Vạn Cổ Chí Tôn

chương 2594: kim linh không gian (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kim khắc Mộc, Lôi Hệ chi khu của hắn bị áp chế lợi hại, không có bay bao lâu liền hóa ra thân hình, trực tiếp thi triển ra Bất Diệt Kim Thân, tiếp tục hướng tới trung tâm kim quang.

Ở trong một thế giới kim sắc mông mông, ngàn vạn Thần Ý Tử Kim Trùng ở bên trong du đãng, đều hướng về một nơi.

Càng đi xuống áp lực càng mạnh, Thần Thức cũng dần dần bị che đậy.

Hai mắt Lý Vân Tiêu thoáng cái bắn ra ánh sáng, ngưng tụ thành Ma Đồng cổ quái, tầm nhìn nhất thời mở rộng ra.

– Cái gì? Đó là…

Hắn thất kinh, chỉ thấy trung tâm kim quang kia, nằm ngang một con Thần Ý Tử Kim Trùng dài hai ba mét, những Thần Ý Tử Kim Trùng khác đang không ngừng tràn vào, biến thành một phần nhỏ của thân thể nó.

Ở trong đại dương màu vàng, khí tức trên người nó không ngừng tăng, hơn nữa linh tính mười phần.

– Thần Ý Tử Kim Trùng!

Trong lòng Lý Vân Tiêu hoảng hốt, khó có thể tin nhìn, trên người lóe ra kim quang mông mông, thỉnh thoảng có Tử mang hiện ra.

Hơn nữa theo kim quang cùng Thần Ý Tử Kim Trùng lớn chừng hạt gạo bị hút vào, trên người nó không ngừng có Phù Văn lóe ra, thân thể còn tiến thêm một bước tăng lớn.

Ực!

Lý Vân Tiêu chật vật nuốt xuống một ngụm nước bọt, ngơ ngác đứng ở đó chẳng biết như thế nào cho phải.

Tiến thêm một bước đi xuống, hắn cảm thấy có một loại nguy hiểm không rõ, lui lại thì không cam lòng.

– Thứ này không biết có phải là Chân Linh không?

Hắn suy nghĩ một hồi, tự lẩm bẩm:

– Nếu là Chân linh, sẽ không bị Cửu U Uế Thổ áp chế lâu như vậy, hẳn là đang chậm chậm hội tụ hình thái sơ bộ, muốn khôi phục lực lượng trước kia sợ là không thể nào.

Nhận định một lúc, lá gan của hắn nhất thời lớn lên, cảnh giác chậm rãi bay xuống phía dưới.

Đạp!

Hai chân nhẹ nhàng rơi vào trên người Thần Ý Tử Kim Trùng, mềm mại không gì sánh được, như là đạp cây bông vậy.

– Thế giới này thật là kỳ quái, Kim Linh Chi Khí kiên cố nhất thế gian Hóa Linh, nhưng thân thể chính mình lại cực kỳ mềm mại.

Hắn vừa sợ hãi than thoáng cái, Phù Văn dưới chân liền chớp động, một đạo kim quang khuếch tán ra.

Phanh!

Hai chân nhất thời bị chém bể, Kim mang như là máy ủi đất nghiền ép đi lên, nơi đi qua đều hóa thành bột mịn.

Lý Vân Tiêu hít một ngụm lãnh khí, thoáng cái hóa thành Lôi quang chạy trốn.

Hưu!

Trong khoảnh khắc bắn ra mấy trăm trượng, đạo kim quang kia từ trên người Thần Ý Tử Kim Trùng dâng lên, khoảng chừng hơn ba mươi trượng liền dừng lại, hóa thành một vòng sáng ở trên không trung tản ra.

Lôi quang màu xanh hạ xuống, thân thể Lý Vân Tiêu chậm rãi nổi lên, trên mặt một mảnh trắng bệch, có mồ hôi lạnh lã chã chảy xuống, hoảng sợ nhìn phía dưới.

Nếu không phải thân thể của hắn gần như Ngũ Hành Linh Thể, vừa rồi chỉ sợ là đã triệt để phế bỏ.

Nhưng bởi vì Kim Hệ cực độ khắc chế Mộc Hệ, lần này bị thương so với trước đó Đâu Suất Thiên Phong đánh nát thân thể còn nặng hơn, lực lượng Kim Hệ tàn dư còn ở trong cơ thể hắn lưu chuyển, tua nhỏ các lộ kinh mạch cùng nhục thân, dần dần mới bị Bất Diệt Kim Thân hấp thu sạch sẽ.

– Khinh thường, thứ này quá mạnh mẽ, nên làm thế nào cho phải.

Lý Vân Tiêu khổ tư, dù đã kiến thức uy lực của Thần Ý Tử Kim Trùng, nhưng vẫn như cũ tra không rõ lai lịch.

– Chỉ có thể thử xem vật ấy.

Hắn lấy ra Đâu Suất Thiên Phong, nặng trịch nằm trong lòng bàn tay, không có chút quang mang nào. Hơi cố sức rưới vào bên trong, nhất thời một đạo Phù Văn hắc sắc lóe ra, lực lượng của mình biến mất vô ảnh vô tung, hoàn toàn không thể nắm.

– Cái ám thuật này thật đúng là cổ quái, tựa hồ như lỗ đen có khả năng thôn phệ tất cả, ta thử dùng nó luyện hóa xem.

Lý Vân Tiêu suy nghĩ một lúc, lấy ra Sơn Hà đỉnh, đem Đâu Suất Thiên Phong ném vào bên trong, bắt đầu tại chỗ luyện hóa.

Trong Sơn Hà đỉnh nhất thời vang lên tiếng nổ thật to, toàn bộ thân đỉnh run rẩy dữ dội, quang mang vạn trượng soi sáng ra, trong thế giới kim quang xuất hiện một phương không gian thuần trắng.

Phía dưới Thần Ý Tử Kim Trùng tựa hồ có cảm ứng, hơi ngẩng đầu lên, trên hai cây râu màu vàng lộ ra hai cái tiểu cầu, như là đèn lồng phiêu hốt bất định.

Nhưng nó không có hành động gì, hai tiểu cầu quơ quơ vài cái, liền yên tĩnh lại, tiếp tục hấp thu Kim Linh Chi Khí bốn phía.

Lý Vân Tiêu liếc nhìn một chút, cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chuyên tâm luyện hóa Đâu Suất Thiên Phong.

Toàn bộ thiên địa đều ở trong một mảnh kim quang thế giới, như là một phương không gian trực tiếp dung nhập đại địa, mọi người ở trên không trung hình như phát hiện năng lượng ba động, nhưng đều lơ đểnh, tiếp tục cảnh giác vì Viên Cao Hàn hộ pháp.

Lúc này hai thân thể của Viên Cao Hàn ngồi đối diện nhau, bốn chưởng tiếp xúc, lẳng lặng huyền phù trên không trung, tựa hồ không có gì thay đổi.

Đột nhiên đồng tử của Bắc Quyến Nam co rụt lại, ngẩng đầu nhìn lại bầu trời, quát:

– Là ai? Ra đây!

Mấy người còn lại đều cả kinh, cảnh giác đề phòng.

Viên Cao Hàn nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn Bắc Quyến Nam một cái, hắn thân là Thuật luyện sư cũng không có thể cảm giác được có người, nhưng nam tử thần bí khó lường này tựa hồ thực lực đang không ngừng đề cao, mỗi lần xuất hiện đều mạnh thêm vài phần.

– Ân, không sai. Đích thật là tu luyện Tinh Quang Hồn Thể đến cực hạn, chỉ cần song hồn hợp nhất, liền có thể trùng kích Thuật đạo đỉnh phong, thậm chí bước vào Thuật Thần Chi Cảnh.

Trên bầu trời có một thanh âm chậm rãi nói.

Khâu Mục Kiệt cả kinh nói:

– Bất hảo, là Phệ Hồn Tông Tông Chủ!

Mọi người đều kinh hãi, hai đạo thân ảnh của Viên Cao Hàn ở trên Cổ Trận bàn càng run lên, lực lượng bốn phía ba động, lòng có chút bất ổn.

– Không cần hoảng, nghìn vạn lần đừng ra sai sót.

Đạo thanh âm kia vang lên lần nữa, chậm rãi hiện ra dáng dấp của Hoàng Phủ Bật, hắn lăng không mà đứng, lạnh lùng nhìn phía dưới nói:

– Một khi dung hợp bắt đầu, liền vô pháp ngừng lại. Viên Cao Hàn đại nhân, ngươi nhất định phải thành công, vì ta, cũng vì chính ngươi a.

– Ngươi là có ý gì?

Sắc mặt Trần Thiến Vũ tái nhợt, lớn tiếng quát:

– Muốn động Viên Cao Hàn đại nhân, trước từ trên thi thể chúng ta dẫm lên!

Hoàng Phủ Bật đối với hắn căn bản làm như không thấy nói:

– Mọi người yên tâm đi, trước khi Viên Cao Hàn đại nhân dung hợp thành công, ta là sẽ không xuất thủ. Điểm ấy các ngươi có khả năng yên tâm, thậm chí có địch nhân ta còn sẽ hỗ trợ chống đối.

Không gian phía sau hắn thoáng cái ba động, lần nữa xuất hiện một đạo thân ảnh, toàn thân đều ở trong hắc bào, chỉ là khuôn mặt không hiển lộ, chính là Thượng Trần.

Thượng Trần xoay chuyển ánh mắt, lạnh giọng nói:

– Cổ Phi Dương đâu?

Phi Nghê cười lạnh nói:

– Bại tướng dưới tay, còn có mặt mũi cầu viện binh? Có tin ta thoáng cái đốt chết ngươi hay không?

Thượng Trần giận tím mặt, quát:

– Tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng! Trước nếu không phải ta bị thương nặng, chỉ bằng chút hỏa diễm của ngươi, mười người như ngươi cũng không phải đối thủ của ta!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio