Lạc Lạc lại nằm mơ.
Đó là vào một hôm mưa dầm, một đám trẻ con xếp hàng trước cổng cô nhi viện, chúng dùng một đôi mắt vừa nôn nóng vừa vô tội nhìn Lạc Lạc.
Trong mơ, cô còn rất nhỏ, mặc bộ quần áo cũ nát, bị cô lập ở giữa đám người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết thút thít.
Những gì cô có từ đầu đến chân đều là được người khác ban tặng. Quần áo, giày dép, thậm chí cả đôi tai nghe không được rõ sau khi khỏi bệnh cũng là nhận từ sự quyên góp của những con người lương thiện ngoài xã hội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không còn nghi ngờ rằng cô là một người may mắn trong trại trẻ mồ côi này. Ở đây có rất nhiều trẻ em không thể nghe thấy nhưng lần này chỉ có Lạc Lạc nhận được điều trị.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, là vì khuôn mặt cô nhỏ nhắn lại trắng trẻo lên hình sẽ đẹp hơn.
Từng hạt mưa rơi xuống tóc cô, rồi theo đỉnh đầu trượt dần xuống mặt đất.
Đó là thanh âm đầu tiên cô nghe thấy:” Đông, đông, đông” tựa như tiếng trống bị bóp nghẹt, một âm thanh lạ lẫm khiến cô có chút sợ hãi.
Trời mưa làm không khí trở nên ngột ngạt, khiến người ta phải thấy khó chịu.
Viện trưởng Lý đứng bên quan sát hồi lâu, sau đó bước tới cạnh Lạc Lạc, thở một hơi thật dài: “Bé ngoan, con có thể nói vài câu được không? Các cô chú này đang đợi con đó, nếu con không chịu nói thì những bạn nhỏ khác sẽ không có cơ hội được chữa trị, viện trưởng biết là con không muốn điều đó xảy ra đúng không?”.
Thính lực của Lạc Lạc vừa mới khôi phục được vài giờ, cô mơ hồ nghe được giọng nói của Viện trưởng Lý nhưng lại không hiểu ông đang nói gì.
Cô luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cô nhìn Viện trưởng, bất kể ông nói gì đều nghiêm túc gật đầu.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ gầy mặc áo khoác đen đi tới tức giận kéo Viện trưởng sang một bên, không biết đang nói gì.
Lạc Lạc đành phải nép sang chỗ khác nhìn người lớn nói chuyện.
Người phụ nữ gầy lớn tiếng với viện trưởng: “Rõ rang bác sĩ nói con bé này đã có thể nghe lại được. Tại sao dạy nó một câu khẩu hiệu cho chương trình của chúng tôi cũng khó vậy?”.
“Không phải bác sĩ đã nói cần thời gian để hệ ngôn ngữ của trẻ theo kịp sao, cháu chưa nói bao giờ, giờ đột nhiên lại bị bắt nói, chắc cháu đang khó xử, không biết nói thế nào. Còn nữa Lạc Lạc cũng là một cô bé nhút nhát, trước khi chọn cô bé chẳng phải cô cũng đã biết trước…”.
“Tôi chẳng thể lo nhiều chuyện như vậy, giờ tôi chỉ biết là nhóm làm chương trình chúng tôi không thể đợi lâu nữa, chương trình sẽ phải phát sóng vào Chủ Nhật. Viện trưởng Lý, ông phải làm sao cho con bé chịu hợp tác với chúng tôi hoàn thành bản thu âm, đây là chương trình phát cho những người gây quỹ cho cô ấy xem. Nếu không, chúng tôi chỉ e là không thể giúp các ngài trả lại toàn bộ hai trăm nghìn nhân dân tệ được quyên góp kia được. Thứ tôi muốn là độ hoàn thành của chương trình, là một chương trình nổi tiếng, phải biết, tình yêu dễ kiếm là một tình yêu không đáng giá”.
“Chuyện này…”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Viện trưởng Lý cảm thấy rất khó xử, nhìn đứa trẻ ngây thơ chưa biết gì, thật sự là ngoan đến không nỡ lòng trách mắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc sau, Lạc Lạc nhìn thấy người phụ nữ vừa cao vừa gầy kia lao về phía mình, nắm lấy cổ áo của mình, kéo cô về phía ống kính.
Lạc Lạc có chút sợ hãi, cô co người thành một cục rồi khóc lên muốn tìm Viện trưởng Lý, nhưng người phụ nữ kia túm chặt lấy cổ cô bằng sức lực rất lớn.
“Này, quay chỗ này.” Người phụ nữ gầy không kiên nhẫn quát lớn.
Lạc Lạc ngớ người nhìn Viện trưởng Lý quay đầu đi không có ý định cứu mình, cô thút thít một cái, tội nghiệp nhìn về phía máy ảnh rồi lại sợ hãi cúi đầu.
“Nghe cho kĩ, mau đọc theo tao, tao nói một câu, mày đọc lại một câu”.
Người phụ nữ gầy lấy ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, giọng lạnh như băng thì thầm: “Xin chào mọi người, cháu tên là Lạc Lạc đến từ viện phúc lợi Phúc Sơn”.
“Đọc mau, cháu là Lạc Lạc đến từ viện phúc lợi Phúc Sơn”.
Thấy Lạc Lạc không có phản ứng, bà ta cầm tờ giấy đánh vào đầu của Lạc Lạc khiến cô rụt đầu lại, không biết phải làm sao.
Trên khóe mắt của người phụ nữ này có một nốt ruồi, trông không mấy thiện lương, tựa như một con hồ ly giương nanh múa vuốt.
Cô nhìn khuôn miệng đang đóng mở của bà ta bổng dưng cảm thấy thật muốn học cách nói chuyện.
Cô ngẩn người, cuối cùng cố gắng mở miệng nhưng sau khi dùng hết lực lại phát ra một âm thanh kỳ quái.
“Ư a Ư a” rất khó nghe.
Đó là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của chính mình, hóa ra giọng của cô là thế này.
Lúc này, Lạc Lạc vô cùng phấn khích.
Nhưng khuôn mặt của người phụ nữ kia khi nghe thấy thanh âm này lại hết sức dữ tợn, ngay cả vị trí của nốt ruồi cũng bị dịch chuyển xuống dưới, ánh mắt hung ác như một con quái vật chuẩn bị ăn thịt người mà người bị ăn thịt chính là cô.
Ngay sau đó, toàn bộ nhân viên của chương trình đã thu dọn đạo cụ và định rời đi.
Viện trưởng Lý đau đầu đuổi theo sau: “Cô Lưu, cô Lưu, không phải cô nói sẽ quay phim để kêu gọi viện trợ cho những đứa trẻ ở đây sao”.
Người phụ nữ nheo mắt nhìn về phía cô nhi viện: “ Cái này còn cần thiết à, kết quả của lần quay hình này thật chẳng như những gì chúng tôi mong đợi, đi làm từ thiện mà cứ như bỏ muốn vào biển thì ai còn muốn đi nữa chứ”.
“Nhưng số tiền kia vốn là được quyên góp cho cô nhi viện của chúng tôi…”.
“Những người giàu có trong xã hội này làm từ thiện để tạo danh tiếng cho bản thân, còn kẻ nghèo tiêu tiền vào những nơi không mang lại lợi lộc gì. Tất cả đều chỉ coi trọng kêt quả, khán giả cũng chỉ muốn xem kết quả, một kết quả làm hài lòng tất cả mọi người. Không có nhiều người nghỉ đơn giản như ngài Viện trưởng đây đâu. À còn về phần tiền bạc, sau này còn phải dùng số tiền tài trợ này để bổ sung những nội dung khác, còn phần còn lại là để trả phí quay phim.”
…
Lạc Lạc trốn trong phòng học nhìn những đứa trẻ khác tiếp tục thảo luận kịch liệt bằng ngôn ngữ kí hiệu, nội dung thì chỉ là những lời phàn nàn.
Phàn nàn về sự thiếu hợp tác của cô, phàn nàn về sự kém cỏi của cô, phàn nàn về sự ích kỉ của cô.
Khi đó, cô không chỉ nhìn thấy cử chỉ của bọn chúng mà còn nghe thấy tiếng giận dữ vỗ bàn, tiếng dậm chân buộc tội, cả tiếng thầm thở dài ngoài cửa của Viện trưởng Lý.
Thế giới của cô không còn tĩnh lặng như trước nữa nhưng cái thế giới tràn đầy những thanh âm tiêu cực này lại càng khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Nếu như được quay lại, cô thà rằng cả đời này không thể nghe thấy để có thể được sống trong yên tâm và thoải mái, để có thể mãi mãi không cần phải mở miệng nói chuyện.
Quan trọng là cô cũng không làm liên lụy tới người khác.
…
Lạc Lạc chợt tỉnh giấc, nhìn xung quanh, cô đã trở về phòng ngủ của Phó Nhiên, tất cả đều quay về im lặng, không còn những thanh âm khiến cô ngạt thở nữa.
Phó Nhiên tắt video, nghe thấy tiếng động, anh quay lại nhìn cô mỉm cười.
“Cậu ngủ quên trên xe, tôi gọi thế nào cậu cũng không tỉnh nên tôi đành đưa cậu lên giường ngủ”.
Phó Nhiên rót cho cô một ly nước, nhìn thấy trán cô đầy mồ hôi, anh sửng sốt: “Gặp ác mộng?”
Tinh thần của Lạc Lạc vẫn đang còn trong giấc mộng kia chưa trở lại, cô uống vơi được nửa ly nước mới ngây ngốc gật đầu.
“Ngủ thêm một lát nữa đi dù sao cũng còn sớm, để tôi đi nấu cơm cho.”
Phó Nhiên ấn đầu của cô về giường rồi đi định vào bếp.
Mới đi được một bước, Lạc Lạc dùng hai ngón tay giữ anh lại, trái tim anh mềm nhũn, quay đầu cười với cô: “Làm sao vậy?”.
Đây là lần đầu cô ấy chủ động thân mật tiếp xúc với người khác.
Lạc Lạc mím môi, lắc đầu không nói. Nhưng khi Phó Nhiên lại định rời đi, cô vẫn nắm chặt tay anh, kéo anh không chịu buông.
Phó Nhiên nhướng mày: “Có muốn tôi ở lại bên cạnh một lúc không?”
Lạc Lạc ngơ ngác gật đầu.
Anh mỉm cười trở tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay quấn chặt, giữ bàn tay bé nhỏ của cô gọn trong lòng tay mình. Sau đó, anh nằm xuống bên cạnh cô.
Mặt của Lạc Lạc bỗng nhiên đỏ lên, dichuyển sang bên kia giường một chút.
Hai người cũng không nói chuyện, cứ nằm yên lặng như vậy nửa canh giờ.
Phó Nhiên từ từ nhắm mắt lại, hình như đã ngủ còn Lạc Lạc thì mới vừa tỉnh dậy khó mà ngủ lại được, hơn nữa cô cũng rất sợ sẽ phải quay lại giấc mơ kinh khủng đó khi mình ngủ quên, cô quay sang mở mắt yên lạnh nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lông mi của anh vừa dày lại vừa dài, giống như lúc cô nhìn trộm anh khi còn ở trường học, hàng lông mi dài ấy cứ như muốn đẩy kính mắt của anh rơi xuống.
Trong số đàn ông, đường nét khuôn mặt của Phó Nhiên cũng không tinh xảo tới mức không bắt bẻ được. Nếu tách ra mà đánh giá thì vẫn có khuyết điểm. Nhưng khi chúng đặt cạnh nhau thì lại khiến người khác không dời mắt được mà nhìn đến mê mẩn.
Trước đây trong trường có bố trí giờ nghỉ trưa, học sinh đều nằm tại bàn của mình nghỉ ngơi.
Lạc Lạc thường nằm sấp xuống bàn, cánh tay bị đè tê, giấc ngủ cũng rất nông, tỉnh dậy rất sớm nhưng cũng không dám quấy rầy các bạn học khác nên đành nghiêng đầu nheo mắt thành một khe nhỏ mà nhìn Phó Nhiên đang ngủ say bên cạnh.
Lúc đó, có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của cô.
Thế nên khi có thể ngắm anh ở góc độ này, Lạc Lạc vẫn cảm thấy không chân thực.
Mọi thứ diễn ra gần đây cứ như một giấc mộng.
Cô tò mò đưa tay ra, chạm phần nhỏ nhô ra trên cánh mũi của anh rồi vội vàng thu tay lại.
Anh cũng không có phản ứng gì chỉ có hàng lông mi run nhẹ.
Đúng thật là lông mi tinh.
Cô im lặng nuốt nước bọt, một ý nghĩ chợt lóe lên, cô cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, cô tìm một góc độ phù hợp chạm vào lông mi của Phó Nhiên.
Vậy nên, trước khi kịp thu tay đã bị Phó Nhiên đột nhiên mở mắt bắt lấy, kéo cả người cô lên người anh.
Lạc Lạc mở to mắt, mắt đỏ bừng, nóng như lửa đốt.
Phó Nhiên dùng lực rất lớn, không có ý định thả cô đi.
Cô tự mình chột dạ nên đỏ mặt cắn môi nói: “Xin, xin lỗi…”
Cô cũng đâu có cố ý chạm vào lông mi của anh, chỉ là bị ma xui quỷ khiến.
Phó Nhiên cười khẽ: “Trong lúc tôi ngủ cậu đã làm gì?”
Khả năng ngôn ngữ của Lạc Lạc bỗng nhiên bị đình trệ.
Cô cũng không để ý đến tư thế mập mờ của hai người mà càng rút vào lồng ngực của Phó Nhiên.
Sắc mặt của anh bỗng trở nên ngưng trọng, xoay người nắm lấy tay cô, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Tiểu Lạc Lạc à, chúng ta đến với nhau đi.”