Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

chương 297: c297: kể chuyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả buổi tối Thương Dĩ Nhu không thể ngủ ngon, cứ mơ thấy rất nhiều búp bê khoác da người đuổi theo mình, cô sợ hãi chạy trốn khắp nơi, cuối cùng Khúc Mịch xuất hiện đánh đuổi đám búp bê, cô mới được yên giấc.

Sáng sớm cô mở mắt, thấy bên cạnh không có ai. Cô xuống giường ra khỏi phòng, xung quanh im ắng lạnh như băng, không còn không khí ngày xưa, trong bếp nồi niêu cũng lạnh, Khúc Mịch không như trước chuẩn bị bữa sáng mà đã bỏ đi.

Xem ra anh giận thật rồi. Thương Dĩ Nhu rửa mặt, làm chút cháo và rau, ăn một ít rồi cho vào hộp giữ nhiệt xách đến trường. Cô biết sáng nay Khúc Mịch không có tiết nên chắc đang ở văn phòng hoặc thư viện.

Trong văn phòng không có anh, ở thư viện cũng không tìm được, Thương Dĩ Nhu gọi điện cũng không có ai bắt máy. Anh định bỏ mặc cô thật sao? Sao người đàn ông này lại nhỏ nhen như vậy chứ?

Thương Dĩ Nhu đang thầm mắng, di động bỗng đổ chuông. Cô không thèm nhìn màn hình đã bắt máy, nghe thấy bên kia là giọng của chú Thương thì không khỏi thất vọng.

"Sao cháu có thể làm ra chuyện nguy hiểm như vậy hả?" Chú Thương mắng, "Cháu không biết kẻ mình đối mặt là hung thủ giết người mất hết nhân tính à? Hắn còn thích giết hại những cô gái Trung Quốc, cháu vẫn dám đi làm mồi dụ! Chú thấy thằng nhóc Khúc Mịch kia chiều cháu quá khiến cháu quên rằng sự đời hiểm ác rồi!"

"Chú, cảnh sát James đã có sự chuẩn bị, bọn họ cũng ẩn nấp ngay bên cạnh cháu mà." Thương Dĩ Nhu vội giải thích.

"Chuẩn bị cái gì? Nếu không phải Khúc Mịch tới kịp, cháu nhẹ thì bị thương, nặng thì... Chú thật sự không dám tưởng tượng. Ngày xưa để báo thù cho anh trai chị dâu, cháu về nước học pháp y, chú không phản đối là vì nghề pháp y chỉ tiếp xúc với tử thi, vô cùng an toàn. Nhưng lần này cháu lại không màng tính mạng của mình mà tự ý mạo hiểm, cháu không nghĩ đến chú, không nghĩ đến Khúc Mịch, không lẽ cũng không nghĩ đến bố mẹ mình ở dưới suối vàng hả? Nếu cháu gặp bất trắc gì, những người yêu thương cháu phải làm sao đây? Khúc Mịch không màng vất vả chạy đến Ottawa, cậu ấy đã nắm được bằng chứng tra ra được hung thủ vụ án lột da là ai. Nhưng chỉ vì sự lỗ mãng của cháu mà biến nỗ lực của ấy thành phí công, còn suýt chút trả giá bằng mạng của mình. Cậu ấy không gọi được cho James, cảm thấy bất an nên thuê trực thăng bay về. Tiểu Nhu, Khúc Mịch vô cùng vô cùng yêu cháu, ít nhất cháu cũng phải tin tưởng cậu ấy chứ!"

Lúc này Thương Dĩ Nhu có cảm giác mình là tội đồ vậy. Nhưng sau khi cúp máy rồi ngẫm lại, cô rốt cuộc sai ở đâu chứ? Cô cũng chỉ muốn mau chóng bắt được hung thủ, cô đâu ngờ Khúc Mịch lại nhanh tìm ra hung thủ như vậy.

Mà điều khiến cô khó chịu là một người đàn ông như Khúc Mịch lại đi mách người lớn như con nít.

Thương Dĩ Nhu tức giận đến phòng thí nghiệm, giáo sư Wells đã về. Cô bận rộn cả buổi sáng, đến lúc nhận được điện thoại của James mới biết đã giữa trưa. James mời Thương Dĩ Nhu đến cục cảnh sát dự thính, họ định chiều nay thẩm vấn Feier.

Thương Dĩ Nhu ăn uống đơn giản ở trường, xin giáo sư Wells cho nghỉ buổi chiều rồi chạy đến cục cảnh sát.

Gặp James, Thương Dĩ Nhu có cảm giác mình nhận lầm người. Mắt trái ông sưng như trái đào, khóe miệng phải hơi bị lệch, cằm cũng bị bầm.

"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, đều là ơn của chồng cô đấy. Thôi chịu vài cú đâm, coi như tôi không nợ vợ chồng hai người nữa!"

Trời ạ, hôm qua Khúc Mịch nói muốn gặp James ở đài quyền anh, hai người họ đánh nhau thật, hơn nữa có vẻ như Khúc Mịch còn ra tay rất mạnh.

"Xin lỗi..."

"Người nói lời xin lỗi phải là tôi mới đúng." James ngắt lời Thương Dĩ Nhu, "Hôm qua nếu không phải giáo sư Khúc xuất hiện kịp lúc, cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Tuy tôi đã hứa sẽ bảo đảm an toàn cho cô nhưng quả thật tôi không làm được. Cô không cần nói gì cả, ăn xong mấy cú đấm này tôi thấy thoải mái hơn rồi. Đi thôi cô Khúc, tôi nghĩ cô chắc rất có hứng thú với câu chuyện của Feier."

"Cảnh sát James hào phóng thật đấy!" Thương Dĩ Nhu cười khen.

"Quá khen, giáo sư Khúc không bị thương, cô không cần lo lắng, vả lại tôi chắc chắn sẽ không ghi thù, sẽ không trả thù đâu, cô không cần nịnh bợ tôi như vậy!"

"Tôi thật sự thấy anh là người rộng lượng mà." Thương Dĩ Nhu chột dạ.

Hai người vừa nói vừa đến phòng thẩm vấn, thấy Khúc Mịch đang đứng trước cửa. Nhìn thấy cô, anh liền mở cửa phòng thẩm vấn bước vào.

Làm lơ cô? Hừ, vậy không ai để ý ai hết, xem đến cuối cùng ai không chịu được!

Thương Dĩ Nhu theo James vào trong, phát hiện không gian bên trong rất lớn. Đây là phòng có hai vách, ở gian ngoài có một vách tường lắp cửa kính, có thể thấy rõ mọi hành động bên trong. Khúc Mịch đã vào trong, Feier ngồi sau bàn, thái độ kiêu ngạo lạnh nhạt.

James cũng vào, Thương Dĩ Nhu ở lại bên ngoài xem. Cô vốn dĩ không phải cảnh sát, được đến đây cũng là nhờ đi cửa sau rồi.

James là chủ thẩm, ông ngồi đối diện Feier: "Medici Feier, mẹ là Anne Medici, bố ruột là Joseph Carey."

"Vớ vẩn! Bố tôi là Medici Steve, người thừa kế dòng họ quyền lực nhất Vatican!" Feier lớn tiếng phản bác, "Không ai có thể thay đổi sự thật này, tôi là hậu duệ của dòng tộc Medici, trong người tôi chảy dòng máu của quý tộc! Còn bọn họ chỉ là những người hầu thấp kém!"

"Nếu đã vậy, tại sao anh lại tự xưng mình là Joseph Tate? Anh vừa khinh thường họ này vừa dùng nó để đối mặt với thế giới, bởi vì anh biết mình là con trai của Joseph Carey, đây là sự thật không thể thay đổi!"

"Nhảm nhí!" Từ nhỏ Feier đã nhận sự giáo dục kiểu quý tộc, những lời chửi bới hắn có thể nghĩ ra quá ít. Hắn phẫn nộ đứng bật dậy, chồm về phía James.

Cảnh sát đứng canh lập tức giữ hắn lại, trói hắn ngồi xuống ghế. Như một con thú nổi điên, hắn liên tục vùng vẫy, giận dữ gầm lên.

"Ầm."

Ghế ngã, hắn cũng ngã theo, đầu đập thẳng xuống đất, máu trào ra.

James vội gọi nhân viên y tế tới xử lý vết thương cho hắn.

Vật lộn một hồi, Feier cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng hắn một mực không nói gì, dù James có hỏi thế nào cũng khăng khăng không lên tiếng.

"Chúng tôi tìm được bộ da của những cô gái bị sát hại tại nhà của anh, còn có nhân chứng chứng minh anh giết Joseph Carey. Dù anh không mở miệng, anh cũng sẽ bị định tội. Anh không muốn người đời biết câu chuyện của anh sao? Anh cam tâm bản thân sống trong bóng tối như vậy?"

Sau vụ nổ súng lần trước, James cũng học được ít chiêu trò thẩm vấn tội phạm biến thái của Khúc Mịch. Nhưng chiêu này của James hoàn toàn không có tác dụng. Thấy Feier vẫn làm như không nghe, James chỉ biết nhìn Khúc Mịch nhờ giúp đỡ.

"Medici Feier, để tôi kể anh nghe một câu chuyện." Khúc Mịch lên tiếng, "Có một cậu bé từ nhỏ đã biết bố ghét mình, nhưng cậu ta không biết nguyên nhân. Ở trước mặt bố cậu ta luôn tỏ ra ngoan ngoãn, mà bố cậu ta cũng tỏ ra dịu dàng yêu thương, chỉ khi có một mình cậu ta ông ta sẽ hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt người bố nhìn cậu ta tràn ngập sự oán hận, ánh mắt này khiến cậu ta không thở nổi, giống như có một bàn tay bóp chặt cổ cậu ta vậy. Mãi đến một ngày cậu ta nghe được cuộc đối thoại của bố mẹ, thấy người bố tức giận đến mức lên cơn đột quỵ. Lúc này cậu ta mới biết thân thế của mình. Thì ra cậu ta là con trai của mẹ và quản gia, dòng máu đang chảy trong người là dòng máu thấp kém. Người bố ngã xuống, người mẹ trước nay không kiếm được tiền, cuối cùng quản gia phải là người gánh vác nuôi cả gia đình. Điều này khiến người mẹ càng dựa dẫm vào quản gia, hai người thường xuyên qua lại. Vì việc này, quản gia ly hôn với vợ mình, sau đó cùng người mẹ trở thành vợ chồng chính thức, vô cùng ân ái. Điều khiến cậu ta không chịu đựng được là đứa con trai của quản gia, là em trai của cậu ta. Bọn họ sao có thể là anh em chứ? Ngay từ đầu bọn họ đã không cùng giai cấp, vì vậy cậu bé giở trò với ô tô, tiếc là bố con quản gia đều còn sống."

Sắc mặt Feier dần trở nên nặng nề.

"Quản gia biết cậu bé ra tay nhưng ông ta không báo cảnh sát, còn nói với bên ngoài đây là tai nạn. Ông ta biết cậu bé không thích họ Joseph, ông ta lại về vị trí người hầu, chỉ mong có thể nhìn con trai mình trưởng thành."

Nghe đến đoạn "con trai mình", ánh mắt Feier trở nên sắc bén. Nghe câu chuyện của Khúc Mịch, hắn ta như ngược dòng thời gian về lại năm xưa. Điều hắn để ý nhất là thân phận của mình, hắn không thể chấp nhận mình là kết tinh của việc mẹ và quản gia qua lại với nhau. Hắn cũng hận người bố vô năng, cũng tại ông ta mềm yếu nên mới dung túng cho hai kẻ không biết xấu hổ kia. Bởi vậy bọn họ đều đáng chết, đều không xứng sống trên đời này!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio