Vạn Cổ Chí Tôn

chương 3532: còn cứu được không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đi!

Trong nháy mắt Dận Vũ phân tâm, Phi Nghê và Tiểu Hồng nhìn nhau, hóa thành hào quang rời đi.

- Đuổi theo!

Dận Vũ ăn cả kinh, đây là cơ hội ngàn năm có một, tuyệt đối không thể để Lý Vân Tiêu chạy. Thậm chí tạm thời buông tha ba long tử cũng phải lưu Lý Vân Tiêu lại.

Nhưng lại sợ chọc giận Viện, trầm giọng nói:

- Đều chú ý một chút, đừng để lực lượng chấn động quá lớn.

Nếu phần đông Chân Linh đồng thời vọt lên, chấn động sẽ làm hư ảnh Trọc Khôn tan biến, như vậy phiền toái lớn lắm.

Cả đám người hóa thành hào quang, cố ý bay vòng ra xa, lúc này mới dám đuổi theo đám người Phi Nghê cùng Tiểu Hồng.

Trong sương mù mờ ảo, trước tấm kính bằng nước thật lớn có hơn trăm võ giả đang ngồi, bọn họ bấm niệm pháp quyết điểm vào mặt kính.

Nam Khâu Vũ đứng chắp tay, lẳng lặng quan sát, nhưng sắc mặt không tốt.

Khuy thiên kính ảnh thuật và thủy ảnh thuật bình thường có khác biệt rõ ràng, chính là một môn vô thượng thần thông. Trong phạm vi nhất định, chỉ cần có hào quang tỏa ra sẽ bắt được hình ảnh, hoàn toàn không quan hệ tới tu vị võ giả.

Mà thủy kính thuật bình thường, chỉ cần người bị quan sát có thực lực mạnh, như vậy sẽ bị chấn động không gian ảnh hưởng, không thể nào nắm được tình hình.

Mà vừa rồi thủy kính thuật đã bị phế đi, hình chiếu chỉ là tối tăm, tối không thấy mặt trời.

Loại tình huống này chưa bao giờ gặp qua, làm cho Nam Khâu Vũ cảm thấy nội tâm rất bất an.

Hình ảnh lúc trước là Lý Vân Tiêu thi triển Tam Thiên Thế Giới, dùng lục đạo ma binh đối kháng mãnh liệt, vậy mà đánh vỡ khuy thiên kính ảnh thuật.

- Tốt, xuất hiện!

- Chữa trị!

Đột nhiên có vài tiếng hô vang lên, lúc này hơn trăm người ồn ào, đều thở ra một hơi.

Nam Khâu Vũ quát:

- Không nên lười biếng, vừa mới khôi phục, kính tượng còn chưa đủ ổn định. Tiếp tục dùng lực lượng củng cố!

Hình ảnh trong đó bất ổn rất mạnh, nhưng lắc lư vẫn trông thấy một ót.

Những người chữa trị không dám lãnh đạm, tiếp tục đánh ấn quyết vào trong mặt kính.

Ánh mắt Nam Khâu Vũ bắn ra hào quang, nhìn chằm chằm vào màn sáng trước mặt.

Sau đó thân ảnh mọi người đã biến mất, chỉ còn lại thân ảnh của Viện đứng cô đơn ở đó. Dường như muốn ôm Trọc Khôn, nhưng cho dù thế nào cũng không thể ôm được cái bóng mơ hồ đó.

Hào khí trở nên ngưng trọng, tất cả mọi người giữ im lặng, dường như đang chờ Nam Khâu Vũ quyết định.

- Các ngươi nói... Có nên đi cứu Phi Nghê cùng Tiểu Hồng hay không?

Thật lâu, rốt cuộc Nam Khâu Vũ mở miệng, ngữ khí thập phần do dự. Hắn xoay chuyển ánh mắt hỏi mấy trưởng lão phía sau.

- Muốn! Đương nhiên phải cứu!

Trên bầu trời hư quang pháp tắc chi liên lắc lư, thân ảnh Trác Thanh Phàm xuất hiện, gương mặt tái nhợt đầy tức giận, lạnh lùng nói:

- Hai người các nàng cứu là Lý Vân Tiêu. Lý Vân Tiêu chính là minh chủ Thiên Võ Minh, nếu hắn chết ở đây, phiền toái không chỉ có các ngươi, càng có cả Thiên Võ Giới!

Một trưởng lão áo bào đỏ nói:

- Về tình về lý là phải cứu, nhưng cứu thế nào? Dận Vũ mang theo hai tên cường giả Tạo Hóa Cảnh và mấy chục Chân Linh đuổi giết các nàng, lực lượng này không phải Thiên Tiệm Nhai có thể ngăn cản.

Trác Thanh Phàm lập tức nói:

- Vị trí thiên cung hư vô mờ mịt, dẫn Phi Nghê cùng Tiểu Hồng vào đây, sau đó dùng trận pháp mê hoặc đám người Dận Vũ. Hơn nữa cầu cứu thành Viêm Vũ, như vậy sẽ có cứu binh tới nhanh thôi.

Tên trưởng lão này cười lạnh, nói:

- Ngây thơ. Muốn dẫn hai người bọn họ vào thiên cung, như vậy sẽ phải hiện thân. Một khi hiện thân, không có khả năng thoát khỏi Dận Vũ truy tung. Còn nữa, ngươi cũng quá đề cao phòng ngự của thiên cung rồi, còn có cao thủ thành Viêm Vũ hàng lâm sao? Ta xem khả năng quá nhỏ.

Trác Thanh Phàm lạnh lùng nói:

- Hôm nay thiên hạ gặp nạn, nếu Ma tộc xâm lấn, chắc chắn sanh linh đồ thán. Thiên Tiệm Nhai các ngươi cầm đầu một đám thế gia lánh đời, không nhận trách nhiệm cũng bỏ đi, còn thấy chết mà không cứu. Huống hồ Lý Vân Tiêu vừa chết, thành Viêm Vũ sẽ oanh động, các ngươi thấy chết mà không cứu sẽ không giấu diếm được, khó bảo toàn thành Viêm Vũ sẽ không giận chó đánh mèo phát tiết lên người các ngươi.

Tên trưởng lão này quát:

- Chê cười, chẳng lẽ cho rằng chúng ta sợ thành Viêm Vũ hay sao? Còn nữa, vì sao ta phải cứu hắn? Bởi vì hắn là minh chủ Thiên Võ Minh sao? Thiên Tiệm Nhai không hỏi thế sự đã lâu, hoàn toàn không có hứng thú với việc này. Không cứu chính là không cứu, ngươi không cần giảng nhiều đạo lý với chúng ta như vậy.

Hiển nhiên hắn thật sự tức giận rồi.

Trác Thanh Phàm nổi giận mắng:

- Lão thất phu! Đầu óc heo! Nếu Thiên Võ Minh tan rã, đương thời còn người nào đứng ra chống cự đại quân Ma tộc. Đến lúc đó các ngươi cũng phải quỳ trước Ma tộc cúi đầu gọi ba ba! Còn không hỏi thế sự, còn không có hứng thú, ta thấy ngươi không có đầu óc! Lánh đời lâu như thế, trí thông minh rơi sạch rồi.

- Ngươi dám mắng ta!

Tên trưởng lão này đứng lên, sát khí bắn ra, ánh mắt như độc xà nhìn chằm chằm vào Trác Thanh Phàm.

- Ha ha.

Trác Thanh Phàm cười nói:

- Đại nhân thật là lợi hại, ta rất sợ hãi nha.

- Ngươi...!

Tên trưởng lão này giận dữ, đang muốn động thủ, lập tức bị người bên cạnh kéo lại, an ủi khuyên can hắn.

Trác Thanh Phàm cười lạnh nói:

- Nếu sợ ngươi, ta cũng sẽ không chửi, mắng ngươi, đã dám mắng thì không cần quan tâm tới con sâu cái kiến như ngươi.

Nam Khâu Vũ đau đầu, nói:

- Được rồi, đừng nói nữa. Thời điểm này còn xung đột cái gì, nhanh nghĩ lại có cứu hai nàng hay không. Nói sai, là cứu hai nàng, còn có Lý Vân Tiêu và rất nhiều cường giả trong Giới Thần Bi nữa.

Hữu Cầm Phi nói:

- Ta cho rằng có thể cứu. Trác Thanh Phàm đại nhân nói có lý, Lý Vân Tiêu không thể chết được.

Đám người Dư trưởng lão cũng nghị luận, bọn họ nói ý kiến của mình, đều không chung ý kiến.

Nam Khâu Vũ nói:

- Đừng thảo luận, hiện tại bỏ phiếu đi, cứu hay là không cứu.

Rất nhanh, tất cả trưởng lão bày tỏ thái độ, vậy mà đa số bỏ quyền, cho rằng không sao cả. Những người còn lại bỏ phiếu cứu nhiều hơn một ít.

Tên trưởng lão chủ trương không cứu sắc mặt tái nhợt, có chút không nhịn được, tức giận nói:

- Chư vị thật nghĩ rõ ràng? Cứu Lý Vân Tiêu không chỉ là vấn đề có thực lực hay không, còn vô cùng có khả năng ảnh hưởng đến đại sự của bổn phái.

Nam Khâu Vũ nói:

- Đã có kết quả, Trương trưởng lão cũng không cần nhiều lời nữa. Về phần kết quả như thế nào, hết sức là được. Lý Vân Tiêu mà chết, đừng nói là môn phái, cho dù là cả Thiên Võ Giới cũng bị ảnh hưởng to lớn.

Trương trưởng lão tức giận hừ một tiếng, lúc này phẩy áo rời đi.

Trác Thanh Phàm đại hỉ, nói:

- Nam Khâu Vũ, quen ngươi nhiều năm như thế, đây là lần ngươi làm ta vui vẻ nhất.

Nam Khâu Vũ cười khổ nói:

- Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách mà thôi. Ta thả Hư Không đại nhân ra ngoài, ngươi lại đi tới thành Viêm Vũ, bảo người tới cứu viện. Bên phía này ta tận lực kéo dài thời gian.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio