Vạn Cổ Chí Tôn

chương 1805: khí phách (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bầu trời không gian quy tắc còn đang bị đánh loạn, quy tắc lực ở trên khoảng không tụ hợp, trong tiếng nổ vang ầm ầm hé một hắc động thật lớn, trong nháy mắt nổ lên ngàn dặm.

– A….!

Tất cả mọi người đều hoảng sợ thất kinh, cảnh tượng như vậy quá mức dọa người rồi.

Trời cao ngàn dặm, một mảnh đen kịt, bên trong chậm rãi hạ xuống mấy đạo điểm đen, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng hiện ra ở trước mặt mọi người.

– A…

Mọi người lần thứ hai kinh hô lên, cái này ngay cả Lý Vân Tiêu đều nhìn đến hóa đá, tròng mắt trợn tròn ra triệt để ngây ngốc.

Lăng không chậm rãi đánh xuống, chính là biển sâu cự thú, hơn nữa thoáng cái đã chạy tới năm con nữa.

Thoáng cái sáu con biển sâu cự thú to lớn lăng không sắp hàng, chỉnh tề đứng ở phía sau Thủy Tiên.

Vừa mới đánh xuống năm con hình thể nhỏ hơn rất nhiều, tựa hồ là hậu bối của con phía trước, thật chỉnh tề sừng sững ở trên biển rộng, mở con mắt tò mò nhìn mọi người.

– Ừng ực…

Nghiễm Nguyên chỉ cảm thấy yết hầu một trận khô khốc, chật vật nuốt vài hớp nước bọt, vẫn cảm thấy thiêu đốt lợi hại.

Hắn thân là Đông Hải vương tộc, tự nhiên nhận ra được đám biển sâu cự thú này.

Rất lâu trước, hải thần phân chia thực lực đẳng cấp, nhưng không có đem mấy thứ này đưa đi vào, sau này công nhận suy đoán, biển sâu cự thú thực lực thâm bất khả trắc, mặc dù là lúc trước hải thần cũng vô pháp cho bọn hắn một định vị chuẩn xác.

Sáu con biển sâu cự thú sau khi xuất hiện, trên người Thủy Tiên ánh sáng màu vàng tài từ từ tiêu tán, cả người chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi một mảnh băng lãnh.

Trên bầu trời hắc động kéo dài qua ngàn dặm trong nháy mắt sập xuống, thoáng cái co rút lại thành vô hình, tiêu thất ở trên trời cao.

Toàn bộ bầu trời biển rộng một mảnh quỷ dị vắng vẻ, tất cả mọi người đều mồ hôi lạnh chảy ròng.

Sáu con biển sâu cự thú bóng dáng chiếu ở trên biển rộng, kéo dài đến vô cùng xa xa, ngắm nhìn không gặp đầu cùng.

Bầu trời trên đầu Nghiễm Nguyên hiện ra thanh long ra vân, giống như là một loài bò sát nhỏ, giằng co vài cái liền trở về trong cơ thể hắn, sát ý và sát khí trên người triệt để không có.

Ở dưới sáu con biển sâu cự thú nhìn chằm chằm, cả người ngay cả tính tình cũng bị mất.

Thủy Tiên đột nhiên “A” kinh hô một tiếng, nhìn Lý Vân Tiêu nghẹn ngào nói:

– Ô ô, Lý Vân Tiêu ngươi không chết a

Lý Vân Tiêu vẻ mặt mồ hôi lạnh, chỉa về phía sau nàng nói:

– Đây… sáu vị bằng hữu này là chuyện gì xảy ra?

Thủy Tiên lúc này mới lau nước mắt nước mũi, vuốt hai mắt đỏ bừng quay đầu lại, đột nhiên kinh hô:

– A là đô đô các ngươi làm sao chạy tới?

– Đô đô…

Mọi người trong lòng đều dâng lên một trận cảm giác vô lực.

Lý Vân Tiêu sờ một cái mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:

– Sáu vị bằng hữu ngươi đều biết?

Thủy Tiên có vẻ cao hứng vô cùng, vừa bay lên, trực tiếp ôm lấy con biển sâu cự thú lớn nhất kia, từ xa nhìn lại, giống như là một tiểu thiếp tinh dán ở trên cự tường vô biên

Trong miệng Đô Đô phát sinh một trận thanh âm “ô ô ô”, cũng có vẻ cao hứng vô cùng.

Sau đó năm con biển sâu cự thú khác cũng toàn bộ “ô ô ô” kêu lên, hình như đang nói chuyện với nhau vậy.

Thủy Tiên phi thường vui vẻ nói:

– Đô Đô là bằng hữu của ta, năm con này là hài tử của hắn, từ vừa bắt đầu, phân biệt gọi là Đậu Đậu Mao Mao Hàm Hàm Nha Nha Tráng Tráng.

– Những cái tên này…, khí phách, khí phách, đủ khí phách!

Lý Vân Tiêu nhìn năm con viên cầu biển sâu cự thú hầu như lớn lên giống nhau như đúc, khó có thể nhận ra, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, vươn ngón tay cái khen một phen, nói:

– Ngươi năng cùng với bọn họ giao lưu? Vậy cũng đã triệu hoán bọn họ chiến đấu sao?

Tất cả mọi người đều toàn thân run lên, lập tức trở nên khẩn trương.

Đặc biệt Nghiễm Nguyên loại cự phách này, mới là vấn đề chủ yếu nhất, tất cả đều vểnh tai đến nghe.

Thủy Tiên lắc đầu, nói:

– Đô Đô bọn họ là bằng hữu của ta, không thể triệu hoán bọn họ đến chiến đấu.

Mọi người hơi biến sắc mặt, mọi người thần sắc không đồng nhất.

Nghiễm Nguyên còn lại là đại hỉ đứng lên, trong tròng mắt toát ra lãnh mang, nếu là những biển sâu cự thú này bảo trì trung lập nói, kế hoạch lúc trước đã không chút nào cải biến.

Thủy Tiên tiếp tục nói:

– Đô Đô vừa mới nói hắn cảm nhận được ta bi thương, cho nên trực tiếp chạy tới bảo hộ ta, muốn đem người xấu xé thành mảnh nhỏ. Hắn sợ tự mình một người lực lượng không đủ, đo đó đem Mao Mao Đậu Đậu bọn họ cũng gọi là đến đây, Đô Đô rất lợi hại đấy.

Nàng đắc ý nói:

– Mặc dù là phụ hoàng ta muốn thắng hắn cũng phải phí một phen tay chân/

Nghiễm Nguyên:

– …

Thủy Tiên chỉ vào Nghiễm Nguyên, lạnh lùng nói:

– Đô Đô, hắn chính là người xấu giết hắn, đem Như Thị Ngã Văn đoạt lấy.

Trên trán Nghiễm Nguyên như là mở một con sông chảy, mồ hôi lạnh trực tiếp chảy xuôi xuống.

Sáu con biển sâu cự thú đồng thời đưa mắt vòng vo chuyển qua, trong đôi mắt phun ra lửa giận, trong miệng không ngừng “ô ô oo” hô lên liên tục.

Con Đô Đô kia mạnh mẽ há mồm ra, một đạo phá giới hắc mang phun ra, bị phá vỡ trời cao, hình như thiên địa sức mạnh to lớn phủ xuống, muốn đốt khô biển rộng

Sắc mặt của Nghiễm Nguyên thoáng cái trắng bệch, đạo hắc mang kia không chỉ có phách tuyệt vô cùng, hơn nữa đem không gian hoàn toàn phong tỏa, để hắn khó có thể nhúc nhích

– Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn phao ảnh, như vụ diệc như điện, ứng tác Như Thị Quan.

Trên Như Thị Ngã Văn thần quyết chi kỹ thi triển ra, Nghiễm Nguyên Pháp Tướng trang nghiêm, ngồi ngay ngắn ở trên đài sen, trong tay một mảnh kim quang lóe ra, liền hướng hắc mang vỗ tới.

– Ùng ùng…

Cự lực nổ lên, vô số nước biển xông lên tận trời, đều hóa thành hơi nước.

Nghiễm Nguyên kim liên ở dưới hắc mang nổ lên bị bao phủ tiến vào vô biên hắc ám, chỉ có kim quang mơ hồ như ẩn như hiện.

– Ô ô ô….

Đô Đô tựa hồ cực kỳ tức giận, không ngừng mà lẩm bẩm.

Năm đứa con của hắn cũng đều mở ra miệng lớn, từng đạo hắc mang phun ra, hướng tới kim liên oanh đến.

Sắc mặt Nghiễm Nguyên thoáng cái trở nên trắng bệch, mạnh mẽ hét lớn một tiếng, Như Thị Ngã Văn bị thôi động đến mức tận cùng, không ngừng phá vỡ hắc mang lực của Đô Đô.

Diệp Phàm cả kinh nói:

– Không tốt hắn cần siêu phẩm huyền khí phá không!

Nhưng lúc này hắn và Lý Vân Tiêu đều thụ thương trong người, Lý Vân Tiêu căn bản không hề có chiến lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghiễm Nguyên đem kim liên lực thôi phát đến mức tận cùng, chậm rãi từ dưới vô biên uy áp rời khỏi.

– Lý Vân Tiêu, còn có tiểu tử lái chiếm hạm màu vàng kia, món nợ hôm nay, tương lai lại tính.

Trên mặt Nghiễm Nguyên một mảnh tím đen, sau đó nhìn Bạc Vũ Kình, nói:

– Vũ Kình lão đệ, tự cầu nhiều phúc đi, nếu là ngươi có thể còn sống rời khỏi, ước định giữa chúng ta coi như tính.

– Ha ha ha

Nghiễm Nguyên mạnh mẽ cười ha hả, luyện hóa siêu phẩm huyền khí, thoát khốn Hãm Không Đảo, đã hoàn thành kế hoạch của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio