“A….a….a…”
Mị Băng vừa thức dậy, nhớ lại những gì mình vừa nghe thấy, ngay lập tức gào lên. Cái gì ghê vậy nè? Sao nàng lại mơ thấy mấy chuyện chủ nhân, người hầu và Áo Đức gì gì đó… thật bậy bạ mà~~~, nghĩ thông xuất xong, nàng liền trùm chăn ngủ tiếp nhưng đáng tiếc, nàng lại không được an giấc như vậy.
“Chủ nhân, người sao vậy? sao lại hét to như vậy?”
Đặc Lan nghe thấy tiếng thét, nhanh chóng chạy lên, vội vã lọt vào phòng. Lo lắng nhìn mĩ nhân mị hoặc ở trên giường ngơ ngác nhìn mình. Tiêu Mị Băng ngây ngẩn nói:
“Ngươi mau ra ngoài đi.”
“Dạ, nhưng nữ hoàng, chủ nhân người có sao không? Mộ Dung tộc chủ vẫn đang đợi dưới lầu.”
“Không có gì, ta sẽ xuống ngay.”
Mị Băng nhanh chóng tiếp nhận khối thông tin ùa vào đầu, và nàng nhận ra một sự thật đáng chết, nàng cư nhiên vậy mà xuyên qua. Nhưng làm ơn đi, xuyên cái gì không xuyên lại đi đưa nàng vào thân thể một Vampie, lại là một nữ phụ đoản mệnh trong cuốn tiểu thuyết nàng vừa đọc xong.
Gì vậy nè? Ai da, thật sự là, khi đọc quyển tiểu thuyết này, nàng vô cùng thắc mắc, Vampie, Huyết tộc cùng Ma cà rồng thuần huyết, Ma cà rồng hiện đại khác nhau chỗ nào, không phải là cùng là một sinh vật hút máu người sao? Nhưng trong thế giới của cuốn truyện này lại khác.
Đầu tiên, tuy là cùng uống máu mà sống nhưng những tộc này lại tách riêng biệt vì họ không có cùng quan điểm về mặt đồ ăn và thể chế xã hội như sau:
,Vampie: là một tộc nhân chuyên môn đi săn mồi là những con người, nổi tiếng hung tàn, khát máu. Tộc này theo thể chế nữ tôn, đứng đầu là nữ hoàng. Già Lam gia tộc là hoàng tộc, và thâ thể nàng xuyên qua, Già Lam Ái Mễ Thiên chính là tộc trưởng, nổi tiếng hung tàn, coi mạng người như cỏ rác.
,Huyết tộc: tộc nhân nam tôn, đứng đầu là hội đồng người đứng đầu gia tộc Áo Đức, Gia Đặc và Mộ Dung. Tuy tộc nhân cũng uống máu người sống nhưng họ không hung tàn như Vampie mà chỉ tới mùng và hàng tháng họ mới phài đi săn.
,Ma cà rồng thuần huyết: đứng đầu tộc là Đức vua, hoàng tộc là gia tộc Roeald. Bọn họ không đi bắt bớ con người vô tội mà nuôi dưỡng những con người có dòng máu thơm ngon, quý hiếm làm thức ăn.
,Ma cà rồng hiện đại: họ sống theo thể chế nam nữ bình đẳng, có sự tiến hóa nên không sợ tỏi, thánh giá,.. nhưng vẫn không thích ứng với ành sáng. Thức ăn của họ là máu động vật chứ không ăn máu người. tuy là tiến hóa nhưng năng lực của họ lại không hoàn mĩ như những tộc khác.
Đó là nguyên nói về các chủng tộc hút máu, tiểu thuyết này còn đề cập dến nhiều chủng người như: phù thủy, pháp sư, dị nhân, ải nhân, tinh linh, con người, hunter, thánh kị sĩ,… và còn rất nhiều tộc người kì lạ khác nữa.
Nàng thực rất thích thế giới này, nhưng thế quái nào mà nàng lại xuyên vào thân thể của một nữ phụ bất hạnh, chết yểu? nói xơ qua lí lịch của nữ phụ này thì cũng thực là một trang anh hùng sử thi bất tận. ai da, nàng tên Già Lam Ái Mễ Thiên, nữ hoàng của tộc quỷ hút máu Vampie thuần chủng nhất. Anh dũng thiện chiến mà hung tàn. Ngoại hình của nàng vô cùng xinh đẹp, quyến rũ, mị nhân nhưng không ai thích nàng bởi cái tính cách kia.
Được rồi, không ai thích thì thôi, nàng mới không cần nga, nhưng mà, số phận nữ phụ này bi thảm làm sao…. Nàng mới không muốn như vậy đâu. Nàng muốn sống thật tốt trong thế giới thú vị này, ai da, muốn sống thật thoải mái?Có ngu mới không nhận ra là muốn sống thì phải tránh xa nam chính , nữ chủ, nam phụ ra.
ừm, nam chính hảo soái, nữ chính bàn tay vàng, nam phụ si tình có ăn được không? Tất nhiên là không, vậy thì nhanh chóng cắt đứt liên hệ với nhân vật chính, xây dựng một nơi in ra tiền như tập đoàn rồi vui vẻ đi thăm thú những vùng đất đẹp thôi hahha.
Vậy thì xem nào, chỉ cần đợi một thời gian nữa, chắc đây là thời điểm nam chính thứ nhất đã gặp nữ chính rồi, nam chính thứ nhất là đang cùng tộc trưởng còn lại của Huyết tộc đến lâu đài của nữ hoàng Vampie để trừ bỏ hôn ước. nhưng mà, tên Áo Đức Lạp Tư đó đã đi về mất rồi, vậy thì… hazzz làm sao giờ? Suy nghĩ nào… đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nàng nhớ ra một sự kiện, vậy là nàng cao giọng:
“Đặc Lan,..”
“Chủ nhân?”
“Mau vào thay đồ cho ta, ta cần ra gặp ngài Mộ Dung..”
Nếu như trí nhớ của bộ óc IQ hơn của nàng không lầm thì, sau này, nam chính tên Mộ Dung Mặc này trở nên vô cùng mạnh mẽ vì nhận được truyền thừa của họ ngoại dẫn đến hắn chính là nam chính mạnh nhất nhưng cũng vì thế mà hắn xung phong đi cứu nữ chính rồi cùng tra nam ác quỷ đồng quy vu tận.
Dù sao đi chăng nữa, sau này anh nam chính này rất mạnh, mặc dù phải tránh xa nữ chính cùng nam chính nhưng trận thánh chiến cùng vô số thế lực trong đại lục này sẽ phải xảy ra. Tuy là nàng mạnh nhưng vẫn hiểu rõ lí luận luôn đúng, nếu muốn hưởng thụ thì phải có người làm thay, hahha nếu như tộc nhân của nàng chết hết thì ai làm cho nàng ăn chơi hưởng thụ?
Chính vì vậy, hãy lập quan hệ tốt với nam chính này rồi khi nào phải giao tranh trực diện với phe ác quỷ hoặc hunter và thánh kị sĩ thì nhờ sự giúp dỡ của hắn, sau đó nhanh chóng chuồn đi. Hờ hờ, người không khôn lỏi mới là kẻ ngu, nàng thông minh vô cùng, vì thế hhehee…
Vừa suy nghĩ, nàng vừa cười vô cùng bỉ ổi, Đặc Lan bên cạnh nghe thấy, rung mình một cái, nữ hoàng hôm nay thật lạ nga, làm người ta ngày càng sợ hãi rồi. huh u, cô ta là người thường a Vampie thường, đừng dọa đồng loại của mình thế chứ?
Huuhuhu……….
Mộ Dung Mặc đứng dưới sảnh, chợt nghe thấy tiếng cộc cộc ở lầu trên, liền quay người ra hướng cầu thang, nhìn đến ngây người.
Mị Băng hiện đang mặc một bộ váy quý tộc Châu Âu, tầng tầng xếp lớp vô cùng đẹp, lộng lẫy. màu váy tím hòa vào màu tóc hung đỏ xoăn đến chấm gót chan, làm người ta lâm vào trong ảo giác, có xúc cảm muốn thần phục. đôi mắt nàng mang màu sắc mênh mang của sóng biển, hài hòa nhưng lại vô cùng kiêu ngạo. Vẻ đẹp yêu mị trời sinh của nàng làm người ta muốn trầm luân.
Mộ Dung Mặc phát hiện, trước kia hắn chưa từng ngắm kĩ nàng, nàng xinh đẹp như vậy,…. Nhưng là, chính Áo Đặc cũng không làm sao thích vẻ hung tàn của nàng được. hắn giờ lại không cảm nhận được sự khát máu của nàng….. nàng như là… khác rất khác trước kia……
Mộ Dung Mặc cúi đầu chào như một quý tộc châu Âu:
“Nữ hoàng, Mộ Dung Mặc xin ra mắt nữ hoàng.”
Từ nhỏ, chính vì là người thừa kế nên nàng đã được học những nghi lễ quý tộc nên nàng mỉm cười hệt như một nữ hoàng xinh đẹp quyến rũ:
“Mộ Dung tộc trưởng, nói vậy là quá khách khí rồi. Xin mời, ngài ngồi đi. Đặc Lan, dâng trà!”
“Dạ”
Đặc Lan đang ngây ngẩn ngắm vẻ đẹp của Già Lam Ái Mễ Thiên (là Mị Băng đó, từ nay ta sẽ gọi nàng là Mễ Thiên nhé!). Nghe thấy tiếng nàng dặn dò, vội vàng nói. Mễ Thiên ưu nhã bước xuống, ngồi trên chiếc ghế bành tô, mỉm cười:
“Mộ Dung tộc trưởng, ngài tới đây một mình ư?”
Mộ Dung Mặc cười nhạt, nhìn sâu vào mắt nàng:
“Nữ hoàng muốn gặp ai vậy?”
“Ha, đâu có ai đâu, Mộ Dung tộc trưởng. Ngài muốn gặp ta có việc gì vậy?”
Mễ Thiên giật mình, cười khan. Tên Mộ Dung Mặc này mới là tên cáo già thực thụ, hừ mới có hỏi dò một lát mà hắn lại đưa ngay ra dụng ý của nàng. Hu hu, nàng chỉ muốn cách xa mấy tên nam chính để cao chạy xa bay thôi mà T.T. Hic, sao nàng đáng thương vậy nek?
“Ha, ta chỉ là muốn hỏi Nữ hoàng, ngày trăng máu sắp tới của Ngũ tộc Thực huyết thuần chủng, người có tham gia không?”
Ngũ tộc thuần huyết? là tam tộc của Huyết tộc, một tộc là Ma Cà Rồng thuần chủng, còn một tộc nữa là tộc Vampie của thân thể này ư? Nếu như nàng không nhầm thì trong ngày lễ này, Già Lam Ái Mễ Thiên vì vừa bị Áo Đức Lạp Tư từ hôn, lại biết chuyện tình cảm mập mờ giữa nữ chính và tên Lạp Tư kia nên muốn giết chết nữ chính Nam Cung Thủy Linh. Cuối cùng, đang định hút máu nữ chính thì nam chính số , Mộ Dung Mặc và nam chính số , Gia Đặc Thiên Nam xuất hiện, đánh cho trọng thương.
Vì dưỡng thương mà Già Lam Ái Mễ Thiên phải tìm uống dòng máu thuần huyết của tộc Thánh Kị sĩ, Hunter và Phù Thủy. Chính vì sự kiện này mà nàng đắc tội với càng nhiều kẻ thù. Cả tộc Vampie hung mạnh bị nhiều tộc liên kết chèn ép thảm không thể tả được!!!
Nghĩ đến sự kiện sắp xảy ra, nàng khẽ rung mình, oa, oa! Nàng mới không cần đi đâu. Nàng không hề muốn đi ha. Hơn nữa, trong lễ Huyết Nguyệt lại phải uống máu người. Tuy là nàng có thể trừng trị những kẻ có ý đồ hại tập đoàn chứ nàng chưa hề giết người đâu nga.(Chị không hề ý thức được khi nhân cách kia xuất hiện, chị giết người không hề chớp mắt nữa!)
Ái Mễ Thiên lắc đầu, nhã nhặn cười:
“Ha ha, hôm đó là ngày phải không? ta có dự định phải đi tới Nhân tộc thăm dò rồi!”
Nghe nàng nói vậy, Mộ Dung Mặc ẩn dấu nụ cười sâu trong mắt, đứng lên:
“Nữ hoàng, Mặc mỗ không quấy rầy nữa, ta có việc xin đi trước!”
“Ồ, được rồi. ngài không muốn ở lại uống ly trà sao? Vậy thì được rồi, ngày khác ta sẽ tới tộc của ngài thăm hỏi!”
“Hân hạnh!”