Vẻ mặt Mục Chinh lo âu nói:
- Không chừng phải xin lỗi thật rồi, ài, sao Lý Vân Tiêu cứ hay gây sự, không chịu ở yên chút nào.
Tuyệt Thiên Hàn nổi giận, hầm hừ nói:
- Không biết dấu hiệu tên ai sẽ không nhúc nhích, chờ xem đi!
Thẩm Dương Tầm đột nhiên chắp tay hỏi:
- Xin hỏi Nam Khâu Vũ đại nhân, nếu cùng là không dấu hiệu vậy làm sao phán đoán thắng thua?
Nam Khâu Vũ liếc Thẩm Dương Tầm:
- Đương nhiên lấy thời gian rời khỏi biển mây làm chuẩn. Tuy Hồ Ngọc Cung chết nhưng hắn thua trễ hơn ngươi, vì vậy ngươi xếp chót, hắn đếm ngược thứ hai.
Biểu tình của Thẩm Dương Tầm khó xem, không dám cãi lại.
Thẩm Dương Tầm cảm ơn:
- Đa tạ đại nhân giải thích nghi hoặc.
Thẩm Dương Tầm khom người lùi xuống.
Trong trận pháp biển mây, Lý Vân Tiêu bay một lúc, luôn giữ nguyệt đồng quan sát. Trong phạm vi nhìn thấy không phát hiện có gì khác lạ.
Lý Vân Tiêu bay mấy canh giờ sau ngừng lại, trầm tư.
- E rằng không ‘nhìn’ được mắt trận, cáo già Nam Khâu Vũ cố ý lừa ta. Nhưng trận pháp bình thường làm sao làm khó bản thiếu gia được?
Năm ngón tay Lý Vân Tiêu thành vuốt, thiiên chuy bay ra mang theo sấm chớp rơi vào lòng bàn tay hắn.
Lý Vân Tiêu ném lên không trung.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lôi chi Ma Kha cổ tự lấp lóe trên không trung.
Lý Vân Tiêu vỗ một ấn quyết, hét to:
- Lôi giới!
Một bóng ma màu xanh tản ra trên người Lý Vân Tiêu, bao phủ tứ cực bát hoang.
Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng, bắt đầu cảm giác tất cả dao động năng lượng trong lôi chi giới lực.
Một lát sau, hắn mở mắt ra. Một luồng kiếm khí bắn ra từ đầu ngón tay Lý Vân Tiêu nhập vào không gian cách ngàn trượng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiếm khí chém vào kết giới, một tầng sáng bảy sắc hiện ra, rực rỡ tràn ra như cầu vồng.
Lý Vân Tiêu thuấn di đến. Trong ánh sáng bảy sắc lơ lửng một thứ như khúc xương trắng, to cỡ nửa bàn tay.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình, tuy nơi đây có nhiều Thiên Minh nhưng vật trấn thủ một phương nên phi phàm mới đúng, thế nhưng sự thật là tại đây chỉ có một khối xương thú.
Nếu bên trong thật sự là xương thú thì ít nhất cũng cỡ đẳng cấp chân lý.
Lý Vân Tiêu đột nhiên vỗ một chưởng, lực lượng kết giới kích phát đến cực hạn, cực kỳ huyễn lệ rực rỡ nhưng không ngăn được chưởng thế. Kết giới nổ tung.
Xương trắng rơi vào tay Lý Vân Tiêu, hắn cẩn thận cảm giác nó, đúng y như hắn suy đoán.
Lý Vân Tiêu cất đi khúc xương, tuy xương cốt nhỏ nhưng dù gì là vật chân ly, là tài liệu luyện thật siêu tốt.
Có lực lượng lôi giới, tìm mắt trận trở nên đơn giản, hơn nửa ngày Lý Vân Tiêu liên tiếp phá năm, sáu cái. Những vật trấn áp đều là xương vụn.
- Không biết người khác thế nào, để phòng ngừa . . .
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, một kế hoạch độc ác hình thành trong lòng hắn.
Lý Vân Tiêu lấy Giới Thần Bi ra triệu đám người Xa Vưu ra, kể tình huống trước mắt và kế hoạch.
Ác Linh phản đối đầu tiên, vẻ mặt cau có:
- Cái gì? Chỉ kéo dài chứ không đánh giết? Vậy còn gì vui?
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, những người khác đều có thuấn di phù, không có lực lượng siêu phàm nhập thánh thì không phá được.
Lý Vân Tiêu bèn nói:
- Nếu ngươi muốn giết thì tùy ý, tóm lại bám giữ tất cả người thấy ỏng trận tầng mây này, không cho phép bọn họ phá trận. Chờ khi nào ta triệu hoán các ngươi mới được trở về.
- Rõ!
Xa Vưu mắt lóe tia sáng lạnh:
- Vừa lúc bổn tọa đi xem Ngô Đại Thành có lai lịch hể nào.
Xa Vưu lao đi trước, mất hút phía xa.
Tân Thần, Bắc Quyến Nam, Ác Linh, Tô Liên Y
Lý Vân Tiêu lòng máy động chộp hư không, một con cá sấu chui ra Giới Thần Bi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngươi dám giả bộ ngủ trước mặt bản thiếu gia?
Cá sấu quẫy đuôi, bộ dáng sợ hãi xin tha.
Thần thức của Lý Vân Tiêu quét qua người cá sấu, mừng rỡ. Lực lượng dâng trào bên dưới lớn vảy tím đen, chính Lý Vân Tiêu cũng giật mình.
- Ha ha ha! Ăn Cương Phong Cự Linh chắc ngươi đã phục hồi được thân hình hoàn chỉnh?
Ngày xưa trận chiến thành Tống Nguyệt Dương, cá sấu bị Đinh Sơn đi một nửa, dẫn đến thực lực giảm mạnh. Về sau Lý Vân Tiêu dùng thần hỏa bổ sung cho nó, biến thành cá sấu phong hỏa, lại bị hắn luyện' thân hình hắc tử mới khiến thực lực phục hồi nhiều.
Sau đó cắn nuốt Cương Phong Cự Linh trong Thâm U Thủy Kính, cá sấu càng tiến bộ hơn, thực lực hơn xa trước kia.
Cá sấu gật đầu lia như đang nịnh Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu vỗ trán nó:
- Ngoan, bản thiếu gia không đánh ngươi cũng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Trừ một tiểu nữ hài ra, hễ thấy ai lạ thì xông vào đánh.
Cá sấu ngoan ngoãn gật đầu, vẫy đuôi bay nhanh đi.
Có đám nhân, yêu, linh ra ngoài phá, Lý Vân Tiêu muốn cười phá lên, hắn được đệ nhất là chuyện ván đã đóng thuyền.
Lý Vân Tiêu ung dung cất bước trong tầng mây tìm mắt trận khấp nơi.
Trên chiến hạm Địa Chi Bối Tích. Sắc mặt Tuyệt Thiên Hàn càng ngày càng khó coi, thậm chí xám xịt.
Bên dưới mấy chữ Lý Vân Tiêu mãi không có dấu hiệu mới.
Đôi mỹ nữ song sinh xinh đẹp sau lưng Tuyệt Thiên Hàn mặt trắng bệch, nhũn chân suýt té. Một người vai run run, dường như đoán được cái gì.
- Muội muội!
Một người trong đôi mỹ nữ song sinh vội dìu muội muội, dìu ngồi xuống ghế tránh cho nàng té.
Muội muội sắc mặt tái nhợt không chút máu, không kiềm được nước mắt chảy xuống:
- Tỷ tỷ, phu quân . . .
Sắc mặt tỷ tỷ cũng chẳng khá hơn gì, nhưng nàng kiên cường hơn muội muội một chút.
Tỷ tỷ cắn răng nói:
- Chưa đến phút cuối không ai biết tình huống thế nào, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.
Tỷ tỷ an ủi muội muội đừng nghĩ nhiều nhưng bản thân thì suy nghĩ lung tung, trái tim treo cao. Tỷ tỷ nhìn màn nước, lòng thầm cầu nguyện, dù chỉ có thêm một dấu hiệu cũng tốt.
Nhưng không như tỷ tỷ mong muốn, trong mười người tiến vào tầng mây kém nhất cũng xuất hiện ba dấu hiệu, chỉ có dưới cái tên Lý Vân Tiêu Long Nha sơn trang là số không.
Tuyệt Thiên Hàn không nhịn được, nguyên lực chuyển động liên tục trên người gã. Tuyệt Thiên Hàn đột nhiên quay đầu hung trợn trừng Mục Trang.
Đám người hết hồn, nghĩ đến lực lượng kinh khủng lúc trước, lại nghĩ đến đối thoại của Mục Trang và Tuyệt Thiên Hàn.
Mục Trang, Mục Chinh cũng rất giật mình, bọn họ chỉ thuận miệng trêu chọc, chẳng lẽ Lý Vân Tiêu thật sự giết chết Ngô Đại Thành rồi?
Hướng năng lượng bạo động đúng là vị trí Lý Vân Tiêu tiến vào, giờ nhìn chiến tích trên màn nước thì rất có thể.
Goeét thì cứ giết, tuy hơi rắc rối nhưng Mục gia bọn họ không sợ.
Trong ánh mắt sắc bén, oán hận của Tuyệt Thiên Hàn, Mục Trang thản nhiên nói:
- Nếu là tỷ thí thì có thắng có thua, có sống có chết là chuyện bình thường. Đến tham gia tỷ thí thì nên chuẩn bị tâm lý sẽ chết. Không thể vì ngươi là môn phái gì đó mà người ta không được giết ngươi, làm gì có đạo lý này? Nam Khâu Vũ thấy ta nói có đúng không?
Nam Khâu Vũ luôn nhìn chằm chằm màn nước, lòng đầy nghi ngờ, gật đầu, nói:
- Mục Trang đại nhân nói đúng, sống chết có số, huống chi tá đã cho mỗi người một thuấn di phù, nếu vậy mà vẫn chết thì không thể trách ai.