Vạn Cổ Chí Tôn

chương 2670: người về đêm gió tuyết (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Vân Tiêu nhắm hai mắt lại, đón gió mát, du du nói:

– Con ruồi không còn nữa, thế giới cũng trở nên yên tĩnh hơn rồi.

Hắn mở mắt ra, nhìn đám trưởng lão, nói:

– Còn có vị nào muốn phân tài sản nữa không, đứng ra đây đi.

Tất cả chúng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, đạo Long ngâm vừa rồi đã khiến các nàng mất hết can đảm, còn ai dám đứng ra chịu chết nữa chứ.

Lý Vân Tiêu chỉ vào một người trong đó, ngoắc ngón tay, nói:

– Ngươi, đi ra. Ta vừa rồi nghe ngươi nói ra phương án phân phối, bộ dạng dường như rất lợi hại, tới đây nói chuyện rõ ràng với ta đi.

– Không, không!

Người trưởng lão kia sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, nói:

– Ta tuyệt không lợi hại, mới vừa rồi là nói năng bậy bạ thôi.

– Ah?

Lý Vân Tiêu nói:

– Vậy bây giờ cho ngươi nói lại rõ ràng đi, tài sản này làm sao để phân tốt đây?

Trưởng lão kia sắc mặt phi thường khó coi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói:

– Theo ta thấy, Thiên Nhất Các mặc dù mọi người đều có khổ lao, nhưng được xưng tụng là có công lao chỉ có mình hội trưởng Tô Liên Y. Nếu nàng là hội trưởng, vậy thì Thiên Nhất Các dĩ nhiên là của nàng, chúng ta chỉ là giúp đỡ góp thêm chút sức thôi, nếu thật muốn phân phối thì cho chúng ta hàng năm một chút nguyên thạch cũng đã tôt rồi, không biết mọi người định thế nào?

– Đúng đúng, nói rất đúng, phương án phân phối này rất tốt.

Người còn lại cũng đều phụ họa theo, lộ ra phi thường ưa thích.

– Hội trưởng đại nhân mới chính là hạch tâm của thương hội, một tay phát triển thương hội đến giờ, nếu người nào muốn đi, lĩnh chút nguyên thạch coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

– Đúng vậy! Cho dù không cho nguyên thạch cũng không có gì cả, dù sao ở thương hội nhiều năm như vậy, tài nguyên đạt được cũng không ít, hội trưởng đại nhân cũng không bạc đãi chúng ta bao giờ.

– Đúng vậy a, nếu còn muốn cầm nguyên thạch đi, vậy thì thật là xấu hổ đã làm trưởnglão Thiên Nhất Các, ta cho là nên kính dâng một ít tư tàng để đền bù những năm gần đây thiệt thòi cho hội trưởng đại nhân!

– Đúng vậy đúng vậy, thật là nói ra lời trong tâm khảm ta rồi.

Mọi người ngươi một lời ta một câu, đều vỗ tay tán thưởng đối với phương án này.

Sắc mặt Lão Lại thoáng cái liền trở nên khó coi, tính toán trong lòng trong khoảnh khắc liền rơi vào khoảng không, thế giới này vẫn là nhìn thực lực mà nói chuyện a.

Tô Liên Y nhìn bộ dáng những trưởng lão này, vốn là một hồi im lặng, sau đó liền cảm thấy bi ai thật sâu.

Khó trách trong lên minh Thương Minh, mình vốn là một trong hạch tâm tứ minh đứng ở đỉnh, không thể tưởng được lại là nhóm đầu tiên tan thành mây khói, trở thành tồn tại kế cuối.

Nàng cũng tự trách và giác tỉnh thật sâu.

Lý Vân Tiêu nói:

– Khó trách chư vị có giác ngộ và tình cảm như thế, thật khiến Lý mỗ cảm động không thôi. Quân tử luôn giúp người hoàn thành ước vọng, ta sao có thể không thành trung đễ chi nghĩa của các ngươi được chứ? Các ngươi lưu lại trữ vật huyền khí và tất cả vật quý trọng trên người liền có thể đi rồi.

– Cái gì!

Mọi người thoáng cái choáng váng, tất cả thanh âm tán thưởng ăn theo thoáng cái đều im bặt, trong tràng một mảnh yên tĩnh.

Mà ngay cả Tô Liên Y cũng có chút há hốc mồm, sắc mặt cổ quái nhìn Lý Vân Tiêu, nhìn nhìn lại bộ dáng những trưởng lão kia, nội tâm của nàng nhịn không được muốn cười, nhưng vẫn tận lực nhịn lấy.

– Vân Tiêu đại nhân, cái này, cái này quá khó xử chúng ta đi nha.

Một gã trưởng lão sắc mặt thập phần lúng túng.

Gương mặt Lý Vân Tiêu lúc này chìm xuống, lạnh giọng nói:

– Khó xử? Ý là các ngươi vừa rồi nói đều là lừa gạt sao?

– Không có không có!

Mọi người thấy hắn sắp tức giận, cổ uy áp kia khiến trong lòng mỗi người đều phát lạnh:

– Chỉ là... Trữ vật huyền khí... Sau khi chúng ta lấy ra sẽ không còn thứ gì trên người nữa, chỉ còn lại bổn mạng huyền khí rồi...

Lý Vân Tiêu phẫn nộ quát:

– Còn lại bổn mạng huyền khí? Nguyên một đám tai điếc không nghe thấy bản thiếu gia nói gì sao? Trữ vật huyền khí và vật quý trọng đều lưu lại, bổn mạng huyền khí không phải vật quý trọng sao?

– A?!

Tất cả mọi người mắt choáng váng, kinh ngạc nói:

– Bổn mạng huyền khí... Cái này...

Lý Vân Tiêu đi tới một bước, uy thế trên người phát ra không chút che dấu, càng có kim sắc quang mang và lôi điện bắn ra lập lòe, khiến tất cả trưởng lão bị áp chế sắc mặt trắng bệch, giận mà không dám nói gì.

– Coi lời bản thiếu gia là nói suông sao?

Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói.

– Khinh người quá đáng! Bọn tỷ muội, liều mạng với súc sinh này!

Một gã trưởng lão tức đến phát run, lăng không bắt lấy một thanh Liễu Diệp Đao, phi chém qua, quát:

– Cùng lắm thì chết, ngươi cuồng cái gì mà cuồng!

Trong mắt Lý Vân Tiêu xẹt qua sát cơ, lạnh giọng nói:

– Vậy ngươi đi chết đi!

Hắn đánh ra một quyền, không gian dưới sự áp chế của quyền phong không ngừng thay đổi,lưỡi đao kia chỉ có thể ngừng trước mặt quyền vài tấc, bị một cổ lực lượng cường đại hoàn toàn chế trụ lấy, trưởng lão kia liều mạng nhúc nhích cũng không thể tiến thêm chút nào được nữa.

– Lôi Giới!

Trong miệng Lý Vân Tiêu thoáng quát nhẹ, năm ngón tay đột nhiên căng lên, một đạo lôi chi kết giới tản ra từ lòng bàn tay, như cuộn chỉ thiên thể , tản khắp bốn phía.

“Ầm ầm!”

Người trưởng lão kia dưới lực trùng kích do Lôi Giới mở ra, thân thể lập tức liền nổ bung, Liễu Diệp Đao cũng ầm ầm một tiếng đứt gãy.

Đao hủy người vong.

Lý Vân Tiêu thu Lôi Giới, bầu trời biến trở về nắng ráo sáng sủa không mây, chỉ là trong Thiên Nhất Các không có bất kỳ nhiệt độ nào nữa, ngoại trừ Tô Liên Y ra, mỗi người đều cảm thấy trận trận hàn ý đánh úp lại, tự dưng thấy mát lạnh.

– Soa bức, chỉ với chút thực lực đó đã dám nói phân tài sản trước mặt bản thiếu gia? Còn nói ra dáng như thế nữa, đầu óc có vấn đề sao?

Lý Vân Tiêu khinh thường nói thầm vài câu, ánh mắt hữu ý vô ý liếc qua mọi người.

Lời này nghe vào trong tai những trưởng lão kia, lại bị ánh mắt Lý Vân Tiêu đảo qua liền thấy run sợ không thôi, nguyên một đám sợ tới mức không nhẹ.

Đúng vậy a, mình không có lực lượng, dựa vào gì lại muốn phân chia Thiên Nhất Các, đây không phải muốn chết sao?

Một câu khiến cho các nàng trở lại sự thật lạnh như băng — cường giả vi tôn, kẻ yếu như con kiến!

– Vân Tiêu công tử nói cực đúng, đúng là trước kia chúng ta hồ đồ rồi.

Một gã trưởng lão vội vàng gỡ xuống trữ vật huyền khí và bổn mạng huyền khí của mình, cẩn thận đặt trên mặt đất, ôm quyền nói:

– Đa tạ hội trưởng đại nhân tất lòng chiếu cố trong nhiều năm qua , núi không chuyển nước chuyển, xin cáo từ.

Nàng một khắc cũng không muốn lưu lại thêm nữa, quay người liền hóa thành một đạo quang mang, phi thân mà đi.

Chúng trưởng lão thấy nàng bình yên rời đi, cũng đều nhao nhao noi theo. Tuy rằng vô cùng đau lòng, nhưng hiển nhiên tánh mạng quan trọng hơn, mà dùng thực lực của các nàng, vô luận gia nhập bất kỳ môn phái nào cũng đều có thể được trọng dụng, căn bản không cần lo lắng về tài nguyên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio