Vạn Cổ Chí Tôn

chương 1837: ma lâm đông hải (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long thiên ngoại tam thức chi phiên nhược kinh hồng!

Thần kỹ hiện ra, dị tượng mọc thành bụi.

Trong mắt nữ tử kia một mảnh băng lãnh, vẫn là không hề bận tâm, cũng không vì bất luận dị tượng gì lay động, phảng phất như trời sinh chính là không có bất kỳ tâm tình gì.

Nàng nhẹ nhàng nâng tay lên, bay thẳng đến Bắc Minh Kháng Thiên chộp tới.

– Phốc xuy…

Một đạo nhẹ vang lên, trước ngực Bắc Minh Kháng Thiên phá vỡ một cái động lớn, toàn bộ kinh hồng dị tượng trong nháy mắt ngưng kết, sau đó như là quả bóng xì hơi vậy tan rã ra.

Cánh tay của nữ tử kia trực tiếp cắm vào trong tâm tạng của Bắc Minh Kháng Thiên.

Vô cùng ma nguyên lực từ bên trong thân thể Bắc Minh Kháng Thiên tuôn ra, cuồn cuộn không ngừng bị hút vào bên trong thân thể nữ tử.

Thân thể tinh khiết hoàn mỹ, trong suốt thấu triệt, rõ ràng có thể thấy được bị một tia hắc sắc ma nguyên nhuộm dần.

Toàn bộ thiên địa trong nháy mắt này trở nên dị thường tĩnh mịch, không có một tia thanh âm.

Ngay cả biển rộng cũng tựa hồ do dự sợ hãi mà trở nên mất đi đứng lên, không dám nhấc lên một tia ba đào, một giọt cành hoa.

Tất cả mọi người đều nín thở, hoảng sợ nhìn một màn đang diễn ra trên bầu trời kia, nữ tử thuần khiết vô hại, lẳng lặng hấp thụ ma lực, mà gương mặt của Bắc Minh Kháng Thiên cũng đang không ngừng vặn vẹo, toàn bộ sinh mệnh lực cũng theo ma nguyên xói mòn mà không ngừng biến mất.

Thủy Tiên cũng mở to hai mắt kinh hãi nhìn một màn này, nữ tử kia không nhiễm bụi trần, thuần khiết dường như thánh sơn tuyết trắng, ngay cả dường như mỹ ngọc, cũng không nhịn được sợ hãi than, không khỏi hỏi nói:

– Lý Vân Tiêu, nàng là ai?

Lý Vân Tiêu từ trong ngây dại phục hồi tinh thần lại, sự tình biến hóa đi bước một vượt qua dự tính của hắn, cười khổ nói:

– Nàng chính là nghê hồng song thạch, nàng tên gọi tiểu Hồng.

– Tiểu Hồng.

Thủy Tiên kinh ngạc đọc một lần, ngẩng đầu nhìn lại, tựa hồ nhớ kỹ tên này.

Đột nhiên trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, bỗng nhiên hướng phía biển rộng cách đó không xa nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, thiếu chút nữa thất thanh kêu lên

Ngay cách xa nhau bọn họ trên bầu trời nghìn thước, một đạo thân ảnh màu đen lẳng lặng súc lập, khí tức vô cùng quen thuộc, khuôn mặt cũng vô cùng quen thuộc.

Trên mặt của thân ảnh màu đen cũng là một mảnh kinh ngạc và hoảng sợ, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm tiểu Hồng hấp thu ma nguyên, trên mặt một mảnh kinh nghi bất định và âm trầm ngưng trọng.

– Rút sạch rồi, rất ít nha.

Vẫn lẳng lặng không nói tiểu Hồng đột nhiên mở miệng, thanh âm như tiểu cô nương non nớt vang lên, tựa hồ đang nhớ lại nói:

– Hình như chỉ có một phần năm.

Tay nàng từ trước ngực Bắc Minh Kháng Thiên rút ra, trắng noãn như ngọc, không có một tia tiên huyết.

Bắc Minh Kháng Thiên lúc này khuôn mặt trở nên triệt để ngây dại ra, lờ mờ vô thần, bắp thịt no đủ cũng bắt đầu kịch liệt co rút lại đứng lên, bắt đầu dần dần chết đi.

Tiểu Hồng lẩm bẩm:

– Thực lực của ngươi không tệ, đã chết quá đáng tiếc.

Nàng trở tay chính là một chưởng đánh ra, vỗ vào trên đầu Bắc Minh Kháng Thiên, một đoàn ma khí liền xâm nhập bên trong.

Bắc Minh Kháng Thiên cả người run lên, khuôn mặt đờ đẫn dần dần khôi phục lại, lóe ra một đạo quang mang xanh, tâm tạng bị nghiền nát cũng tự động khép lại, trực tiếp biến thành một cỗ ma nô.

– Gặp qua chủ nhân!

Trên mặt Bắc Minh Kháng Thiên lóe ra vẻ hưng phấn, lăng không ở trước người tiểu Hồng quỳ xuống.

Xa xa đám người của Bắc Minh thế gia bị ma hóa, cũng cả đám quỳ gối trên biển rộng, trong miệng hô to “Chủ nhân ”

Tình hình này dường như quân lâm thiên hạ, vạn dân thần phục

Tiểu Hồng ánh mắt chớp động, đã thấy Đế Dạ cách đó không xa.

Hai người cách nhau cả nghìn thước, cứ như vậy ngưng mắt nhìn ngó lẫn nhau.

– Ân? Có chút ý tứ đấy.

Đột nhiên một đạo tiếng cười khẽ vang lên, trên mặt biển khoảng không hơi nhộn nhạo, Trác Thanh Phàm một bước ra ngoài, ánh mắt đảo qua, đem toàn bộ cảnh tượng đều thu vào trong mắt.

Trác Thanh Phàm phủ xuống, trên mặt biển đen tối âm trầm quang vựng dần dần bị xua tan, dường như vén mây nhìn thấy mặt trời, ánh dương quang chậm rãi chiếu xuống, khiến người ấm áp.

Trên biển quan hệ thoáng cái phức tạp, đồng thời yên lặng không gì sánh được, không người nào dám hé răng.

Lý Vân Tiêu mồ hôi lạnh lã chã, lúc này chỉ có hắn mới biết được quan hệ giữa Trác Thanh Phàm và Đế Dạ, nghĩ không ra lại từ Mai Cốt Chi Địa Hóa Long Trì truy sát đến nơi này.

Trên mặt Đế Dạ một mảnh lạnh lẽo, lạnh giọng nói:

– Nghê hồng hợp nhất, dĩ nhiên sinh ra ý thức? Ngươi cũng biết ngươi là ai?

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm tiểu Hồng, cách không đối thoại.

Tiểu Hồng lạnh nhạt nói:

– Ta? Lúc trước ta chỉ biết là ta là ai, hiện tại ta đã biết ngươi là ai. Trên người ngươi có rất nhiều lực lượng mà ta cần, cho ta đi.

Đế Dạ cười lạnh nói:

– Chê cười ngươi bất quá là một bộ phận trên thân thể ta mà thôi, chẳng lẽ muốn đảo khách thành chủ, đem ta luyện hóa hấp thu?

Tiểu Hồng nói:

– Có gì không thể? Trong cơ thể ta cổ ma nguyên này không phải là một phần năm phân thân của ngươi sao? Lúc này cùng ta hợp nhất, ta đó là năm phần một ma chủ, mà còn ngươi? Tuy rằng chính mình vượt qua một phần năm ma nguyên, nhưng không có nghê hồng gửi thể, chỉ là cây không có rễ, sao không cùng ta hợp nhất?

Đế Dạ ánh mắt ngưng đọng, cười lạnh nói:

– Hợp lại làm một, chính làmục đích ta tới đây bất quá ý thức của ngươi phải từ trong thân ta thể triệt để xóa đi mới được đấy.

Thân ảnh của hắn lóe lên, không trung chỉ thấy một đạo hắc mang xẹt qua, Đế Dạ liền xông về phía tiểu Hồng.

Ma Ảnh to lớn lăng không dựng lên, ngưng ra một cái thủ chưởng che trời tế địa, bắt xuống phía dưới.

Tiểu Hồng y phục đong đưa, ngẩng đầu lên dừng ở chưởng ảnh, song chưởng ở trước người tạo thành chữ thập.

Một cổ hỏa diễm vô biên ở bốn phía của nàng thiêu đốt lên, hóa thành hỏa ngục, chưng khô biển rộng.

Toàn bộ thân thể ở trong hỏa ngục từng điểm tiêu tán, trực tiếp ngưng tụ thành hỏa chi nguyên tố, hóa thành hình thái phi điểu phóng lên cao

– Ầm ầm…

Lưỡng cổ lực lượng va đụng vào nhau, hóa thành hắc bạch song sắc chấn động ra.

Ở trung tâm song sắc năng lượng, thân ảnh của tiểu Hồng ngưng tụ ra, lăng không giẫm lên ra một bước, liền hướng trên người Đế Dạ chộp tới.

– Hoang đường.

Đế Dạ chân mày cau lại, trong mắt lóe lên vẻ giận dữ.

Đối phương dĩ nhiên muốn hút thu luyện hóa hắn, để hắn cảm giác một trận biệt khuất và xấu hổ.

Ba đầu sáu tay một chút bày ra, trong đó trên một tay cầm lấy Đại Xảo Bất Công Kiếm, trực tiếp chém xuống tới

– Phanh

Kiếm khí chém ở trên tay của tiểu Hồng, chấn khởi từng đạo kim quang, không ngờ vẫn không thể đả thương tiểu Hồng mảy may

– Hừm

Đế Dạ hừ lạnh một tiếng, tựa hồ cũng không để ý, sau lưng trên bốn cánh tay các loại binh khí hư ảnh hiện lên, đều đập rơi xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio