Vạn Cổ Chí Tôn

chương 2116: gặp mặt (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nàng hảo ý đề điểm Lý Vân Tiêu.

– Ha ha, Cửu di lời ấy sai rồi. Thứ yêu thích, thứ cần thiết, bao nhiêu cũng không đắt.

Kha Đồng Quang du du nói.

Cửu di cười nhạt một tiếng, biết rõ vừa rồi nói như vậy đã khiến Kha Đồng Quang mất hứng, liền không lên tiếng nữa. Dùng thân phận của nàng, coi như đã tận lực rồi.

Lý Vân Tiêu ngưng tụ ánh mắt, một tia ánh mắt liền nhìn về ghế lô kia.

Mọi người cả kinh, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú kia đột nhiên bắt đầu trở nên mơ hồ, như một tầng sương mù bao phủ, lại không thấy rõ chân dung.

Trong ghế lô kia, Lệ Phi Vũ đột nhiên kinh quát một tiếng, nói:

– Không tốt

Hắn mười ngón nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, ba cái ấn phù màu vàng lập tức ngưng tụ thành trước người, vỗ xuống, đều bay trong cái gương trước mặt.

“Ông”

Cái gương kia rung động lắc lư, bắn lên vài đạo vầng sáng, mặt kính hoảng hốt vài cái, hiện ra văn tự màu xám rậm rạp chằng chịt, chợt lóe lên rồi biến mất.

Tần Xuyên cau mày nói:

– Phi vũ huynh, làm sao vậy?

Lệ Phi Vũ trong mắt đều là kinh hãi, trong thanh âm mang theo vài phần run rẩy:

– Làm sao có thể, Lý Vân Tiêu vừa rồi một ánh mắt vậy mà phá vỡ lực ngăn cách của kính này, nếu không phải a kịp thời thúc dục lực lượng kính bích đến mức tận cùng, sợ rằng chúng ta đã bị hắn nhìn thấy rồi.

– Hừ, trông thấy thì trông thấy, sợ cái gì.

Chu Sở khinh thường nói, không chút phật lòng.

Tần Xuyên nói:

– Nếu hắn đã là Đại Thuật Luyện Sư cửu giai, thần thức hơn xa thường nhân cũng rất bình thường.

Lệ Phi Vũ lắc đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi:

– Kính bích của ghế lô này mặc dù là Thuật Luyện Sư cửu giai cũng tuyệt không thể nào nhìn thấu, Thương Minh từng mời qua x Thuật Luyện Sư cửu giai làm thí nghiệm. Từ khi thành lập đến nay, chưa bao giờ bị người nhìn thấu qua.

Trong lòng của hắn không khỏi nổi lên hàn ý, nhớ tới đủ loại chuyện lúc ở Tống Nguyệt Dương Thành, sự kinh tài tuyệt diễm của Lý Vân Tiêu dần dần được nhớ lại, vậy mà sinh ra một tia sợ hãi

Chu Sở khinh thường cười lạnh nói:

– Vậy nhất định là thần thức công kích, tuy rằng thuật này cực kỳ lợi hại, nhưng trên đời người nắm giữ cũng không ít.

Trên đấu giá hội, mây mù trên mặt Lý Vân Tiêu thoáng cái tản ra, ánh mắt lộ ra vẻ âm trầm.

Vừa rồi hắn thi triển Đồng Thuật, vội vàng thoáng nhìn mấy đạo nhân ảnh trong rạp, còn chưa thấy rõ chân dung, đã bị cổ lực lượng trên đó đánh tan thần thức, không cách nào lại tiến một bước

Trong lòng của hắn tuy có suy đoán, lại cũng không dám khẳng định.

– Ha ha, tiểu tử không biết trời cao đất rộng, vậy mà vọng tưởng dò xét ghế lô. Ba mươi sáu ghế lô kia đều là do Vô Trần Sa và Vô Ngân Ly dung luyện mà thành, ngăn cách tất cả thần niệm, tuyệt đối không cách nào nhìn thấu được.

Một gã lão giả áo bào hồng du du nói ra, trên mặt lộ ra vẻ cười lạnh.

” ”

Mọi người chợt hoảng sợ, đặc biệt là người bên người lão giả, thoáng cái liền “Xôn xao” tản ra.

Dĩ nhiên là Tất Hạo Đãng trở về

Kha Đồng Quang cũng hơi trào phúng, vẻ mặt mặc quân dò xét, ngâm giọng cười nói:

– Hai nghìn hai trăm vạn lần một.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, nói:

– Hai nghìn bốn trăm vạn.

Ở trong ghế lộ, Tần Xuyên trầm ngâm nói:

– Xem ra vật ấy hắn là tình thế bắt buộc rồi, nhưng không biết mức giá giới hạn của hắn là bao nhiêu, dừng tay đi Chu Sở, nếu lại tăng giá nữa, có lẽ sẽ đột phá giới hạn tâm lý của hắn, đến lúc đó ngươi phí hơn hai nghìn vạn mua một tảng đá như vậy, thật sự là được không bù mất.

Gương mặt Chu Sở run rẩy thoáng một phát, giá này đã khiến nội tâm hắn có chút run rẩy, hắn chỉ là muốn cố ý nâng giá, khiến Lý Vân Tiêu xuất huyết nhiều chút thôi, cũng không phải thật sự muốn mua.

Hắn trầm tư thoáng một phát, nói:

– Tiểu tử này nếu là Thuật Luyện Sư cửu giai, như vậy không chỉ có tiền, mà tất nhiên còn có loại tính tình cố chấp kia của Thuật Luyện Sư, ta lại nâng giá thêm chút nữa.

Hắn lớn tiếng nói:

– Hai nghìn 500 vạn.

Trên sân khấu đảo hoang, Kha Đồng Quang đã cười đến nở hoa rồi, thầm nghĩ nếu mỗi lần đấu giá đều có thể gặp phải tranh đấu như vậy thì thật là tốt biết bao ah.

Hắn cười nói:

– Hai nghìn 500 vạn nhất một.

Ánh mắt còn khinh thường liếc qua Lý Vân Tiêu, hữu ý vô ý kích thích thiếu niên này.

Lý Vân Tiêu giương mắt, lộ ra vẻ khinh miệt không chút che dấu, nhìn thủ đoạn ngây thơ kia của Kha Đồng Quang.

Kha Đồng Quang xấu hổ cười, nói:

– Hai nghìn 500 vạn lần thứ hai, nếu không còn giá cao hơn thì…, khối tuyệt thế Địa tinh thiết muôn vàn khó cầu này sẽ chọn chủ rồi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Vân Tiêu, lại chỉ thấy thiếu niên này khẽ nhắm hai mắt lại, giống như đã bỏ cuộc vậy.

Trong nội tâm Chu Sở đột nhiên “Lộp bộp” thoáng một phát, sắc mặt trắng bệch.

Kha Đồng Quang “Ha ha” cười nói:

– Bảo kiếm xứng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân. Mảnh Địa tinh vẫn thạch này hai nghìn 500 vạn cực phẩm nguyên thạch thành giao, thuộc về vị tiên sinh may mắn trong rạp ở lầu hai kia.

– Ân.

Chu Sở đột nhiên kêu rên một tiếng, chỉ cảm thấy một cổ khí huyết phun lên ngực, thiếu chút nữa hộc máu.

Tuy rằng đã cố nhịn xuống, nhưng cổ và gương mặt trực tiếp trứng đến đỏ bừng.

Mấy người khác đều im lặng nhìn qua hắn, hai vợ chồng Trần Phong nhìn nhau cười cười, Lệ Phi Vũ thì lại ho khan vài tiếng.

– Hừ, Chu Sở thật sự là một con heo.

Trong một ghế lô khác các đó không xa, Hàn Quân Đình cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lộ vẻ khinh miệt.

Quỳ Hoa bà bà nói:

– Tuy rằng giá cả cực cao, nhưng cản trở Lý Vân Tiêu lấy Địa tinh thiết, chưa chắc là chuyện xấu.

Hàn Quân Đình cười nhạo nói:

– Dùng đầu óc của Chu Sở, sao có thể nghĩ được nhiều như vậy? Hắn chẳng qua chỉ là đơn thuần muốn nâng giá cho Lý Vân Tiêu mà thôi, hiện giờ ngược lại tự ăn ác quả, không công tổn thất hơn hai nghìn vạn cực phẩm nguyên thạch không nói, còn rước họa vào thân rồi.

– Rước họa vào thân?

Quỳ Hoa bà bà không tin nói:

– Tuy rằng hai người có mâu thuẫn, nhưng Chu Sở dù sao cũng là đệ tử đích truyền của Thương Ngô Khung đại nhân, Lý Vân Tiêu không dám thực hạ sát thủ đâu? Huống hồ hắn không có bằng chứng, chỉ cần Chu Sở một mực phủ nhận, hắn có thể làm gì chứ?

Hàn Quân Đình cười nói:

– Bà bà đánh giá quá thấp chỉ số thông minh của Lý Vân Tiêu, mà đánh giá chỉ số thông minh của Chu Sở quá cao rồi.

Quỳ Hoa bà bà lộ ra vẻ khó hiểu:

– Vì sao?

Nhưng Hàn Quân Đình chỉ cười khẽ, cũng không nói gì, trên khuôn mặt già nua, trong mắt lại chớp động lên lưu quang xinh đẹp mà chỉ có thiếu nữ mới có.

Đấu giá hội trải qua Chu Sở và Lý Vân Tiêu huyên náo, tiếp tục tiến vào quỹ đạo, hơn mười loại tài liệu phía sau cao nhất cũng chỉ bán được 600 vạn. Mạc Hoa Nguyên mấy lần ra tay, đều không công mà lui.

Về sau lại đấu giá vài kiện huyền khí, gây ra một hồi oanh động không nhỏ.

Lý Vân Tiêu cũng tham dự mấy lần đấu giá, nhưng rất nhanh giá vật phẩm đã vượt ra khỏi điểm mấu chốt của hắn, nên chỉ đành thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio