Vạn Cổ Chí Tôn

chương 1726: cuộc chiến thuật luyện sư cửu giai (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhuận Tường càng trực tiếp hóa ra Chân Long chi nhãn ngưng mắt nhìn qua, quả nhiên là Lý Vân Tiêu đã rơi xuống hạ phong, tất cả nhìn thấy trước mắt đều là thật cả, hắn nhịn không được muốn cất tiếng cười to lên.

Chiến đấu giữa Thuật Luyện Sư cực kỳ hung hiểm, so với võ giả quyết đấu còn hơn rất nhiều, chỉ cần chút vô ý linh đài liền thất thủ, nhẹ thì linh hồn bị thương, nặng thì trí nhớ hoàn toàn biến mất, triệt để biến thành kẻ đần.

– Ha ha, chỉ thường thôi

Triệu Văn Chiến cười lạnh nói:

– Đây là khiển trách vì ngươi dám đả thương đồ đề ta.

Trong mắt của hắn hiện lên một đạo hàn mang, nhớ tới lời đại đảo chủ nói, tựa hồ người này còn có tác dụng, không tiện đánh chết.

Lúc này hắn mới hừ lạnh một tiếng, nói:

– Lần này chỉ dừng ởđây, nếu còn có lần sau, nhất định sẽ giết không tha.

Quyết ấn trong tay hắn khẽ điểm, vòng xoáy tinh thần kia lập tức biến mất vô tung, thân thể không ngừng vặn vẹo của Lý Vân Tiêu rốt cục cũng biến về lại nguyên dạng, vẫn không nhúc nhích lẳng lặng nằm trong hư không, chỉ là từ xa nhìn lại sắc mặt tái nhợt, thất khiếu đều chảy ra máu tươi.

Bắc Minh Lai Phong đột nhiên kêu lên:

– Văn Chiến tiên sinh, không cần hạ thủ lưu tình, không cần cho chúng ta mặt mũi đâu, trực tiếp giết đi.

Bắc Minh Kháng Thiên nhướng mày, lộ ra vẻ không hài lòng, hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào, nếu Triệu Văn Chiến dám hạ sát thủ, hắn tất nhiên sẽ xuất thủ cứu giúp.

Triệu Văn Chiến không để ý tới mọi người, chỉ lạnh lùng nói với Lý Vân Tiêu:

– Đứng lên đi, đừng giả bộ chết nữa. Công kích vừa rồi chẳng qua chỉ trọng thương linh hồn của ngươi thôi, còn không đến mức chết mất.

Hắn im im lặng lặng đợi một hồi, thấy Lý Vân Tiêu vẫn không nhúc nhích lơ lửng ở đằng kia, lông mày thoáng cái nhíu lại, trong mắt hiện lên nghi hoặc.

Hắn đi tới trước một bước, cẩn thận từng li từng tí đi tới trước, mỗi một bước đều cực kỳ chậm, bởi vì quyết đấu giữa Thuật Luyện Sư phong hiểm quá lớn, bất kỳ một sơ hở nào cũng đều có thể trí mạng cả.

Nhưng nghi hoặc trong mắt hắn lại càng ngày càng sâu, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ

– À?

Triệu Văn Chiến bỗng nhiên nghẹn ngào kêu to một tiếng, hoảng sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu lơ lửng trên không trung kia.

Đó nào phải là Lý Vân Tiêu, lẳng lặng nằm rên bầu trời thất khiếu chảy máu rõ ràng là mình a.

– Sao có thể vậy được.

Bỗng nhiên ngay lúc đó, Triệu Văn Chiến chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chính mình lẳng lặng lơ lửng trên không trung chậm rãi đứng lên, trên mặt cũng hoảng sợ không thôi.

Thân thể của hắn cự chiến, biết rõ mình đã trúng chiêu

Mình chính là Thuật Luyện Sư cửu giai ah, làm sao có thể không chút phát giác bị tinh thần lực của người khác đánh trúng được chứ?

Nhưng sự thật bày ở trước mắt, khiến hắn không thể không tin.

May mắn tố chất tâm lý Triệu Văn Chiến cũng cứng rắn, lập tức liền giật mình tỉnh lại, hai tay liền bấm niệm pháp quyết, kết xuất một cái ấn ký chậm rãi bay lên trong tay, hắn hét lớn một tiếng nói:

– Phá.

Một cổ lực lượng rất mạnh từ trên người hắn nhộn nhạo ra, không gian chung quanh không ngừng biến hóa, giống như bị mưa lớn giặt rửa qua vậy.

Đau nhức mãnh liệt từ trong đầu truyền đến, ảo thuật bị phá khai, hắn cũng khôi phục lại hiện trạng chân thật, bản thân hắn quả nhiên thất khiếu chảy máu, sắc mặt tái nhợt.

Sắc mặt của hắn càng thêm hôi bại như đất, thân hình run rẩy lên kịch liệt, nội tâm một trận hoảng sợ. Vừa rồi nếu không phải mình hạ thủ lưu tình, sợ rằng hiện giờ đã triệt để chết dưới tuyệt chiêu của mình rồi a?

– Chuyện gì xảy ra?

Tất cả mọi người chấn động, hoảng sợ nhìn qua.

Bọn hắn chán nản phát hiện, chiến đấu giữa Thuật Luyện Sư thật sự quá mức quái dị, bọn hắn căn bản xem không hiểu.

Nhuận Tường cũng hoảng hốt sắc mặt đột biến, vừa rồi Chân Long chi nhãn của hắn rõ ràng đã thấy Lý Vân Tiêu bị thương, sao lại biến thành Triệu Văn Chiến rồi? Chẳng lẽ ảo thuật của Lý Vân Tiêu có thể lừa gạt được cả Chân Long chi nhãn của mình sao?

Hắn quay đầu lại, nhìn qua Thủy Tiên ở bên, nói:

– Thủy Tiên công chúa, ngươi có thấy rõ không?

Trên gương mặt trẻo nhưng lạnh lùng của Thủy Tiên cũng lộ ra một tia nghi hoặc, hồ nghi nói:

– Vừa rồi trong hư không dường như có một đôi mắt đỏ tươi hung hăng trừng ta một cái, ánh mắt của ta liền bị một tầng lực lượng vô hình ngăn trở, không cách nào thấy rõ được chân tướng trong đó.

“… ”

Nhuận Tường hít một hơi lạnh, trong lòng nhấc lên cơn sóng gió động trời.

Trong huyết mạch Hải hoàng Ba gia trời sinh đã ẩn chứa cực mục thần thông, cũng giống như Chân Long chi nhãn của bọn họ vậy, có thể bài trừ hết tất cả ảo thuật.

Chân Long chi nhãn của hắn cũng không hoàn thiện, dù sao thực lực bản thân hắn so với Chân Long thật sự kém quá nhiều, nhưng cực mục thần thông của Thủy Tiên lại được kế thừa hoàn toàn a, vậy mà cũng nhìn không thấu ảo thuật của Lý Vân Tiêu? Điều này sao có thể?

Nhuận Tường tái nhợt nghiêm mặt, nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ: không có khả năng, tuyệt không khả năng, trong đó nhất định có chỗ mấu chốt nào đó.

Triệu Văn Chiến chỉ cảm thấy toàn thân rét run, vạt áo cũng bị thấm ướt đẫm, nào còn dám ra tay nữa, cuống quít nói:

– Vân Tiêu đại nhân, tại hạ nhận thua. Đa tạ đại nhân hạ thủ lưu tình.

– Cái gì? Lại là Lý Vân Tiêu thắng? ”

Những võ giả kia đều ngạc nhiên, giống như có chút gì đó bất mãn vậy.

– Tên này không phải nói mình là Thuật Luyện Sư cửu giai sao? Chẳng lẽ là lừa đảo?

– Đúng đấy, Lý Vân Tiêu dù lợi hại thế nào, nhưng tuổi vẫn ở đó, không có khả năng thuật võ song đạo đều biến thái như vậy a.

– Ân, trong đó nhất định có gì mờ ám

Tất cả mọi người đều nhao nhao gật đầu.

Bắc Minh Lai Phong cảm thấy lạnh buốt, hai lần không vui một hồi, không chỉ có thế, hắn đối với thực lực Lý Vân Tiêu càng ngày càng cảm thấy sợ hãi rồi, chỉ cảm thấy bóng lưng nhỏ bé và yếu ớt trước mặt mình kia đã không phải là núi cao ngất ngưỡng nữa, mà là tinh thần biển cả ah

Hắn giật mình, phục hồi tinh thần lại từ sợ hãi, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả Triệu Văn Chiến.

Không gian dần vặn vẹo một chút, vô số đạo ánh huỳnh quang từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, trực tiếp ngưng tụ thành chân thân Lý Vân Tiêu, vẻ mặt lạnh như băng, cũng là tái nhợt không có chút máu, hiển nhiên trận chiến vừa rồi hắn thắng cũng không nhẹ nhõm chút nào.

Thủy Tiên nhìn qua Lý Vân Tiêu, đột nhiên nó:

– Ngươi, con của ngươi vừa rồi sao lại...

Thân hình Lý Vân Tiêu chấn động, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, một cổ hàn khí cực kỳ lăng lệ ác liệt bắn xuống dưới, nhìn chằm chằm vào Thủy Tiên, sinh sinh cắt đứt lời nói của nàng

Toàn thân Thủy Tiên đều run rẩy, dưới ánh mắt kia, nàng vậy mà cảm nhận được một tia sợ hãi, trong lòng sinh ra cảm xúc vô cùng sợ hãi.

Nàng thân có huyết mạch vô thượng của Ba gia, trời sinh căn bản không biết sợ hãi là thứ gì, thế gian này cũng không có thứ gì khiến nàng phải sợ hãi cả, nhưng một sát na vừa rồi, nàng lại cảm nhận được sợ hãi cực kỳ chân thật kể từ khi chào đời đến nay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio