Vụ nổ súng diễn ra lần thứ hai khiến toàn thể sinh viên đều lo sợ, lúc này bọn họ mới nhận ra rằng hung thủ đang ở ngay cạnh mình, bất kỳ ai cũng đều có thể trở thành mục tiêu tiếp theo.
Lần này tổng cộng có năm người chết, có lẽ do hung thủ sợ bị bắt nên thời gian hành động không dài, hơn nữa hắn đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ xông vào ký túc xá nam số 2 bắn chết vài người, sau đó đào tẩu qua lối thoát hiểm. Ký túc xá số 2 gần một rừng cây nhỏ, phía sau là hội trường đúng lúc chiếu xong một bộ phim điện ảnh.
Cảnh sát tìm thấy một chiếc áo khoác và một bao đạn không có đạn trong rừng, trùng khớp với những viên đạt phát hiện ở hiện trường. Trên áo khoác có vết thuốc súng, điều này cho thấy hung thủ đã nó lại nó rồi lẩn trốn vào nhóm sinh viên để bỏ trốn.
Trừ vẻ ngoài mơ hồ của hung thủ, cảnh sát không biết gì cả. Các sinh viên bắt đầu trở nên kích động, yêu cầu nhà trường cho tạm nghỉ để họ về nhà cho đến khi bắt được hung thủ. Trong lúc nhà trường đợi kiến nghị của cảnh sát, đã có một số học sinh cố gắng muốn ra khỏi trường. Cửa không cho đi, bọn họ chuyển sang trèo tường khiến cả khuôn viên trở nên náo loạn.
Thương Dĩ Nhu muốn liên lạc với Khúc Mịch nhưng anh không trả lời. Cô quyết định tạm thời ở lại, xem tình hình rồi tính. Các căng tin của trường học đã hoảng loạn đến mức không còn nhận đơn hàng, cũng may họ đã đặt mua thùng mì trên mạng, đủ cho bốn người ăn một thời gian.
Vì hai vụ xả súng đều xảy ra vào buổi tối nên ngay khi mặt trời lặn, họ lập tức đóng kỹ cửa ra vào và cửa sổ, sau đó rúc vào phòng ngủ cách xa phòng khách nhất.
"Bịch bịch bịch!"
Bên ngoài có động tĩnh gì vậy? Lại có nổ súng? Bốn người không dám nói chuyện, ngay sau đó lại có tiếng "bịch bịch bịch" vang lên.
Lần này Thương Dĩ Nhu nghe rõ là tiếng gõ cửa bên ngoài, chắc không phải hung thủ đấy chứ.
"Tiểu Nhu, anh đây!"
Giọng nói thân quen khiến Thương Dĩ Nhu sững sờ. Không phải chứ? Sao nghe giống Khúc Mịch vậy?"
"Mở cửa đi, anh đây!"
Nghe rõ là giọng của Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu vội chạy đi mở cửa.
Khúc Mịch đứng ở bên ngoài, ngay cạnh là một chiếc vali nhỏ, trông anh mệt mỏi như vậy hẳn là vừa đáp máy bay rồi chạy tới.
Thương Dĩ Nhu lập tức nhào vào lòng anh. Mấy hôm nay cô luôn tự trấn an bản thân phải kiên cường, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Khúc Mịch, tất cả lớp ngụy trang đều bị tháo xuống.
"May mà vẫn còn kịp." Khúc Mịch nhẹ nhàng vuốt v e lưng cô, thở phào. Anh thật sự sợ mình ngồi máy bay hơn 9 tiếng chạy tới đây sẽ thấy cảnh Thương Dĩ Nhu bị thương, còn kết quả đáng sợ hơn, anh căn bản không dám nghĩ tới.
Lily, Jane và Mitchell tò mò nhìn ra, bọn họ đều biết mặt Khúc Mịch, cũng rất có hứng thú về anh. Người đàn ông này đã khiến họ thay đổi ấn tượng về đàn ông phương Đông, gương mặt góc cạnh, đôi mắt sắc lạnh và toát ra khí chất kiêu ngạo. So với những người họ quen, anh tự tin, quyết đoán, còn có học thức cao hơn nhiều.
Bọn họ đều là người phương Tây nên việc yêu đương khá cởi mở, ôm hôn ngoài đường rất phổ biến. Theo quan điểm của họ, tình yêu cuồng nhiệt không chỉ là sự giao tiếp tinh thần mà còn là va chạm thể xác. Nhưng bây giờ chỉ nhìn Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch ôm nhau, họ vẫn có thể cảm nhận tình yêu giữa hai người mãnh liệt thế nào.
"Hai người định đứng ngoài cửa ôm nhau mãi hả?" Lily cười trêu.
Thương Dĩ Nhu giật mình buông Khúc Mịch ra, bảo anh vào trong rồi nói.
Khúc Mịch xách hành lý vào, quan sát vào giây, ngay sau đó liền đưa hành lý vào phòng của Thương Dĩ Nhu.
"Sao anh lại để hành lý trong phòng ngủ của tôi?" Lily là người hoạt bát, cô lén ra hiệu cho mọi người, trêu chọc Khúc Mịch.
Khúc Mịch dạo quanh nhà một vòng, chỉ vào phòng ngủ khác: "Lily đúng không? Tính cách năng nổ, hiện tại chưa có bạn trai, thích trượt tuyết bơi lội, ghét thú nhồi bông."
Khúc Mịch lại chỉ căn phòng khác, nói: "Jane, tính cách hiền hòa, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, thích âm nhạc và văn học, ghét tất cả mùi lạ."
Phòng ngủ còn lại cuối cùng đương nhiên là của Mitchell.
"Thích mỹ thuật từ nhỏ, tính cách hướng nội, thích văn học cổ điển Trung Quốc, nhất là Hồng Lâu Mộng."
"Trời ạ, ngầu quá!" Cả ba kêu lên, "Thương, bạn trai của cậu là hóa thân của Holmes hả! Anh ấy chỉ nhìn thôi mà đã có thể biết mọi người ở phòng nào, hơn nữa còn đoán được sở thích! Thả nào chỉ cần nghe tiếng là anh ấy đã có thể giúp chúng ta thoát khỏi nguy hiểm, còn nói được vài đặc điểm của hung thủ. Bạn trai cậu ngầu lắm đấy!"
Thương Dĩ Nhu cũng thắc mắc, cô không giới thiệu nhiều bạn cùng phòng của mình với Khúc Mịch, từ đâu mà anh có những kết luận này?"
"Mọi người quên một chi tiết quan trọng rồi, đó là tìm bạn cùng phòng trên diễn đàn của trường." Khúc Mịch nhẹ nhàng ném lại một câu rồi vào phòng ngủ đóng cửa.
Sao cơ? Lily sửng sốt. Đúng vậy, trước đây khi đăng bài bọn họ đều viết rõ sở thích của từng người và yêu cầu với bạn mới. Thì ra anh lên mạng đọc mới biết cụ thể như vậy. Đúng là mất mặt, có vẻ như IQ của bọn họ không cao rồi.
Thương Dĩ Nhu đã quen cách anh độc mồm, muốn chọc anh thì phải chuẩn bị tinh thần bị trêu cợt lại. Cô cũng về phòng ngủ, thấy Khúc Mịch đang rửa mặt.
Cô xuống bếp làm một ly cà phê, sau đó lật tới lật lui tử lạnh. Mấy hôm trước bọn họ mua chút đồ ăn, định để Thương Dĩ Nhu xuống bếp nấu một bữa tiệc lớn, ai ngờ lại xảy ra vụ nổ súng, chẳng ai còn hứng thú nữa. Bây giờ Khúc Mịch tới, cô chẳng cần lo lắng gì nữa.
Khúc Mịch vừa uống cà phê vừa dùng laptop của Thương Dĩ Nhu lên mạng. Mãi đến khi Thương Dĩ Nhu gọi anh, anh mới ra ăn cơm.
Nhóm Lily sớm đã ngửi thấy mùi đồ ăn, đang ngồi chờ.
"Thương, bọn tớ có thể ăn được chưa?" Thấy Khúc Mịch bước ra, bọn họ bắt đầu không chờ được, nhất là Lily nhìn bàn đồ ăn tới ch ảy nước miếng.
Thương Dĩ Nhu cười bảo mọi người cứ tự nhiên.
"Ngon quá!" Lily ăn không ngừng được, Jane và Mitchell cũng vùi đầu ăn.
Một nồi cơm Thương Dĩ Nhu nấu cuối cùng không còn thừa hạt cơm nào.
Lily xoa cái bụng tròn xoe: "Thương, có thể tìm được cậu làm bạn cùng phòng đúng là món quà ông trời tặng cho bọn tớ."
"Lần đầu tiên tớ mới biết khoai tây có thể ăn bằng cách này, cà tím kết hợp với thịt đúng là tuyệt vời. Đ ĩa dưa leo trông đơn giản nhất, hình như có cho thêm muối với dầu mè đúng không? Thương, sau này có thời gian cậu dạy tớ nhé." Jane khen không ngớt.
Thương Dĩ Nhu cười đáp: "Cậu biết chọn món thật mấy, món đó do mẹ chồng của tớ làm, tớ vẫn chưa được học đâu."
Nghe cô gọi mẹ mình là mẹ chồng, hai mắt Khúc Mịch sáng ngời.
Không thể ăn không một bữa tiệc, ba người họ chủ động dọn dẹp. Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch ra sô pha, cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện.
"Sao anh lại đến đây? Chắc không phải nhập cư trái phép đấy chứ?" Thương Dĩ Nhu lo lắng hỏi. Cô quá hiểu con người Khúc Mịch, anh muốn làm gì đều cố phải làm được. Ban đầu anh bảo đến tháng sau mới xin được visa, nhưng sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?
"Trong danh sách sinh viên tử vong có hai lưu học sinh Trung Quốc, việc này chính phủ vô cùng quan tâm. Đại sứ quán ở Canada đang xử lý những việc liên quan đến nạn nhân, ngoài ra tính chất vụ án đặc biệt, bắt buộc phải tìm ra hung thủ trong thời gian ngắn nhất để đề phòng những lần nổ súng tiếp theo. Cảnh sát tiếp theo đã tiếp nhận vụ án này, còn điều động nhân thủ từ vài quốc gia đến, thế nên anh tới đây." Câu trả lời của Khúc Mịch nhẹ nhàng hơn bên chính phủ nhiều.
Thương Dĩ Nhu lên mạng tìm hiểu thông tin, trên đó có ghi có hai nhân tài được điều động đến, lần lượt là Trung Quốc và Mỹ. Người Trung Quốc đương nhiên là chỉ Khúc Mịch, anh am hiểu tâm lý học tội phạm. Còn nhân tài người Mỹ kia tên Louis, chuyên nghiên cứu về súng ống, có thể tháo dỡ súng trong vòng 35 giây. Anh ta cũng từng là quán quân xạ kích súng lục quốc tế.
"Tung tin như vậy có ảnh hưởng đến việc phá án không?" Tin tức này hung thủ chắc chắn cũng đọc được, nếu hắn sợ hãi bỏ trốn thì cảnh sát sẽ rất khó bắt giữ.
Khúc Mịch lắc đầu: "Lần đầu hung thủ hành hung không để lại bất cứ manh mối, nhưng đến lần thứ hai thì lại có, anh nghĩ nguyên nhân không phải vì hung thủ quá hấp tấp, mà ngược lại, hắn đã lên kế hoạch chu toàn. Trong số sinh viên tử vong trong vụ nổ súng lần hai có vài người từng tham gia vũ hội, hơn nữa còn sắm vai hung đồ cầm súng và người chết. Manh mối hắn để lại là một kiểu khiêu khích, hắn đang tìm được cảm giác tồn tại và thành tựu trong quá trình giết người. Càng có tính khiêu chiến hắn càng nóng lòng muốn thử, chắc chắn sẽ không dừng!"
Đây chính là lý do Khúc Mịch lo cho Thương Dĩ Nhu, sự việc chắc chắn chưa kết thúc, ngược lại còn càng ngày càng khốc liệt.