Vạn Cổ Chí Tôn

chương 1808: nói chuyện với nhau (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu, nói:

– Ta trước đây bối ghi chú trung thấy được một ít về đánh rơi không gian miêu tả, đặc biệt tiêu chú hiện có vu Thiên Vũ Giới mấy chỗ đánh rơi không gian, trong đó đầy đất chính là trước Đông Hải vương cung.

Thủy Tiên không hiểu nói:

– Như thế nào đánh rơi không gian?

Lý Vân Tiêu ánh mắt chớp động nói:

– Nếu nói đánh rơi không gian, kỳ thực chính là vốn là Thiên Vũ Giới, không ít không gian phát sinh biến hóa, tự hành từ Thiên Vũ Giới thoát ly, sau đó phong bế, tự thành không gian. Nghiêm chỉnh mà nói, Thiên Vũ Giới ngũ đại tiên cảnh đều rốt cuộc đánh rơi không gian.

Lý Vân Tiêu như thế một giải thích, mọi người liền lập tức hiểu rõ ra.

Nhưng Liêu Dương Băng cau mày nói:

– Ngũ đại tiên cảnh? Điều không phải chỉ có phương hướng tứ đại vực tứ đại tiên cảnh sao?

Lý Vân Tiêu mỉm cười, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu.

Liêu Dương Băng thấy hắn không muốn trả lời, cũng sẽ không tiện hỏi lại.

Diệp Phàm gật đầu nói:

– Chính như Vân Tiêu Đại Ca nói vậy, tứ đại tiên cảnh đích xác thuộc về đánh rơi không gian, nhưng các hữu cấm kỵ quy tắc, mấu chốt nhất chính là, giá tứ đại tiên cảnh đều là vô dụng đánh rơi không gian.

Liêu Dương Băng trong lòng ngẩn ra, tứ đại tiên cảnh ở Thiên Vũ Giới đều được xưng là bí bảo vậy tồn tại, thiên hạ võ giả xua như xua vịt, chỗ như vậy còn gọi vô dụng? cái gì tài rốt cuộc hữu dụng ni?

Lý Vân Tiêu nhìn Bạc Vũ Kình cười nói:

– Vũ Kình huynh thân là cao đồ của Kỳ Thắng Phong đại sư, tiểu sư đệ của Lỗ Thông Tử đại sư, nói vậy cũng biết chuyện Di Thất Không Gian, không bằng thay mọi người giảng giải một chút.

Bạc Vũ Kình cười lạnh một tiếng, nói:

– Phi Dương đại nhân nói tốt ta như vậy làm gì? Ngươi không phải là muốn biết ta rõ ràng bao nhiêu, thăm dò một chút chi tiết của ta mà thôi.

Lý Vân Tiêu đỏ mặt lên, thoáng có vẻ có chút xấu hổ, giá Bạc Vũ Kình cũng là tâm trí cực cao hạng người, điều không phải tốt như vậy lừa dối.

Diệp Phàm không hiểu nói:

– Vân Tiêu Đại Ca, hắn vì sao gọi tên ngươi là Phi Dương đại nhân?

Đám võ giả Liêu Dương Băng và Kinh Vĩnh Dạ ngồi xếp bằng ở bên cạnh đều là sắc mặt đại biến, ai nấy mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, tựa hồ có vẻ cực kỳ khẩn trương.

Trước thời điểm chiến đấu, Bạc Vũ Kình nói toạc ra thân phận của Lý Vân Tiêu, mà Lý Vân Tiêu lại chưa hề phủ nhận, để toàn bộ người nghe đều là tâm thần đại chấn.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

– Việc này nói rất dài dòng, sau đó có cơ hội sẽ chậm rãi nói với ngươi.

Mọi người ai nấy lộ ra vẻ thất vọng, cũng không biết Lý Vân Tiêu là cố ý thừa nhận, hay là thân phận chân thật của hắn chính là vậy, nếu như là cái sau, khó tránh khỏi quá mức kinh thế hãi tục.

Bạc Vũ Kình nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:

– Kỳ thực đây cũng không phải là bí mật gì, thượng cổ Di Thất Không Gian tồn tại vẫn thì có, cũng rất nhiều người biết. Nhưng giá trị của nó cũng chỉ có này võ đạo đỉnh phong cường giả mới có thể hiểu.

Mọi người đều là trong lòng căng thẳng, đều vểnh tai tới nghe, loại chuyện bí ẩn về võ đạo đỉnh phong cường giả và Thiên Vũ Giới, để mỗi người đều tập trung tinh thần.

Bạc Vũ Kình tiếp tục nói:

– Dưới bầu trời này đã từng tồn tại qua Thập Phương Thần Cảnh cường giả, tại một giới này lưu lại quá nhiều vết tích cũng có thể thấy được. Thế nhưng mấy vạn năm qua lại không còn có nghe qua có Thần Cảnh cường giả xuất hiện, đây là vì sao?

– Đúng vậy, đây là tại sao vậy chứ?

Thủy Tiên đột nhiên hỏi, nói:

– Ta cũng từng nghe phụ hoàng cảm khái qua, nói là bây giờ dưới bầu trời này muốn đặt chân Thần Cảnh muôn vàn khó khăn.

Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên co rút, đột ngột nói:

– Phụ hoàng ngươi thực sự nói như vậy?

Ánh mắt của hắn dĩ nhiên có chút dáng vẻ khẩn trương, Bạc Vũ Kình cũng là bỗng nhiên hiểu ra cái gì, đồng dạng là khẩn trương nhìn chằm chằm Thủy Tiên.

Thủy Tiên lại càng hoảng sợ, cảm giác hai người đều giống như muốn ăn nàng vậy, vội vàng nói:

– Đúng vậy đúng vậy, chính là nói như vậy, làm sao vậy?

Hai người đều là thần sắc buông lỏng, lộ ra biểu tình phức tạp, càng nhiều hơn còn lại là mừng rỡ.

Thủy Tiên nói:

– Lý Vân Tiêu, ngươi vì sao lại có biểu tình này, phụ hoàng ta nói sai cái gì sao?

Lý Vân Tiêu lắc đầu, nói:

– Không có gì, chỉ là muốn chứng thực một việc mà thôi.

Bạc Vũ Kình cũng là gật đầu nói:

– Quả nhiên, ngay cả Hải Hoàng cũng nói như vậy, xem ra dưới bầu trời này vẫn là có thể thành thần.

Hắn hướng mọi người còn đang mê hoặc giải thích:

– Lâu dài tới nay, bên trong Thiên Vũ Giới vẫn có hai loại quan điểm, một là dưới bầu trời này lại cũng vô pháp thành thần, một loại khác còn lại là dưới cơ duyên vẫn có cơ hội thành thần.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

– Tuy rằng loại quan điểm thứ hai người cầm được cũng cho rằng gặp được cơ hội thành thần thập phần xa vời, nhưng ít ra vẫn là tồn tại, vẫn có bản chất khác nhau.

Tất cả mọi người đều gật đầu, trên mặt một mảnh cô đơn.

Tuy rằng võ đạo tới hạn cách tất cả mọi người vẫn còn quá mức xa xôi, nhưng võ đạo khó khăn, khó với thượng thanh thiên, mặc dù là một cảnh giới nhỏ, trình tự nhỏ, cũng cần dũng khí không lùi bước và cơ duyên lớn.

Nhưng là chính bởi vì như vậy, sở dĩ phía trước phong cảnh mới có thể hấp dẫn người như vậy, mới có trăm ngàn năm qua bất tận thiên tài tre già măng mọc.

Bạc Vũ Kình tiếp tục nói:

– Loại quan điểm thứ hai người cầm được đều nhất trí cho rằng, sở dĩ hiện tại trong thiên địa vô pháp thành thần, là bởi vì năm xưa xảy ra một hồi thiên địa biến đổi lớn, dẫn đến vị trí không gian của chúng ta sản sinh biến hóa, mất đi điều kiện thành thần. Do đó bọn họ hết thảy cho rằng, một tia kỳ ngộ thành thần sẽ ở đó ta đã từng thoát khỏi Thiên Vũ Giới không gian, cũng không có sản sinh biến dị bên trong Di Thất Không Gian.

Mọi người mới chợt hiểu ra, như vậy Lý Vân Tiêu nói vô dụng không gian, cũng không phải là vô dụng trong tưởng tượng của bọn họ, mà là vô dụng vì không có kỳ ngộ thành thần.

Diệp Phàm nói:

– Nói chung chính là như Vũ Kình tiên sinh nói vậy, ở trong ghi chép của tiên tổ trước đây liền ghi lại mười ba chỗ di tích không gian, phía trước Đông Hải vương cung sở tại đó là thứ nhất.

– Cái gì? Mười ba chỗ?

Lý Vân Tiêu và Bạc Vũ Kình đều là lại càng hoảng sợ, hiển nhiên bị mấy chữ này làm kinh hãi rồi.

Bạc Vũ Kình nghiêm nghị nói:

– Xin hỏi tổ tiên là…?

Diệp Phàm khẽ cười nói:

– Diệp Nam Thiên.

….

Trên chiến hạm toàn bộ võ giả đều hút một ngụm lãnh khí, cả đám thần sắc hoảng sợ nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lộ ra vẻ tôn kính không gì sánh được.

Bạc Vũ Kình cũng là sắc mặt đại biến, kinh ngạc nói:

– Khó trách…, quả nhiên là hậu nhân của Cái Thế Vũ Đế Diệp Nam Thiên.

Diệp Phàm cười nói:

– Được tổ tiên dư ấm, chính là thực sự xấu hổ. mười ba chỗ di tích không gian đó là tổ tiên từ bên trong bốn mươi tám chỗ di tích không gian chân tuyển ra, nghĩ xác suất cực lớn cái loại này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio