Vạn Cổ Chí Tôn

chương 2706: thất bại thảm hại (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây thật sự là thế giới tàn khốc, mặc kệ ngươi đã từng mạnh bao nhiêu, giờ phút này ngươi chỉ có thể vùi đầu khổ tu, đuổi theo bước chân và bóng lưng của người ta.

Nhưng Lý Vân Tiêu cũng không có tức giận và không vui, ngược lại hắn cảm thấy dễ dàng hơn, chuyện này chứng minh Phách Thiên Luyện Thể Quyết đã qua đi, cho dù sau này hắn thoải mái thi triển, thiên hạ đều biết, Ngạo Trường Không cũng không vì chuyện này mà tìm hắn gây phiền toái.

Mà về phần thân phận địa vị, sức nặng trong mắt của người khác, những điều này tăng lên không hề nhỏ.

Chỉ cần không ngừng tiến lên trên con đường võ đạo, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ gặp nhau lần nữa.

– Ai nha, người không thú vị!

Trác Thanh Phàm phàn nàn không thôi.

Vạn Nhất Thiên ngồi xếp bằng trên vùng đất, gương mặt âm trầm chảy ra nước, khàn giọng nói:

– Trác Thanh Phàm, thương minh chúng ta tự hỏi chưa bao giờ đắc tội ngươi, hôm nay ngươi phá hư đại sự của ta, lão phu thề bất lưỡng lập với ngươi.

Tầng tầng bố cục, sát chiêu trùng trùng, đã vào cục diện thắng chắc, một kích mấu chốt bị Trác Thanh Phàm phá hư, hắn làm sao không tức giận, tròng mắt như nứt ra.

Trác Thanh Phàm khua tay nói:

– Nhất Thiên đại nhân, ngươi tuổi tác đã cao, ngàn vạn đừng tức giận. Không bằng chúng ta cùng uống trà, giảm tức giận đi, ta bồi tội với ngươi là dược.

Vạn Nhất Thiên nghe vậy càng giận hơn, hắn phun ra một ngụm máu tươi, một chút chân nguyên vừa khôi phục lại tán loạn.

– Ha ha, uống trà tốt, bổn công tử thích uống trà. Những tục nhân này làm sao hiểu được vị đạo của trà xanh. Thanh Phàm huynh, không bằng chúng ta đi uống vài chén.

Đoan Mộc Hữu Ngọc vỗ tay cười ha hả.

Trác Thanh Phàm cười nói:

– Cũng tốt, hai người uống tốt hơn một người, nhưng lại có thể thỉnh Ngọc công tử miễn phí tính toán mệnh cho ta đấy.

Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:

– Không cần tính toán, từ nay về sau, chân trời góc biển, ngươi sẽ không mua được thứ gì của thương minh đâu.

– Ha ha!

Trác Thanh Phàm cười ha hả, hắn một tay bấm niệm pháp quyết, thân thể biến mất cùng Đoan Mộc Hữu Ngọc, biến mất vô tung vô ảnh.

Chính chủ đã đi sạch, chỉ còn lại bầu trời cô tịch và mặt đất đầy thương tích.

Hoàng Phủ Bật nhìn về phía Vạn Nhất Thiên, nói:

– Nhất Thiên huynh, bảo trọng thân thể, còn nhiều thời gian, ta trước cáo từ.

Cũng không đợi Vạn Nhất Thiên trả lời, thân ảnh của hắn lóe lên, biến mất trên trời cao.

Vạn Nhất Thiên nhịn không được ho khan kịch liệt, lập tức già nua rất nhiều.

Một lần là xong, kết cục lại thảm đạm, kế hoạch, mưu lược vĩ đại cũng biến thành bọt nước.

Lý Vân Tiêu tiến lên phía trước nói:

– Nhất Thiên huynh, Hoàng Phủ Bật nói đúng, còn nhiều thời gian, không thể tinh thần sa sút.

Vạn Nhất Thiên thở dài, liên tục lắc đầu.

Đinh Sơn ân cần nói:

– Nhất Thiên đại nhân, ngươi an tâm dưỡng thương đi. Thương minh chỉ cần còn có ta tồn tại, như vậy nhất định sẽ chống đỡ tốt, thậm chí nâng cao một bước.

Đồng tử Vạn Nhất Thiên co rụt lại, ánh mắt uể oải chán chường trở nên lăng lệ, quát:

– Đinh Sơn ngươi có ý tứ gì?

Đinh Sơn thản nhiên nói:

– Không có ý gì, Nhất Thiên huynh ngươi phản ứng quá kích. Ta nói trong khoảng thời gian Nhất Thiên huynh dưỡng thương, để ta thay ngươi làm người đứng đầu thương minh, tất nhiên sẽ dốc toàn lực, không phụ nhờ vả.

– Cái rắm!

Vạn Nhất Thiên tức giận nói tục, tức giận toàn thân phát run, quát:

– Ai cần ngươi thay ta đứng đầu thương minh? Ngươi an tâm làm tốt hội trưởng Thiên Nguyên thương hội của ngươi là không phụ nhờ vả rồi, là không phụ lòng của mọi người rồi.

Đinh Sơn thở dài:

– Ta chỉ muốn phân ưu với Nhất Thiên huynh mà thôi, đã không muốn, ta không ép buộc. Theo cách nhìn của ta, Nhất Thiên huynh và Trần Chung Hi đại trưởng lão đã trọng thương, Vạn Bảo Lâu thực lực rớt xuống ngàn trượng, đã không thích hợp tồn tại lâu dài trong ban trị sự thương minh nữa.

– Cái gì?

Vạn Nhất Thiên tức giận tròng mắt như rớt ra ngoài, quát to lên:

– Ngươi muốn khai trừ Vạn Bảo Lâu ra khỏi ban trị sự thương minh?

Người bốn phía không ngừng ngạc nhiên, bộ dáng cứng ngắt, đầu óc rối loạn.

Vạn Bảo Lâu đứng đầu thương minh nhiều năm, danh hào thiên hạ đệ nhất thương hội xâm nhập nhân tâm, trong trận chiến hôm nay càng thể hiện rõ uy lực của nó.

Hiện tại Đinh Sơn mới mở miệng đã khai trừ Vạn Bảo Lâu ra khỏi ban trị sự thương minh, trừ chính hắn ra, chỉ sợ không có ai đáp ứng cả.

Lý Vân Tiêu cũng bị sặc, tuy hắn đã sớm nghĩ tới thương minh sẽ phân liệt, nhưng mà không nghĩ tới lại trần trụi như thế này.

Đinh Sơn nói:

– Không phải trục xuất, mà là Vạn Bảo Lâu đã không có năng lực dừng lại trong ban trị sự thương minh. Căn cứ quy định thương minh, Nhất Thiên huynh lần sau còn có thể xin.

– Chê cười, ngươi nói không có năng lực thì không có năng lực sao? Thương minh lúc nào tới phiên ngươi làm chủ?

Vạn Nhất Thiên phẫn nộ quát:

– Vạn Bảo Lâu vào lúc này mặc dù yếu, lão phu tự hỏi muốn diệt trừ Thiên Nguyên thương hội cũng dư xài đấy.

Đinh Sơn nói:

– Thương minh là nơi căn cứ theo quy củ, Nhất Thiên huynh giảng man lý là không có ý nghĩa. Nhưng mà, Thiên Nguyên thương hội cho tới bây giờ vẫn không sợ man lý đâu, các thành viên thương minh khác cũng không sợ. Nhất Thiên huynh nếu muốn dùng thủ đoạn dã man, chuyên quyền độc đoán, vậy thì mời ra tay. Hôm nay thiên hạ hào kiệt đang ở đây sẽ làm chứng đấy.

– Ngươi, ngươi…, khục, khục khục!

Vạn Nhất Thiên tức giận thương thế tăng lên, không ngừng ho khan, miệng phun máu tươi.

Đinh Sơn thở dài:

– Nhất Thiên huynh giờ phút này thổ huyết nhiều như thế, chẳng lẽ là muốn giả đáng thương, đánh bài bi tình?

Phốc!

Vạn Nhất Thiên bị tức phun máu tươi, bắn cao vài thước, chân nguyên điều tức lúc trước cũng rối loạn, thương thế xấu tới cực điểm, nói nhảm cũng không nói được, toàn thân run rẩy.

Trần Chung Hi khẩn trương, tức giận:

– Đinh Sơn, ngươi muốn thế nào, lão phu tiếp là được.

Tất cả mọi người yên lặng nhìn qua, cho dù là Vạn Nhất Thiên hay là Trần Chung Hi, giờ phút này đều khó có khả năng là đối thủ của Đinh Sơn, trong lòng mọi người sinh ra cảm giác thương hải tang điền, hẳn là thời đại thật sự luân chuyển vào hôm nay hay sao?

Đinh Sơn gật đầu nói:

– Cũng tốt, ngươi thân là đại trưởng lão Vạn Bảo Lâu, thật có tư cách đại biểu Vạn Bảo Lâu. Như vậy đi, ta cho ngươi ba chiêu, nếu như ngươi thắng, Vạn Bảo Lâu liền cho ngươi tiếp tục lưu lại ban trị sự, thua thò để Thiên Nguyên thương hội tiến hành thay thế.

– Cái gì!

Trần Chung Hi kinh hãi, hắn biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Đinh Sơn, loại điều kiện này tự nhiên không có khả năng đáp ứng.

– Khục khục, điều kiện của Đinh Sơn huynh quá hà khắc rồi.

Tiễn Sinh cũng không quen nhìn, đi ra nói chuyện, nói:

– Không bằng chờ thương thế của Thiên Nhất huynh tốt rồi nói sau, sau đó các ngươi tổ chức võ quyết mới công bằng.

Đinh Sơn cười lạnh nói:

– Tiễn Sinh huynh đang muốn thông đồng với Vạn Bảo Lâu sao? Thương thế Vạn Nhất Thiên chỉ sợ đời này không tốt lên, vì vậy Vạn Bảo Lâu có thể lăn lộn ở thương minh cả đời soa?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio