Vạn Cổ Chí Tôn

chương 393: thể thuật (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc Địch chủ Mặc gia nhíu mày rất là khó hiểu hỏi:

- Vương Mãng cảm thấy tiểu tử này thế nào? Hắn chỉ có tu vi Vũ Quân tứ tinh nhưng tràn đầy tự tin. Hắn dựa vào cái gì tự cho là ăn chắc Chu Ngọc Sơn?

Mặc Địch thích thú Chu gia ngậm bồ hòn nhưng mới rồi Lý Vân Tiêu cũng đụng chạm gã, làm phật lòng gã.

Vương Mãng cười khổ lắc đầu, nói:

- Vương gia ta và người này chỉ có hiệp ước, không hiểu rõ về hắn. Ta cũng rất khó hiểu, Lý Vân Tiêu dựa vào con yêu thú kia thì thắng chắc. Hay Lý Vân Tiêu còn hậu chiêu khác?

Mặc Địch không cho là đúng lắc đầu nói:

- Hậu chiêu khác? Nên biết nhất lực hàng thập hội.

Mặc Địch không xem trọng Lý Vân Tiêu.

Mặc Tử Khiêm châm chọc cười khẩy nói:

- Vương Thần huynh, nguyên thạch sắp tới tay lại vụt mất, Lý Vân Tiêu này quá ngông cuồng. Vì sáu ngàn vạn khối nguyên thạch mà tặng cả mạng sống.

Vương Thần im lặng, nhìn chằm chằm phía lôi đài. Vương Thần không rõ tại sao Lý Vân Tiêu bỏ yêu thú, mặc dù sáu ngàn vạn khối nguyên thạch nghịch thiên thật nhưng không đáng đánh đổi bằng mạng sống.

Mặc Tử Khiêm thấy Vương Thần phớt lờ mình thì quê độ hừ mạnh, im lặng.

Chu Dương Tiêu xanh mặt nhìn lôi đài, nghiến răng nói:

- Ngọc Sơn, nếu hôm nay ngươi không bằm thây người này, nghiền xương thành tro thì ta trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc ngay lập tức!

Chu Ngọc Sơn kiêu ngạo nghiêm túc nói:

- Gia gia yên tâm, tôn nhi sẽ lấy máu của người này tẩy đi nhục nhã của Chu gia, cho thế nhân biết đụng vào nghịch lân của Chu gia thì phải chết!

Mặt Chu Ngọc Sơn vặn vẹo, sát khí lạnh băng khuyếch tán. Vị hôn thê n gồi dưới khán đài xem cuộc chiến, vốn hôn sự này đã có nhiều rắc rối, giờ Chu Ngọc Sơn bị mất mặt, không biết có ảnh hưởng hôn nhân không. Chu Ngọc Sơn sắp không kiềm được khao khát xé xác Lý Vân Tiêu ra.

Lý Vân Tiêu ngạc nhiên cười nói:

- Vừa rồi còn sợ hết hồn hết vía mà giờ đã mạnh miệng vậy? Ai chà, đừng trừng ta như thế, người trẻ tuổi sợ chết cũng bình thường.

Chu Ngọc Sơn hét to một tiếng:

- Còn dám dùng ngôn ngã nhục nhã ta? Chết đi!

Chu Ngọc Sơn vọt nhanh lên, tức giận trực tiếp dùng đầu đụng vào Lý Vân Tiêu. Tuy không có hao chiêu nhưng công kích đầy uy thế, xung lực mạnh mẽ khuéch tán rồi lại bị Chu Ngọc Sơn đè ép dồn vào đòn tấn công.

Chu Ngọc Sơn là Vũ Vương tam tinh, cao hơn Lý Vân Tiêu một đại cảnh giới, nhất lực hàng thập hội, dù đối phương có kỹ xảo cỡ nào cũng không đỡ nổi công kích của gã.

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

- Ngôn ngữ vũ nhục? Vừa rồi ai sợ chết muốn khóc vậy?

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng trượt ra sau, ngã ngửa với góc độ khó tin, gần như dán sát mặt đất, hai ngoán tay nhấn mặt đất, chân đạp mạnh vào bụng Chu Ngọc Sơn.

Mắt Lãnh Hồng Lăng lóe tia kinh ngạc nói:

- Thân thể thật mềm dẻo nhanh nhẹn lại không thiếu sức mạnh, hắn có tu luyện thể thuật sao?

Đám người ngồi trên khán đài toàn là cao thủ, con ngươi co rút:

- Thể thuật?

Rầm!

Chu Ngọc Sơn chủ động tấn công trực tiếp biến thành bị động phòng thủ, hai tay co thành nắm đâm chặn lại đan điền. Chân Lý Vân Tiêu đạp trúng, bàn tay Chu Ngọc Sơn cảm nhận sức mạnh tê dại, cơ thể gã bị đá bay lên cao.

Chu Ngọc Sơn mượn sức vọt lên cao, hai tay che trước ngực, người như tảng đá rơi nhanh xuống chém hướng Lý Vân Tiêu.

- Mạng con kiến vùng vẫy vô ích, mau chịu chết đi! Khôn Địa Phủ!

Hai thủ đao tỏa sáng rực rỡ chém xuống hình thành thập tự trảm trên bầu trời, nhanh chóng biến to bao phủ Lý Vân Tiêu vào trong. Không khí vang tiếng xèo xèo bị cắt rách, hình thành vòi rồng nhỏ chém xuống.

Chu Trường Phát mắt sáng rực, tinh thần phấn khởi khen:

- Đây là võ kỹ ghi trong Vong Tình Thiên Thư sao? Quả nhiên danh bất hư truyền.

Khương Vô Kỵ nói:

- Vong Tình Thiên Thư là bảo điển mạnh nhất của Đoạn Tình Sơn ta, bên trong ghi lại mấy chục loại võ kỹ khác nhau, mỗi loại lấy ra toàn là chấn động thiên hạ.

Lý Vân Tiêu giơ một tay lên, Hổ Nha kiếm rít gào chém lên cao. Kiếm quang đâm thẳng vào điểm giao nhau của thập tự trảm, tức trung tâm vòi rồng.

Mặc Địch xoe tròn mắt hét to:

- Cái gì? Tiểu tử này tìm chết, chỗ song trảm giao nhau là vị trí lực lượng mạnh nhất, cộng với lực lượng vòi rồng tụ tập ở đó, ai cản sẽ chết. Lý Vân Tiêu bị khùng sao?

Khương Vô Kỵ, Khương Vô Úy con ngươi co rút, vẻ mặt kinh hoàng.

Lãnh Hồng Lăng bàng hoàng, kinh ngạc nói:

- Khôn Địa Phủ tụ tập lực lượng đại địa hóa thành trảm kích, uy lực không gì sánh được. Nhưng trong chết có sống, chỗ mạnh nhất cũng là nơi có cơ may sống. Chỗ vòi rồng tụ tập là nơi duy nhất phá chiêu này, sao hắn nhìn ra được? Chẳng lẽ hắn từng đọc Vong Tình Thiên Thư?

Người xung quanh nghi ngờ, nghe Lãnh Hồng Lăng nói xong liền biến sắc mặt.

Tân Như Ngọc siết chặt nắm tay kêu răng rắc, mắt dây lên chiến ý.

Vù vù vù vù vù!

Một tiếng xé gió chói tai nhức răng vang lên. Kiếm quang của Lý Vân Tiêu đâm vào ròi rồng đột nhiên hóa thành đóa sen nở rộ. Hoa sen lung lay trong cuồng phong nhưng vẫn đứng thẳng, lù lù bất động.

Hoa sen hóa thành các luồng sáng xanh nở rộ hoàn toàn chặn lại trảm kích. Thân kiếm Lý Vân Tiêu run run hóa thành các đốm sáng xanh như ánh sao đầy trời bao trùm người Chu Ngọc Sơn.

Vương Mãng giật mình kêu lên:

- Cái gì? Không chỉ hóa giải đòn công kích không thể né tránh còn tấn công ngược? Tiểu tử này lĩnh ngộ võ kỹ đã đến trình độ không thể tưởng tượng.

Bản thân Vương Mãng tự hỏi cũng không làm được như vậy.

Chu Ngọc Sơn kinh hoàng, kiếm khí ánh sáng xanh đầy trời không mạnh, chân khí toàn thân gã rung mạnh đánh tan tất cả.

- Thử tiếp chiêu này, Hoàng Quyền Thánh Oanh!

Một quyền ảnh màu vàng khổng lồ ngưng tụ trước mặt Chu Ngọc Sơn, gã gầm to ầm ầm đánh ra. Quyền ảnh to lớn bao phủ một nửa lôi đài, không có cỗ tránh né.

Khương Vô Kỵ cười to bảo:

- Nhất lực hàng thập hội, chiêu thức cồng kềnh vào phút này lại hữu dụng, chờ xem tiểu tử này chết như thế nào, chắc sẽ bị đập nát bét.

Lý Vân Tiêu con ngươi co rút, hai tay giao nhau trước ngực quát to:

- Bất Động Vương quyền, chí cường bá thể!

Cánh tay Lý Vân Tiêu biến to ra, không chỉ cơ bắp, xương cốt chớp mắt to một vòng, khí chất trên người hoàn toàn thay đổi.

- Đây là...

Mí mắt Tân Bì co giật, hoảng sợ hét lên:

- Thể thuật! Tiểu tử này quả nhiên tu luyện thể thuật!

Rầm!

Hoàng Quyền Thánh Oanh của Chu Ngọc Sơn giáng xuống, ánh sáng chói mắt bắn tung khiến mọi người nhắm tịt mắt lại. Lôi đài vang tiếng nổ điếc tai, nền đất bằng đá bị đập nát, bị lực lượng cuốn vào không trung bay tứ tán.

- Muốn nhờ vào nhất lực hàng thập hội đối kháng công kích vượt qua một đại cảnh giới, mơ tưởng hão huyền. Tiểu tử này chết chưa?

Khương Vô Kỵ mở mắt ra, chợt con ngươi trợn to nhìn bóng người đứng thẳng trong làn khói.

Quần áo trên người Lý Vân Tiêu rách bươm lộ ra làn da mật ong không dính một hạt bụi, ánh nắng chiếu làn da sáng bóng.

Khương Vô Kỵ hút ngụm khí lạnh:

- A!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio