Vạn Cổ Chí Tôn

chương 236: chạy trốn (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ân Triêu Dương đi vào gian phòng vừa nhìn, nhất thời con ngươi áp súc, thất thanh nói:

– Ngũ Hành Đỉnh! Ngươi, Vân thiếu, quả nhiên...

Hắn chấn động, sợ đến mức nói không ra lời, nguyên bản nghe được tin tức Chu gia có chuyện, phản ứng đầu tiên chính là ngày đó Lý Vân Tiêu nói muốn mượn đỉnh, nhưng rất nhanh liền vứt bỏ ý niệm này. Dù sao Chu gia không phải người bình thường có thể trêu tới, thêm vào thực lực trước mắt của Viêm Vũ Thành, hắn cũng không cho là có thể dễ dàng đánh bại hai vị Vũ Vương. Nhưng hiện tại...

Lý Vân Tiêu không e dè hắn, giờ khắc này dĩ nhiên tắm rửa trong lực lượng Ngũ hành tu luyện, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng nói:

– Chuyện gì để Ân Trưởng lão giật mình như vậy?

Ân Triêu Dương cười khổ một tiếng nói:

– Vân thiếu đây là kéo ta xuống nước a!

Lý Vân Tiêu cố ý ở trước mặt hắn hiển lộ ra Ngũ Hành Đỉnh, chính là nói chính hắn đoạt đồ vật của Chu gia, giết người của Chu gia. Lúc này hắn lại đem lượng lớn tài nguyên cung cấp cho Viêm Vũ Thành, vô hình trung liền đứng ở một phương Viêm Vũ Thành, triệt để đắc tội Chu gia.

Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:

– Vạn Bảo Lâu chính là lãnh tụ Thương Minh, một trong những siêu cấp thế lực của Thiên Vũ đại lục, làm sao sẽ sợ một Hỏa Ô quốc Chu gia.

Ân Triêu Dương đầy bụng nước đắng, lại không thể phát tác, chỉ có thể không vui nói:

– Vạn Bảo Lâu đương nhiên không e ngại Chu gia, nhưng phạm vi ta quản lý giới hạn ở phân bộ Hỏa Ô Đế Quốc, căn bản không phải đối thủ của Chu gia. Nếu Hỏa Ô Đế Quốc phân lâu bị Chu gia san bằng, ta làm sao tới tổng bộ bàn giao.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Vậy ngươi liền tìm Vũ Văn Bác đi, nói là vì ta mới như vậy. Hắn tất nhiên sẽ không trách ngươi, không cẩn thận còn có thể thăng quan tiến tước.

Vừa nhắc tới Vũ Văn Bác, lúc này Ân Triêu Dương mới phấn chấn lên, lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Lý Vân Tiêu nói:

– Vật chất của Vạn Bảo Lâu tại Viêm Vũ Thành ta trên cơ bản đều mang đến, tổng cộng hơn 700 viên đan dược một, hai cấp cùng hơn 100 Huyền Binh. Vân thiếu ngươi chiêu mộ như thế, sức chiến đấu cao cấp không dám nói, chí ít sức chiến đấu cấp thấp sợ là có thể bước vào hàng ngũ đầu tiên của Hỏa Ô Đế Quốc.

Lý Vân Tiêu cất đi túi chứa đồ.

– Đa tạ Ân Trưởng lão giúp đỡ, nhân tình này ta nhớ. Sau này Vân Tiêu tại Hỏa Ô Đế Quốc bị người bắt nạt, còn cần Ân Trưởng lão hỗ trợ nhiều hơn mới phải.

Ân Triêu Dương cười khổ nói:

– Bộ xương già này của ta tại Hỏa Ô Đế Quốc cũng không chen mồm vào được a, chỉ cần Vân thiếu đừng bắt nạt người khác liền tốt. Vân thiếu hùng hồn mời chào nhân tài như vậy, không sợ người cầm đồ liền trốn đi sao?

Con ngươi của Lý Vân Tiêu đảo một vòng, cười nói:

– Đương nhiên sợ, vì lẽ đó, Ân Trưởng lão có hứng thú theo ta ra ngoài một chuyến hay không?

Ân Triêu Dương hơi nhướng mày, lập tức bị Lý Vân Tiêu không nói lời gì lôi kéo ra khỏi phủ thành chủ, hướng ngoài thành chạy đi.

Ở ngoài thành, đêm tối thấp thoáng, mấy chục bóng người đang cẩn thận nhìn xung quanh, hiển nhiên là muốn mượn bóng đêm đào tẩu, đều là võ giả ban ngày ghi danh.

Tuy rằng nơi cửa thành có người canh gác, nhưng đều là binh lính bình thường, nơi nào phát hiện được bọn họ. Sau khi dễ dàng vượt qua tường thành, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mừng rỡ.

Một người trong đó không nhịn được nói nhỏ:

– Liền dễ dàng đi ra như thế, tiền này thật dễ lừa gạt a!

– Không phải sao, ta đạt được một Huyền Binh cấp hai, còn có mười viên đan dược cấp ba, một trăm khối thượng phẩm nguyên thạch, trời ạ! Thực sự là khó có thể tưởng tượng!

– Lẽ nào Viêm Vũ Thành Thành chủ này là kẻ ngu si hay sao?

– Hắn là người ngu hay không ta không biết, nhưng khẳng định là nhà giàu mới nổi! Chờ ngày mai ta dịch dung một hồi, thay đổi thân phận trở lại kiếm ít đồ.

– Ý kiến hay! Lần này thật đúng là phát tài.

Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng nói:

– Phát tài phải có mệnh tiêu mới được a.

Mọi người cả kinh, vội vàng nhìn về phía trước, chính là Lý Vân Tiêu nghiêm nghị đứng ở đó, ở dưới ánh trăng, có vẻ lành lạnh điêu luyện, làm cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng túc sát.

– Hừ, chỉ một mình ngươi? Cũng muốn ngăn cản hơn bốn mươi người chúng ta? Thức thời liền tránh ra!

Một người trong đó lạnh lùng nói, bọn họ hơn bốn mươi người, trong đó còn có một tên Vũ Quân cường giả, chỉ cần đối phương không phải toàn lực đuổi bắt, tin tưởng ai cũng không ngăn được.

– Tránh ra?

Lý Vân Tiêu cười lạnh.

– Các ngươi cầm nhiều chỗ tốt của ta như vậy, không chào hỏi liền đi, cùng giặc cướp có gì khác nhau đâu?

– Lão tử lấy đồ vật của ngươi là bởi vì ngươi ngốc! Chỉ là một tên Võ sư, đừng tưởng rằng có chút tiền liền để lão tử thay ngươi bán mạng. Nếu không thức thời, vậy đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác!

Cả đám người lập tức nổi lên sát tâm, trong nháy mắt thì có mấy người đồng thời xông lên, dồn dập ra tay chém xuống.

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng hô:

– Ân Trưởng lão cứu ta!

Ân Triêu Dương ở trong đêm tối sửng sốt một chút, nhất thời sắc mặt kéo xuống, hắn rõ ràng dụng ý Lý Vân Tiêu kéo hắn tới, hóa ra là để cho mình tới làm tay chân. Nhưng lại không thể nhìn hắn bị mọi người giết chết, chỉ có thể nhắm mắt hiện thân, nhẹ nhàng đánh ra mấy chưởng, nhất thời mấy tên võ giả xông lên kia bị cự lực đánh chết, bay đi ra ngoài.

– Nguyên lai có mai phục, là người nào?

Mọi người dồn dập biến sắc, nhìn Ân Triêu Dương từ trong bóng tối đi ra, sắc mặt hết sức khó xem, bọn họ từ trên thân người này không cảm giác được nửa điểm khí tức, tuy rằng mắt nhìn thấy hắn đứng ở đó, nhưng thật giống như hoàn toàn không tồn tại.

Chi!

Tất cả mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, điều này có ý vị gì? Ý nghĩa người này mạnh mẽ, cách xa tất cả mọi người ở đây!

Đột nhiên trong đám người có người ánh mắt sáng ngời, sợ hãi thất thanh kêu lên:

– Ân Trưởng lão? Ngươi là Vạn Bảo Lâu Vũ Tông cường giả, Ân Triêu Dương Trưởng lão!

– Cái gì? Hắn là Ân Triêu Dương?

– Mẹ a! Vũ Tông? Không có lầm chứ?

– Cái gì? Làm sao sẽ cùng Vạn Bảo Lâu dính líu quan hệ?

– Chẳng trách Viêm Vũ Thành ở trên đấu giá hội khắp nơi chịu đến chăm sóc!

Ân Triêu Dương biến sắc, không nghĩ tới dĩ nhiên có người nhận ra hắn. Hơn nữa càng bết bát chính là, đều cho rằng hắn cùng Viêm Vũ Thành có quan hệ, lần này sắc mặt hắn chìm xuống, nếu cái hiểu lầm này bị làm thực, đến thời điểm Trình gia cùng Chu gia há sẽ bỏ qua cho hắn? Hắn nhìn Lý Vân Tiêu ở một bên mỉm cười, nhất thời hiểu được, nguyên lai mục đích thực sự mà hắn kéo mình đến, là vì cái này!

– Hừ! Các ngươi những rác rưởi này, quả thực cho võ giả chúng ta mất mặt!

Ân Triêu Dương sầm mặt lại, một là không làm, đã làm liền làm đến cùng, một đạo nguyên khí hiện lên ở trong tay, trong nháy mắt liền kích thích ra, nhất thời hóa thành ngàn vạn vệt sáng chém bay đi. Chỉ cần giết chết những người này, sau đó mình cách Lý Vân Tiêu càng xa càng tốt, sau đó không bị lừa nữa, cũng sẽ không sao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio