Vạn Cổ Chí Tôn

chương 1450: hoang dã (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Ah

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, gương mặt trở nên có chút dữ tợn, kéo mạnh về trước một cái, trực tiếp nhấc con thỏ kia lên, hung hăng ném ra ngoài.

Thân thể cực lớn của nó như hòn đà bị ném lên mặt nước, “Phốc phốc phốc” bay đi.

Lý Vân Tiêu bước về trước một bước, liền thân hóa lôi đình, “BA~” thoáng một phát xuất hiện ngoài trăm mét, đi thẳng tới trước người con thỏ kia, sắc mặt hắn một mảnh hưng phấn, nói:

– Ngươi không phải rất biết chơi lôi sao? Hiện giờ xem thử ta mạnh hay là ngươi mạnh hơn.

Hắn nhảy dựng lên, bay giữa không trung, hiển hóa ra pháp tướng kim thân ba đầu sáu tay, sáu cánh tay đồng thời bấm niệm pháp quyết, tốc độ kết ấn nhanh gấp ba lần bình thường, các loại thủ ấn đánh ra, Lôi Vân chung quanh nhao nhao bị tế luyện thành từng đạo lôi phù, thăng hoa mà lên, bị hắn hút vào trong cơ thể.

Con thỏ kia đứng trên lôi vân, tựa hồ ý thức được gì đó, mở ra bàn tay lớn, trên hai lỗ tai chớp động lôi hoàn, một vòng lôi điện tinh hoàn màu lam nhạt bắt đầu dần dần ngưng tụ quanh thân nó, trở nên càng ngày càng thực.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn, chỉ thấy lực lượng lôi vân bốn phía đều bị con thỏ kia hấp tơi, mà trên toàn bộ ngọn núi bởi vì đại lượng lôi đình tụ tập, sinh ra một loại lôi điện tràng rất mạnh, cũng bắt đầu chuyển qua trên người con thỏ, tựa hồ bị nó sử dụng.

– Không hổ là yêu thú lôi hệ, lĩnh ngộ đối với năng lượng Thiên Địa thậm chí còn trên cả Lôi Quyết.

Lý Vân Tiêu một bên nhanh chóng cô đọng hấp thu lấy lôi phù, một bên cẩn thận quan sát biến hóa lôi điện quanh thân con thỏ kia, cảm ứng tần suất chấn động của lôi điện tinh hoàn kia, nhớ kỹ từng cái trong lòng.

Lôi vân chi hải bốn phía bị hai người điên cuồng hấp thu, thoáng cái đã mất đi diện tích mấy vạn mét vuông..

Giờ phút này hai cánh tay Lý Vân Tiêu ngừng lại, một tay nâng lên, trên đó bắt đầu hội tụ ra một quả lôi cầu, lực lượng không ngừng tuôn ra từ lòng bàn tay rót vào trong đó. Mà cánh tay kia lại xuất ra Ma Ha cổ chùy, đánh lên lôi cầu kia, phát ra tiếng đập “Rầm rầm rầm”.

Mỗi khi gõ một cái, liền có một đạo Ma Ha cổ tự đánh vào trong lôi cầu, lại chậm rãi hiển hóa biến mất, lôi cầu kia theo không ngừng bị đánh xuống, nhan sắc càng ngày càng đậm, ẩn ẩn có dấu hiệu biến thành màu đen.

Mà bốn cánh tay khác cũng đang không ngừng luyện hóa cùng hấp thu lôi phù, một khắc cũng không dừng lại.

Giờ phút này lôi điện tinh hoàn quanh thân con thỏ cũng ngưng tụ càng ngày càng lam, dần dần đạt tới trạng thái bão hòa. Con thỏ ngẩng mặt lên, một mảnh phẫn nộ và dữ tợn, thân thể cũng tựa hồ trướng lớn thêm vài phần, hai lỗ tai dựng thẳng lên, bởi vì lôi điện quá mức no đủ nên từng vòng lôi vân trở nên sáng lên

Cả hai đều là đại thần thông lôi hệ, tinh hoàn tản mát ra tràng năng giống với cả phiến lôi vân, mà lôi cầu của Lý Vân Tiêu lại không ngừng cô đọng và áp súc lấy lôi đình, đồng thời đã ở bắt chước lấy tần suất của tinh hoàn kia, phi tốc xoay tròn trên lòng bàn tay hắn, đã đạt đến cực hạn mà hắn có thể khống chế rồi.

Trên người con thỏ nổi lên khí kình, tinh hoàn kia bay ra, từng đạo lôi điện kết nối bên dưới, mang theo tràng năng cực lớn, một mảnh lôi đình điện hải đánh tới Lý Vân Tiêu.

Mà thân thể có chút bành trướng của con thỏ cái sau khi chấn ra tình hoàn cũng, trực tiếp co lại, trở thành da bọc xương, thoáng cái đã mất hết lực lượng.

Thân hình Lý Vân Tiêu có chút trở nên run rẩy, lôi cầu trong tay bắt đầu không thể kiểm soát, búa kia mỗi khi đánh xuống, lôi phù trực tiếp bị đánh tan bên ngoài lôi cầu, hóa thành lôi quang như con giun tản ra ngoài, rốt cuộc không cách nào áp súc tinh luyện thêm được nữa

– Cực hạn sao...

Lý Vân Tiêu cảm thụ được cổ lực lượng kinh thiên trong tay, lộ vẻ dáng tươi cười dữ tợn, đánh lôi cầu tới chỗ tinh hoàn, một Ma Ha cổ văn hiện ra trên lôi cầu, càng ngày càng sáng.

Toàn bộ lôi điện tràng năng trên lôi hải đã bị một người một thú quấy cho triệt để hỗn loạn, Thiên Địa hóa thành một mảnh màu xanh da trời, lúc tinh hoàn và lôi cầu đè áp vào nhau, dùng cả hai làm trung tâm, hiện ra một vòng xoáy cực đại cuốn trọn cả lôi chi vân hải vào trong.

“Ầm ầm”

Ngọn núi đâm thẳng vào mây này đỉnh núi bỗng nhiên nát bấy, nứt ra từng chút một, bụi đất tung lên cũng bị cuốn vào vòng xoáy, trong núi truyền đến yêu lực bạo động, bắt đầu lan xuống dưới núi

Chỉ có mấy cổ yêu khí cường đại vẫn chấn động ở phụ cận, nhưng khí tức cũng trở nên cuồng bạo dị thường, hung mang vọt lên bầu trời.

Lý Vân Tiêu và con thỏ kia ở trong vòng xoáy lôi đình cũng không chịu nổi, thân thể hai người đều bị bị điện mang đánh cho mình đầy thương tích, đồng thời đau khổ ngăn cản hấp lực từ vòng xoáy kia, rốt cục con thỏ kia cũng không chống nổi trước, bị cuốn lên, bắt đầu lượn vòng trên bầu trời.

Lý Vân Tiêu hiện giờ đã hóa thành ba đầu sáu tay, thi triển ra mấy bộ quyết ấn, khiến thân thể giống như đinh thép ghim trên trời cao, lôi điện không ngừng nổ nát kim mang trên người hắn, đột nhiên một đạo bóng mờ cự đại hiển hiện trên đầu hắn.

– Cái gì?

Lý Vân Tiêu chấn động, dĩ nhiên là con thỏ kia lúc bị xoáy đến gần người hắn đã ra sức liều mạng nhảy lên, đánh tới người hắn.

“Phanh”

Thần thể cực lớn nện lên người Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu vốn đã bấp bênh nào có thể chống nổi con thỏ kia lao tới, lập tức cũng không thể giữ vững nữa, bị lôi chi vòng xoáy xoáy lên, hai đạo thân ảnh cùng nhau bị cuốn vào trong mắt vòng xoáy kia

Lôi đình điện lực không không biết tích súc bao nhiêu năm trên đỉnh núi trong khoảnh khắc này đều hóa thành hư ảo.

Vòng xoáy lôi đình kia bị cuốn tới mấy ngày, thẳng đến khi một đạo thân ảnh đáp xuống.

– Khí tức chính là biến mất chỗ này, là thông đạo không gian do lôi đình mở ra sao?

Thân ảnh kia hiện ra trong vòng xoáy lôi đình, gương mặt, thanh tú bình tĩnh như nước. Đúng là Mộ Dung Trúc từng xuất hiện qua ở địa lao thành Hồng Nguyệt, lôi điện cuồng bạo hóa thành một mảnh Lôi Long dài hẹp đánh tới thân thể hắn, nhưng mới đến gần hắn vài thước đã từ Long hóa Xà, chậm rãi biến mất.

Lôi đình đầy trời, lại không dám tới gần hắn.

Hai mắt Mộ Dung Trúc ngóng nhìn qua vòng xoáy chi nhãn, chỗ mi tâm lóe ra một đạo hào quang màu xanh biếc, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua không gian bên kia vậy.

– Đã không thấy được nữa, lôi đình quá cường đại, đã đánh tan hoàn toàn khí tức lưu lại, đã mất đi liên hệ rồi.

Trên mặt Mộ Dung Trúc khó được lộ ra chút nếp nhăn, ngẩng đầu nhìn Huyết Nguyệt trên bầu trời, nhẹ giọng lẩm bẩm:

– Nguyệt Đồng đích thật ở trên thân người này, đã bao nhiêu năm...

Sau một khắc, hắn tiện tay chộp lấy, lôi điện đầy trời dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai hợp lại trong bàn tay hắn, ngưng tụ thành một cái lôi cầu, trên đó thậm chí có màu tím ẩn hiện, khủng bố dị thường.

Một cổ lực lượng kéo lấy lôi cầu kia, mang theo lôi đình chi lực vô tận bay vào trong vòng xoáy kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio