong giới Trần Hiện Lâm đảm nhiệm, cũng là bộ phim khiến cho ông ấy một bước tiến đến sát giải thưởng quốc tế về điện ảnh. Hơn nữa, nó còn được một người đầu tư thần bí cấp cho hơn trăm triệu tiền phí, không thể nghi ngờ, buổi thử kính hôm nay vô cùng long trọng.

Bộ phim này Lăng Sơ Nam lấy được vai nam chính. Nói đến cũng hay, bởi vì đóng vai nam chính, cậu được đề cử vào giải thưởng ảnh đế của quốc tế và đồng thời cũng bắt được nó vào tay. Mà nhân cơ hội đó, lúc cậu đang nhận giải lại bị người tạt axit hủy hoại một đời.

:"Ký chủ! Ngài vẫn muốn tham gia vào bộ phim này hay sao?"

"Đương nhiên."

Ánh mắt Lăng Sơ Nam mang đầy tự tin. "Tại sao lại không muốn?"

Bộ điện ảnh này lấy đề tài tự chữa lành của nam chính, nói rõ hơn thì chính là hành trình của một thiếu niên mù hai mắt có chứng tự bế vươn lên trở thành dương cầm gia nổi danh quốc tế.

Lúc trước, vì nhận được nhân vật này, hai mắt của Lăng Sơ Nam phải bị che lại suốt một tháng, bất quá, cũng may trời không phụ lòng người, tuy rằng cuối cùng kết quả có chút tiếc nuối, nhưng quá trình lại khiến cậu rất hưởng thụ.

Ở tầng cao nhất của khách sạn lúc này đã ngồi đầy các minh tinh, Lăng Sơ Nam cho dù tuổi còn trẻ, nhưng trong giới lại được coi như là tiền bối, không ít người khi thấy cậu đều đừng dậy chào hỏi, Lăng Sơ Nam vẫn như trong quá khứ, tươi cười hiền lành.

:"Ký chủ! Ánh mắt của người đại diện ngài rất kỳ quái."

Lăng Sơ Nam nghiêng người nhìn Trương Diệp, không ngoài ý muốn thấy được cảm xúc nồng đậm chiếm hữu và mãnh liệt âm trầm trong đáy mắt của hắn. Thật ra thì, Trương Diệp tuy rằng không được đẹp, nhưng cũng không phải là xấu xí, cũng coi như là ở dạng bình thường, nhưng ngay tại giờ phút này, Lăng Sơ Nam lại đột nhiên phá lệ cảm thấy hắn ta vô cùng buồn nôn.

Sau khi nhìn lướt qua hắn, sắc mặt Lăng Sơ Nam trở lại bình thường, tiếp tục bắt tay với một thiếu niên thẹn thùng, một bên nói với .

"Không cần lo lắng, hắn tạm thời sẽ không làm gì ta đâu."

Không thể nghi ngờ, Lăng Sơ Nam lại lần nữa bắt được vai nam chính của bộ điện ảnh này, mà còn là do chính đạo diễn đề cử.

Sau khi tiếp nhận vô số lời chúc mừng từ những người khác, Lăng Sơ Nam như lơ đãng quay đầu lại nhìn người đại diện của mình đang mang đầy túng quẫn và cảm xúc áp lực trong mắt, không khỏi cảm thấy có chút phiền muộn.

"Tôi đi toilet một chút."

"Cảm xúc rõ ràng như vậy mà lúc trước một chút ta cũng không nhìn ra được."

Lăng Sơ Nam mở vòi nước, bắt đầu rửa tay, thần sắc mang đầy ảo não.

an ủi nói:"Có lẽ là bởi vì ký chủ và hắn ta quá mức quen thuộc, cho nên mới không đề phòng mà thôi."

"Lúc hắn trở thành người đại diện của ta, là năm ta tuổi."

Lăng Sơ Nam nhíu nhíu mày, không khỏi cảm thấy may mắn vì sinh hoạt của bản thân đều do bảo mẫu đảm nhiệm, tên Trương Diệp kia không thể nhúng tay vào.

"Thuốc trị thương lần trước có còn không?"

dừng một chút. "Vẫn còn."

Lăng Sơ Nam không hề truy cứu câu nói 'Không có' của lúc Tằng Vô Nhạc chết, cậu nâng cánh tay mình lên, nhìn nhìn.

Có lẽ là do đã nhịn lâu, bây giờ được ăn một bữa thỏa mãn, cho nên tâm tình vốn đang hậm hực từ khi bắt đầu đến thế giới này của Lăng Sơ Nam trở nên tốt hơn không ít. Đem thuốc trị thương mà đưa bôi lên cánh tay vẫn đang huyết nhục mơ hồ, miệng vết thương nháy mắt liền khôi phục lại, cậu ung dung liếm hết vết máu còn sót lại trên cánh tay, sau đó nhếch nhếch khóe môi còn vương vài tia đỏ, xác định cả người đã sạch sẽ, mới mở cửa toilet ra ngoài.

Vừa bước đến chỗ ngoặc, Lăng Sơ Nam đột nhiên đâm vào lòng ngực của một người.

Người kia cao hơn Lăng Sơ Nam một cái đầu, thấy Lăng Sơ Nam lảo đảo muốn ngã người về phía sau, y liền duỗi tay ôm lấy eo cậu.

"Cậu không sao chứ?"

"Giọng nói thật là dễ nghe."

Lăng Sơ Nam nói với .

"Mùi vị trên người cũng thơm quá nè, làm sao bây giờ, ta hình như lại thấy đói bụng rồi."

"........"

Lăng Sơ Nam lui về phía sau một bước, thoát khỏi cái ôm ấm áp của y.

"Cảm ơn anh! Tôi không sao cả."

Lúc này Lăng Sơ Nam mới thấy rõ diện mạo của đối phương, một đôi mắt màu lam, mũi cao, môi mỏng, ánh mắt sắc bén, nếu không phải mái tóc có màu đen và làn da vàng, hoàn toàn chính là bộ dáng của một người ngoại quốc.

Trong nháy mắt khi vừa nhìn thấy Lăng Sơ Nam, ánh mắt người đàn ông liền sáng rực.

"Cậu thật xinh đẹp! Tên của tôi là Sở Vân Qua, đến từ nước Ý, là con lai, năm nay hai mươi tám tuổi, vẫn chưa lập gia đình, xin hỏi tôi có thể biết tên của cậu không?" (Rồi mắc gì khai chưa có gia đình???)

:"Ký chủ! Sao tôi có cảm giác y đang muốn....làm quen?"

Lúc nói đến hai chữ cuối cùng, ngữ khí của có điểm quái quái.

Lăng Sơ Nam duỗi tay nắm lấy tay người đàn ông.

"Tôi tên Lăng Sơ Nam."

"A Nam! Thời gian cũng không còn sớm, cần phải về thôi."

Đang lúc Lăng Sơ Nam định nói thêm lời gì, thanh âm của Trương Diệp từ xa liền truyền đến, Lăng Sơ Nam liền cười tỏ vẻ xin lỗi.

"Người đại diện của tôi đang tìm tôi, vừa nãy đụng phải anh thật ngại quá, lần sau tôi mời anh ăn cơm, hiện tại tôi phải đi rồi."

"Được! Lần sau gặp!"

Sở Vân Qua cầm tay Lăng Sơ Nam thêm một chút mới buông ra, sau đó chăm chú nhìn cậu rời đi.

Thẳng đến khi bóng dáng Lăng Sơ Nam biến mất, tươi cười của Sở Vân Qua lập tức thu hồi, y nhấp nhấp môi, ánh mắt thập phần sắc bén.

Sau khi vào toilet, y nhíu nhíu mày, liền quay trở ra gọi một cuộc điện thoại.

"Đem toàn bộ tư liệu của Lăng Sơ Nam gửi qua cho tôi."

Mời cơm đương nhiên cũng chỉ là lời khách sáo, Lăng Sơ Nam quả thực có chút tiếc nuối khi không kịp trao đổi phương thức liên lạc với Sở Vân Qua, dù sao thì cậu nghe được mùi vị giống với đồ ăn trên người y.

Lăng Sơ Nam đột nhiên nghĩ đến một việc kì quái.

"Sao y đi đường lại không phát ra âm thanh?"

trả lời :"Kỳ thật là có âm thanh, nhưng mà rất nhỏ."

"Vậy tại sao ngươi lại không nhắc ta?"

".......Tui cũng chỉ vừa phát hiện ra y khi cách ngài hai bước, nên chưa kịp nhắc nhở."

Một lát sau, Lăng Sơ Nam mới lên tiếng.

"Y là ai?"

:"Trong cốt truyện không có sự xuất hiện của người này."

Lăng Sơ Nam vốn đã đọc qua cốt truyện một lần, bây giờ lại không tìm được đáp án mà mình mong muốn, liền híp híp mắt nhìn ra cửa xe, nghi hoặc trong lòng một lần nữa tuôn ra. Không biết có phải là do ảo giác của cậu hay không, vừa rồi chỉ trong nháy mắt, cậu cảm thấy rằng Sơ Vân Qua rất giống với Tằng Vô Nhạc.

---------------------

Editor :

Có ai nhận ra xưng hô của tui với công thụ hem? Nếu nhận ra rất dễ biết ai là công à.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio