Vừa thấy Khúc Mịch, ông lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Đội trưởng Khúc, đã lâu không gặp."
"Thì ra là luật sư Vương." Khúc Mịch có trí nhớ cực tốt, chỉ cần gặp ai một lần đều sẽ ghi nhớ. Luật sư Vương này từng là luật sư của tập đoạn Lệ thị, trong vụ án của Lưu Uyển Nhu đội hình sự từng gặp ông ta."
"Chúng ta đều là người quen, việc này dễ giải quyết hơn rồi." Luật sư Vương cười nói, "Tôi xin nộp tiền bảo lãnh cho thân chủ. Các anh chưa tìm được chứng cứ xác thực, thay vì giữ thân chủ của tôi ở đây ăn ở miễn phí thì cho tôi chút thể diện đi."
"Được thôi." Lục Li định phản bác, không ngờ Khúc Mịch lại đồng ý.
Tính cách của Khúc Mịch trên dưới cục công an đều biết, ngay cả cục trưởng Hoàng anh cũng chẳng thèm cho mặt mũi, huống chi là người ngoài như luật sư Vương. Huống hồ Tiếu Tiêu này rất đáng nghi, nhất là khi nghe nói phải khám xét nhà, phản ứng của anh ta có hơi thái quá, chắc chắn là anh ta đang che giấu gì đó nên sợ bị bại lộ. Mọi người hay đùa ai yêu vào IQ cũng giảm xuống, xem ra đội trưởng Khúc chìm sâu trong bể tình rồi.
Nhưng Khúc Mịch là đội trưởng, anh đã hạ lệnh không ai dám thắc mắc. Rất nhan luật sư Vương đã làm xong thủ tục đưa Tiếu Tiêu đi.
"Điều vài cảnh sát khu vực giám sát Tiếu Tiêu này, anh ta không phải hung thủ giết người nhưng lại có vấn đề, hơn nữa còn có liên quan tới vụ án." Khúc Mịch khẳng định.
Lưu Tuấn nghi ngờ hỏi: "Đội trưởng Khúc, hiện tại Tiếu Tiêu là kẻ đáng nghi nhất, tại sao lại loại trừ khả năng anh ta là hung thủ?"
"Đầu của cậu chỉ để trưng cho đẹp thôi hả?" Khúc Mịch hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Đã lâu không thấy đội trưởng Khúc độc mồm độc miệng, có vẻ là không được đáp ứng nhu cầu! Tuy đội trưởng Khúc và bác sĩ Thương đứng cạnh nhau đúng là một cặp trời sinh, tuy cả hai cũng đã công khai mối quan hệ nhưng tình cảm giữa hai người chỉ dừng lại ở lễ nghĩa, ngoài ngoài nhìn mà cũng thấy sốt ruột.
Khoảng thời gian trước họ còn tưởng hai người ở chung, nhưng sau này đội trưởng Khúc dọn đi, mọi người mới biết đội trưởng Khúc làm vậy để trị liệu tâm lý cho bác sĩ Thương.
Thời đại này là xã hội chú trọng hiệu suất, ai còn yêu đương như thế kỷ trước nữa? Người ta nắm tay, ôm hôn, lên giường, có con mới tính đến kết hôn. Nhưng xem hai người này đi, người ta là ếch xanh cần dùng nước ấm nấu, đội trưởng Khúc lại là nước lạnh, chẳng biết đến năm nào tháng nào mới có thể tu thành chính quả!
"Rảnh rỗi bớt suy nghĩ lung tung đi, lo mà tập trung vào vụ án!" Lục Li cầm chồng tài liệu gõ đầu Lưu Tuấn, "Thời điểm xảy ra hai vụ án Tiếu Tiêu đều có bằng chứng ngoại phạm, hơn nữa chúng ta vẫn chưa có bằng chứng xác thực, chỉ dựa vào một bức ảnh không thấy rõ không thể chứng minh được gì. Hiện giờ anh ta là mồi câu được đội trưởng Khúc thả đi, chúng ta chỉ cần chờ cá lớn cắn câu. Cậu mau đi điều động người hỗ trợ đi."
Lưu Tuấn phóng ra ngoài nhanh như chớp, suýt đụng trúng Mạnh Triết.
"Cậu nhóc này nên rèn luyện nhiều thêm, nếu không phải bây giờ đội trưởng Khúc đã dễ tính hơn thì cậu ta đã bị ăn mắng rồi."
Theo sau Mạnh Triết là trợ lý của Trương Lệ Xuân.
Vương Tịnh nói trong điện thoại nghe thấy Trương Lệ Xuân mắng trợ lý, liệu có khả năng trợ lý và nạn nhân xảy ra tranh chấp, sau đó nảy sinh ý định giết người, giết người xong thì vội đào tẩu, đúng lúc Vương Tịnh tới trở thành người chịu tội thay không? Mạnh Triết đi tìm trợ lý, cuối cùng cũng bắt được sau khi không thể liên lạc.
"Đi làm một ly cà phê đậm đặc đến đây, đừng thêm đường."
Lúc này mọi người mới ngửi thấy mùi rượu, lại nhìn trợ lý kia vẫn còn đang say chưa rõ tình hình.
Uống hết một ly cà phê, sau đó đi rửa mặt, cô ta mới tỉnh táo được một chút.
Nghe nói trợ lý đã bị bắt về, Khúc Mịch đích thân tới thẩm vấn.
"Trương Lệ Xuân chết rồi!"
Cái gì? Trợ lý sửng sốt.
"Đàm Tâm Ngữ chết rồi!" Thấy trợ lý sững sờ, Khúc Mịch đổi cách gọi.
Sắc mặt trợ lý lập tức trắng bệch như không dám tin.
"Lục Hân, từ 21 giờ đến 23 giờ ngày 31 tháng này cô ở đâu? Làm gì?" Khúc Mịch vừa hỏi vừa quan sát thái độ của đối phương.
Trợ lý vẫn còn khiếp sợ, nghe Khúc Mịch hỏi mới giật mình hỏi lại: "Cảnh sát, chị Tâm Ngữ thật sự chết rồi?"
Khúc Mịch không trả lời mà đặt ảnh chụp lên bàn. Cô ta vừa nhìn liền nhảy dựng lên.
"Đó... Đó là chị Tâm Ngữ?" Giọng cô ta run rẩy, muốn xác nhận nhưng không dám nhìn lại.
"Trước khi cô ta bị giết hai người có tranh chấp đúng không?" Khúc Mịch hỏi.
"Tôi không có giết chị ấy!" Lục Hân vội lắc đầu, "Tôi chỉ tới lấy tiền lương tháng cuối cùng, tôi chỉ vào nhà mấy phút là đi ngay."
"Vậy sao? Cô tự xin nghỉ việc hay cô ta sa thải cô?" Khúc Mịch hỏi tiếp.
"Là tự tôi không muốn làm nữa, chị Tâm Ngữ nói chưa tìm được trợ lý khác nên giữ một tháng tiền lương của tôi. Tôi đi theo chị Tâm Ngữ gần một gần một năm, đến tết hay sinh nhật các nghệ sĩ khác đều lì xì cho trợ lý, tôi không có cũng thôi, bây giờ tiền lương tôi đáng được nhận cũng bị chị ấy khấu trừ. Tôi tức giận nên đến tận nhà đòi, cuối cùng tiền lương không lấy được còn bị mắng, chị Tâm Ngữ còn dọa không cho tôi tiếp tục làm trong nghề giải trí này nữa. Một cô gái xa quê như tôi không có chỗ nương tựa ở đây thì có thể làm gì? Tôi giận đến mức bật khóc chạy đi một quán bar uống rượu cho đến khi mấy anh tìm tôi." Lục Hân nôn nóng giải thích, sợ bị coi là hung thủ giết người.
Nhìn cô ta bật khóc, Mạnh Triết vội đưa khăn giấy: "Cô đừng khóc, không ai định tội cô cả. Đồng nghiệp của chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát khu chung cư, thấy cô 20 giờ 10 phút đến, 20 giờ 18 phút khóc chạy vào thang máy. Khi đó cô cũng mặc bộ đồ này, nếu cô thật sự là hung thủ thì ở hiện trường máu me như vậy, còn trong thời gian ngắn, trên người không thể không dính máu. Ngoài ra nhân viên quán bar cũng có thể làm chứng cho cô. Khoảng 20 giờ 30 cô đến quán bar, vừa vào đã uống rượu, say đến bất tỉnh nhân sự. Bọn họ tìm di động của cô gọi cho Trương Lệ Xuân, cô ta không nghe máy, họ chỉ đành chờ cô tỉnh. Lát nữa đồng nghiệp khoa pháp chứng của chúng tôi sẽ tới kiểm tra xem trên người cô có vết máu hay mẫu da liên quan đến vụ án không. Thế nên nếu trong sạch cô không cần lo lắng. Vì cô biết rất rõ nạn nhân, còn xuất hiện ở nhà nạn nhân trước khi chết nên chúng tôi hy vọng cô có thể cung cấp một vài manh mối hữu dụng."
Một cô gái hơn hai mươi tuổi phiêu bạc ở thành phố xa nhà đã rất khó khăn, mới mất công việc, giờ còn dính vào án mạng, không trách cô ta lại sợ đến bật khóc.
Nghe Mạnh Triết nói, Lục Hân cũng bình tĩnh được một chút. Cô ta dùng mu bàn tay lau nước mắt, ngồi xuống ghế. Khúc Mịch đọc tài liệu, bên trên có ghi Lục Hân tốt nghiệp đại học ngành truyền thông, muốn làm việc trong giới giải trí, không biết bây giờ có còn yêu thích công việc của mình không.
"Tôi mới vào nhà, chị Tâm Ngữ vừa thấy đã mắng tôi, chắc do tâm trạng chị ấy không tốt." Lục Hân nhớ lại, "Chị ấy mắng tôi là đồ quê mùa, chưa biết sự đời đã ăn trộm, không chỉ trộm khuyên tai của chị ấy mà còn ăn vụng bánh kem và sữa."
Nghe tới đây Khúc Mịch nhướng mày, tỏ ra hứng thú. Lần trước Vương Tịnh nhặt được khuyên tai khiến Trương Lệ Xuân hiểu lầm, có vẻ khuyên tai kia sớm đã bị đánh tráo, thứ Vương Tịnh nhặt được chỉ là đồ dỏm!
Nói tới đây, Lục Hân xấu hổ cắn môi: "Tôi biết mình không đúng, không thể trách tôi hoàn toàn, hơn nữa không phải do tôi trộm khuyên tai, thậm chí còn bổ sung nữa."
Thì ra trên danh nghĩa Lục Hân là trợ lý nhưng việc phải làm chẳng khác nào một bảo mẫu, mỗi ngày tan làm về nhà, chỉ cần Trương Lệ Xuân gọi điện, cô ta phải lập tức có mặt, cũng may Lục hân muốn xông pha giới giải trí, tiếc là bản thân không có điều kiện, chỉ có thể đi con đường này, thế nên cô ta mới cố gắng chịu đựng Lục Hân ngang ngược vô lý.
"Chị Tâm ngữ từng nói sau này đợi chị ấy nổi tiếng rồi sẽ đưa tôi vào giới giải trí." Chính vì lời hứa không biết khi nào sẽ thực hiện, Lục Hân mới chịu thương chịu khó.
"Bổ sung là có ý gì?" Khúc Mịch hỏi.
"Chị Tâm Ngữ thích nhất đôi bông tai này, bình thường dù không đi làm cũng thường xuyên đeo. Mấy hôm trước lúc tôi dọn phòng cho chị ấy, phát hiện mất một chiếc khuyên tai bị mất. Tôi quá hiểu tính cách chị Tâm Ngữ, chị ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi lấy đi, thế nên tôi lén mua đồ dỏm bỏ vào. Tôi nghĩ dù sao cũng nhìn giống nhau như đúc, hơn nữa trên khuyên tai toàn là kim cương vụn, cầm trong tay cũng không ước lượng được sự khác biệt. Nhưng hàng giả thì không chất lượng, chỉ cần rơi xuống đất là vỡ vụn, chị Tâm Ngữ nhận phỏng vấn vô tình thấy kim cương vụn rơi xuống đất, sự việc cứ thế bại lộ. Tôi thấy sự việc bị làm lớn thì càng không dám lên tiếng, không ngờ vẫn bị chị Tâm Ngữ phát hiện, chị ấy ép hỏi mãi, tôi chỉ đành thú nhận. Nhưng chị Tâm Ngữ không tin, cứ khăng khăng khuyên tai do tôi đánh tráo!"
"Có nghĩa là Trương Lệ Xuân biết việc khuyên tai không liên quan đến Vương Tịnh?" Mạnh Triết cau mày, "Nếu đã vậy, tại sao cô ta lại gọi Vương Tịnh đến nhà cô ta? Hôm đó vì chứng minh trong sạch nên Vương Tịnh mới đi."
"Cụ thể thế nào thì tôi không biết, có điều hình như là do công ty sắp xếp muốn nhân cơ hội này lên trang đầu, sau đó làm bộ giảng hòa, cho thấy chị Tâm Ngữ rộng lượng. Minh tinh bọn họ đều thế, nếu không sao có thể nổi bật giữa hàng loạt người tài năng?"
"Thế chuyện ăn vụng là sao?" Khúc Mịch đánh dấu chi tiết này trên sổ ghi chép.