Vạn Cổ Chí Tôn

chương 2322: thất giới chi lực! (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám người Khương Nhược Băng đã đều bị hắn thu vào trong Giới Thần Bi, lúc này lẻ loi một người bỏ chạy cũng cực kỳ phương tiện.

Lý Vân Tiêu mới từ bên trong không gian vừa ra, liền mạnh mẽ dưới chân điểm một cái hóa thành sấm sét hướng phía xa xa chạy đi.

– Hừm, còn muốn chạy, nằm mơ!

Tiền phương không gian hơi chao đảo một cái, Đường Khánh nhân ảnh nổi lên, tại chỗ một chưởng bổ về hướng hắn.

Vừa rồi ở dưới uy lực khủng bố, Đường Khánh liền chủ yếu để ý hướng đi của Lý Vân Tiêu, hắn vừa xuất hiện liền trước tiên vọt tới.

Lý Vân Tiêu chính là người khởi xướng sự kiện lần này, nếu để cho hắn trốn thoát, tất thành trò cười trong thiên hạ, do đó hôm nay không tiếc bất kỳ giá nào, cũng nhất định phải đem đối phương giết chết!

Do đó dưới một chưởng này cũng không lưu tình chút nào, cơ hồ là một kích toàn lực.

Lý Vân Tiêu bỗng nhiên hoảng hốt, sắc mặt thoáng chút đã tái nhợt.

Một chưởng này của Đường Khánh phong thiên tỏa địa, để hắn chui không thể chui, hơn nữa nguyên lực biến hóa, chưởng lực từng đợt nối tiếp, đem toàn bộ không gian đều phá mở.

– Ầm ầm…

Đột nhiên một đạo nhân ảnh hiện lên, đồng dạng là một chưởng chém ra, hai chiêu xông tới dưới, khí lãng cuồn cuộn, hóa thành kết giới hình tròn ở bốn phía kích động.

– Ngươi là ai?

Đường Khánh giận tím mặt, trước mắt một gã cung trang nữ tử, hắn định nhãn nhìn lại, càng thập phần xa lạ.

Ninh Khả Vân và Đường Khánh chạm nhau một chưởng, trong lòng thất kinh, thực lực đối phương ở dưới cùng Loan Quân Hạo ẩu đả lâu như vậy, còn có nguyên lực dư thừa như vậy, không hổ là nhất phương bá chủ.

Nàng thu chưởng mà đứng, nhàn nhạt nói rằng:

– Lý Vân Tiêu ngươi không thể giết, hắn đã thuộc về ta.

Mọi người đều ngạc nhiên, Lý Vân Tiêu này vì sao thoáng cái thành mỹ vị, mọi người đều muốn.

Lý Vân Tiêu cũng là sửng sốt một chút, trước mắt tên nữ tử này hắn chỉ cảm thấy thập phần nhìn quen mắt, đột nhiên linh quang lóe lên, nhất thời nhớ lại người này là ai.

Đám người Nguyễn Hồng Ngọc và Phó Nghi Xuân cũng nhận ra thân phận của Ninh Khả Vân, không khỏi giật mình đứng lên.

Đường Khánh giận dữ hét:

– Ngươi nói cái gì? Cút sang một bên cho ta!

– Hừm, Đường Khánh ngươi uy phong thật to.

Ninh Khả Vân sao lại để ý bộ dáng này của hắn, lạnh lùng nói:

– Thức thời liền thối lui một bên, Lý Vân Tiêu ta là muốn chắc rồi.

Sắc mặt của Đường Khánh âm trầm muốn nhỏ ra nước đây, song quyền bóp “Đùng” nổ vang, nhưng hắn dù sao cũng là nhất phương hào kiệt, không phải hạng người lỗ mãng, trước mắt nữ tử này thực lực hoàn toàn không ở dưới hắn.

Nếu là bản thân lúc này toàn thịnh, có lẽ có cơ hội đánh một trận, nhưng bây giờ căn bản cũng không phải địch thủ của đối phương, chỉ có thể nén giận nói:

– Được, muốn ta thối lui có thể. Nhưng ít ra nói cho ta biết, lai lịch và thân phận của ngươi!

Ninh Khả Vân nói:

– Ta không có ý định ngày sau cùng với ngươi có cái gì xuất hiện, không cần thiết.

– Ngươi khinh người quá đáng!

Đường Khánh tức giận nghiến răng nghiến lợi, hắn xoay chuyển ánh mắt, thấy xa xa La Thiên, nhất thời cao giọng nói:

– La Thiên đại sư, Lý Vân Tiêu này không phải là kẻ mà Hóa Thần Hải các ngươi tất phải bắt sao?

Tất cả mọi người lập tức lộ ra một bộ thần sắc khinh bỉ tới, thực lực của chính mình không đủ, không có cách nào bắt được nhân gia, lại dùng loại phương pháp cấp thấp dẫn họa chảy về hướng đông này.

La Thiên vùng xung quanh lông mày trầm xuống, nhìn khe trời kinh khủng kia bốn phía, hoàn toàn không thấy thân ảnh của Đằng Quang và Kỳ Thắng Phong, hắn nhìn phía Bạc Vũ Kình, cố vấn nói:

– Đại nhân, hiện tại như thế nào cho phải?

Bạc Vũ Kình nói:

– Lý Vân Tiêu chúng ta là tình thế bắt buộc.

Hắn híp hai mắt nhìn chằm chằm Ninh Khả Vân, gương mặt lộ vẻ kiệt ngạo, tựa hồ ăn chắc đối phương.

La Thiên nói:

– Thế nhưng...

Hắn lộ ra một bộ dáng vẻ lo lắng.

Bạc Vũ Kình nói:

– Yên tâm đi, sư tôn của ta không có việc gì.

Tất cả mọi người trong lòng chấn động, hướng phía khe trời kia nhìn lại, trong giây lát hít một ngụm lãnh khí, liên tiếp lui về phía sau đứng lên.

Chỉ thấy ở gần khe trời kia, Đằng Quang chẳng biết lúc nào đã đứng đó, lạnh lùng nhìn trong khe, không nói được một lời.

Ninh Khả Vân cũng là sắc mặt đại biến, cực độ cảnh giác, bộ dáng của Đằng Quang tựa hồ một chút việc cũng không có, chỉ là tiêu hao quá lớn, khuôn mặt có chút trắng bệch mà thôi.

Đường Khánh đại hỉ, vội hỏi:

– Đằng Quang đại nhân...

Đằng Quang hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn như cũ đứng ở đấy, trên người ngân bào từ lâu đã hủy hoại chỉ trong chốc lát, tựa hồ như là hóa đá vậy.

– Ầm ầm!

Đột nhiên đại địa một chút rung động, mọi người hoảng sợ cả kinh, vội vàng đều bay lên không trung.

Lấy hố sâu làm trung tâm, vô số cái khe rậm rạp chằng chịt nổi lên, đem bề mặt đại địa bị nứt hoàn toàn thay đổi.

Toàn bộ địa mạch đều bị phá huỷ, từ không trung nhìn xuống, giống như là một mảnh thạch cốc.

Lấy nhân lực cải biến địa hình, loại lực lượng này...

Mỗi người đều là trong lòng “Bang bang bang” kinh hoàng đập mạnh, càng để cho bọn họ hoảng sợ không ngớt chính là, ở dưới lực lượng kinh khủng vừa rồi, lẽ nào tên người của Hóa Thần Hải kia vẫn còn chưa chết?

– Phanh!

Rốt cục mặt đất lần thứ hai sụp đổ tảng lớn, một đạo quang mang phóng lên cao, trên không trung hóa ra hình người.

Chỉ thấy Kỳ Thắng Phong diện mục dữ tợn, ma khí cuồn cuộn, bên ngoài da mặt tất cả đều là từng đạo ma văn cổ quái, trải rộng toàn thân.

Tất cả mọi người đều hút một ngụm lãnh khí, vốn là muốn người này mặc dù không chết, chí ít cũng nên là rơi vào trọng thương, cả người tiên huyết mới đúng, nhưng lúc này nhìn lại, dĩ nhiên cùng với Vương Tọa Vũ Đế độc nhất vô nhị, nhìn qua chỉ là tiêu hao một ít nguyên lực mà thôi.

– Chết tiệt có thể đem ta trở nên chật vật như vậy, phong hào Vũ Đế tên, danh bất hư truyền a!

Kỳ Thắng Phong vẻ mặt lạnh lùng, nói:

– Bản tọa cho ngươi một cái cơ hội, thuần phục ta, hôm nay là được không chết!

– Hừ lẽ nào ở dưới một kích của ta, ngươi bị nổ hủy đầu óc sao?

Trên mặt của Đằng Quang hiện lên vẻ châm chọc, nhưng rất nhanh thì hai tròng mắt trở nên ngưng trọng không gì sánh được, lạnh lùng nói:

– Thực lực của ngươi đích xác vượt quá dự liệu của ta, nhưng có thể nói lên danh hào của ngươi hay không?

Tất cả mọi người đều vểnh tai lên, giờ này khắc này, bọn họ đều còn không biết người trước mắt này là ai, thậm chí ánh mắt xin giúp đỡ người bên cạnh, càng không một ai biết được.

Điều này khó tránh khỏi quá mức quái dị.

Phải biết rằng lúc này bốn phía cường giả, không có ai mà không phải là nhất phương hào kiệt, hoặc giả các phái đại lão, tương giao khắp thiên hạ, phàm là cường giả có chút danh khí, mặc dù chưa từng thấy qua, chí ít có thể đoán ra vài phần, duy chỉ có người trước mắt này ngay cả một cái tên cũng không có.

– Hừm, ta chỉ biết như vậy. Cường giả có thể tu luyện tới cảnh giới như vậy, không có một ai không phải cố chấp bất linh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio