Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

chương 47: xâu mứt quả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

Hà Tấn thầm oán một hồi, sau cũng không so đo với người nọ nữa, cả hai lập tức vào thành. Bỗng chốc hai thủ vệ trái – phải cổng thành đột nhiên thay đổi tư thế, Hà Tấn hoảng sợ không thôi, còn cho rằng chúng sẽ xông tới đây chặn đầu bọn họ, nào ngờ, hai thủ vệ nọ vừa đạp chân một cái đã bay vọt lên tận trời cao!

Hơn chục game thủ tụ tập ở gần cửa thành đều thấy được một màn này, mọi người trợn mắt há miệng mà nhìn lên không trung, nhưng tầm nhìn không quá rõ ràng, chỉ thấy hai thủ vệ nọ vung trường mâu, đâm tới một điểm đen ở giữa bầu trời. Kế tiếp, điểm đen kia nhất thời rơi xuống với tốc độ cực nhanh, theo đó là một hồi “A a a a” thảm thiết từ xa tới gần, cuối cùng cô đọng lại thành một tiếng “bịch” và một đống hình người ở trước mắt quần chúng nhân dân — Một người chơi, ngã chết.

Vài giây sau, hai thủ vệ bay về chỗ cũ, lúc này mới có người kịp thời phản ứng: “Ài, lại là một thằng ngu muốn cưỡi tọa kỵ phi hành vào Hoàng thành nữa…”

Hà Tấn hỗn độn trong gió, thì ra hai binh sĩ này không phải chỉ là để trang trí nha!

Sau khi vào thành, chỉ thấy trên đường ngựa xe như nước, người qua kẻ lại huyên náo ồn ào, cửa hàng sạp quán mọc lên san sát, đích thực chính là một mảnh phồn hoa.

“Đến đây đến đây, khách quan, xin mời đến đây nếm thử bánh Hoa Quế mới ra lò đi…”

“Bánh bao! Bánh bao! Bánh bao đi! Bánh bao thịt heo, bánh bao rau xanh, bánh bao nấm hương… Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây… Bánh bao vỏ mỏng nhân nhiều càng ăn càng ngon đây!”

“Khách quan~ Tơ lụa vải vóc mới nhập đây~ có muốn xem thử một chút hay không? Sắm một bộ trang phục mới tinh đi nào!”

… Đủ loại cửa hàng muôn màu vạn sắc, vô số thanh âm chào mời của NPC tiểu thương, cảnh tượng trước mắt phi thường chân thực và sống động. Trong lúc nhất thời, Hà Tấn cảm giác như mình thật sự hóa thân thành thiếu niên “A Tấn”, đặt chân bước vào một thế giới cổ xưa trong một bức tranh…

Đi dạo không bao lâu, Hà Tấn liền phát hiện phần lớn người chơi đi qua đi lại bên người đều là gái xinh trai đẹp. Thực ra khi mới nhìn thấy vài tuấn nam mỹ nhan như ngọc cùng mỹ nữ diện mạo như hoa, cậu còn cảm thấy trước mắt sáng ngời, thế nhưng suốt cả đoạn đường cứ gặp người đẹp hoài cũng chán, kết quả, bởi vì đối lập với tất cả những người xung quanh, ngoại hình bình thường do hệ thống thiết kế của cậu lại nổi bật đến mức độc nhất vô nhị.

Hương thơm của thức ăn hấp dẫn hai người bọn hắn đi vào một nhà hàng, trong nhà hàng còn có một bàn trống, hai người vừa ngồi xuống, liền có NPC tiểu nhị vắt khăn lên vai chạy tới hỏi thăm: “Hai vị khách quan, bổn điếm có mì Dương Xuân, mì cay Thành Đô, mì Đao Tước, mì Đả Lỗ, mì Tạc Tương()…” Tiểu nhị một hơi báo ra một đống, “Còn có thịt muối, thịt khô, thịt bò ngũ vị hương để ăn kèm, xin hỏi quý khách gọi những món gì?”

() Hình ảnh xem ở cuối chương (v)/ thực ra là hình ảnh này chỉ để kích thích bao tử của các thí chủ hay đọc truyện đêm:v:v:v Thân ái~

Thương Hỏa nói: “Cho hai chén mì Đả Lỗ, lại thêm một phần thịt bò ướp ngũ vị hương.”

“Có ngay, mì Đả Lỗ một kim tệ một chén, thịt bò ngũ vị hương ba cái kim tệ một đĩa, tổng cộng của ngài là năm kim tệ!” Tính toán xong tiểu nhị liền vươn tay, Thương Hỏa nhanh chóng úp lòng bàn tay lên trên để tiến hành thanh toán. Tiểu nhị mỉm cười, “Khách quan xin chờ cho một lát!”

Hai giây sau, tiểu nhị liền đem những món Thương Hỏa đã gọi lên, Hà Tấn ngửi mùi hương nhàn nhạt lan tỏa ở trong không khí, ngạc nhiên nói: “Mì này có ích lợi gì? Hương vị ra sao?”

Tiểu nhị lập tức giải thích: “Một chén mì Đả Lỗ có tác dụng bổ sung điểm máu, điểm sinh lực, điểm năng lượng; một miếng thịt bò ngũ vị hương bổ sung điểm máu, điểm năng lượng; đương nhiên, hương vị cũng rất ngon, hai vị cứ từ từ thưởng thức!”

… Thực vật bổ sung máu mà cũng phải thiết kế chân thực lại phức tạp như thế? Cái game này là muốn nghịch thiên sao!

Thương Hỏa nâng đũa, nói với người bên cạnh: “Nếm thử chút đi.”

Hà Tấn nếm một miếng mì sợi, ngoại trừ không có lực nhai chân thực của quai hàm ra thì mùi vị trong miệng đều cực kỳ giống thật! Quá lợi hại, ăn trong game thế này chẳng phải vừa có thể cảm nhận được mỹ thực lại vừa không sợ béo hay sao?

Hà Tấn nhìn quanh một vòng, quả nhiên thấy xung quanh có rất nhiều khách hàng là game thủ nữ, còn có hai cô gái ở bàn đằng sau đang vừa ăn vừa nói chuyện —

Cô gái số một: “Mì ở quán này với mì ở tiệm thịt cừu hấp bên phố Đông ngon dễ sợ…”

Cô gái số hai: “Ừ, hôm qua cậu không online, tớ đã đi ăn rồi, từ trưa đến tối mịt cứ thế một hơi ăn nguyên con phố, mãi đến khi chuẩn bị out game hệ thống mới nhắc nhở, nói cái gì mà năng lượng tích lũy của tớ vượt ngưỡng rồi, nếu không cấp tốc tiêu hao, sẽ chuyển hóa một phần thành mỡ rồi thể hiện trên hình tượng nhân vật… Ban đầu tớ còn không hiểu là chuyện quỷ quái gì, chẳng ngờ, hôm nay vừa mới online liền phát hiện đúng là mình đã béo lên một chút!”

Hà Tấn: “…” Thì ra hình tượng trong game cũng có thể “béo” lên được! -_-

Cô gái số một: “Không phải chứ! Hôm nay tớ cũng xơi hết cả một ngày, ahuhuhu, tớ phải xem thanh năng lượng một chút… Đậu má, sắp vượt quá một vạn rồi này!”

Hà Tấn liếc mắt nhìn hạn mức năng lượng của mình một cái, mới , đổ mồ hồi, cô bé kia thế mà ăn đền gần một vạn, kiểu này phải ăn bao nhiêu món cho vừa đây?

Cô gái số hai: “Vậy chúng mình ăn xong quán này thì đừng ăn nữa, đi dã ngoại giết quái tiêu hao năng lượng một chút được không? Thuận tiện nhặt đồng nát bán lấy tiền nữa, tớ ăn đến nghèo rớt mùng tơi rồi nè!”

Cô gái số một: “Ầy, sao cậu phải nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy, chơi cái game thôi, ngoài hiện thực vì giữ gìn vóc dáng chúng ta đã cực khổ bỏ xừ, tớ không muốn chơi game còn phải bận tâm nhiều thế, cứ ăn thoải mái đi, béo thì có sao đâu? Đến thương thành mua cái bùa dịch hình chỉnh lại một lần là xong, năm trăm đồng chứ mấy!”

Cô gái số hai: “Cậu nói cũng phải…”

Tiếp đó là một trận tiếng xì xụp phát ra khi ăn mì…

Các cô ấy ăn ăn ăn, lại tức cảnh sinh tình mà cảm thán: “Tớ phát hiện, game này chính là một cái động không đáy, từ sau khi nhảy xuống hố Thần Ma, toàn bộ tiền tiêu vặt của tớ đều bị ném vào đây cả!”

Hà Tấn cũng cảm giác được điều này, trong Hoàng thành, mua bán cần tiền, ăn uống cần tiền, xem trò vui cần tiền, may quần áo cũng cần tiền… Tóm lại là bất kể làm gì thì cũng mất tiền! Tuy bên cạnh cậu là một cái ví di động siêu dày không bao giờ sợ thiếu thốn, mà thậm chí kim tệ Thương Hỏa cho lúc trước, cậu cũng chưa từng dùng, nhưng những hành động có cảm giác như đang chiếm tiện nghi của người khác, Hà Tấn vẫn cảm thấy không nên tiếp tục thì hơn…

Cô gái số một còn nói: “Ôi chao, nếu tớ tìm được một cái đùi vàng để ôm thì tốt biết bao nhiêu!”

Cô gái số hai: “Kỳ thực trong game cũng cần môn đăng hộ đối đấy, bộ dáng ngoài đời không xinh đẹp, kỹ thuật game lại chẳng hơn người, ai mà thèm coi trọng chúng ta!”

Cô gái số một: “Cậu vừa nói thế tớ liền nghĩ đến Tiểu tiên A Tấn, tớ xem trên diễn đàn tán phét, người ta nói tháng trước nhỏ đó chỉ là một acc con cấp , thế mà hôm qua cậu thấy không, con nhỏ đã có thể lên TV cùng với Vô Tình và Thệ Thủy rồi!”

Cô gái số hai: “Còn không phải vì nhỏ đó được gả cho một ông chồng tốt hả! Cậu nói xem, có phải kiếp trước con nhóc ấy có công giải cứu thế giới hay không vậy, không thì sao lại may mắn đến mức lấy được Thương Hỏa Vô Tình hở trời?”

Thương Hỏa phì cười một tiếng, nhỏ giọng hỏi A Tấn: “Kiếp trước em giải cứu thế giới à?”

A Tấn: “…” ( ̄_ ̄|||)

Hai em gái ăn xong rồi đứng dậy, thời điểm đi qua bàn của Thương Hỏa và A Tấn, Hà Tấn còn thấy các các cô vuốt vuốt bụng một cách tượng trưng, cảm khái: “No quá đi, cảm giác no trong trò chơi này đúng là vô cùng chân thực!”

Cô gái số hai kêu lên: “Ấy dà, bánh Hoa mai nấu đường ở góc phố Tây sắp ra lò rồi, tớ lại muốn ăn!”

Cô gái số một: “Đi mua một chút đi, nhanh lên…”

Hai em gái nói xong liền chạy ra khỏi cửa tiệm sau đó nhanh chóng biến mất ở giữa đám người.

Hà Tấn cầm đũa cảm thấy hỗn độn vô cùng, đều đã thấy “no” vì sao còn muốn ăn thêm, hai em gái kia cũng thực sự thần thánh quá đi mà…

Sau khi ăn “no” hai người bọn hắn liền thoải mái ra khỏi cửa hàng, Thương Hỏa hỏi Hà Tấn có muốn nếm thử những món khác hay không. Hà Tấn nhìn thoáng qua thanh máu của mình, trong lòng thầm nhủ ăn gì cũng phải tốn tiền, hơn nữa chỉ là thưởng thức cái hương vị thôi chứ hoàn toàn không ích lợi chi hết, vì thế đơn giản nói: “Máu đầy rồi, ăn làm gì nữa.”

Thương Hỏa: “Coi như thể nghiệm đi, lại chọn một món khác ăn thử nhé?”

Đúng lúc ấy, một NPC bán hàng rong ôm cây mứt quả đi qua, Hà Tấn liền bảo: “Vậy mua một xâu mứt quả đi.”

Thương Hỏa gọi người bán hàng rong lại, lần này Hà Tấn tranh trả tiền (tuy tiền của cậu cũng là do Thương Hỏa gửi cho, 囧). Thật không ngờ mấy xâu mứt quả này thế nhưng những mười kim tệ một que, mặc dù mười kim tệ quy đổi sang nhân dân tệ cũng chỉ bằng một xu, nhưng so với một chén mì Đả Lỗ ban nãy thì rõ ràng đắt hơn nhiều lắm!

Nhận lấy hai xâu mứt quả từ tay NPC tiểu thương, Hà Tấn chia cho Thương Hỏa một cái, Thương Hỏa nếm thử một viên, nhất thời mở to hai mắt. Thấy vậy, Hà Tấn cũng bắt đầu ăn, trong nháy mắt, mùi vị Sơn tra dầm đường nồng đậm lan từ đầu lưỡi đến cuống họng, cảm giác ngọt ngào thoáng chốc ngập tràn, từ miệng thẳng một đường thông suốt tới tứ chi, hệt như mạnh mẽ kích thích lên từng tế bào trên cơ thể. Thật sự là vô cùng sung sướng!

Thời điểm nhìn thấy dòng thông báo buff trạng thái ở góc trên bên trái tầm nhìn, Hà Tấn mới biết sâu mứt quả này có tác dụng gia tăng độ sung sướng của người chơi. Khác với thực vật tăng máu, mỗi một viên quả có thể làm cho người ta thấy “thích” trong mười phút đồng hồ, bên cạnh đó, tất cả các trạng thái đều được buff tăng %!

Được rồi, một xu này rất có giá trị…

Hai người ngậm mứt quả một đường lắc lắc lư lư, Hà Tấn nghe thấy ở một chỗ sâu trong góc phố truyền đến một hồi tiếng sáo thực dễ nghe, liền tò mò lôi kéo Thương Hỏa đi tìm. Cuối cùng, tại điểm giao giữa phố Trường Nhạc cùng đường Văn Miếu, bọn họ gặp được phường Tiên nhạc lung linh diễm lệ. Nơi ấy có vài mỹ nhân cổ điển đang ngồi trên đài cao cùng thổi một khúc nhạc thực hay song lại chẳng rõ tên gọi là gì. Thanh âm khúc nhạc khi thì du dương uyển chuyển, lúc lại réo rắt nồng nàn, hệt như một dòng nước mềm mại lượn lờ qua khe đá, khiến lòng người phải mê say.

Nghe suốt một hồi lâu Hà Tấn cũng không dứt ra được, Thương Hỏa thấy cậu lộ ra vẻ mặt say mê liền hỏi: “Thích không? Ở đây có bán sáo.”

A Tấn xua tay: “Tôi không biết thổi.”

Thương Hỏa cười cười: “Đây là game mà, đâu không cần em thực sự biết thổi, kiếm cuốn sách kỹ năng học một chút là thổi được thôi.”

A Tấn sáng bừng hai mắt, chạy tới hỏi NPC bán nhạc cụ: “Cây sáo này bán thế nào?”

NPC: “Sáo trúc kim tệ một cây, sáo ngọc kim tệ một cây.”

Hà Tấn: … Má mầy! Gì mà đắt vậy!

Thương Hỏa phát hiện nét do dự trên gương mặt A Tấn, cũng không cần biết đối phương có chấp nhận hay không, liền tự động chọn một cây sáo ngọc cho cậu, còn mua thêm một cuốn “Kỹ năng thổi sáo sơ cấp” để tặng người ta.

Nhận thì ngại mà không nhận lại có phần vô lý quá chừng, Hà Tấn trưng ra biểu tình 囧囧 mà đứng yên tại chỗ, hồi lâu mới nói: “Mua sáo trúc là được rồi a.”

Thương Hỏa trả lời: “Đắt chắc chắn có lý do riêng, nếu đã muốn mua thì cứ chọn cái tốt nhất đi.”

Hà Tấn: “…” Ầy, Thương Hỏa tốt với cậu như vậy, cậu đã sắp quên hết cảm giác ủy khuất khi bị giết lúc nãy rồi. (=_=)

Hà Tấn cầm sáo ngọc, cẩn thận hỏi han NPC nhạc công một đống vấn đề, biết được người chơi có thể thông qua việc học tập những “Nhạc phổ” khác nhau để thổi các nhạc khúc khác nhau. Kỹ năng thổi sáo sẽ căn cứ vào số lần thổi của game thủ mà chậm rãi tăng lên, “Nhạc phổ” thì sẽ ngẫu nhiên nhặt được khi đánh quái hoặc thông qua phương thức thu mua bằng tiền. Ngoài ra, tiếng sáo có thể buff tính trạng cho bạn bè ở gần người thổi với một tỷ lệ nhất định, sáo ngọc có tỷ lệ kích phát buff cao hơn so với sáo trúc một ít, thế nhưng cụ thể là buff cái gì thì lại phải xem thuộc tính nhạc khúc người chơi thổi.

Thương Hỏa: “Mau học kỹ năng rồi thổi cho anh nghe.”

Hà Tấn nhìn cuốn sách kỹ năng một lượt, lại cầm cây sáo đặt lên bên miệng, thế mà đã có thể thổi ra một điệu nhạc dân gian đơn giản nhẹ nhàng! Cậu chưa từng học nhạc cụ, cho nên việc có được cây sáo này thật chẳng khác gì trẻ nhỏ mới được tặng đồ chơi, yêu thích không nỡ rời tay. Chỉ là, cứ khoảng hơn mười giây điệu nhạc sẽ lặp lại một lần, Hà Tấn lo Thương Hỏa nghe đến phát chán mới lưu luyến cất vào ba lô. Thú vị ở chỗ, dù đã cất đi nhưng cây sáo lại không hề biến mất, mà xuất hiện ngay trên thân thể nhân vật game – Đó cũng là lý do, từ nay về sau, bên hông A Tấn nhiều thêm một cây sáo ngọc.

Mì Dương Xuân

Mì cay Thành Đô

Mì Đao Tước

Mì Đả Lỗ

Mì Tạc Tương

/Chi/ Em cũng hay beta đêm nớ Mi phi TT^TT nhìn đống ảnh mà mắt trào nước, mồm nhỏ dãi, dạ dày cuộn trào dịch vị TT^TT hiuhiu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio