Khúc Mịch trải bản đồ thành phố Nam Giang lên bàn, cầm bút vẽ một vòng tròn. Vòng tròn này lấy khách sạn Duyệt Lai làm tâm, bán kính khoảng 1 km. Vòng tròn này lần lượt đi qua bến xe phía đông, cửa hàng thời trang đường Trung Ương, quán lẩu và tòa nhà trưng bày tượng sáp kinh dị.
Lục Li từng thấy anh vẽ đường tròn tương tự, bọn họ nhờ vậy mới phát hiện thi thể của Nghê Giai Ni. Lần này Lãnh Thác bỏ trốn chẳng lẽ cũng có liên quan tới đường tròn này?
"Đối với Lãnh Thác, bị người ta quyết định vận mệnh của mình còn khó chịu hơn cái chết! Hắn cũng biết mình không thoát được, thế nên sẽ tự thiết kế cái chết cho riêng mình." Khúc Mịch nhìn chằm chằm bản đồ, ngón tay lướt theo đường tròn.
Tự thiết kế cái chết cho mình? Lãnh Thác tìm mọi cách thoát khỏi trại giam chỉ để tự tìm cái chết? Quả nhiên là bi3n thái, người bình thường không thể hiểu được.
"Cậu nghĩ Lãnh Thác sẽ sắp xếp cái chết cho mình cái chết thế nào?" Khúc Mịch hỏi Lục Li và Lưu Tuấn đứng cạnh mình.
"Khẳng định là một cái chết vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa còn phải chấn động. Theo cái nhìn tốt đẹp của hắn về sống chết, hắn sẽ biến thi thể của mình trở thành tác phẩm nghệ thuật." Lưu Tuấn nói trước, "Nhưng chắc hắn sẽ không tự mổ bụng mình đúng không?"
Nói tới đây, tự cậu ta thấy rùng mình, trong đầu bỗng xuất hiện cảnh Lãnh Thác cầm dao phẫu thuật, hưng phấn rạch một đường trên bụng, sau đó móc nội tạng ra... Trời ạ, thật là gớm ghiếc!
"Theo y học, người bị mổ bụng lấy nội tạng không thể tự xử lý vết thương của mình, càng không thể tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ đẹp hoặc vẽ hình lên người." Thương Dĩ Nhu xuất hiện ở phòng thẩm vấn, cô đến để đưa sách bài tập của Đa Đa cho Kha Mẫn.
Cậu bé ở nhà Thương Dĩ Nhu mấy ngày, Kha Mẫn vừa từ Bali về đã đón cậu bé, có vẻ chuyến đi Bali này có thu hoạch rất lớn, trên tay Kha Mẫn đeo nhẫn kim cương chói lọi, mặt mày cũng tươi tắn hơn. Đa Đa rất vui, còn khoe bố mẹ rất thân mật.
"Lãnh Thác vẫn chưa khai ra quá trình giết Yến Ni, không biết trong đây có ẩn tình gì không. Hai nạn nhân trước đó đều bị lấy nội tạng ra, chỉ có nội tạng của Yến Ni được giữ lại, nhưng tử c ung lại mất. Đứa bé trong bụng Yến Ni rốt cuộc là ai? Liệu có phải là của Lãnh Thác không? Nếu người phụ nữ bí ẩn kia là nhân cách thứ hai của Lãnh Thác, vậy tối hôm đó người gặp Yến Ni là ai? Tôi đã hỏi tài xế taxi, ông ta nói vì người phụ nữ kia đội mũ đeo kính nên không nhận dạng." Lục Li cảm thấy Lãnh Thác cố tình không khai ra vụ án của Yến Ni để khiến Khúc Mịch bối rối trong việc kết án.
Kha Mẫn rùng mình: "Đừng nói nữa, lần trước theo mấy cậu đến hiện trường, mấy đêm liền tôi đều gặp ác mộng, đến giờ tối ngủ còn phải mở đèn. Nghe các cậu nhắc lại, tôi lại nhớ đến cảnh Yến Ni nằm trên giường, trời ạ..." Kha Mẫn không dám nói nữa, vỗ ngực.
Khúc Mịch nhìn chằm chằm bản đồ, ngón tay đột nhiên dừng lại ở một chỗ.
"Nếu không thể tự xử lý chống phân hủy, mà hắn phải nghĩ cách bảo tồn thi thể mình không bị hư thối, thế thì cách tốt nhất là... Đông lạnh!"
Đông lạnh? Lục Li thấy ngón tay Khúc Mịch đang dừng ở một điểm, bên cạnh có ghi là kho lạnh, sau đó ngón tay Khúc Mịch lại di chuyển đến bệnh viện Nhân Ái.
Bệnh viện có phòng bảo quản thi thể, nhiệt độ duy trì ở mức âm mười mấy độ.
"Đây là hai nơi có khả năng nhất, chúng ta đi xem!"
Khúc Mịch dẫn đội đến phòng bảo quản thi thể của bệnh viện Nhân Ái trước, không có gì khác thường.
Bọn họ lại chạy đến kho lạnh. Vì nhu cầu thực phẩm của thành phố Nam Giang rất lớn nên có rất nhiều kho lạnh, cả một góc đường Phúc Tây đều là kho lạnh nằm san sát nhau.
Mọi người chia nhau ra tìm, ngoại trừ ba kho lạnh không mở cửa thì những kho lạnh khác đều hoạt động bình thường.
Trong đó có hai kho bọn họ tìm được chủ, yêu cầu mở cửa kiểm tra. Còn kho lạnh còn lại hàng xóm xung quanh chưa từng gặp chủ, thậm chí nói rằng từ lúc mình kinh doanh đến giờ chưa từng thấy nó mở cửa.
Khúc Mịch lập tức tìm thợ khóa mở cửa kho lạnh. Không khí lạnh lập tức ập tới, tiếp tục mở cửa cách nhiệt, mọi người càng giật mình.
Bên ngoài là mùa hè nóng bức, bên trong lại lạnh đến mức hàm răng run cầm cập. Đến khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, không chỉ hàm răng, ngay cả trái tim cũng rét run.
Trong nhà có một bức tượng điêu khắc, thoạt nhìn là một người đàn ông cao to, khom lưng uốn gối ngồi trên tảng băng, tay phải chống cằm, miệng cắn tay mình. Đôi mắt hắn lặng lẽ nhìn mặt đất, trông giống như đang trầm tư lại có chút nét đau đớn.
"Lãnh Thác!" Có người kêu lên.
Toàn thân hắn không hề có vết thương, nhìn qua là bị đông cứng đến chết. Ở nơi lạnh lẽo như vậy hắn vẫn có thể ngồi yên trên băng, thậm chí duy trì tạo hình, đúng là không có có bi3n thái nhất chỉ có bi3n thái hơn!
Khúc Mịch bước qua kiểm tra, phát hiện hắn đã tắt thở không thể cứu. Xem ra vừa trốn khỏi trại giam hắn trực tiếp chạy tới đây, đã bị đông lạnh gần tám chín tiếng.
Tên khốn này đúng là tàn nhẫn, ngay cả bản thân cũng không hề nương tay! Lục Li lắc đầu, đi một vòng quanh thi thể."
"Đây là cái chết mà hắn tự nhận hoàn mỹ?"
"Đội phó Lục, đây là Người suy tư, vốn là một phần của Cánh cửa địa ngục nằm trong bộ Thần khúc của Dante do Rodin điêu khắc. Ông yêu thương nhân loại, khó đưa ra phán quyết cuối cùng với tội nhân, bởi vậy rơi vào nỗi đau và trầm tư vĩnh hằng." Lưu Tuấn giải thích, "Không ngờ một kẻ như Lãnh Thác lại có nét hào hoa và u buồn như vậy, dáng người thì chuẩn, đẹp như tạc. Chẳng trách hắn tự biến mình thành một tư thế điêu khắc, nếu có đủ thời gian để chỉnh chu phần đầu thì có thể nói là hoàn mỹ!"