Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

chương 286: c286: đá tam sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là lần đầu Thương Dĩ Nhu đi lặn nên cũng rất căng thẳng. Thợ trang điểm an ủi cô, nói hằng năm đều có rất nhiều người đến chụp ảnh cưới, còn có cặp tổ chức hôn lễ dưới nước nữa. Chỗ họ có đội huấn luyện lặn chuyên nghiệp, nhân viên cấp cứu thường trực, không cần phải lo lắng.

Thợ trang điểm vừa đánh son cho Thương Dĩ Nhu vừa nói: "Da của cô Khúc đẹp quá, tôi trang điểm cho bao nhiêu người nhưng đây là lần đầu thấy người có làn da đẹp như vậy."

Da của Thương Dĩ Nhu đã đẹp nên thợ trang điểm chỉ trang điểm nhẹ.

Tạo hình của Khúc Mịch thì đơn giản hơn nhiều, anh mặc sơ mi trắng và quần tây đen, cổ áo mở đến nút thứ ba trông vô cùng gợi cảm.

Huấn luyện viên lặn giúp họ mặc đồ lặn, liên tục nhấn mạnh một số chi tiết quan trọng, cổ vũ họ đừng sợ. Nhân viên cứu hộ luôn ở bên cạnh, có vấn đề gì sẽ lập tức hỗ trợ. Dù có xảy ra trường hợp khẩn cấp, thiết bị dự phòng vẫn có thể cung cấp oxy cho họ từ 5 đến 8 phút, khoảng thời gian này đã đủ để nhân viên cứu họ lên, ở trên có thuyền có bác sĩ đi theo.

Tuy không ai dám bảo đảm an toàn tuyệt đối nhưng trước nay chưa từng xảy ra tai nạn khi chụp ảnh cưới hay tổ chức hôn lễ dưới nước.

Khúc Mịch nắm tay Thương Dĩ Nhu, dưới sự hướng dẫn bọn họ từ từ lặn xuống, 10m, 20m, 30m... Thế giới đáy biển càng ngày càng tối, cá bơi về phía ánh sáng. Cá dưới biển sâu không hề sợ, ngược lại chúng còn tò mò về con người. Chúng tụ tập lại, lắc đầu vẫy đuôi với Thương Dĩ Nhu. Nhìn những sinh vật nhỏ bé đáng yêu này, Thương Dĩ Nhu rất thích.

Ngờ đâu còn có cá mập tới góp vui, dọa Thương Dĩ Nhu sợ một hồi. Thấy nó không có ác ý, cô mới thở phào. Nhiếp ảnh gia vẫy tay ra hiệu ý bảo họ cứ thoải mái, anh ta sẽ chụp hình.

Sau khi chụp xong một kiểu, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu lên thuyền thay đồ truyền thống Trung Quốc rồi lại chìm xuống. Cả một buổi chiều, Thương Dĩ Nhu đã có khoảng thời gian tuyệt vời. Khi mặt trời lặn, ánh hoàng hôn lan tỏa trên mặt biển phản chiếu gam màu quyến rũ. Sau khi Thương Dĩ Nhu thay đồ, Khúc Mịch mang đồ uống tới, tự tay chỉnh lại tóc cho cô. Bóng hai người được ánh hoàng hôn kéo dài đẹp đến mức nhiếp ảnh gia vội chụp lại.

Khúc Mịch giúp Thương Dĩ Nhu cầm túi, nắm tay cô đi dạo trên biển. Nhiếp ảnh gia đuổi theo xin chụp vì họ quá đẹp đôi, còn nói sẽ tặng miễn phí cho họ.

Chơi vui cả một ngày, cả hai về khách sạn. Khúc Mịch gọi nhân viên, còn Thương Dĩ Nhu đi ngâm nước nóng, đến khi cô bước ra, mùi thơm của bít tết khiến bụng cô ồn ào.

"Cứ ăn như vậy liệu có biến thành heo không?" Cô sờ khuôn mặt tròn trịa của mình, hình như từ lúc kết hôn cô đã tăng cân thì phải.

Khúc Mịch nhìn cô, tay chỉ vào bộ đồ ăn trên bàn: "Càng ngày càng giống cái đĩa."

Đang đói bụng, cô không rảnh chấp nhặt với Khúc Mịch.

"Ngày xưa Mai phi tao nhã cũng không sánh bằng Dương quý phi. Đàn ông mà, ai cũng thích có da có thịt, ôm vào mà có cảm giác cộm cộm ai thích chứ!" Khúc Mịch nghiêm túc nói, còn dùng ánh mắt đầy ý xấu nhìn Thương Dĩ Nhu.

Đúng là tên vô lại! Sao ngày xưa cô không phát hiện anh là tên lưu manh háo sắc nhỉ?

Ăn uống no nê, cả hai ở trong phòng nghỉ ngơi. Khúc Mịch ngồi ở sô pha, Thương Dĩ Nhu nằm trên đùi anh, bọn họ vừa xem TV vừa tâm sự.

"Em ngủ một chút đi, lát nữa anh gọi em." Khúc Mịch nhìn đồng hồ, "21:00 có buổi hòa nhạc, anh mua vé rồi."

Thương Dĩ Nhu gật đầu, chuyến đi này do anh sắp xếp, cô chỉ có trách nhiệm hợp tác. Đến giờ, cô chưa tìm thấy điểm gì để chê trong chuyến du lịch này.

Cả hai chơi vui một ngày, hôm sau lại dậy sớm. Khúc Mịch thuê hai chiếc xe đạp định tự đi khám phá hòn đảo. Anh và Thương Dĩ Nhu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, mặc quần áo thường ngày. Khúc Mịch đeo một cái balo, bên trong có nước, ví và các vật dụng khác.

Khúc Mịch gắn điện thoại lên tay lái xe đạp, mở bản đồ. Trước đó anh đã nghiên cứu lộ trình, bắt đầu từ cổng khách sạn, họ sẽ lần lượt qua bốn danh lam thắng cảnh gồm đài Vọng Triều, sườn níu Thính Phong, đá Tam Sinh và Long Hồi Đầu. Chuyến đi này khoảng 30km, chỉ tốn nửa ngày, hơn nữa ở các địa điểm đều có chỗ dừng chân nghỉ ngơi.

Phong cảnh trên đảo rất đẹp, mỗi nơi có một vẻ đẹp riêng. Ở đây cũng có những tour du lịch nhưng nếu muốn cảm nhận rõ vẻ đẹp của nó thì tự đi khám phá vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Thương Dĩ Nhu cũng thích đi xe đạp, gió thổi vào mặt, khắp nơi đều là hoa thơm chim hót, có thể dừng lại bất cứ khi nào mình muốn, tinh thần và thể xác đều được thư giãn, đây chẳng phải mục đích của việc đi du lịch sao?

Dọc đường họ cứ đi đi dừng dừng, Khúc Mịch trở thành nhiếp ảnh gia toàn thời gian, vừa chụp hình Thương Dĩ Nhu vừa đăng Weibo. Mẹ Khúc luôn là người bình luận đầu tiên ở mỗi bức ảnh.

Đá Tam Sinh là địa điểm du lịch yêu thích của những cặp tình nhân, bên cạnh đá Tam Sinh có một cái cây lớn, không ai biết nó đã bao nhiêu tuổi. Rễ bám sâu vào đá, thân cây gồ ghề như muốn kể lại những câu chuyện xa xưa. Trên cây treo rất nhiều dải ruy băng viết đầy lời yêu thương và thề thốt. Nếu để ý kỹ, bạn sẽ thấy dải băng được viết bằng rất nhiều ngôn ngữ thuộc các quốc gia và chủng tộc khác nhau.

"Đá Tam Sinh xuất hiện trong Phật giáo, sao nó lại ở đây?" Thương Dĩ Nhu thắc mắc.

"Phật giáo có lịch sử lâu đời, bắt nguồn từ thế kỷ VI TCN ở Ấn Độ, sau đó truyền bá khắp thế giới. Thời điểm đó Ấn Độ gồm tám nước nhỏ, một trong các vị vua là Suddhodana. Chứng kiến vòng lặp luân hồi của chúng sinh gồm sinh lão bệnh tử, năm 19 tuổi, ngài ấy quyết định từ bỏ ngai vàng, xuất gia tu hành để tìm cách giúp chúng sinh thoát khỏi phiền não lão bệnh tử, tu hành sáu năm ngài ấy ngộ ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống, chân lý của vũ trụ là Phật vì giải thích được tại sao lại có sinh lão bệnh tử. Đó là hình thái nguyên thủy của Phật giáo."

"Vậy anh có biết chuyện về đá Tam Sinh không?"

"Nhìn tên là biết, luân hồi chuyển thế tam sinh tam thế, tất cả đều là duyên phận." Khúc Mịch không thích mấy vớ vẩn này nên khi đọc anh thường sẽ bỏ qua.

Thương Dĩ Nhu là con gái nên sống tình cảm hơn lý trí, đặc biệt quan tâm những điều này.

Thấy Thương Dĩ Nhu nhìn đọc lời nhắn ở các dải lụa trên cây, gần đó có người chào hàng dải lụa và bút lông, Khúc Mịch liền đi mua.

"Em muốn viết gì?" Khúc Mịch cười hỏi.

"Anh tin mấy cái này à? Chẳng qua là cách các chàng trai cô gái theo đuổi sự lãng mạn thôi."

"Nếu có thể linh nghiệm, anh sẽ thử tin một lần." Khúc Mịch cúi đầu viết.

Thương Dĩ Nhu đến gần xem, chỉ thấy tên mình và tên anh ở cạnh nhau, vòng lại bằng một trái tim.

Đúng là trẻ con! Thương Dĩ Nhu bật cười nhưng lòng lại tràn ngập sự ấm áp. Cô cũng viết mấy câu lên dải lụa, không cho Khúc Mịch xem, lặng lẽ buộc lên cây.

Địa điểm tiếp theo của họ là Long Hồi Đầu, nơi này có đình và các con đường lát đá, rất thích hợp để nghỉ trưa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio