Vạn Cổ Chí Tôn

chương 2369: tu luyện linh mục (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn đưa tay chộp một cái, nhất thời thu Kim Linh trùng vào tay, ở trong tay biến ảo liên tục.

Sau đó tay phải bấm niệm thần chú, toàn bộ tròng mắt bắn ra từng đạo dị lực, nguyệt đồng từ trong hốc mắt ép ra ngoài, phía trên có đầy kinh lạc, dị thường kinh khủng.

– A?

Thủy Tiên hoảng sợ, che miệng lộ ra kinh sắc, lui lại mấy bước.

– Không cần sợ, thứ này đã thành một bộ phận của thân thể ta.

Lý Vân Tiêu hơi chút an ủi, liền bấm tay bắn ra, hai điểm kim quang từ trong lòng bàn tay nổi lên, ở trên không trung dần dần ngưng tụ.

Nguyệt đồng co rụt lại, một đạo lạc ấn cổ quái hiện lên, không gian trước mắt hơi rung động.

Hai hạt kim mang “hưu” một tiếng liền bị hút vào trong con ngươi, cả con ngươi tuôn ra một mảnh cường quang gai mắt.

Lý Vân Tiêu bấm niệm thần chú, một đạo Phù Ấn cổ quái từ lòng bàn tay dâng lên, đồng thời bay vào trong hốc mắt, cặp mắt kia thoáng cái khép kín.

Phía trên mí mắt không ngừng có sóng gợn hiện lên, ở bốn phía nhộn nhạo.

Hắn tu luyện là Diệu Pháp Linh Mục tiểu chuyển tam luân hoá sinh, chỉ bất quá Linh Mục thuật này ghi chép không trọn vẹn.

Nhưng nguyệt đồng cùng Nhãn Thuật của Lý Vân Tiêu, vốn là cao thủ đạo này, sau khi nhiều lần cân nhắc, trên cơ bản thông hiểu đạo lí, cộng thêm Huyết Mạch Chi Lực của Thủy Tiên, hắn có nắm chặt dùng nguyệt đồng tu luyện ra Diệu Pháp Linh Mục.

Thủy Tiên khẩn trương ở một bên nhìn chằm chằm, trong tay cầm lấy một thanh chủy thủ kim sắc, tùy thời chuẩn bị hiến máu.

Trên mí mắt của Lý Vân Tiêu biến thành một mảnh kim sắc, không gian phía sau chậm rãi xoay tròn, vậy mà xuất hiện hư ảnh nguyệt đồng, như là một vòng Huyết Nguyệt treo cao.

Trong Huyết Nguyệt không ngừng tuôn ra các loại Phù Văn, cấu thành hình dạng thiên biến vạn hóa, trong con ngươi có dị lực bắn ra.

Thủy Tiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, ở dưới đồng tử kia ngưng mắt nhìn, thật giống như bản thân trần truồng, cái gì cũng bị thấy hết, hai gò má không khỏi đỏ bừng, thân thể có chút nóng lên.

– Huyết…

Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng.

– A…

Thủy Tiên cả kinh, vội vàng dùng chủy thủ cắt tay, một chùm tiên huyết nóng bỏng bắn qua, trong đó hiện lên ánh sáng màu vàng.

Hai tròng mắt Lý Vân Tiêu thoáng cái mở to, ánh mắt hoàn toàn hiện ra kim sắc, bên trong có hai vòng xoáy lưu chuyển, thấy không rõ đồng tử.

Máu trực tiếp bay vào trong mắt Lý Vân Tiêu, vòng xoáy kim sắc sôi trào lên, nhãn cầu từ bên trong đột xuất, vô số tơ máu lấy con ngươi làm trung tâm lan tràn.

– A?

Thủy Tiên cả kinh nói:

– Lý Vân Tiêu, ngươi không sao chứ? Huyết có đủ hay không? Không đủ còn có thể lấy thêm.

Nàng giơ chủy thủ lên muốn cắt tiếp.

– Dừng tay.

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng nói:

– Ta chỉ muốn hai giọt, ngươi cắt nhiều như vậy làm gì.

Trong giọng nói tràn đầy thân thiết cùng trách cứ.

Thủy Tiên kinh ngạc nói:

– Ta, ta gấp quá nên quên.

Trên ngọc thủ nàng có một vết máu sâu đậm, khiến người sinh lòng trìu mến.

Lý Vân Tiêu nói:

– Ngươi nhanh cầm máu, sau đó dùng bí thuật thần thông của gia tộc ngươi kích phát huyết lực trong mắt ta là được.

– Tốt.

Thủy Tiên vội vã đáp, tay bấm niệm thần chú, sau đó điểm một cái, hai đạo kim quang bay thẳng đến tròng mắt Lý Vân Tiêu.

Hai đạo kim sắc hiện lên ở trong nguyệt đồng, tất cả kim quang lập tức bị một đạo huyết sắc nuốt hết, nguyệt đồng đột nhiên bành trướng, giống như hai quả cam sưng lên.

– A a…

Lý Vân Tiêu thống khổ rống lên một tiếng, thân thể kịch liệt run rẩy.

Trong con ngươi một mảnh đau nhức, tựa hồ khó có thể thừa thụ Huyết Mạch Chi Lực.

– A, Lý Vân Tiêu, ngươi…

Thủy Tiên khẩn trương đứng lên, nói:

– Có phải quá nhiều máu hay không?

Đích xác là có chuyện như vậy, nhưng Lý Vân Tiêu sợ nàng lo lắng tự trách, nên vội nói:

– Ta không sao, đây là phản ứng bình thường, ngươi tránh sang một bên đi.

Thủy Tiên nói:

– Thực sự không có chuyện gì sao? Nhưng trong hai mắt của ngươi chảy máu, ta rất sợ a.

– Đã nói không có việc gì rồi mà.

Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, vung tay lên, liền truyền tống Thủy Tiên ra ngoài ngàn dặm.

Sau đó thân thể hắn co quắp, hai tay ôm đầu, cả tiếng kêu rên.

– A a…

Tròng mắt giống như quả cam đỏ thẫm, vài đạo tiên huyết rơi xuống, thống khổ vô cùng.

– Không được, ta nhất định phải kiên trì, bằng không nguyệt đồng liền triệt để phế bỏ.

Đau đớn cũng không có gì, nội tâm lo lắng mới để cho Lý Vân Tiêu chân chính khẩn trương, nếu con ngươi phế bỏ, vậy thì thật là sống không bằng chết.

Trong máu của Thủy Tiên ẩn chứa lực lượng, vượt xa hắn dự đoán, hơn nữa cô nàng kia phun ra tảng lớn tiên huyết, toàn bộ nguyệt đồng đạt tới trình độ khó có thể thừa nhận.

Cảm thụ được tròng mắt sắp bạo điệu, Lý Vân Tiêu cắn răng, bắt những Kim Linh Chi Khí còn dư lại tới, hóa thành ánh sáng sắc bén, bay thẳng vào mắt của mình.

Xuy…

Kim mang vừa vào trong mắt, lập tức bị huyết sắc vô biên nuốt chửng, không còn một tiếng động

– Cái gì?

Lý Vân Tiêu đại chấn, có chút khó có thể lý giải.

Kim Linh Chi Khí chính là Ngũ Hành chi kim, là không thể phá a.

Bản thân trước kia luyện hóa song đồng, chỉ dám lấy một hạt nhỏ, hơn nữa không thể hoàn toàn áp chế, nên nghĩ dùng máu huyết của Ba gia đến điều hòa.

Nhưng không nghĩ hoàn toàn ngược lại, Huyết Mạch Chi Lực đã thôn phệ tất cả, hoàn toàn rót đầy song đồng, bất kỳ lực lượng nào vừa chạm vào liền bị nuốt lập tức.

– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Lý Vân Tiêu đầu đầy dấu chấm hỏi, trên trán tuôn ra mồ hôi lạnh, hắn vội vàng vận chuyển Thần dịch lực.

Tất cả kinh mạch, sớm bị huyết lực đốt thành xích hồng, không ngừng có tiên huyết tràn ra. Nơi Thần dịch lực đi qua, nhất thời áp chế huyết lực xuống, một mảnh bạch quang trải qua, ở bên trong con ngươi hội tụ thành hai phù hiệu hình bát giác, bảo vệ đồng tử.

Nhưng không quá nửa chung trà thời gian, hai phù hiệu kia đột nhiên tan rã, “Phanh” một tiếng nghiền nát, trong hai mắt bắn ra hai đạo huyết tuyến, một mảnh xích hồng.

– A…

Lý Vân Tiêu kêu thảm một tiếng, thân thể ở trên bầu trời giãy dụa, mười ngón thành trảo, rất muốn đem nguyệt đồng móc ra, nhưng lý trí để cho hắn cực lực khắc chế.

Tâm hắn chìm đến đáy cốc, cảnh vật trước mắt bắt đầu hóa thành huyết sắc, sau đó chậm rãi mơ hồ, dần dần mất đi quang minh.

Không chỉ như vậy, lực lượng huyết mạch mênh mông còn dũng mãnh vào trong đầu, phá bỏ Ngũ Cảm Lục Thức, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

– Làm sao sẽ biến thái như vậy…

Nội tâm Lý Vân Tiêu tràn đầy cay đắng, nếu như chỉ là nguyệt đồng tổn hại, hắn còn có thể như Mục Chinh, làm giả hai con mắt tiếp tục tu luyện Diệu Pháp Linh Mục, nhưng nếu như toàn bộ Ngũ Cảm Lục Thức đều mất đi, liền triệt để hóa thành người vô cảm.

– Dù sao cũng chết, chuyện nguy hiểm hơn bản thiếu cũng đã trải qua, thử lại chiêu này lần nữa.

Hai tay hắn bấm niệm thần chú, Ma Khí ngập trời từ trong cơ thể tuôn ra, cả người thoáng cái âm trầm, trên da hiện ra vô số Ma Văn.

Trên trán kinh mạch bạo lộ ra cũng hóa thành màu đen, hai tròng mắt đỏ thắm bị hắc khí bao phủ, chậm rãi lan tràn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio