"Nghê Giai Ni? Cái cô sinh viên làm người mẫu kiếm tiền thêm đó hả?" Lãnh Thác không hề chú ý đến tên nạn nhân, hắn chỉ quan tâm vẻ ngoài xinh đẹp của họ, "Anh đúng là hiểu tôi. Vẻ đẹp đáng lẽ phải hoàn mỹ lại có khuyết điểm, tôi không chấp nhận được thất bại như vậy. Ngay lúc không biết làm sao, tôi lại nhìn thấy một tờ giấy dán trên cột điện bên đường. Cô người mẫu ấy rất đẹp, nhất là khuôn miệng khi cười lên vừa xinh đẹp vừa cao quý. Nhìn cô ấy, tôi bỗng nghĩ tới Nữ Oa. Thời trang hiện đại không hợp với cô ấy, cô ấy vẫn chưa biết vẻ đẹp của mình ở chỗ nào. Tôi gọi điện theo số trên , hẹn gặp cô ấy. Nét cổ điển của cô ấy còn đẹp hơn trên ảnh, quần đùi áo thun hoàn toàn không hợp với cô ấy. Lần này tôi phải thiết kế một màn hoàn mỹ cho cô ấy, bảo đảm sẽ rất xuất sắc! Cô ấy tưởng tôi là thợ trang điểm nên ngoan ngoãn mặc bộ đồ cổ trang tôi đã chuẩn bị, còn để tôi trang điểm cho cô ấy. Mới đánh phấn cho cô ấy, nét phong tình của cô ấy đã lộ hết ra ngoài. Cô ấy cầm cành liễu, khóe miệng treo nụ cười cao quý trách trời thương dân, vô cùng hoàn hảo! Tôi muốn vẻ đẹp của cô ấy dừng lại ở khoảnh khắc đó, nhân lúc cô ấy đang ngắm mình trong gương, tôi lén tiêm một liều thuốc mê vào cổ cô ấy, sau đó đưa vào phòng giải phẫu. Bụng cô ấy rất nhỏ, dao phẫu thuật vừa đi nhẹ một đường bên trên đã lập tức cắt qua phần thịt, tôi lấy tất cả nội tạng ra, sau đó khâu lại, nhân lúc trời tối đưa cô ấy về lại thành phố. Tôi biết có một buổi trưng bày tượng sáp kinh dị, cũng đã từng đi xem. Ban tổ chức chỉ có một người, ông ta sống dưới tầng một, còn tượng sáp đặt ở tầng hai, không có ai trông coi, cửa cũng không khóa. Tôi đưa cô ấy vào trong, còn làm chút phối cảnh. Để đề phòng cô ấy ngã xuống, tôi đã kê một cái đệm dưới người cô ấy, nếu nhìn từ chính diện thì chỉ có thể thấy ống tay áo rộng bay bay. Tôi còn đặt thêm một cục đá vào tay áo, nhìn kỹ thì chỉ như vật đỡ mà thôi."
"Xong xuôi, anh lại chụp ảnh thưởng thức?" Thấy hắn dừng lại, Khúc Mịch hỏi.
"Đương nhiên!" Lãnh Thác nhíu mày, dường như cảm thấy câu hỏi của anh quá ngốc nghếch, "Nét đẹp của mỗi người mỗi sự vật đều cần được thưởng thức! Ngày nào tôi cũng canh giữ gần đó, xem người ta ra ra vào vào khu trưng bày, còn có vài thanh niên nghị luận. Một tuần sau, cuối cùng cũng có người phát hiện sự khác thường. Tin tức trong buổi triển lãm tượng sáp có tử thi, khách từng tới đó đều vô cùng sợ hãi, trên mạng thì nghị luận sôi nổi." Nói tới đây, Lãnh Thác nở nụ cười hài lòng.
"Anh đã xử lý nội tạng của Nghê Giai Ni thế nào?" Khúc Mịch hỏi.
Nghe tới hai chữ "nội tạng", hắn đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương.
"Tôi không biết, có lẽ đã bị trộm đi rồi!" Trông hắn có vẻ rất đau đớn, hắn vội cầm ly nước trên bàn lên, một hơi uống hết.
Uống xong, đặt mạnh cái ly xuống, hắn mới thả lỏng hơn một chút.
"Tên đó đem nội tạng đến quán lẩu, nghe nói còn hun khói, có vẻ hắn có khuynh hướng bi3n thái nghiêm trọng. Đội trưởng Khúc, nếu anh đã có năng lực tìm được tôi thì hẳn cũng sẽ tìm được kẻ trộm nội tạng."
"Người đó tôi tìm được rồi, chờ anh nói xong chuyện của Yến Ni, tôi sẽ gọi cô ta ra!" Khúc Mịch nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
"Yến Ni?" Lãnh Thác mãi mãi không nhớ được tên người bị hại.
Khúc Mịch còn chưa kịp trả lời, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở.
Kha Mẫn mang nước vào: "Tôi tới thêm nước, không quấy rầy mọi người chứ?"
"Để đó đi." Khúc Mịch nhẹ giọng, sau đó quay đầu nhìn Lãnh Thác, "Uống nước rồi nói tiếp."
Lãnh Thác bỗng dưng bật cười: "Đội trưởng Khúc, tôi mệt rồi, không muốn nói nữa."
Khúc Mịch cau mày: "Thôi được, hôm nay tới đây thôi."
Hoắc Thải Ni lúc này vô cùng hưng phấn, cô vội thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy về tòa soạn.