Vạn Cổ Chí Tôn

chương 3314: càn tam sơn 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Không vội không vội!

Lý Vân Tiêu cười tiến lên, cực kỳ thân thiết:

- Bản thiếu gia ngày nhớ đêm mong rốt cuộc Mục Tinh đại nhân cũng tới, sao đi ngay vậy được?

- A?

Mục Tinh nhướng cao đầu chân mày, bình tĩnh nói:

- Ta chỉ là một lão già, có gì mà tỏgon chờ? Vân thiếu gia tìm ta có chuyện gì cứ nói tẳng ra.

Lý Vân Tiêu nhìn trái phải, hỏi:

- Chỉ có một mình Mục Tinh đại nhân đến sao? Thế này thì hơi không hợp với lẽ thường.

Mục Tinh cười kỳ dị:

- Ha ha ha! Vân minh chủ đúng là thông minh tuyệt đỉnh.

Mục Tinh và Linh Mục Địch nhìn nhau cười.

Linh Mục Địch nói:

- Mục Tinh đại nhân đến vì chuyện luyện chế khôi lỗi.

Mặt Mục Tinh nghiêm túc nói:

- sau chiến dịch Hóa Thần hải, đảo chủ cực kỳ xem trọng việc hai phái liên hợp. Khi biết Vân minh chủ đang chiêu mộ cường giả luyện chế đáp hái ta đến hỗ trợ. Ta cũng hy vọng nhờ cậy thập lực lượng quy tắc thập phương luyện hóa nguyên lực trong người tăng trưởng tuổi thọ.

- Ha ha ha! Quá hay! Có Mục Tinh tiên sinh hỗ trợ thì thành Viêm Vũ như hổ thêm cánh!

Lý Vân Tiêu reo lên:

- Tađã phái người đi đảo Thông Thiên tìm người Mục gia, khi đó Mục Tinh đại nhân có thể nhận nhau với họ.

Biểu tình Mục Tinhe thản nhiên nói:

- Hết thảy tùy duyên đi.

Trong Vĩnh Sinh chi giới Mục Tinh gặp một vài hậu bối Mục gia làm lão mất hứng thú với việc này. Mục Tinh lấy một khối phương bàn ra đặt trong không khí trước mặt, hai tay chộp góc phương bàn xoay nhẹ.

Phù văn trên phương bàn chuyển động bắn ra trăm luồng sáng vàng khuếch tán bốn phía ngưng tụ thành ảnh chiếu kim thân to lớn. Có mười hai kim thân.

Kim thân cao to rộng lớn, pháp tướng trang nghiêm.

Lý Vân Tiêu kinh kêu:

- Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận!

Mục Tinh gật đầu nói:

- Đây là trận đồ lập thể Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận lưu truyền từ thượng cổ cuối cùng rơi vào tay ta, nên chế tạo ra lục đinh lục giáp, chỉ tiếc thiên phú của ta có hạn không thể hoàn mỹ được.

Vẻ mặt Mục Tinh buồn bã khẽ thở dài:

- Nếu lúc trước ta đưa thứ này cho Mục Trần có lẽ đã có thể luyện chế ra thứ lợi hại hơn nữa.

Lý Vân Tiêu nói:

- Xin Mục Tinh đại nhân đừng tự coi nhẹ mình, hết thảy đều có duyên phận.

Mục Tinh lên tinh thần một chút:

- Trước kia ta vốn định hiệu phảng trận đồ chế tạo ra Đô Thiên Thần Sát Trận giống y như đúc. Đáng tiếc mười hai kim nhân này cầng tài liệu nghịch thiên, lúc bấy giờ lực lượng Mục gia đừng nói tạo ra mười hai, dù một kim nhâ ncũng khó khăn. Nhưng với lực lượng thành Viêm Vũ hiện tại làm ra mười hai kim nhân chắc không khó khăn gì?

Mắt Mục Tinh bừng lên tia hưng phấn nhìn Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu thầm giật mình nhưng không kiềm được nỗi hưng phấn. Mười hai trận đồ truyền đến hơi thở linh động khiếp người, nếu có thể hoàn nguyên trọn vẹn thì phòng ngự thành Viêm Vũ sẽ cường đại đến biến thái.

Lý Vân Tiêu xoa tay, kích động hỏi:

- ần tài liệu gì?

Mục Tinh mỉm cười nói:

- Kim nhân do ba mươi hai loại tài liệu chính cấu thành, phối một ngàn ba trăm sáu mươi sáu loại tài liệu phụ. Ba mươi hai loại tài liệu chính gồm có . . .

Mục Tinh mất nửa canh giờ đếm một lần hơn ngàn loại tài liệu thuộc như lòng bàn tay, ánh mắt ý cười nhìn Lý Vân Tiêu.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu đã thành màu gan heo, buồn bực nói:

- Hao phí lớn như thế đừng nói thành Viêm Vũ, dù nugyên Thiên Vũ giới cũng chưa chắc lấy ra được.

Linh Mục Địch nhíu mày nghe, lắc đầu nói:

- Nếu là mười năm trước, ở Bắc vực chi phong ta cai quản có lẽ còn đưa ra được, nhưng hiện tại Thiên Vũ giới thiếu thốn tài nguyên rất nhiều, hoàn toàn không thể so sánh với ngày xưa, thật sự rất khó khăn.

Lý Vân Tiêu nói:

- Đâu chỉ là khó, trong đó có ít nhất bốn mươi loại tài liệu đã tuyệt tích từ lâu.

Mục Tinh trầm ngâm nói:

- Nếu ít thì có lẽ còn khai quật được, tuyệt tích rồi đúng là khó khăn.

Lý Vân Tiêu nói:

- Để ta hỏi bên thương hội xem sao, không được thì đành tìm nguyên liệu khác thay thế. Dù sao vạn vật tương sinh tương khắc, luyện phương không nhất định phải giống y.

Rất nhanh, Đinh Linh Nhi, Tô Liên Y tiền sinh nghe lệnh đi tới.

Xem mục lục tài liệu xong ba người lộ vẻ mặt khó xử liếc nhau, liên tục lắc đầu.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

- Nhìn bộ dạng của ba người là ta hiểu rồi. Vầy đi, nếu cái nào chắc chắn không tìm thấy thì ta tìm nhóm Thiên Chiếu Tử đại sư tham khảo, tranh thủ dùng nguyên liệu khác thay thế.

Đinh Linh Nhi gật đầu nói:

- Được rồi, ba chúng ta đi tính toán một chốc rồi trả lời sau.

Mục Tinh nói:

- Chuyện tìm tài liệu xin làm phiền Vân minh chủ, nếu có thể luyện ra mười hai kim nhân xem như hoàn thành một tâm nguyện của ta.

Lý Vân Tiêu nói:

- Nên làm.

Lý Vân Tiêu, Mục Tinh lại khách sáo một phen. Linh Mục Địch sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy.

Đinh Linh Nhi tiến lên nhẹ giọng nói:

- Vân Tiêu đại ca, ta đã hỏi thăm được tung tích Vi Thanh.

Thân hình Lý Vân Tiêu run rẩy, mừng rỡ hỏi:

- Thật không? Hắn ở đâu?

Đinh Linh Nhi huơ tay mấy cái, một bức tranh hư không hiện ra, có dãy núi vòng quanh, là một mảnh sơn mạch.

Lý Vân Tiêu nghi hoặc, cảm thấy có chút quen mắt nhưng nghĩ mãi không ra.

Đinh Linh Nhi nói:

- Là chỗ này, tên gọi Càn Tam Sơn.

- Càn Tam Sơn! Đó chẳng phải là chỗ của Khâu Mục Kiệt sao?

Lý Vân Tiêu hiểu ra:

- Thì ra Vi Thanh trốn ở đây.

Lý Vân Tiêu nói xong xoay người đi.

Đinh Linh Nhi ở phía sau la lên:

- Vân Tiêu đại ca đi một mình sao? Rất nguy hiểm!

Lý Vân Tiêu không ngoái đầu lại nói:

- Yên tâm, có hai vị đại nhân Xán và Trác đủ kiểm soát tất cả!

Rất nhanh truyền tống trận thành Viêm Vũ mở ra, Lý Vân Tiêu đi Càn Tam Sơn.

Khi thần thức của Lý Vân Tiêu vượt vực truy tung từng đến Càn Tam Sơn, nắm giữ vị trí không gian.

Mấy ngày sau chợt tuyết rơi đây, cả sơn mạch khoác lớp sương bạc.

Một luồng sáng xanh từ xa bay tới bắn vào sơn mạch, nơi luồng sáng xẹt qua không gian bị vặn vẹo cuồn cuộn.

Ánh sáng xanh đáp xuống mặt tuyết biến thành Lý Vân Tiêu, đế gàiy dán lớp tuyết nhưng không để dấu vết.

Lý Vân Tiêu tìm kiếm phương hướng, người lóe ánh sáng trắng thuấn di đi.

Phòng nhỏ trên Càn Tam Sơn còn đó, khắp nơi đầy dấu hiệu người ở. Lý Vân Tiêu quét thần thức phủ lên cả tòa sơn mạch, vẻ mặt kinh sợ.

Trong núi truyền ra tiếng hét của Vi Vô Nhai:

- Ai đó?

Bóng người chợt lóe xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, giật mình kêu lên:

- Là ngươi!

Lý Vân Tiêu cực kỳ bình tĩnh gật đầu nói:

- Vô Nhai đại nhân, lâu không gặp.

Vi Vô Nhai biến sắc mặt hét lên:

- Ngươi đến làm gì? Càn Tam Sơn không hoan nghênh ngươi!

Lý Vân Tiêu nói:

- Càn Tam Sơn không phải nhà của Vi gia đại nhân, phụ tử các người có thể để thì sao ta không được?

Ánh mắt Lý Vân Tiêu trở nên lạnh lùng hỏi:

- Vừa rồi ta quét thần thức qua, trong sơn mạch có sáu, bảy trăm người ngủ đông, toàn là Quỷ Tu La sao?

Vi Vô Nhai hừ mạnh:

- Đúng thì sao? Liên quan gì ngươi?

Vi Vô Nhai cảnh giác đề phòng nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio