Thương Dĩ Nhu nằm trên giường rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô có thể nghe thấy tiếng của Khúc Mịch, nhưng trước mắt lại là hình ảnh của mười lăm năm trước.
Cô giống như đang đứng trước TV xem lại đoạn phim vừa quen vừa lạ.
Một cô bé đầu thắt nơ mặc chiếc váy công chúa màu trắng từ phòng ăn chạy vào phòng ngủ.
Cô theo sau cô bé, thấy cô bé cười hi hi chui vào tủ quần áo.
Một lúc sau, mẹ mở cửa đi vào: "Bé cưng, con đâu rồi? Mẹ đi tìm con đây!"
Thương Dĩ Nhu nhìn thấy mẹ mình tìm kiếm khắp phòng, lúc thì vén rèm, lúc thì cúi người, mắt bắt đầu ươn ướt.
Cô muốn gọi mẹ, muốn báo với mẹ lát nữa sẽ có kẻ xấu, muốn bố mẹ trốn đi. Nhưng cô lại không nói được gì, bản thân như người vô hình chỉ có thể nghe và nhìn, không thể làm gì khác.
Bỗng dưng ngoài phòng khách có âm thanh kỳ lạ. Mẹ gọi bố một tiếng, sau đó đi về phía cửa.
Bà còn chưa mở cửa, cửa đột nhiên mở ra,, một người đàn ông cao lớn xông vào, tay cầm chùy sắt, máu tươi từ trên đó chảy xuống.
Thương Dĩ Nhu muốn nhắm mắt lại, theo bản năng muốn bỏ trốn, nhưng cơ thể cô lại không thể nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng không thể điều khiển.
Lúc này, bên tai truyền tới giọng nói dịu dàng của Khúc Mịch: "Dĩ Nhu, không phải sợ, em đã quyết định đối mặt rồi mà."
Đúng, quay về nhà cũ thôi miên tìm kiếm sự thật là quyết định của cô, cô không thể lùi bước, lần này cô phải nhìn thấy rõ gương mặt của hung thủ, nhất định phải báo thù cho bố mẹ.
Nghĩ vậy, nỗi sợ trong lòng Thương Dĩ Nhu lập tức biến mất. Cô không còn muốn bỏ trốn hay nhắm mắt lại, thậm chí còn mở to hai mắt để nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Nhưng tầm mắt của cô chỉ dừng lại từ chân hắn trở xuống, cô chỉ thấy hắn mặc một chiếc quần lam đã cũ, một đôi giày thể thao màu xanh đen, trên giày dính rất nhiều máu.
Thương Dĩ Nhu cố gắng ngẩng đầu nhưng không có cách nào làm được. Cô có cảm giác chiều cao của mình thấp đi rất nhiều, tầm mắt còn bị hạn chế.
Bỗng dưng cô biến thành cô bé đang trốn trong tủ quần áo, tủ quần áo là lại có nhiều ván gỗ xếp lại, tầm nhìn như vậy đã là cực hạn.
Cô thấy người đàn ông kia đi về phía mẹ, cánh tay trái cầm chùy sắt giơ lên, bên tai có tiếng cười man rợ, sau đó máu bắn tung tóe.
Thương Dĩ Nhu thấy mẹ chưa kịp kêu lên đã ngã xuống, đầu hướng về phía tủ quần áo, mắt mở to nhìn mình, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng, chắc chắn là bà ấy đang lo cho an toàn của cô.
"A!" Thương Dĩ Nhu hét lên, nhưng dù dùng hết sức lực cô cũng không thể kêu thành tiếng, muốn đẩy cửa tủ quần áo lao ra thì cánh cửa lại như nặng ngàn cân.
Mẹ cô ngã trong vũng máu chỉ cách cô một cách cửa, nhưng ngay cả khóc cô cũng không phát ra được.
"Dĩ Nhu, em bình tĩnh đi!" Khúc Mịch nói, "Bây giờ em chỉ đang nhớ lại, em không thể thay đổi chuyện đã xảy ra, cố gắng xem xét xung quanh đi. Hít sâu, thở đều, nhìn thật kỹ cảnh trước mắt, để ý từng chi tiết, hãy nói cho tôi biết tất cả những gì em đang thấy."
"Tay... Tay trái... Chùy sắt... Máu..."
Nghe Thương Dĩ Nhu nhắc tới tay trái, Khúc Mịch nhíu mày. Xem ra hung thủ thuận tay trái, nhưng nếu chỉ có vậy thì không thể khiến Thương Dĩ Nhu quên được.
"Em còn nhìn thấy gì nữa không? Nói cho tôi biết!"
Hai mắt Thương Dĩ Nhu nhắm chặt, hàng lông mi run rẩy.
"Chó... Cắn tay trái bị thương... Đập chết..."
Thì ra trong quá trình gây án hung thủ bị chó cắn bị thương, thảo nào hắn lại ra tay tàn nhẫn với thú cưng như vậy.
Theo ghi chép hiện trường lúc đó, hung thủ ra tay với chó mèo cực kỳ độc ác, có vẻ chó cắn đã khơi dậy hoàn toàn oán hận của hắn đối với chó mèo.
"Em có thấy hắn trông như thế nào không?" Anh cẩn thận quan sát Thương Dĩ Nhu, định nếu xảy ra việc bất thường sẽ lập tức dừng thôi miên, "Em đến gần một chút, thử nhìn kỹ hơn xem."
Thương Dĩ Nhu cau mày.
Trái tim Khúc Mịch thắt chặt, thấy Thương Dĩ Nhu không còn lắc đầu, cũng không còn la hét, lúc này anh mới thả lỏng một chút.
"Dĩ Nhu, bây giờ ra khỏi tủ quần áo, bước ra đi, tôi biết em sẽ làm được! Vươn tay, từ từ mở tủ quần áo. Đúng vậy, em làm tốt lắm. Đứng dậy, bước ra ngoài, đi đến trước mặt hung thủ, nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Nói cho tôi biết, em thấy gì?"
Sau một lúc, Thương Dĩ Nhu lắc đầu: "Không nhìn thấy khuôn mặt..."
Khúc Mịch thất vọng, anh tưởng năm đó Thương Dĩ Nhu đã nhìn thấy đặc điểm đặc trưng của hung thủ nên mới gặp bóng ma tâm lý lớn như vậy.
Thời gian thôi miên không thể quá lâu, Khúc Mịch đang định gọi cô dậy thì nghe cô nói: "Nốt ruồi, nốt ruồi đỏ, to hơn hạt đậu một chút, nằm phía trong cổ tay bên trái!"
Đây là đặc điểm nhận dạng vô cùng quan trọng.
"Tốt, em làm tốt lắm!" Khúc Mịch nói, "Bây giờ tôi đếm đến ba, sau đó em tỉnh. Một, hai, ba, mở mắt!"
Anh vừa dứt lời, Thương Dĩ Nhu lập tức mở mắt.
"Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra tất cả rồi!" Cô nhớ lại từng chi tiết ngày bố mẹ bị giết hại, tuy đau đớn nhưng cuối cùng cũng hoàn chỉnh.
Khúc Mịch sợ cô mất bình tĩnh, vội an ủi: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, em mới nhớ lại, cần phải nghỉ ngơi."
"Anh không phải khuyên tôi, việc này cả đời tôi sẽ nhớ mãi. Nhưng tôi sẽ cố gắng sống thật tốt, sống thật vui, để bố mẹ ở trên trời nếu có thể nhìn thấy cũng yên lòng." Mắt cô ươn ướt, "Anh biết không, khi mẹ tôi ngã xuống, bà ấy vẫn nhìn tôi như muốn nói Đừng ra đây, đừng lên tiếng, nhất định phải sống cho thật tốt, thật hạnh phúc. Mười lăm năm trước tôi không hiểu ánh mắt đó, chỉ thấy nó thật đáng sợ, nhưng bây giờ nhớ lại, tôi mới biết đó là tình yêu mẹ dành cho tôi. Tôi nghĩ nếu lúc đó có thể, bà chắc chắn sẽ bảo vệ tôi, sẽ không để tôi chịu bất kỳ tổn thương nào cả. Có lẽ lời cầu nguyện của mẹ tôi trước khi chết đã làm ông trời cảm động nên hung thủ không phát hiện ra tôi. Tôi chứng kiến toàn bộ quá trình gây án nhưng vẫn may mắn thoát được. Đúng rồi, tôi thấy hung thủ thuận tay trái, tay hắn bị chó cắn, máu chảy rất nhiều, nhưng tại sao trong báo cáo lại không nhắc đến? Còn một đặc điểm nhận dạng nữa là mặt trong cổ tay trái của hắn có một nố ruồi đỏ, to hơn hạt đậu một chút. Không biết manh mối này có giúp ích cho việc phá án không, tôi chỉ thấy được từng đó." Thương Dĩ Nhu áy náy.
"Manh mối này quan trọng, chắc chắn sẽ giúp ích cho việc tìm ra hung thủ." Khúc Mịch không muốn để Thương Dĩ Nhu ở lại đây lâu, anh nói phải đến cục cảnh sát nên vội đưa cô đi, "Sau khi bắt được hung thủ, em hãy bán căn nhà đi, dù sao cũng không có ai ở."
Thương Dĩ Nhu thở dài: "Đúng vậy, tôi chỉ còn mỗi chú, ông ấy lại sống ở Canada, một mình tôi cũng không thể ở căn nhà lớn như vậy. Tôi giữ căn nhà này đến bây giờ là vì chưa bắt được hung thủ. Đến khi hung thủ sa lưới, căn nhà này cũng nên bán đi thôi, như vậy sự cố chấp của tôi cũng có thể buông xuống."
"Em có thể nghĩ thế là tốt."
Khúc Mịch cảm thấy Thương Dĩ Nhu kiên cường hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Trải qua biến cố quá lớn nhưng vẫn có thể mạnh dạn đối mặt, phải thừa nhận nội tâm của Thương Dĩ Nhu rất mạnh mẽ.
Hai người đến cục cảnh sát, Khúc Mịch lập tức bảo cấp dưới liên lạc với lão Quách.
"Ông và Kim Hâm là bạn, ông có biết con trai ông ta có đặc điểm đặc biệt nào không?" Khúc Mịch hỏi.
"Đây chẳng phải bí mật gì, con trai ông ta có một nối ruồi trên tay, ai cũng nói như thế không phải sợ lạc mất con, đi đâu cũng có thể tìm thấy."
"Tay bên nào?"
"Tay trái, tôi bảo đảm!" Lão Quách trả lời dứt khoát, "Cậu ta thuận tay trái, bị Kim Hâm mắng mấy lần vẫn không sửa được. Sau này đi học, giáo viên bắt phải viết bằng tay phải nên cậu ta ới sửa, nhưng khi làm những việc cần thiết thì vẫn dùng tay trái."
"Nốt ruồi trông thế nào, ông có nhớ không?"
"Tôi đương nhiên nhớ, là một nốt ruồi đỏ nằm ở mặt trong cổ tay."
Nghe câu trả lời của lão Quách, mọi người đều nghĩ hung thủ chắc chắn là Kim Thành, vì thế xin lệnh truy nã.
Để chính xác, Khúc Mịch đi tìm Diệp Hồng xác minh lại, nhưng kết quả lại khiến người ta nghi ngờ.
Diệp Hồng nói trên cổ tay Kim Chí Thành không hề có nốt ruồi đỏ, hơn nữa cô ta cũng chưa bao giờ thấy Kim Chí Thành dùng tay trái.
Chẳng lẽ hung thủ là một người khác? Hay là lão Quách đang nói dối?
Khúc Mịch lại hỏi thăm nhân viên trong công ty của Kim Hâm, bọn họ đều nói không thấy Kim Chí Thành có nốt ruồi trên cổ tay, càng chưa bao giờ thấy hắn làm việc gì bằng tay trái.
Sự việc càng ngày càng rắc rối, cứ tưởng đã sắp bắt được hung thủ nhưng không ngờ vụ án lại trở nên phức tạp như vậy.