Vạn Cổ Chí Tôn

chương 109: huyền binh cấp ba (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Ngông cuồng, Huyền Binh cấp ba… Thái Âm Hàn Kiếm, giải phong!

– Nộ lăn sóng lớn!

Huyền kiếm thuộc tính hàn băng trong tay Lý Dật, trong nháy mắt giải phong, hàn khí trên kiếm lập tức tăng vọt gấp mười lần, toàn bộ bầu trời chỉ nhìn thấy hàn quang lấp lóe, đâm nhói mắt người. Hắn tiện tay chém ra, khí âm hàn trên thân kiếm giống như nước sông cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp, như một lớp sóng biển gầm gừ mà đến, không thể chống lại!

Hắn cùng Quảng Nguyên Giáp, Ngư Nguyên Văn đều là một mạch sư thừa, tất cả đều đi con đường Hàn Băng chân khí.

Cổ Vinh xa xa quan chiến trái tim nâng lên tới cuống họng, ngơ ngác hô lớn:

– Vân thiếu, không thể địch lại được, chạy mau!

Dưới cái nhìn của hắn, Lý Dật vốn là Đại Vũ Sư cảnh giới, có thể ung dung hành hạ Lý Vân Tiêu đến chết, lần này lại thêm Huyền Binh cấp ba, trừ khi Vũ Quân đích thân tới, bằng không người ngăn cản tan tác tơi bời.

– Hừ, Huyền Binh cấp ba cố nhiên mạnh mẽ, nhưng cũng phải xem ở trong tay ai!

Lý Vân Tiêu không lùi mà tiến tới, hắn nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, Hắc Nữu đại kiếm biến ảo thành hình thái mê ngươi, ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, mạnh mẽ ép xuống.

– Muốn giết ta? Si nhân nằm mơ! Gấp trăm lần trọng lực, ngưng!

Hắc Nữu đại kiếm nguyên bản chỉ có một khối nhỏ Tử Dương Thạch, nhưng ở trong Giới Thần Bi lại có một tảng lớn, khoảng thời gian này sau khi luyện chế, trận pháp trọng lực trên Hắc Nữu đại kiếm đủ để sử dụng tới gấp trăm lần trọng lực! Thời điểm Lý Vân Tiêu một mình, sẽ đem Hắc Nữu đại kiếm biến ảo thành hình thái nhỏ đặt trong lòng bàn tay, như vậy bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều thân ở lĩnh vực trọng lực, mỗi phút mỗi giây đều ở trong tu luyện.

Sau khi Lý Dật sử dụng ra Nộ lăn sóng lớn, nguyên bản tràn đầy tự tin, bỗng nhưng cảm thấy thân thể chìm xuống, huyết nhục toàn thân bị lực kéo to lớn kéo xuống, thật giống như muốn sụp đổ! Thái Âm Hàn Kiếm của hắn cũng đột nhiên chìm xuống.

Bất luận người nào ở dưới tình huống bình thường, đột nhiên chịu đến gấp trăm lần trọng lực, đều sẽ trong nháy mắt cảm thấy rất không dễ chịu. Nguyên bản lần trước Lý Dật đã ăn thiệt nhỏ, mặc dù có tâm lý chuẩn bị, nhưng cũng chỉ biết trận pháp trọng lực trên kiếm của Lý Vân Tiêu chỉ có gấp mười lần. Dựa vào tu vi Đại Vũ sư của hắn, ở dưới gấp mười lần trọng lực còn không phải như giẫm trên đất bằng. Kỳ thực coi như là gấp trăm lần trọng lực, hắn cũng có sức đánh một trận, chỉ có điều gấp trăm lần trọng lực này, đến quá đột nhiên!

Mặc dù tu vi của Lý Vân Tiêu là Võ sĩ, nhưng dựa vào lực lượng thân thể tuyệt cường, mạnh mẽ ở dưới gấp trăm lần trọng lực vung kiếm, Hắc Nữu đại kiếm đột nhiên khôi phục nguyên hình, mạnh mẽ ném về phía Thái Âm Hàn Kiếm!

Coong!

Thái Âm Hàn Kiếm vốn là bị trọng lực ép chìm xuống dưới, cái ném kia chính là Lý Vân Tiêu dùng toàn bộ kình khí cùng sức mạnh thân thể, Lý Dật lảo đảo bất ổn, lúc này chấn động đến mức hổ khẩu tê dại, hàn kiếm thoát tay bay đi.

– Kiếm của ta…

Lý Dật thất thanh kêu lên, gian nan bước đi muốn đoạt lại kiếm.

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, giơ chân lên triển khai thân pháp, ở trong nháy mắt thân hình hắn lấp lóe, trọng lực gấp trăm lần đột nhiên biến mất, hắn nhanh như chớp giật vọt tới, đem Thái Âm Hàn Kiếm nắm ở trong tay, quay đầu nhìn Lý Dật vẻ mặt dại ra, khẽ cười nói:

– Thanh kiếm này tuy rằng không sao cả, nhưng ta muốn. Xem như là lợi tức những năm này ngươi ăn không ở không trong Lý gia ta.

– Súc sinh, trả kiếm cho ta!

Lý Dật triệt để phát điên, chuôi Huyền Binh cấp ba này là sư phụ hắn Vũ Vương Dịch Tiểu Sơn tự mình ban xuống, trong mấy sư huynh đệ cũng chỉ có hắn có vinh dự thu được một thanh Huyền Binh cấp ba, hơn nữa đều không cơ hội sử dụng gì. Thật vất vả có thể buông tay triển khai, lại hai lần ở trong tay đối phương ăn thiệt thòi, để hắn làm sao có thể không nổi khùng!

– Hàn Băng thần quyền, phá cho ta!

Tuy rằng trong tay hắn không có kiếm, nhưng tu vi Tam Tài cảnh giới Đại Vũ sư đặt ở đó, đấm ra một quyền, nhất thời nhiệt độ chợt giảm xuống, lượng lớn hàn khí bao phủ đi, muốn đem Lý Vân Tiêu đông lại. Chỉ thấy quanh thân cùng da dẻ của Lý Vân Tiêu, bắt đầu ngưng tụ ra điểm điểm bông tuyết, càng ngày càng dầy. Chu vi không ít Võ sư đều cảm thấy hàn khí tập người, ngay cả hô hấp cũng có chút gấp gáp lên.

Lý Vân Tiêu xem thường hừ lạnh một tiếng.

– Ngươi muốn kiếm này? Vậy ta trả ngươi!

Hắn cao cao giơ Thái Âm Hàn Kiếm lên, một kiếm chém mà xuống!

Rầm!

Bông tuyết bốn phía ở dưới một chiêu kiếm kia toàn bộ vỡ vụn, hóa thành hơi nước bốc hơi không thấy hình bóng. Kiếm thế không giảm xung kích mà lên, lúc đến gần quanh thân Lý Dật ba thước, đột nhiên ngưng kết thành một đạo Hàn Băng Kiếm Khí, dưới ánh mặt trời chói mắt, kiếm khí ngưng hình thành băng, mạnh mẽ chém xuống!

Khách khách khách!

Lượng lớn băng bụi vỡ vụn, Lý Dật lại đánh ra một quyền, trực tiếp đánh nát Hàn Băng Kiếm Khí, trong con ngươi của hắn tràn ngập vẻ khiếp sợ, giận dữ hét:

– Hàn Băng Kiếm Khí! Ngươi làm sao có khả năng biết Hàn Băng Kiếm Khí!

Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:

– Loại võ kỹ cấp thấp này, tùy tiện xem liền có thể nghĩ ra, ngươi còn không thấy ngại dùng?

Lý Dật giận dữ, cả giận nói:

– Nếu ngươi có bản lĩnh như thế, vậy liền trả Thái Âm Hàn Kiếm lại cho ta!

Đám Võ sư đang hỗn chiến bốn phía vừa nghe lời này, đều dồn dập suýt chút nữa ngã chổng vó. Sinh tử tranh đấu, bị cướp binh khí dĩ nhiên có mặt mũi mở miệng nói trả, thật là mở rộng tầm mắt.

Lý Vân Tiêu cũng sững sờ, lập tức cười to lên.

– Ngươi cho rằng đồ bỏ đi này ta không có? Huyền Binh cấp ba, ta cũng có!

Hắn phất tay, nhất thời lấy ra Xuân Thủy Kiếm mà Trương Thanh Phàm cho hắn, ánh kiếm như nước, róc rách lưu chuyển.

– Này! Đúng là Huyền Binh cấp ba!

Lý Dật nhất thời mắt choáng váng, kinh nộ liên tục nói:

– Ngươi, tại sao ngươi có thể có Huyền Binh cấp ba?

Ánh mắt Lý Vân Tiêu chìm xuống, cười lạnh nói:

– Ngày hôm nay ngươi hỏi cũng nhiều quá rồi đấy, muốn kéo dài thời gian sống thêm chốc lát sao? Nằm mơ!

Tay trái hắn chém xuống một chiêu kiếm.

– Hỏi người sầu được bao nhiêu, sông xuân vẫn chảy một chiều về đông!

(* bài thơ Ngu Mỹ Nhân của Lý Dục)

Tay phải hắn bổ xuống một chiêu kiếm.

– Sảnh đường hoa túy ba ngàn khách, nhất kiếm sương hàn thập tứ châu!

(* bài này tìm không thấy hihi)

Hai cỗ kiếm khí tuyệt nhiên không giống đồng thời chém ra, hai bên trái phải, hỗ trợ lẫn nhau, rồi lại không ảnh hưởng chút nào, thật giống như là hai tên võ giả đồng thời ra chiêu. Khí thế như cầu vồng, uy thế kinh người!

Lý Dật kinh hãi đến biến sắc, nội tâm chấn động so với uy lực của thế kiếm kia còn muốn lớn hơn, có thể đồng thời giải phong hai thanh Huyền Binh cấp ba, đừng nói là hắn chỉ là một tên Võ sĩ, coi như là Vũ Quân cường giả, miễn chỉ có thể cưỡng giải phong hai Huyền Binh cấp ba, nhưng tuyệt đối không thể triển khai thuận buồm xuôi gió như vậy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio