Cái gì cũng không biết, là một chuyện rất khó chịu, nhưng có đôi khi, không biết mới là tốt nhất.
Zero đứng trước cửa phòng Yuuki, lắng nghe âm hưởng bên trong... Yuuki tựa hồ đối với quá khứ của mình rất lấy làm phức tạp. Cậu tin Kuran, bởi vì một thuần chủng như anh ta sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với một nhân loại, sự quan tâm của anh ta đối với Yuuki xác thực giống như một người thân. Nếu như Ichiru còn bên cạnh cậu, Zero tin tưởng mình đối với nó cũng không khác Kaname Kuran đối Yuuki là bao. Thế nhưng, chân tướng rất tàn nhẫn, có lẽ, nếu là một người anh cậu cũng không hy vọng Yuuki nhớ lại, làm một nữ sinh bình thường không có ấn tượng gì về máu tươi, sẽ hạnh phúc rất nhiều...
Nhưng mà... Zero dựa lưng vào bức tường bên trái cửa, tay trái xoa nhẹ trán, tay phải gõ lên cánh cửa vài tiếng. Một lát sau, cửa mở, Yuuki xuất hiện trong bộ áo ngủ.
“Ngày hôm nay cơm tối ăn rất ít... Cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt cho cơ thể. Nếu như thực sự muốn biết gì đó, ngày mai tôi muốn đến Hiệp hội thợ săn một chuyến, cậu có thể cùng đi, có thể sẽ có ghi chép về mười năm trước.”
Nói xong, không có quay đầu lại nhìn phản ứng của Yuuki, Zero cho hai tay vào túi bỏ đi, lưu lại cho Yuuki một bóng lưng trầm mặc.
Yuuki là vampire thuần chủng, chuyện này Zero cũng không phải dễ dàng tiếp nhận như vậy. Trong nháy mắt, có cảm giác bị đùa bỡn, bị lừa dối. Nhưng, cũng không phải cô ấy tự nguyện, có thể cô mới chính là người bị hại nhiều nhất trong việc này, nghĩ như vậy, luôn tự nói mình như vậy, Zero mới có thể bình thản đưa ra lời mời kia.
“Ngu ngốc, vì sao lại muốn nhớ lại?... Vampire, là một kiếp sống bất hạnh, làm một nhân loại vô ưu vô lo không tốt hơn sao?... Hay là, ngu ngốc chính là mình, cô ấy nguyên bản, mang họ Kuran...”
...
“Không được? Vì sao lại muốn ta giữ nhà?” Hanabusa bị bắt ngồi ở sô pha, hai chân chụm lại một chỗ, không có hình tượng quý tộc đong đưa tới lui. Bọn họ đều đi đến chỗ Hiệp hội thợ săn chết tiệt bỏ mặc mình cậu ở nhà chán chết? Huống chi, đồ ăn hộp bỏ vào lò vi ba so với cơm Zero trực tiếp làm ra kém hơn rất nhiều!
Toga châm một điếu thuốc, nhíu mày liếc mắt Hanabusa: Phiền phức... Trừ câu đó ra ông không còn đánh giá nào khác với tên vampire nhóc con này. Zero trở thành bằng hữu với cậu ta là chuyện ông đã bó tay, nhưng mà không ngờ tình bạn đó lại phát triển đến nước này, nếu Zero có thể tìm thấy chút niềm vui trong tình bạn này, vậy tạm thời bỏ qua đi, khi nào phát hiện thấy có gì bất thường, lúc đó xử lý cũng không muộn.
Zero có chút khó xử xoa nhẹ đầu Hanabusa, “Bởi vì cậu không thể cùng chúng ta đến Hiệp hội.” Trên thực tế, ngay từ đầu chỉ dự định cùng Yuuki hai người đi, nhưng khi Hiệu trưởng biết chuyện này liền nhất quyết không cho hai người đi một mình, mà sư phụ, cũng không chút suy nghĩ nói muốn cùng đi.
Bởi vì lo lắng sao? Sư phụ đem một ít bí mật nói cho cậu, khiến hiện tại chính mình đối Hiệp hội tràn ngập địch ý, mà lần trước tại vũ hội vampire cũng xảy ra một việc ngoài dự liệu, sư phụ tuy rằng việc gì cũng không lên tiếng, nhưng Zero biết vì sự bốc đồng của mình, mọi chuyện càng trở nên trầm trọng. Lòng tin đối với Hiệp hội cũng không còn, vậy nên lần này khi hay tin cậu muốn đến Hiệp hội Thợ săn sư phụ mới kiên quyết đi cùng... Thật là! Nghe cứ như thiếu nhi đến vườn trẻ cần cha mẹ đi cùng vậy.
“Vậy...” Hanabusa suy nghĩ một chút, híp mắt, cười gian, “Ngày mai ngoại trừ ba bữa cơm Zero còn phải tự tay làm cho ta bữa ăn khuya.”
Cậu ta là vampire thật sao?... Trong nháy mắt bị Hanabusa vô địch ấu trĩ đánh bại, Zero kéo một chút khóe miệng, “Được rồi, thêm một bữa ăn khuya, nếu như không có gì ngoài ý muốn.”
...
Hiệp hội thợ săn vẫn giống như trong trí nhớ, toạ lạc giữa một thành trấn cũ kĩ, toàn là thợ săn hoặc những người có liên quan đến thợ săn sinh hoạt ở nơi này. Bốn năm qua Zero không hề đặt chân đến nơi này, vừa là bởi vì nơi đây sẽ khơi gợi những tưởng niệm về cha mẹ, hai người từng mang mình đến đây, về phương diện khác, cũng không chắc có thể khống chế được tâm tình, lo lắng bị Hiệp hội phát hiện mình đã phạm vào cấm kỵ. Nhưng hiện tại, nếu đã quyết định là địch, như vậy cũng không cần phải... Đối kẻ thù của mình sợ hãi.
Kiryuu gia là dòng tộc thợ săn lâu đời, nếu như không có những sự kiện kia, có lẽ bây giờ Zero cũng giống như thân sinh của mình trở thành một vũ khí tận tụy của Hiệp hội, đáng tiếc, dã tâm cùng dục vọng ngày càng bành trướng của nhân loại đã phá hủy tất cả... Mà cậu, không thể tha thứ.
“Ta nhớ vampire không được bước vào đây.” Câu nói mang âm giọng lười biếng phát ra từ một thợ săn gần đó, cũng không mang vẻ đề phòng, nhưng trong ánh mắt rõ ràng mang theo địch ý. Có thể xác định chỉ cần Zero hơi chút động đậy, hắn sẽ có động cơ để hành động. Zero ngừng lại, quay đầu nhìn hắn. Không đợi hai vị gia trưởng phía sau làm ra động tác ‘bảo hộ’, Bloody Rose đã nhanh chóng nổ súng ngay trái tim tên thợ săn kia. Vũ khí thợ săn vốn vô hiệu đối với con người, vậy nên người kia ngoại trừ bị đẩy lùi một chút thì không có tổn thương gì.
“Ta nhớ thợ săn không có ai yếu kém như vậy.” Zero bình tĩnh giọng nói không có nửa điểm gợn sóng đáp lễ người kia.
“Ngươi!” Vị thợ săn kia giận dữ, nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện một người ngăn trở cuộc xung đột tưởng khó tránh khỏi này...
“Không nên hiểu lầm, cậu ấy đúng là một trong chúng ta, cho dù trở thành vampire cũng vẫn trung thành với Hiệp hội.” Một người phụ nữ hướng Zero đi đến, đôi mắt mị dài, mang theo nụ cười mà theo Zero nếu là người tốt thì sẽ không có, “Truyền nhân nhà Kiryuu, chuyện về cha mẹ cậu ta rất lấy làm tiếc. Nhưng thấy con mình trở thành một thợ săn ưu tú như vậy, hai người chắc chắn sẽ rất an lòng.” Bà ta đến trước mặt Zero thì ngừng lại, thu gọn cây quạt, đôi môi tô son đỏ sậm, lộ ra một mùi đặc trưng của vampire dù chỉ rất yếu.
Người đàn bà này vẫn như trong trí nhớ, bốn năm qua không có bất luận thay đổi gì. Nếu chỉ nói dị thường là dối trá, sinh lão bệnh tử là quỹ đạo bất biến của con người, thoát ly quỹ đạo này, thì không còn là con người, như cậu, như vị Hội trưởng Hiệp hội thợ săn trước mặt. Mùi máu tanh lờn lợt kia... Là uống máu vampire cấp cao sao... Khóe môi Zero hơi nâng lên, rất ít người có thể chống lại mị lực của trường sinh bất lão, nhưng cũng rất ít vampire được trường sinh bất lão chân chính, hoặc bị giết, hoặc tự sát... Có sinh tất có tử, không một sự sống nào có thể vọng tưởng thoát khỏi quy luật này.
Hai bậc sinh thành của cậu, chính bởi vì loại dục vọng ảo tưởng này mà chôn vùi tính mệnh... Vì dòng máu dơ bẩn đang chảy trong huyết mạch người đàn bà trước mặt...
“Ta còn có chuyện, các ngươi tự mình đi xem đi.” Toga ở phía sau đột nhiên chuyển sang một hướng khác.
“Đúng rồi, chúng tôi muốn tìm một vài tư liệu cũ, hy vọng không làm phiền đến ngài.” Kurosu Kaien mỉm cười, đôi mắt bị giấu sau chiếc kính, nhìn không ra tâm tư thật sự lúc này.
Nụ cười của người phụ nữa kia càng mở rộng, “Là ghi chép trong quá khứ à... Nếu Kurosu đã nhờ, vậy mời đi theo ta.”
Kurosu mang Yuuki đi tìm tư liệu về mười năm trước, Zero nhưng thừa dịp không ai chú ý tới, đi vào vùng cấm của thư viện, nơi này, chứa những ghi chép về thật lâu trước kia nữa, là những thông tin cậu đang cần — năm đó, chết trong tay tổ tiên cậu, chủ nhân thật sự của năng lực vampire cậu đang nắm giữ, rốt cuộc là ai?
Muốn tìm được quyển sách đó không phải chuyện dễ, sức mạnh của thợ săn đến từ vampire thủy tổ cũng đâu phải chuyện gì vinh quang, huống gì là cắn nuốt cả máu thịt, giống như một dã thú ăn tươi nuốt sống vampire kia. Với Hiệp hội luôn tự cho mình là thanh cao trong sạch đương nhiên sẽ không để những vết ố này dễ dàng được tìm thấy.
May là, sư phụ cậu là một thợ săn lâu năm, đương nhiên sẽ có cách, theo như chỉ dẫn của ông, Zero tìm được bản thư tịch bị phong ấn kia.
Đây là một loại phong ấn cổ, chỉ có những người cùng huyết thống với người phong ấn mới có khả năng cởi nó ra, không may thay, tổ tiên Zero chính là một trong những thợ săn đã ăn tươi vampire kia, vậy nên cậu có thể dễ dàng mở nó ra.
Thư tịch được bảo vệ rất tốt, không có vết bẩn, cũng không có vết rách, Zero nhẹ nhàng lẩm nhẩm quyển sách không được tính là dày này... Nó nói về một giai đoạn lịch sử mà Zero không hề hay biết, thời đại hoàng kim khắp nơi đều có vampire hoành hoành. Đây là bản đã được phục chế lại, bởi vì ngôn ngữ được sử dụng là ngôn ngữ cận đại, nhưng vẫn có đôi chỗ vô cùng khó hiểu. Zero nỗ lực lắm mới đọc hiểu được một ít, nói chung có thể nắm được những gì nói trong đó.
Vốn cho rằng mình có thể từ quyển sách tìm được đáp án mong muốn, nhưng trên thực tế cậu lại dò ra một đầu mối khác. Quyển sách này chỉ dùng vài câu hời hợt nhắc đến việc nhân loại làm sao thu được năng lực của vampire, bọn họ dùng hai chữ ‘cắn nuốt’, cắn nuốt một vampire nữ tên là Lilith... Sau đó, những thợ săn tham gia bữa ‘thịnh yến’ máu tanh kia đều mang trên lưng một lời nguyển, lời nguyền song sinh... Hậu duệ của bọn họ nếu xuất hiện một cặp song sinh, thì chỉ một đứa trẻ được sống sót, khi đó nó sẽ là người thừa kế toàn bộ dòng máu Lilith, trở thành thợ săn vampire huyền thoại.
“Lilith?... Thật sự là quá tốt.” Zero tự giễu cười khổ, “Có được một cái tên cũng là may lắm rồi, chỉ là có chút không cam lòng phải đi hỏi lại Kaname Kuran...” Có lẽ tất cả thợ săn ở đây đều bị ánh hào quang do Hiệp hội dựng nên che phủ, không hay biết lực lượng của mình là đến từ kẻ thù ngàn đời qua, càng không biết vampire đó vốn đã mang tâm nguyện được chết đi... Vampire tại sinh mệnh dài dòng trở nên điên cuồng, sống, có ai biết cũng là một chuyện thống khổ. Buồn cười là nhân loại vẫn luôn truy cầu trường sinh, muốn thoát ly sinh lão bệnh tử, đứng ngoài quy luật tạo hóa.
“A!” Tiếng hét đột nhiên của Yuuki kéo Zero quay về với hiện thực, người thợ săn vội vã bỏ sách lại lên giá, bước nhanh đến chỗ cô.
Lúc vừa đến nơi, Zero thấy một quyển sách bốc lửa ngùn ngụt cùng một Yuuki đang thất kinh, “Lúc tớ vừa lật đến đoạn mười năm trước, nó bỗng nhiên bốc cháy... Thật giống như, có người ngăn cản tớ tìm về quá khứ...”
“...” Là Kuran sao?... “Yuuki, bình tĩnh. Có thể là còn nguyên nhân khác... Nếu tư liệu đã bị đốt, chúng ta cũng nên quay về thôi.” Zero trấn an nội tâm nôn nóng của Yuuki, “Một ngày nào đó cậu sẽ biết tất cả, nếu đã chưa đến lúc thì cậu có làm gì cũng vô dụng thôi.”
“Zero, con người luôn muốn quên đi những gì không hay xảy đến với mình, tớ sợ, thật sự rất sợ... Gần đây, ngày nào tớ cũng mơ thấy ác mộng, thấy tay mình nhiễm đầy máu tươi... Lẽ nào quá khứ của tớ, có liên quan đến vampire sao?”
Nhìn Yuuki thống khổ, Zero nhưng lại bất lực, không thể nói cho cô chân tướng, cũng không muốn lừa dối ai cả. Cậu đôi khi nghĩ hay là không cần lo lắng chuyện sau này, có lẽ đối với Yuuki mà nói, làm em gái của Kaname Kuran cũng không phải chuyện xấu, chí ít, cô không giống như cậu... Hoàn toàn không biết đang đợi chính mình đến tột cùng là cái gì, lý trí nói cho Zero biết phải tiếp tục, theo cái tên Lilith truy tra cội nguồn lực lượng của chính mình, nhưng có một dự cảm cường liệt lại cảnh cáo cậu, càng gần chân tướng, càng...
“Có đôi khi, cái gì cũng không biết mới là hạnh phúc.”
- --Tbc---