Vạn Cổ Chí Tôn

chương 2753: phó tông chủ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng ba người cười lạnh, lấy cớ nhiều thế chẳng phải muốn độc chiếm sao?

Long Nguyên Vũ vững vàng, nói:

- Không bằng chúng ta bỏ qua một gã xem như tiền công luyện chế. Quý phái giúp chúng ta luyện một gã là được.

Có thể gia tăng một gã thi khôi cửu tinh đỉnh phong, đối với ba phái đang trọng thương mà nói là rất cần thiết.

Cữu Quang dùng ngón tay gõ ót, khó xử nói:

- Ta hết sức, nhưng mà không thể bảo chứng thành công, dù sao luyện chế đồ vật cao cấp như vậy nguy hiểm quá lớn. Theo ta thấy, ba vị không bằng bán hai gã này cho bổn tông, dù sao bổn tông tài nguyên khổng lồ, chút nguy hiểm ấy cũng chịu được. Với tư cách thù lao, bổn tông giúp ba vị luyện nhất tinh Võ Đế, đồng thời đưa cho ba vị mỗi người một thi khôi bát tinh Võ Đế, như thế nào?

Sắc mặt ba người khó nhìn, lập tức giận dữ.

Cửu tinh đỉnh phong Võ Đế biến thành bát tinh, về phần thi khôi nhất tinh Võ Đế hoàn toàn là tặng phẩm, có cũng được mà không có cũng không sao, giao dịch này quá khi dễ gười.

Cữu Quang thấy sắc mặt ba người không tốt, ngượng ngùng cười cười, nói:

- Như vậy đi, ta tự tiện làm chủ một lần, đổi thi khôi bát tinh Võ Đế thành cửu tinh sơ giai, như thế nào? Điều kiện này đã là cực hạn của bổn tông, nếu không đồng ý thì thôi.

Hắn phất tay áo một cái, bộ dáng lạnh nhạt.

Sắc mặt ba người biến hóa vài lần, dùng ánh mắt trao đổi với nhau, đều cảm thấy bất đắc dĩ, biết rõ đối phương đang ăn chắc, lúc này chỉ có thể vào khuôn khổ..

- Ưu đãi như thế, đa tạ Cữu Quang đại nhân.

Long Nguyên Vũ áp chế lửa giận trong lòng, lúc này cố nói lời khách khí.

- Ha ha, không khách khí, không khách khí!

Cữu Quang đại hỉ, trên mặt cười như nở hoa, thân thiết nói:

- Mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ nhau là đương nhiên. Huống chi hiện tại cũng là thành viên thiên minh, còn khách khí với ta làm gì. Ha ha, mau dẫn bổn tọa đi xem hai cường giả kia.

Trong lòng hắn, hai người kia đã là thi khôi, chẳng khác gì người chết.

Bốn người ra khỏi đại điện, liền thấy Tham Cật Xà nằm đó không nhúc nhích, đầu rắn vùi vào trong thân, bộ dáng đang ngủ.

Nhưng cẩn thận nhìn lại, liền sẽ phát hiện đường vân trên thân rắn không ngừng di động, có lực lượng không gian hiển hiện, thi khí chung quanh không thể chạm vào người nó.

Ánh mắt Cữu Quang lộ ra tinh mang, tán thán nói:

- Đại xà này nếu luyện thành thi khôi, chắc chắn đáng giá.

Thần sắc ba người đại biến, bộ dáng cả kinh.

Quy Lục tức giận:

- Đại nhân có ý gì?

Cữu Quang cười to nói:

- Ha ha, ba vị chớ khẩn trương. Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, Tham Cật Xà này và bát động quy lâm của bổn tông là thượng cổ dị chủng, mặc dù thực luyện chế thành khôi cũng không có gì không thể, ngươi xem hiện tại bất động quy lâm không phải rất tốt hay sao?

Long Nguyên Vũ trầm giọng nói:

- Vẫn miễn đi, con rắn này là căn cơ ba phái chúng ta, mọi người tốt nhất đừng nghĩ cách, nếu không...

- Ha ha, sẽ không, xem các ngươi khẩn trương thế nào kìa.

Trong mắt Cữu Quang có tinh quang lóe lên, cười hắc hắc nói ra.

Quy Lục lạnh lùng nói:

- Sẽ không là tốt nhất.

Bốn người đi tới trước Tham Cật Xà, Long Nguyên Vũ đánh ra vài đạo ấn quyết lên con rắn, con rắn kia lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua.

Sau đó thân rắn sinh ra chấn động không gian, bốn người lập tức bị truyền tống vào trong.

Một đạo ánh sáng màu xanh chớp động, Lý Vân Tiêu cũng xuất hiện trước thân rắn, trầm tư một chút sau đó đi xuyên qua.

Đột nhiên không gian ngưng tụ chắc chắn hơn, nó ngăn cản thân thể Lý Vân Tiêu trên không trung, một nửa đã vào trong, một nửa ở bên ngoài.

Con rắn kia ngẩng đầu lên, hai mắt bắn ra ánh mắt ngoan độc, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, dường như nhận ra người trước mắt.

- Ai nha, con súc sinh ngươi muốn tìm chết sao?

Tâm niệm Lý Vân Tiêu thay đổi thật nhanh, nếu ra tay đánh chết con rắn này, chắc chắn sẽ đưa người Thi Sát Tông tới.

Hai tay của hắn hóa thành màu vàng, hắn dùng sức xé mở không gian, bay thẳng vàn bên trong.

Tê tê!

Tham Cật Xà cực kỳ bất mãn, nó lập tức táp một cái.

Phanh!

Trong lòng bàn tay Lý Vân Tiêu có thần hỏa sinh ra, hóa thành thiên phượng ngao du trong tay. Khí thế cường đại làm toàn thân Tham Cật Xà run lên, thân thể lập tức cứng ngắc.

Hắn cười lạnh một tiếng sau đó nhảy vào trong không gian.

Đột nhiên thi khí bành trướng sinh ra từ phía sau, phô thiên cái địa muốn nuốt hắn vào trong.

Lý Vân Tiêu xoay tay đánh ra một chưởng.

Oanh!

Hai lượng chấn động mạnh mẽ, thi khí mênh mông sinh ra, người tới kêu thảm thiết, xương tay vỡ nát.

Chính là nam tử xuất hiện trong kết giới lúc trước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu.

- Ngươi rốt cuộc là người nào?

Người nọ chỉ cảm thấy hai tay run lên, xương tay đau đớn khó nén.

Hắn đang muốn triệu tập thi khôi đến, không gian lưu động sụp đổ, một cơn phong bạo quét qua tất cả.

Hai người lập tức tiến vào bên trong.

Toàn thân Tham Cật Xà run lên, nó cũng cơ linh, cũng khôi phục thần thái như ban đầu, thấp giọng "Tê tê" vài cái, tiếp tục cúi đầu nhắm mắt ngủ say.

Lý Vân Tiêu tiến vào không gian kia, chính là không gian trong bụng Tham Cật Xà.

Cảnh vật trước mắt không khác trước, chỉ có trung ương Vô Tình Tông là bị hủy hoại hoàn toàn..

- Là ai? !

Hắn và nam tử kia rơi xuống làm kinh động nhiều người khác.

Thần thức Lý Vân Tiêu quét qua, lập tức cảm nhận được vị trí đám người Thủy Tiên, vội vàng thuấn di đi qua.

Tên nam tử rơi xuống cùng quát lên:

- Nhanh bắt lấy hắn, hắn là địch nhân.

Lập tức thả bốn thi khôi ra, đồng thời nhìn qua Cữu Quang ở xa xa, hô to nói:

- Cữu Quang đại nhân, có địch nhân!

Trong vị trí trung ương Tham Cật Xà có xiềng xích như mạng nhện lơ lửng, phía dưới có bốn lao tù, còn có các phù văn quấn quanh

Bốn phía đều có võ giả cường đại trông coi, mắt lộ hung quang như muốn cắt nát bốn người này.

Đột nhiên thân ảnh bay lên, dừng trước lao lung bên phải, khẽ gọi:

- Mỹ nhân, mỹ nhân, ngươi có nghe ta nói chuyện không?

Thủy Tiên mềm yếu nằm ngủ trong lồng sắc, mơ hồ mở mắt ra, lau nước miếng trên khóe miệng, sững sờ nói:

- Ngươi là ai?

Người nọ nói:

- Tại hạ thiếu tông chủ Vô Tướng tông Hạ Quýnh, chính là người đã cứu mỹ nhân khỏi chết.

- Cứu, ngươi cứu ta?

Thủy Tiên đại hỉ, hưng phấn đứng lên, phát hiện thân thể không có một điểm khí lực, lung lay sắp đổ, lại ngã xuống, nói:

- Vì sao ta không có chút khí lực thế này.

Hạ Quýnh nhìn nàng mềm yếu như ngọc, toàn thân vô lực, lúc này thân thể có phản ứng, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, nuốt nước bọt liên tục.

- Đúng, chính là ta cứu ngươi. Nếu không ngươi sẽ như bọn họ, bị luyện thành thi khôi!

Thủy Tiên sững sờ nói:

- Thi khôi? Thi khôi là cái gì? Lồng tre và xiềng xích này có cổ quái, hình như hút khí lực của người ta, ngươi cho ta ra ngoài trước đi.

Hạ Quýnh ho khan hai cái, nói:

- Hiện tại không làm được, trừ phi ngươi đáp ứng gả cho ta.

- Cái gì? Gả cho ngươi!

Thủy Tiên nhảy dựng lên, nhưng lại hữu khí vô lực.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio