Vạn Cổ Chí Tôn

chương 1638: phệ hồn (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tất cả mọi người đều trong nội tâm chấn động, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, không biết võ giả ở đâu trổ hết tài năng, dĩ nhiên có thể cải biến Thiên Địa dị tượng.

Đợi Nhân Tộc cường giả thấy rõ người tới, tuy rằng không quá nhận thức, nhưng ít ra biết là nhân loại, lập tức mừng rỡ trong lòng, như là nhìn thấy cứu tinh, hoan hô lên.

Con ngươi của Lý Vân Tiêu co rụt lại, tự nhiên biết là người của Phệ Hồn tông, lạnh nhạt nói:

– Người này vừa ra tay, chiến sự muốn kết thúc, mọi người cẩn thận một chút.

Người của Chiến Nhận tiểu đội đều sững sờ, nếu là cường giả bên mình ra tay, cẩn thận một chút là có ý gì?

Lý Vân Tiêu giải thích nói:

– Người này là Phệ Hồn tông, những Phệ Hồn tộc nhân này một khi ăn vào hồn phách. Đó là địch ta chẳng phân biệt được, chỉ lo chính mình thoải mái, hiện tại hai tộc giao chiến, Hồng Nguyệt thành có lẽ sẽ chế ước hắn, không đến mức quá xằng bậy. Nhưng mọi người vẫn phải là coi chừng cho tốt, nếu như không cẩn thận bị hắn ăn hồn phách, ta đoán chừng Hồng Nguyệt thành cũng sẽ không vì các ngươi lấy lại công đạo.

Mọi người nghe xong, lập tức nội tâm phát lạnh, trên đầu tê đại.

Ở trong bảy đại phái, Phệ Hồn Tông không thể nghi ngờ chính là một phái khiến mọi người nhức đầu và kiêng kị nhất, thường thường chỉ cần nghe tên đã lập tức bỏ chạy rồi. Bây giờ nghe Lý Vân Tiêu nói như vậy càng trở nên khẩn trương hơn, tốc độ giết địch dừng một chút, nhiều hơn vài phần kiêng kị

Xa xa ba gã thống lĩnh Hải tộc nhìn lên trời màn tối sầm, sắc mặt cũng đột biến, Sửu Ngư cả giận nói:

– Có Võ Đế cao giai của nhân loại xuất thủ

Lực Kình thống lĩnh hoảng sợ nói:

– Làm sao bây giờ?

Mấy lần công thành của ba người tuy rằng đã bị trọng tỏa, nhưng lại được Quảng Thành tán dương, hơn nữa trực tiếp chỉ định Sửu Ngư làm thống lĩnh cao nhất, bởi như vậy Lực Kình và Ma Thát thống lĩnh cũng không có lời nào để nói, trên cơ bản đều lấy Sửu Ngư làm chủ, nghe theo hắn sai bảo.

Sửu Ngư lạnh lùng nói:

– Đồ không biết xấu hổ, dùng lực lượng Võ Đế cao giai vậy mà lại ra tay với mấy tên cặn bã kia. Lực Kình, ngươi đi đối phó hắn đi.

Lực Kình thống lĩnh sửng sốt một chút, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đại hỉ, cuồng tiếu nói:

– Ha ha, sớm nên như thế rồi.

Bởi vì chiến lược của Sửu Ngư căn bản chính là kéo dài, không cầu thủ thắng, cho nên Lực Kình thống lĩnh vốn không nghĩ tới mình sẽ xuất chiến, hắn từ lâu đã sớm không nhịn được nữa rồi.

Giờ phút này vừa nhận được lệnh liền lập tức hóa thành một đạo quang mang, cấp tốc bay tới phía trước.

Sửu Ngư nói:

– Tuy rằng chúng ta không cầu thủ thắng, nhưng cũng không thể nào cho phép nhân loại vô sỉ như thế. Ma Thát thống lĩnh, ngươi đi ra lược trận cho Lực Kình, để tránh Nhân tộc khác đánh lén, có gì không đúng thì lập tức trở về, không thể tham chiến.

– Tốt.

Ma Thát cũng thuận thế hóa thành một đạo quang mang, đuổi theo Lực Kình mà đi.

Sửu Ngư do dự một chút, lập tức hạ lệnh:

– Tất cả mọi người chuẩn bị, đẩy đội ngũ về phía trước.

Trên mặt hắn hiện lên vẻ lạnh lẽo, nếu nhân loại thật sự phái ra đại lượng Võ Đế cao giai vây quét bọn hắn vậy thì năm vạn Hải tộc còn lại sẽ lập tức công thành, liều đến ngươi chết ta sống ngay.

Hiện giờ thực lực Ma Thiên đại thành hắn chung quy đã rõ được một chút, phía trước hai vạn Hải tộc, tăng thêm năm vạn hiện giờ, cho dù không thể cầm xuống thành này, cũng có thể phá vỡ lực phòng ngự của nó hơn phân nửa. Đợi lát nữa triệu hồi ra Thâm Hải Cự Thú, vậy thì quả thật thế như chẻ tre rồi.

Ở dưới Ma Thiên đại thành xuống, Phệ Hồn Phiên vừa ra, toàn bộ Thiên Địa biến sắc, một mảnh lờ mờ.

Trên thi thể chồng chất như núi bên dưới bắt đầu hiện ra màu xanh nhàn nhạt, từng chút một bay lên như đom đó, chiếu rọi lấy những thi thể kia, lộ ra một mảnh cảnh tượng thê thảm âm trầm đáng sợ.

Nhưng phía trên còn có mấy vạn người đang chém giết, âm trầm đáng sợ ngược lại không biết, chỉ là tất cả mọi người cảm thấy thập phần quái dị, không biết đây là chiêu pháp thần thông gì thôi.

Càng có rất nhiều Hải tộc trực tiếp phóng đánh tới Đoạn Thiên Hữu, bị hắn dùng một ngón tay đánh chết, tại chỗ rút lấy hồn phách ném vào trong Phệ Hồn Phiên.

Trong phiên lập tức hiện ra một cái mặt quỷ, lộ ra nụ cười cổ quái, trực tiếp mở ra miệng rộng, một phát liền nuốt hồn phách mấy tên Hải tộc kia vào.

“Ti”

Mọi người bên dưới đều hít một hơi lạnh, bất luận Hải tộc hay là nhân loại đều cảm thấy toàn thân rét run, nhịn không được giật nảy mình.

Loại chuyên rút hồn phách người cho ác quỷ ăn này đã mấy người thấy qua chứ?

– Phệ Hồn Tông, vị này chính là đại nhân của Phệ Hồn Tông.

Một gã võ giả nhịn không được kinh hô lên, trong giọng nói mang theo khiếp sợ cực độ, cũng không nghe ra là sợ hãi hay kinh hỉ, hoặc là đều có.

Nhưng đại đa số võ giả nhân loại sau sợ hãi ngắn ngủi sĩ khí liền đột nhiên đại chấn, cao giọng cuồng tiếu nói:

– Ha ha, là đại nhân Phệ Hồn Tông xuất thủ, bảy đại thế lực siêu cấp đều phái cường giả ra, mọi người dốc sức liều mạng giết đi.

Thoáng cái tiếng giết rung trời, nội tâm bị Hải tộc áp chế thoáng cái mở ra, sĩ khí cao ngất.

Giờ phút này ánh huỳnh quang dâng lên từng chút một bên dưới, trong quá trình không ngừng bay lên cũng dần dần ngưng tụ, hiện ra các loại bộ dáng của Hải tộc và Nhân loại khi còn sống. Trên mặt đều là một mảnh ngốc trệ, còn có lộ ra ngạc nhiên và hoảng sợ, tùy ý bồng bềnh đong đưa lấy.

Mặt quỷ trên Phệ Hồn Phiên đột nhiên hai mắt phóng hào quang, dưới một mảnh kim quang xán lạn chậm rãi theo bảy ra khỏi phiên, há to mồm mạnh mẽ khẽ hấp

Tất cả mọi người trên chiến trường cảm thấy gió lạnh trận trận, xướng sống lạnh buốt. Chỉ thấy vô số hồn phách bay qua bên cạnh mình, trực tiếp bị hút vào trong cái mặt to cổ quái kia.

Sát khí đám người đứng ngoài xem lập tức thoáng cái biến mất, ngược lại hóa thành hàn ý, chiến đấu trong tay tất cả mọi người cũng dần ngừng lại, không nhịn được vận chuyển nguyên công, xua tan đi sự sợ hãi đến từ sâu tận linh hồn kia.

“Khặc khặ-x-xxxxx kiệt”

Đoạn Thiên Hữu hấp vô cùng sảng khoái, nhịn không được cười như điên.

Hắn giơ tay phải lên cao cao, năm ngón tay tách ra, hai ngón tay cong xuống, kết thành một cái ấn quyết điểm lên không trung.

Hồn nô kim sắc kia sau khi trắng trợn nuốt hơn vạn hồn phách thì thân thể cũng lớn thêm vài phần, trên trán hiện ra một cái phù văn, đối ứng với ấn quyết trong tay Đoạn Thiên Hữu.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia lửa giận, nói:

– Mọi người cẩn thận đất.

Hắn vừa dứt lời, Hồn nô kim sắc lập tức “Bành” một tiếng nổ bung.

– Ân? Chuyện gì xảy ra?

Tất cả mọi người đều nhìn qua phía trên, cảm thấy có chút khó hiểu. Chẳng lẽ là ăn quá nên nổ chết mất rồi sao?

Ngay khi bọn hắn nghi hoặc, Hồn nô kim sắc nổ bung kia lệ hoá thành vô số hào quang lao xuống như bay. Trên mặt mỗi một đạo quang mang đều hiện ra một gương mặt giống nhau như đúc, nét mặt cổ quái và nụ cười khủng bố, trong mắt tách ra hào quang, giống như hung thú đói bụng vài ngày thấy được mỹ thực vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio